[Thiện Nữ + Đấu La] 818 Những Ngày Ở Đấu La Đại Lục Cùng Nhân Vật Chính

Chương 2




Đêm khuya tĩnh lặng...

Bẹp!!! Một bé muỗi quang vinh hy sinh.

... Không tĩnh lặng cho lắm...

"Túm lại là tụi mình xuyên vào quyển Đấu La Đại Lục kia?" Vũ Văn vừa nhỏ giọng nói vừa nhìn chằm chằm mấy cái icon giao diện hảo hữu, kênh chat, bang hội, túi,... linh tinh.

"Ờm" Cảnh Duệ cũng be bé đáp lại "Tụi mình ôm đùi nam chính đi. Đi theo nam chính khả năng sống cao hơn là tự mình đi. Hơn nữa bây giờ tụi mình có 6 tuổi!" Bất mãn!!!

"Chậc! Có đùi ngại gì không ôm. Xuyên cũng xuyên rồi, chúng ta cứ theo nhân vật chính vang danh thiên hạ thôi" Vũ Văn hào hứng nói.

Hai người ăn ý liếc nhau một cái, chợt phì cười. Cảnh Duệ đứng lên vỗ vỗ vạt áo "Đi ngủ thôi"

"Ok, ở đây muỗi quá đi!"

Cuộc họp nhỏ của hai thanh niên xuyên việt cứ thế kết thúc. Đêm tối lại im ắng trở lại

Ngày hôm sau...


"Đường Hạo, bận ư? " Trong khi Đường Tam cố gắng hướng đến một vạn chùy, nghe được bên ngoài truyền đến một thanh âm già nua.

Bây giờ đã xế chiều, Đường Hạo đang làm việc, đánh tạo nông cụ, nghe vậy chỉ là ừ một tiếng.

Đường Tam có chút tò mò từ phòng mình đi tới, chỉ thấy tới là một lão nhân, nhìn qua tầm hơn sáu mươi tuổi, vóc người cao gầy, nhưng tinh thần quắc thước, quần áo sạch sẽ, tóc được chải gọn gàng, so với Đường Hạo quả là hai thái cực.

Người vừa đến theo Đường Tam được biết, là Thánh Hồn thôn thôn trưởng lão Kiệt Khắc.

Cảnh Duệ cùng Vũ Văn vừa từ bên ngoài đi dạo về nghe câu này liền biết kịch tình sắp tới rồi, cùng nhau đẩy của đi vào nhà, gật đầu chào hỏi Đường Hạo.

"Tiểu Tam, đến đây, để gia gia nhìn xem." Lão Kiệt Khắc hướng Đường Tam phất tay. Vừa nói xong liền nhìn thấy có thêm hai đứa bé tiến vào, cũng hiền từ gọi tới.


Vị thôn trưởng này là một người tốt, người trong thôn đều rất tôn kính hắn, vài năm trước, lúc nhà Đường Tam khó khăn nhất, hắn không ít lần mang thức ăn đến cho.

"Kiệt Khắc gia gia, chào ngài" Đường Tam đi tới trước mặt lão Kiệt Khắc, cung kính hướng hắn hành lễ. Đối với người đối tốt với mình, Đường Tam đều khắc ghi trong tâm khảm.

Cảnh Duệ, Vũ Văn nhìn Đường Tam, cũng theo đó làm một cái lễ chào hỏi.

Đường Hạo lãnh đạm nói: "Có việc gì thế, thôn trưởng." Lão Kiệt Khắc kỳ thật so với hắn lớn hơn không đến mười tuổi, nhưng lại so với hắn cao hơn một bối phận, làm Đường Hạo vẫn có chút khó chịu.

Lão Kiệt Khắc tựa hồ đã quen với thái độ của Đường Hạo, "Đường Hạo à, Tiểu Tam cũng sắp sáu tuổi rồi. Năm nay nghi thức Giác Tỉnh hắn hẳn cũng tham gia."


Đến rồi đến rồi!!! Thời khắc nam chính chuẩn bị bước lên con đường thành thần!

Đường Hạo nhìn Đường Tam một cái, lạnh nhạt nói: "Vậy thì tham gia đi. Là ngày nào đó? "

Lão Kiệt Khắc nói: "Ba ngày sau, đến lúc đó ta tới đón hắn." Bộ dạng hắn nhìn Đường Hạo, rất rõ ràng là muốn nói, nếu dựa vào ngươi đưa hắn đi, chỉ sợ đã trễ.

Đường Hạo gật đầu, không để ý tới vị thôn trưởng này.

Đường Tam có chút tò mò hỏi: "Kiệt Khắc gia gia, nghi thức Giác Tỉnh là gì?"

Lão Kiệt Khắc nghiêm mặt nói: "Mỗi người chúng ta đều có võ hồn thuộc về chính mình, tới khoảng sáu tuổi liền tiến hành nghi thức Giác Tỉnh. Có võ hồn, đối với chúng ta mỗi phương diện năng lực đều tăng cường. Cho dù là võ hồn bình thường nhất, cũng sẽ có điều trợ giúp. Lỡ như ngươi có một cái võ hồn xuất sắc, có thể tiến hành tu luyện, vậy, ngươi thậm chí có thể trở thành hồn sư. Nghi Giác Tỉnh một năm mới có một lần, ta cũng không thể để ngươi bỏ lỡ. Là Nặc Đinh thành võ hồn phân điện chấp sự đại nhân tự mình đến trợ giúp hài tử trong thôn chúng ta Giác Tỉnh. Vị chấp sự đại nhân kia chính là một vị Đại hồn sư."
Lúc nói đến ba chữ Đại hồn sư, lão Kiệt Khắc trong mắt rõ ràng toát ra vẻ hâm mộ.

