"Ngươi có nguyện ý giúp ta không?"
Cảnh Duệ nghĩ, bị cô hại thảm như thế, còn bị ra lệnh gϊếŧ huynh đệ, giúp mới là lạ.
Quả nhiên, Oscar lắc đầu nói: "Ninh Vinh Vinh, trước kia ta thích ngươi, chính là thích vẻ đơn thuần trong sáng. Ta thậm chí còn mặc kệ mình xuất thân dân dã, còn ngươi là thiên kim tiểu thư, một lòng theo đuổi ngươi. Nhưng mà, bây giờ ngươi không còn là dáng vẻ trong lòng ta nữa, ta đã lầm rồi."
Nói xong Oscar nhìn nàng một lần nữa, rồi bỏ vào trong. Để lại Ninh Vinh Vinh đứng ở ngoài hét lớn:
"Không phải ngươi thích ta sao? Oscar, có một việc nhỏ như thế ngươi cũng không giúp ta được?!"
Bước chân Oscar khựng lại, hắn cũng không quay đầu lại, nói: "Vừa rồi Đường Tam nói đúng, nếu ngươi vẫn còn giữ tính cách đó thì nên rời khỏi nơi này đi. Nơi này không thích hợp với ngươi.Có lẽ đối với ngươi, bằng hữu… Đó là một cái khái niệm gì đó quá xa vời."
"Cảnh Duệ, ngươi sẽ giúp ta đúng không? Chỉ cần ngươi giúp ta gϊếŧ Đái Mộc Bạch, ta có thể cho ngươi rất nhiề--"
"Không" Cảnh Duệ lạnh lùng cắt ngang. Anh dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn Ninh Vinh Vinh, khiến nàng phải rùng mình lùi về sau một bước. Anh nói: "Ninh đại tiểu thư, ngươi biết hiện nay tổ chức nào giàu thứ hai đại lục sau Thất Bảo Lưu Ly Tông không?"
"..." Ninh Vinh Vinh cắn răng "Tiêu Dao. Cảnh Duệ, dù ngươi làm việc trong đó thì cũng có bao nhiêu tiền đâu cơ chứ, còn phải làm việc dưới quyền người khác. Ta có thể cho ngươi một công việc tự ngươi có thể làm chủ!"
Cảnh Duệ hết nói nổi nhìn nàng, sau đó "ha" một tiếng, giọng điệu vừa giống thở dài, lại vừa như châm biếm.
"Ninh Vinh Vinh, tiền ta có, quyền ta cũng có. Ngươi thông minh như vậy, chắc cũng đoán ra ta là cao tầng của Tiêu Dao. Nhưng mà, ngươi sai một điều" Anh ghé sát vào tai nàng, khẽ nói "Tiêu Dao, ta thành lập"
"Ngươi không có. Đồng lứa bên cạnh ngươi chỉ là những người sợ hãi và ham muốn quyền và tiền của ngươi. Cũng có những người muốn làm bạn với ngươi, nhưng ngươi lại quá kiêu ngạo."
"Ninh Vinh Vinh, ngươi biết bạn bè là gì không?"
"Là những người có thể tin tưởng nhau, chia sẻ ngọt bùi cay đắng. Họ luôn giúp đỡ nhau khi gặp khó khăn, giao ra tấm chân tình của mình cho đối phương, không quan tâm đối phương là con ông cháu cha, hay chỉ là một tên ăn mày, chẳng quan tâm ngươi là thiên tài hay chỉ là người bình thường"
"Ninh Vinh Vinh, ngươi, không cảm thấy cô độc sao?"
Để lại những lời này, Cảnh Duệ liền bỏ vào trong, để lại con người thông minh đang nghĩ suy lại hết thảy.
"Khuya như thế, sao ngươi chưa ngủ?"
Đường Tam nhìn Cảnh Duệ từ trên xuống dưới, làm như không có việc gì nhẹ nhàng nói: "Chờ ngươi trở lại"
"Ta thì có việc gì chứ. Mau đi ngủ thôi" Cảnh Duệ bật cười. Mặt lạnh gì đó, trước mặt Đường Tam chưa từng có.
"... Được" Nhìn Cảnh Duệ kéo chăn trùm kín đầu, Đường Tam liễm mắt nhanh chóng nằm xuống tắt đèn.
