Trong phòng ăn nhất thời im lặng.
Đường Tam chính là người tỉnh lại thứ hai, nhưng mà thời gian họ tỉnh lại lại không cách nhau quá xa, lúc này những người khác cũng đã lục tục đi tới, Đái Mộc Bạch đã ăn xong từ trước, chỉ là ngồi đợi bọn họ thôi.
"Đái đại ca, bọn họ đâu rồi?" Tiểu Vũ lo lắng hỏi.
Đái Mộc Bạch thấy không chỉ hai người họ, cả những người khác cũng đang lo lắng nhìn hắn. Họ biết trừ Đường Tam và Đái Mộc Bạch ra, Cảnh Duệ và Vũ Văn là hai người giúp đỡ họ nhiều nhất.
"Đại Sư nói, sau khi chúng ta bất tỉnh, hai người họ tiếp tục chạy phạt, Tiểu Duệ còn mang theo cả đá của Tiểu Tam. Tiểu Thanh chạy xong mười lăm vòng thì ôm theo đá của Tiểu Duệ đi tiếp, xong vòng mười tám hắn liền ngất xỉu. Tiểu Duệ… mang theo đá của Tiểu Tam và hắn đi hai vòng còn lại. Vòng cuối cùng hắn đi cả 4 canh giờ, mới vừa được Phất Lan Đức lão sư cõng về."
Thế là mọi người đều ngồi xuống bàn ăn. Tiểu Vũ vừa ăn, vừa nhìn tờ giấy trên bàn, đồng thời hướng về phía Đường Tam làm mấy động tác ra hiệu đợi ăn xong rồi mới nói. Từ sau khi bất tỉnh tới khi tỉnh táo lại, ăn xong thức ăn, Đường Tam lúc này cảm giác được thân thể lại uể oải, không muốn động, bắt chước động tác của Đái Mộc Bạch, tựa vào bàn ăn nhìn Tiểu Vũ không có một chút bộ dáng thục nữ nào với đống đồ ăn trước mặt.
Lượng thức ăn cho nữ đệ tử ngoại trừ bớt đi hai cái bánh bao thì giống mọi người. Tiểu Vũ mặc dù miệng không lớn, nhưng ăn cũng không có hàm hồ, sau một hồi công phu cũng đem đồ ăn trước mặt toàn bộ tiêu thất.
Động tác ăn của Chu Trúc Thanh ưu nhã hơn nhiều so với Tiểu Vũ, nhai kỹ càng, mỗi một động tác càng nhìn càng thấy đẹp, mà đằng sau mỗi động tác thanh tú đó lại ẩn chứa một thứ, đó là tốc độ. Nếu không phải mắt nhìn thấy vật thực trước mặt nàng nhanh chóng giảm bớt, Đường Tam thật sự rất khó tin rằng những động tác chậm rãi như thế mà có thể ăn với tốc độ nhanh không ngờ.
"Thoải mái thật. Ăn no rồi." Tiểu Vũ hào phóng vỗ vỗ bụng nhỏ, thoải mái vươn người một cái.
Đái Mộc Bạch nói: "Oscar bọn họ ba người còn chưa có dậy, xem bộ dáng có vẻ rất mệt. Chúng ta trở về tu luyện đi, không biết ngày mai Đại Sư còn cho chúng ta huấn luyện ma quỷ như thế nào nữa đây."
Đường Tam mỉm cười, xoa xoa đầu Tiểu Vũ, xoay người bước ra ngoài.
Ánh mắt Đái Mộc Bạch lạc sang người Chu Trúc Thanh. Chu Trúc Thanh lúc này vẫn chưa ăn xong, nhưng một tay nàng đem bát đũa của Đái Mộc Bạch để vào một chỗ. Miệng không nói ra, nhưng hành động đã chứng tỏ ý tứ của mình. Đái Mộc Bạch mừng rỡ, hắn tự nhiên biết da mặt Chu Trúc Thanh mỏng, nên cũng không lên tiếng, bước vội vàng đuổi theo Đường Tam.