Đường Tam đối với hồn sư khái niệm chỉ là nghe nói qua một ít, lúc này bắt được cơ hội tự nhiên sẽ không dễ dàng buông tha, hỏi tới: "Đại hồn sư là ý tứ gì? "

Lão Kiệt Khắc đối với Đường Tam hiển nhiên rất kiên nhẫn, trong lòng lão, Đường Tam chính là đứa nhỏ hiểu chuyện nhất trong thôn này, thật khó tưởng tượng, một người cha như vậy sao lại có một người con như thế này.

"Đại hồn sư là xưng hiệu của cấp bậc Hồn sư. Hồn sư là nghề cao quí nhất trong cả đại lục, bọn họ có thể là những chiến sĩ cường đại, cũng có thể có những năng lực phụ trợ xuất sắc. Nhưng bất luận loại Hồn sư nào, cấp bậc đều là dựa theo cùng một loại xưng hiệu mà tiến hành xếp thứ tự."
"Hồn sư đều tự có võ hồn lực của chính mình, căn cứ vào sự mạnh yếu của võ hồn lực mà chia thành thập đại xưng hiệu. Mỗi một xưng hiệu lại chia làm mười cấp. Ban đầu khi mới nhập môn thì gọi là Hồn sĩ, chỉ cần sau khi vũ hồn tỉnh giấc thì mỗi người đều là Hồn sĩ. Nếu vũ hồn có thể tu luyện, khi hồn lực đạt tới cấp mười một thì sẽ đạt tới xưng hiệu kế tiếp, cũng chính là Hồn sư. Còn Đại hồn sư, chính là cái đứng thứ ba trong toàn bộ dãy xưng hiệu. Khi đạt đến cảnh giới Đại hồn sư thì đã là một Hồn sư khá cường đại rồi. Tổng thể thập đại xưng hiệu là như vậy đó."

"Hồn sĩ, Hồn sư, Đại hồn sư, Hồn tôn, Hồn tông, Hồn vương, Hồn đế, Hồn thánh, Hồn Đấu La và Phong hào đấu la. Tên gọi Đấu La đại lục của chúng ta chính là bắt nguồn từ đây. Trong truyền thuyết, những Phong hào Đấu La đạt tới cửu cấp trở lên đều có thể tự lấy một phong hào cho mình, bọn họ đơn giản chính là những vô địch tồn tại."
Trong mắt lão ánh lên những tia kiêu ngạo, "Như Thánh Hồn thôn chúng ta trăm năm trước lại đã từng xuất hiện một vị hồn thánh cấp tám. Trong toàn bộ Nặc Đinh thành, thậm chí trong cả Pháp Tư Nặc hành tỉnh, cũng là cực kì hiếm có."

Đường Hạo bên cạnh bĩu môi nói: "Lão Kiệt Khắc, đó chỉ là một truyền thuyết mà thôi."

Tựa như bị chạm vào vẩy ngược, lão Kiệt Khắc đại nộ: "Cái gì mà truyền thuyết, truyền thuyết cũng là từ sự thực mà ra. Đường Hạo, ngươi đến thôn đã có sáu năm rồi, hẳn là phải rõ ràng địa vị của vị Hồn Thánh kia trong lòng chúng ta. Còn để ta nghe được ngươi vũ nhục Hồn Thánh đại nhân một lần nữa, ta lập tức đuổi ngươi rời khỏi thôn. Nếu không phải vì nể mặt Tiểu Tam, ngươi nghĩ rằng ta nguyện ý đến cái ổ chó của ngươi sao?"

Đường Hạo lại không hề tức giận, vẫn gõ gõ vào chiếc nông cụ trong tay như cũ, hệt như chẳng nghe thấy lời của Kiệt Khắc vậy.
Kiệt Khắc hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái, tiếp đó mới quay sang nói với Đường Tam: "Sau này ngươi ngàn vạn lần đừng có giống như cha ngươi, sa sút tinh thần thế này, được rồi, ta đi trước đây, ba ngày sau sẽ tới đón ngươi."

"Đúng rồi, hai đứa nhỏ, các ngươi bao nhiêu tuổi rồi?" Lão Kiệt Khắc nhìn về hai đứa bé đang đứng yên tĩnh một bên (ăn dưa) hỏi

"6 tuổi ạ"

"Vậy thì ba ngày sau hai đứa cũng đi chung với Tiểu Tam đi, gia gia tới đón các ngươi"

Nói xong, lão Kiệt khắc rời khỏi lò rèn.

"Ba ba." Đường Tam kêu lên một tiếng thất thanh.

"Gì?" Đường Hạo lạnh lùng nhìn lại, thấy hàn ý trong mắt phụ thân, Đường Tam không thể không nuốt lại những lời vừa định nói, cúi đầu trở về phòng, tiếp tục luyện tập đánh cho đủ một vạn lần.