Sáng hôm sau, Cảnh Duệ hiếm thấy dậy muộn một bữa. Vừa mở mắt ra, anh đã thấy nửa người trên với làn da mật sắc đầy sức mạnh của người nào đó.
"Duệ ca? Duệ ca!"
Đang ngẩn người ngắm trai thì bị trai gọi cảm giác như thế nào? Đừng hỏi nữa, Cảnh Duệ không muốn trả lời!
Làm như bản thân chưa từng thất thần, Cảnh Duệ ra vẻ tự nhiên rời giường, "Sao không gọi ta dậy?" Bình thường thì lúc Đường Tam thay áo chính là lúc hắn vừa luyện công xong.
"... Ta thấy ngươi ngủ rất trầm, hẳn là rất mệt, nên cũng không gọi" Bởi vì đang thay đồ, Cảnh Duệ theo thói quen đưa mắt nhìn dưới sàn nên anh không thấy ánh mắt của tên Đường Môn nào đó vừa thấy tấm lưng mảnh khảnh của anh liền lập tức dời mắt đi, hầu kết khẽ lên xuống một cái.
"Lần sau cứ gọi ta dậy, cũng... Không có gì mệt mỏi cả"
Đường Tam không trả lời.
"Đi thôi." Không nhận được câu trả lời cũng không sao, Cảnh Duệ cười một tiếng rồi kéo người đi tới phòng ăn.
Lúc này phòng ăn vắng vô cùng, dường như chỉ có hai người họ. Chẳng bao lâu, Đái Mộc Bạch đi tới phòng ăn với nét mặt âm trầm, nhẹ gật đầu với Cảnh Duệ, Đường Tam, cũng không nói lời nào. Trễ hơn Đái Mộng Bạch chút xíu, Tiểu Vũ là ngươi thứ ba xuất hiện, nàng vừa bước vào, Vũ Văn cũng nhanh chóng theo sau, sau đó là Chu Trúc Thanh và Mã Hồng Tuấn.
Sau đó, phòng ăn liền diễn ra một trận chiến tranh nho nhỏ với nhân vật chính là tên bạch hổ nào đó. Con hổ này chính là muốn vồ mèo, nhưng mà một mình thì làm không được, nên nó kéo thêm một con gà biến dị vào trận chiến.
Cảnh Duệ im lặng uống cháo, khoé miệng khẽ nhếch. Bạch hổ có linh miêu, nháo kiểu gì thì chung một nhà cũng về với nhau. Xem tình hình thì A Thanh cũng chả kém gì, Tiểu Vũ cũng để ý tới cậu rồi, nhưng mà tên ngốc nào đó lại không muốn phá cp chính. Thật mệt tâm.
Còn mình thì... Khoé miệng khó khăn lắm mới nhích lên lại hạ về vị trí cũ.
"Nhìn ta làm gì?" Cảm nhận được ánh mắt của Đường Tam, Cảnh Duệ hỏi một tiếng. Đừng có nhìn ta như thế, Tiểu Tam, ta sợ...
Đường Tam ăn xong từ sớm, ngồi yên lặng nhìn vị mỹ nhân trước mặt ăn cháo, không thấy nhàm chán tí nào. Thấy anh khẽ cười, tâm trạng liền hơi vui một chút, nhưng mà rất nhanh hắn liền khó chịu, bởi vì Cảnh Duệ lại tỏ ra vẻ mặt ấy. Chính là cái vẻ mặt khổ vì tình ấy!
Hắn chắc chắn không nhìn sai! Dù cho người khác nhìn chằm chằm cũng không nhìn ra cái gì, nhưng mà hắn ở chung với anh sớm hôm, đổi cái biểu cảm là nhìn ra ngay.
Là ai?! Ai đã khiến ngươi lộ ra ánh mắt cầu mà không được ấy? Ngươi không thể nhìn ta một chút sao?! Nhất định phải là người đó ư?!
Lửa giận của Đường Tam bỗng bừng lên, nhưng sau đó lại bị ý nghĩ của mình hoảng sợ. Hắn vừa nghĩ cái gì?
Cảnh Duệ: Tên này lại ngẩn người làm cái gì!
"Đường Tam? Tiểu Tam! Uy!"
----------------------
Có 1 sự đau khổ không hề nhẹ là laptop tui không lên truyenwikiz.com được, phải gõ chữ bằng điện thoại 🙄🙄🙄
Sao đời tui nó khổ thế này 😭😭😭