"Tại sao?" Cảnh Duệ nghe Phất Lan Đức hỏi mình như vậy. Anh hơi nhíu mày, nhưng cuối cùng vẫn chọn nói thật.
"Viện trưởng, ngài hẳn cũng biết ta làm việc trong Tiêu Dao đi?" Nhận được cái gật đầu, Cảnh Duệ nói tiếp: "Sắp tới Tiêu Dao có một buổi hội nghị quan trọng cần ta tham gia, cho nên..."
"Cảnh Duệ" Phất Lan Đức thở dài nói: "Ngươi bắt buộc phải tham gia sao?"
"Phải. Ta biết là chuyến đi đến Tinh Đấu đại sâm lâm này rất quan trọng, nhưng không phải không có ta thì không thể. Nhưng buổi hội nghị thì không phải như thế. Mong viện trưởng có thể chấp thuận"
Trong căn phòng trở nên im lặng, một lúc sau, Phất Lan Đức mới nói: "Tùy ngươi. Khi nào ngươi xuất phát?" Nếu hắn nhớ không nhầm, trụ sở chính của Tiêu Dao cách đây 15 ngày đường.
"Ba ngày nữa thưa viện trưởng"
Sau một buổi tối, nhóm học viên Sử Lai Khắc tinh thần đầy đủ tập hợp dưới sân chuẩn bị xuất phát. Nhưng một hàng chín người, lúc đi lại chỉ có tám người. Cảnh Duệ kéo Vũ Văn sang một bên nói nhỏ: "Tiểu Tam có chuyện gì thì cứ báo cho tao"
"Biết rồi" Vũ Văn lườm anh một cái. Trọng sắc khinh bạn!
"Tao biết mày giỏi, nhưng mà không phải lúc này đi Tiểu Tam cũng gặp nguy hiểm à? Mày né được nhưng mà người ta đâu có né được. Ráng giùm tao cái"
"Hừ!"
Cảnh Duệ nghe tiếng hừ nho nhỏ của người nào đó liền biết cậu đồng ý rồi, liền yên tâm thả Vũ Văn sang một bên kéo một người khác - Đường Tam.
"Tiểu Tam, lần này ta không đi cùng với ngươi, ngươi nhớ tự bảo vệ bản thân cho tốt, có chuyện thì nói với sư phụ. À đúng rồi, chuyện liên quan đến Tiểu Vũ ngươi có thể tìm A Thanh giải quyết, đừng hành động một mình" Chàng trai ít nói năm nào không biết từ bao giờ đã biến thành một bà mẹ già như thế này. Cảnh Dương Tà ngồi trên bảo tọa ở thần giới nhìn cảnh này nản lòng thở dài một cái.
"Ta còn có việc, nếu như về kịp ta sẽ tới chỗ các ngươi"
"... Được"
Trung khuyển sắp tiến hóa hôm nay lòng đau như cắt, mỗi bước đi lại đau thêm một tầng. :))
~ Ta là phân cách tuyến thời gian ~
Buổi sáng vài ngày sau, trước khi Cảnh Duệ đi, có một chiếc xe ngựa dừng lại ngay trước cổng Sử Lai Khắc. Một nam nhân từ trên chiếc xe ấy bước xuống, khuôn mặt vô cùng quen thuộc.
"Đại Sư" Cảnh Duệ nhìn thấy ông đi ngang qua thì cúi đầu chào, ngẩng đầu lên thì bên cạnh Đại Sư lại có thêm một bóng người, "... Viện trưởng"
"Ồ, Cảnh Duệ ngươi không đi với Tiểu Tam sao?" Đại Sư nhìn Cảnh Duệ ngạc nhiên hỏi. Đáng lẽ tất cả học viên đều phải đi chứ?
"Vâng, vì hôm nay ta có chút việc"
"Đại nhân" Thanh niên nọ đứng trước Cảnh Duệ cúi đầu "Mời đại nhân lên xe!"
Cảnh Duệ nhìn hai vị trước mặt nói "Viện trưởng, Đại Sư, ta xin phép đi trước", rồi quay sang nói với thanh niên "Chúng ta đi thôi"
"Vâng"
Thanh niên này vốn chỉ là một quản sự nho nhỏ. Nhưng vì chi nhánh của hắn gần Sử Lai Khắc, nên được cao tầng cử đi đón Cảnh Duệ, hắn cũng không biết Cảnh Duệ thân phận là gì, chỉ biết là rất cao, hơn nữa tuổi rất trẻ. Vì vậy lúc ngồi trong xe với Cảnh Duệ, hắn cứ trộm liếc vị mỹ nhân đang ngủ nào đó.