Lúc hai người nữa ra tới cửa thực đường, sau lưng truyện đến âm thanh của Tiểu Vũ. "Việc rửa chén bát không phải việc nam nhân các ngươi nên làm, bất quá, thùng nước thuốc lưu lại cho các ngươi. Sáng mai nhớ dậy sớm giúp chúng ta nhé."
Đường Tam nghe xong hai chân lảo đảo, suýt nữa bước hụt ngưỡng cửa, quay đầu nhìn Tiểu Vũ thì vừa lúc chứng kiến trên mặt nàng hiện ra nét tươi cười giảo hoạt, hướng hắn phất phất tay.
Lúc Đường Tam đi vào phòng, đập vào mắt chính là cảnh Cảnh Duệ trần trụi nằm trong thùng gỗ, hai mắt nhắm nghiền, các thớ cơ trên người khẽ run nhè nhẹ khiến hắn đau lòng. Nhưng mà Đường Tam không dám tiến lên chạm vào người anh, không rõ lí do là gì, nhưng Đường Tam biết, bây giờ, một khi chạm vào, đó chính là vạn kiếp bất phục.
Một đêm ngồi tĩnh tâm, lúc Đường Tam tỉnh táo lại cũng là lúc bình minh, đồng hồ sinh học đã đánh thức hắn dậy. Tối hôm qua lúc tu luyện, hắn nhập định rất sâu, cả người hoàn toàn đắm chìm trong hải dương nội lực Huyền Thiên công. Thậm chí ngay cả khi Cảnh Duệ tỉnh dậy cũng không biết. Tối qua, trước khi tu luyện, hắn cũng đã rửa sạch thùng nước của mình, lúc này bên trong phòng trống rỗng, à sai rồi, còn một người đang mặc quần áo nữa.
Cảnh Duệ vừa khoác lớp áo cuối cùng lên người xong, xoay người lại liền thấy Đường Tam tỉnh từ bao giờ, ngơ ngác nhìn anh, trên mũi chảy hai dòng máu.
"Tiểu Tam, sao thế này?" Anh bước tới bên cạnh Đường Tam, rút ra một chiếc khăn tay (đừng hỏi, hàng hãng Y Sư làm, chỉ có màu xanh lá) đặt lên trên mũi hắn khẽ lau đi máu mũi.
"Không, không có gì…" Thiếu niên luống cuống tay chân nắm lấy chiếc khăn đang ấn trên mũi mình, vô tình chạm vào một mảnh lạnh lẽo của bàn tay chưa kịp rời đi của Cảnh Duệ khiến tay chân hắn càng thêm loạn. Cuối cùng vẫn là Cảnh Duệ buông tha cho thiếu niên dễ ngượng đã đỏ hết mặt này.
"Đi thôi, đi ăn bữa sáng." Cảnh Duệ vỗ vỗ vạt áo, nhấc chân kéo theo Đường Tam ra cửa.
Sau khi tranh thủ trở về lúc Cảnh Duệ vẫn đang ăn, giúp anh xử lí thùng gỗ cùng số nước thuốc trong ấy, Đường Tam mới bước tới cửa phòng Tiểu Vũ. Tiểu Vũ cùng Ninh Vinh Vinh cũng đã đi ăn, Đường Tam giúp hai người đem thùng gỗ xử lý sạch sẽ.
Tiếng chuông quen thuộc vang lên, Sử Lai Khắc cửu quái cơ hồ cùng lúc chạy đến thao trường.
Đại Sư đã đứng ở giữa thao trường đợi bọn họ. Nhìn khuôn mặt bình tĩnh nhưng cứng rắn của Đại Sư, ngoại trừ Đường Tam, Cảnh Duệ cùng Vũ Văn, những người khác không tự giác cảm thấy có chút khẩn trương, thậm chí có chút e ngại.
"Tốt lắm. Hôm nay các ngươi đến đây rất nhanh."
Đại Sư gật đầu, ánh mắt theo thói quen đảo qua mặt từng người một. "Hành động ngày hôm qua của các ngươi làm ta rất hài lòng, mặc dù có người không hoàn thành trừng phạt, nhưng điều làm ta hài lòng chính là, ta thấy được trên người các ngươi tinh thần không từ bỏ, không vứt bỏ. Là đồng bọn, như thế nào mới có thể làm cho mọi người yên tâm giao hậu tâm của mình cho người khác? Phải là hai chữ tín nhiệm. Các ngươi làm tốt lắm, tín nhiệm lẫn nhau, cho nên các ngươi đã hoàn thành rất tốt bài kiểm tra ngày hôm qua."
