“Sao thế?” Cảnh Duệ ngẩng đầu dò hỏi, biểu tình trên mặt vô cùng bình tĩnh, nhưng mà là bạn cực-kì-thân, Vũ Văn lại biết, tên này lại mở tiệc trong bụng rồi.
Đường Tam không nói gì, chỉ quay đầu nhìn Đại Sư.
Đại Sư: Nhìn ta làm gì!
“Lão sư, có thể để Duệ ca trở về nghỉ ngơi không?” Đường Tam hỏi một cách cẩn thận. Sư phụ hắn rất không thích học trò không hoàn thành nhiệm vụ, đặc biệt là trong những buổi huấn luyện thế này.
Đại Sư: …
Cái thằng nhóc này có còn là đệ tử ta nữa không thế?! Cùi chỏ đều quay hết ra ngoài rồi! Hơn nữa cái cảm giác con gái có người thầm mến mà không được đáp lại này là thế nào!!!
“Không thể!” Vị “cha già” nào đó gằn giọng đáp lại.
Đường Tam nhíu mày. Nhưng Duệ ca bị thương nặng như thế, lỡ như lúc luyện tập có vấn đề thì sao?!
Cảnh Duệ tung tăng nhảy nhót trong lòng một hồi, cuối cùng cũng mở miệng khuyên nhủ: “Tiểu Tam, chỉ là vết thương nhẹ thôi. Hơn nữa sư phụ ta đã chữa trị cho ta rồi, không có việc gì.”
“...” Cảnh Duệ đã nói vậy rồi, Đường Tam cũng chỉ đành nhíu mày kéo anh đứng lên, im lặng nhìn chằm chằm mặt đất như ở đó có gì đẹp lắm.
Nhéo cánh tay đang đỡ lấy mình vài cái, Cảnh Duệ thấy hắn không có ý buông ra đành bất đắc dĩ nhìn Đại Sư cười cười. Đại Sư cũng chỉ hừ một cái rồi thôi.
Vì đột nhiên bị thương, Cảnh Duệ tạm thời không phải đối luyện trong ngày hôm nay. Thế nhưng nhiệm vụ Đại Sư giao cho anh cũng không dễ dàng gì: dùng kĩ năng trị liệu yếu nhất để chữa trị cho những người còn lại.
Mà biết gì không, máu của mấy người ở đây ít đến đáng thương. Máu của Cảnh Duệ và Vũ Văn là do bộ trang bị đi kèm mới lên tới gần 34000, còn nhưng người khác, ngay cả Đường Hạo là người có lượng máu cao nhất mà họ từng gặp, cũng chỉ hơn 40000. Vậy nên chữa trị cho mấy đồng đội cao nhất chỉ gần 5000 máu này đối với Cam lộ quyết của anh, chính là so easy.
Lược N cảnh đánh nhau (chương 137)
Đợi tới khi ánh sáng trên tay Cảnh Duệ đang sáng lên rồi vụt tắt, nội lực của anh cũng đã không còn. Cũng may là mấy trận đấu cuối cùng cũng xong.
Lúc này, thanh âm của Đại Sư vang lên: "Tốt lắm, các ngươi có thể dừng."
Ngay lúc đó Oscar cũng đã rơi xuống đất.
Lúc này Đái Mộc Bạch mới nhớ tới, Oscar sử dụng hương tràng của bản thân, hiệu quả tất nhiên là không lớn. Đáng tiếc, hồn lực hắn không đủ, nếu không bây giờ là cơ hội tốt nhất.
Thu hồi Chu Võng, Đường Tam đỡ Tiểu Vũ đứng lên, vẻ mặt hai người đều có ít nhiều xấu hổ. Khuôn mặt trắng noãn của Tiểu Vũ đã hồng lên tựa như trái anh đào. Cái mùi đặc trưng của nam nhân trên người nàng là chưa tan hết. Cúi đầu, hai tay nàng chắp phía sau, cũng không dám nhìn vào vị ca ca trên danh nghĩa này.