"Có chuyện gì sao?" Tuy anh nhắm mắt định ngủ, nhưng mà cứ có cái ánh mắt đầy tò mò kia chỉa tới thì làm sao ngủ được!
"Không... không có thưa đại nhân!" Thanh niên cuống quýt phủ nhận.
"Nếu không có, thì ngồi im đi" Cảnh Duệ nhàn nhạt nói. Anh cũng không rảnh gì mà đi hỏi lắm điều. Ngày hôm qua anh xử lý công việc tới sáng nay, thức hơn 24 tiếng vẫn chưa được ngủ miếng nào, nên anh tranh thủ chợp mắt trong lúc di chuyển. Người mệt, không muốn nói chuyện.
Thanh niên đối diện ỉu xìu ngậm miệng.
Hành trình di chuyển 10 ngày của Cảnh Duệ cũng không nhàm chán. Cứ cách vài giờ, Vũ Văn lại gửi một đống tin nhắn phun tào mấy cái hành vi lạ đời của Đường Tam, kiểu như ngồi ngẩn người, tự dưng đang ăn thì bật dậy đi đâu đó. Hoặc như việc Ninh Vinh Vinh nhờ Đường Tam chế ám khí, sau đó Đường Tam vùi đầu vào nghiên cứu + tu luyện + ngẩn người... Còn kể về cái huấn luyện khủng bố của Đại Sư làm Tiểu Tam nhà anh mệt mỏi thế nào bla bla.
Cái tên này không kể cái gì khác ngoài Tiểu Tam được sao?! Cảnh Duệ buồn bực nghĩ. Nhưng mà nếu trong xe có gương, chắc chắn anh sẽ nhìn thấy mình đang cười một cách vui vẻ. Tất nhiên là thanh niên nào của Tiêu Dao nào đó không nhìn thấy được vì đã bị đuổi ra khỏi xe, sửa nghề làm mã phu.
----------------------------------------
Kịch trường vô trách nhiệm:
Đường Tam: Ngày thứ 12 không nhìn thấy Duệ ca, không nhận được thư của Duệ ca, tủi thân QAQ
Cảnh Duệ: Tiểu Tam ngày nào cũng ngẩn người, không phải là bị bệnh rồi chứ? Không được, phải nhờ A Thanh nhắc nhở hắn ăn uống nghỉ ngơi đàng hoàng (điên cuồng nhắn tin)
Vũ Văn: ... Gâu!!! (cẩu lương ăn thật ngon!)
----------------------------------------
Thật ra khi tui viết chương này, tui lại hoang mang cái mớ đồng phục =A=|||
Nên chắc tui thống nhất thế này luôn:
Đồng phục Tiêu Dao = sơ mi + quần or váy, cổ áo có hoa văn lam ngân thảo ôm quanh vòng thái cực, tất nhiên là chất liệu và kiểu dáng nó sẽ khác một chút, nhưng trên cơ bản là dựa vào đồ tây mà chỉnh sửa.
Về kiểu dáng: Như đã nói ở trên, nhưng sẽ phân biệt theo cấp bậc
- Nhân viên bình thường (tiếp tân, shipper,...): sơ mi thuần sắc + quần/váy
- Nhân viên quản lý (tựa như trưởng phòng): sơ mi (kiểu của mấy ông bà quý tộc Anh hay mặc ấy =.,=) + quần/váy
- Quản lý cấp cao (giám đốc): như nhân viên quản lý + 2 cầu vai màu vàng có tua rua
- Cấp chủ tịch: áo trắng, kiểu dáng như quản lý cấp cao + áo choàng ngắn một vai (chủ màu lục, phó màu lam) + 1 cầu vai màu vàng có tua rua (gắn trên cái áo choàng =.,=)
Về màu sắc: Chia theo phòng
- Phòng nhân sự: lam nhạt
- Phòng hành chính: lục nhạt
- Phòng kinh doanh: vàng nhạt
- Phòng kế toán: trắng
- Văn phòng đại diện: đỏ nhạt
- Phòng của mấy chú shipper: xám