"Trước khi khoá trình hôm nay bắt đầu, Đường Tam, ngày hôm qua tuy Cảnh Duệ đã đem phần của ngươi chạy luôn, nhưng ta vẫn phải phạt. Bây giờ ngươi đi xuống, chạy xong năm vòng lại lên."
"Vâng" Đường Tam đáp ứng một tiếng, xoay người hướng học viện chạy đi. Cảnh Duệ bỏ lơ ánh mắt ý bảo anh nghỉ ngơi của Đường Tam, nhanh chóng bước theo hắn.
"Tiểu Tam, ta chạy cùng ngươi, ngày hôm qua đã nói rồi mà." Tiểu Vũ nhanh nhảu đuổi theo.
Vũ Văn mỉm cười theo sát sau đó.
Ninh Vinh Vinh đột nhiên nói: "Chúng ta cùng đi đi, chúng ta không phải là một chỉnh thể hay sao?"
Oscar mở rộng cánh tay, "Làm nóng người cũng tốt, lần này chúng ta không phải là bị phạt, mà chỉ là chạy cùng, dù sao cũng không cần mang phụ trọng."
Mập mạp có chút buồn rầu nói: "Xem ra nếu thật sự phải giảm béo, tưởng ta nuôi béo chỗ thịt này đơn giản lắm sao?"
Đái Mộc Bạch cùng Chu Trúc Thanh đã chạy đi, "Nói nhảm ít thôi, mau đi nào."
Chỉnh thể, là một chỉnh thể tốt. Đại Sư có chút ngạc nhiên nhìn đám đệ tử chạy đi, trong lòng đột nhiên có một loại cảm giác xúc động. Trong đầu hắn thoáng hiện lên bốn chữ "Thiên chi kiêu tử". Mặc dù bảy đứa nhỏ này mới ở cùng với nhau chưa đầy một tháng, nhưng từ hành động lúc này có thể nhìn ra, tình bạn của bọn họ kéo dài cả đời.
Hai bàn tay nắm chặt, Đại Sư âm thầm quyết định, nhất định phải cố gắng hết sức mình bồi dưỡng đám nhỏ này thật tốt. Cũng từ ngày hôm nay, Đại Sư khiến cho Sử Lai Khắc thất quái hiểu rõ ràng ý nghĩa của hai từ "ma quỷ".
Quái vật mà gặp ma quỷ thì sẽ như thế nào?
Đại Sư đối với đám đệ tử huấn luyện rất đơn giản. Mỗi ngày hai canh giờ đối chiến, tình huống đối chiến mỗi ngày cũng không giống nhau, song đấu tiến hành theo tổ hợp ngẫu nhiên, có khi lại là một chọi một, có khi một đấu hai, hai đấu hai, thậm chí là ba đấu ba, ba đấu bốn, bốn đấu năm. Trong khi đối chiến, mỗi ngày Đại Sư lại đưa ra một ít yêu cầu đặc thù, tỷ như cho phép sử dụng hồn kỹ dạng gì, không cho phép sử dụng cái gì, hoặc phương thức hạn chế nào đó.
Sau khi chấm dứt huấn luyện đối chiến, thì tiến hành huấn luyện thể năng. Giống như ngày đầu tiên, lúc huấn luyện không cho phép sử dụng hồn lực, đồng thời phải là bảy người cùng nhau hoàn thành. Phương pháp huấn luyện thể năng Đại Sư có thể tăng dần lên. Đơn giản nhất là chạy mang phụ trọng, còn có phương pháp leo núi mang phụ trọng, nhưng bất luận là phương pháp nào cũng làm cho đám Sử Lai Khắc quái vật có chịu đựng tới cực hạn. Chỉ có một điều thay đổi khá nhỏ là, trọng lượng mà Cảnh Duệ và Vũ Văn mang một phát nhảy lên tới 25 cân khiến người khác nhìn mà líu lưỡi. Trải qua một đoạn thời gian, bọn họ đã quen với việc tỉnh dậy trong thùng gỗ có chứa dược thuỷ.