Đại Sư tựa hồ không có chứng kiến tình huống đáng xấu hổ của Đường Tam cùng Tiểu Vũ trong lúc đó, ra dấu cho Hồng Tuấn đáp xuống, đảo một vòng quanh năm người bọn họ.
"Nói một chút cảm nhận của các ngươi."
Đái Mộc Bạch lúc này tâm tình cực độ buồn bực. Thua bởi Đường Tam lại thua tiếp trong tay Hồng Tuấn. Đường Tam dù sao cũng là khống chế hệ hồn sư thêm vào đó đệ tam hồn kỹ mạnh mẽ. Nhưng mập mạp trước giờ chưa từng là đối thủ của hắn. Lần này thất bại, khiến hắn nhất thời tức giận, nói: "Nếu hồn lực ta ở trạng thái sung mãn, bọn họ không có cơ hội."
Đại sư liếc hắn một cái nhàn nhạt nói: "Địch nhân sẽ chọn thời điểm hồn lực của ngươi cực đại để gϊếŧ ngươi hay sao chứ?"
Đái Mộc Bạch sửng sốt một chút, đơn giản một câu nói của Đại Sư nhưng hắn không biết trả lời bằng cách nào.
Đại Sư cũng không quan tâm đến câu trả lời của hắn, ngược lại, ông quay sang hỏi người đang nhíu mày nhìn Đường Tam và Tiểu Vũ đang đứng ngượng ngùng ở một bên: "Cảnh Duệ, ngươi có cảm nghĩ gì về trận đấu này."
Cảnh Duệ sửng sốt nhìn lại Đại Sư. Đúng là vị trí của anh quan sát rõ nhất, nhưng anh vẫn không hiểu tại sao ông lại chỉ đích danh anh như thế.
Tuy nghi hoặc, Cảnh Duệ vẫn chậm rãi hồi tưởng lại, nói: "Lúc Mã Hồng Tuấn được ném xúc xích qua, đáng lẽ Đái đại ca phải bắt lấy nó, hoặc trực tiếp đánh bay nó, như vậy sẽ không tạo ra tình cảnh bất lợi như hồi nãy, thậm chí có thể thắng. Mà lúc hiệu lực của xúc xích hết, Mã Hồng Tuấn nên bảo vệ cho Oscar, mà nếu lúc này Đái đại ca tặng họ một kích, họ sẽ thua."
Đại Sư gật đầu, nhìn ba người vừa bị học đệ điểm danh tỏ vẻ xấu hổ rồi ra hiệu bảo Cảnh Duệ nói tiếp.
"..." Đại Sư, ngài đang tạo cơ hội cho con tăng điểm thù hận đấy.
Cảnh Duệ đón nhận ánh mắt của Đại Sư, căng da đầu nói tiếp: "Vì Mã Hồng Tuấn không bảo vệ mình, Oscar nên tự tạo xúc xích rồi bay tiếp, không thể rơi xuống đất trước. Dù Đái đại ca và Oscar đều là hồn tôn, nhưng thời gian trở thành hồn tôn đã biến thành lợi thế nghiêng hẳn về một bên."
Đại Sư gật đầu một cái, hỏi: "Còn trận còn lại?"
-------------------------------------------------
Tiểu kịch trường:
Duệ Duệ: OA! Đường Tam cong rồi! Hắn cong rồi! Nhưng mà hắn cong với mình thôi hay là cong với toàn bộ đàn ông thế? Không được, phải nhanh tay đoạt trước. Trai ngon thế này, mình thích lâu như vậy chẳng lẽ lại nhường chỗ cho người khác?!
Đại Sư: Có cảm giác con gái sắp bị lừa đi… Nhưng Tiểu Tam là trai mà?!
Tam Tam: Duệ ca bị thương rồi. Lão sư ngài cho y nghỉ ngơi một bữa đi QAQ
Đại Sư: Hắn nghỉ 2 ngày rồi! Kế hoạch huấn luyện của ta cũng bị dời hơn 10 ngày rồi tên đệ tử bất hiếu kia!!! Nhi đại bất trung lưu mà!!!
--------------------------------------
Viết trong bất lực các cô à 😭