Huấn luyện ma quỷ mặc dù gian khổ, nhưng Đại Sư lại không có tiết kiệm, trong phương diện ẩm thực, mang khả năng cao nhất thỏa mãn khẩu vị của mọi người.
Do mật độ huấn luyện rất cao, sau ba tháng, Mã Hồng Tuấn đã có thể sử dụng Tà hoả hết sức lợi hại trong huấn luyện. Đường Tam, Oscar, Tiểu Vũ ba người chính thức trở thành hồn tôn. Vũ Văn trước đó đã ra ngoài dạo hai ngày rồi làm như có sư phụ dẫn đi thu thập hồn hoàn. Vì không muốn gây kinh động, lúc đi đăng ký cho bọn họ ở Tác Thác Thành, Đại Sư cố ý để cho bọn họ mỗi người đeo một cái mặt nạ đặc thù đã được chế tạo từ trước. Mặc dù nhất định sẽ gây ra sự hoài nghi, nhưng đối với tình huống, hồn sư muốn ẩn giấu dung mạo bản thân đã từng phát sinh qua, nên bọn họ vẫn thành công nhận được tiền trợ cấp.
Trong khoảng thời gian này, Cảnh Duệ cũng đã tranh thủ thời gian đến gặp Phất Lan Đức nói về vấn đề kinh phí của học viện.
"Lão sư, lần trước ta có nghe nói chúng ta gặp vấn đề về kinh phí học viện. Ta muốn hỏi một chút, tài chính của học viện rốt cuộc còn bao nhiêu?"
Phất Lan Đức nhíu mày nhìn thiếu niên trước mắt: "Cảnh Duệ, ta biết ngươi có chúc vị khá cao trong Tiêu Dao. Nhưng mà dù sao cũng là làm công ăn lương, hơn nữa tuổi ngươi trẻ thế này, lương chắc hẳn cũng không cao bao nhiêu. Nên vấn đề này có lẽ ngươi cũng không giúp được gì. Trừ khi…"
Cảnh Duệ tự giác lấp đầy khoảng trống mà Phất Lan Đức bỏ dở: "Trừ khi ta liên hệ được mấy người quản lí Lục bộ kéo tài chính, đúng không?"
Phất Lan Đức gật đầu: "Đúng vậy, nên là vấn đề này cứ để người lớn lo liệu đi. Trẻ con thì chỉ nên học tập thôi, đừng lo lắng nhiều quá."
Cảnh Duệ mím môi, lấy ra từ trong "Túi" một tấm thẻ Tiêu Dao, đặt nó lên bàn: "Lão sư, trong đây có khoảng 5000 kim hồn tệ, hẳn là có thể duy trì học viện trong vài tháng. Tuy số tiền không nhiều, nhưng hiện tại ta chỉ có thể mang ra được từng đó, nếu ngài cần thêm có thể liên hệ đến Tiêu Dao, báo tên của ta hoặc Vũ Văn là có thể ứng trước được thêm 4000 kim hồn tệ nữa."
Phất Lan Đức trợn tròn mắt nhìn tấm thẻ trên bàn, lại ngước lên nhìn Cảnh Duệ.
"Đây là tiền riêng của ta thôi, còn tiền sinh hoạt ta vẫn có, ngài cứ yên tâm sử dụng. Dù sao ngài cũng là chăm lo cho chúng ta mà."
Cũng không biết Phất Lan Đức sử dụng bao nhiêu tiền, nhưng quả thực sau đó bữa ăn của họ tăng lên không chỉ là vài bậc.
-----------------------------------
Tui nhớ là tui có viết cái phần tiền lương ở đâu đó, nhưng mà lục hoài mà hổng có thấy (thực ra là nhiều chương quá nên nản). Mí bạn ai nhớ nhắc giùm tui nó là chương mấy nha, hoặc nói luôn là lương ai bao nhiêu là được. Then kìu ve ri mất 😔