Thiên Niên Túy

Quyển 2 - Chương 86: - Hồi tỉnh




Những người đang nằm mê man trong mộ thất cũng dần lục tục tỉnh dậy.
Người tỉnh lại và có thể cử động được đầu tiên dĩ nhiên là Bạch Tố Hà, tiếp theo là Lam Túy nãy giờ vẫn không ngừng nói mớ, rồi đến chú Trọng cao to vạm vỡ, Báo Tử, người làm của Du gia, một người rồi lại thêm một người, mơ mơ màng màng mở mắt ra, xoay xoay cơ thể ê ẩm mỏi nhừ rồi ngồi dậy.
Những người ngồi dậy vẫn chưa hoàn toàn tỉnh hẳn, họ còn đang đắm chìm trong cảnh mộng của riêng mình, bộ dạng nửa tỉnh nửa mê, ngơ ngác nhìn nhau, trong mắt ai cũng lộ ra vẻ kinh ngạc không thể tin nổi là họ vẫn còn sống cùng niềm vui sướng khôn xiết vì họ thậm chí còn sống một cách nguyên vẹn, không chút sứt mẻ nào.
Trong nhất thời, tất cả đều không biết nên nói gì, sau đó không biết là ai, cười phá lên như điên vì sống sót sau kiếp nạn, một người rồi thêm một người, trong căn mộ thất không quá rộng lớn, hoàn toàn tràn ngập tiếng cười hềnh hệch, khằng khặc, ha hả đầy ngô nghê làm đau cả màng nhĩ.
"Chúng ta không chết! Thế mà lại không chết!" bất cứ ai trải qua cảm giác bị tê liệt toàn thân nằm trong cổ mộ, tưởng là trúng độc chết chắc, đã hoàn toàn chìm vào tuyệt vọng rồi sau đó lại đột nhiên phát hiện đầu óc lẫn tứ chi của mình vẫn còn nằm yên ở chỗ cũ, lại còn có thể đứng dậy, niềm vui khôn xiết đó không thể nào diễn tả được.
Không biết họ cười trong bao lâu, vẫn là chú Trọng và Vương Phú Quý với tính cách thận trọng, cùng với hai người tương đối điềm tĩnh là Lam Túy và Du Thần bình tĩnh lại trước tiên. Họ lấy sức hét lên vài câu, để những người còn đang cười sằng sặc khôi phục lại lý trí, những người cơ bản đã hồi phục lại năng lực hành động bắt đầu tụ tập lại bên cửa hang, thương lượng đối sách.
Hiện giờ có hai vấn đề cần phải giải quyết, thứ nhất chính là – thanh lọc đội hình.
Sự phản bội của Bố Nhật Cổ Đức, đối với họ mà nói chẳng phải chuyện tốt nhưng cũng không hẳn là chuyện xấu. Nếu nói là chuyện tốt, phỏng chừng là chẳng có ai nghĩ như vậy, còn nếu nói là chuyện xấu, thì nếu như không có Bố Nhật Cổ Đức, không biết ở đây còn được bao nhiêu người còn sống.
Bố Nhật Cổ Đức cùng với mấy gã đồng bọn của hắn đều chết trong biển lửa đằng sau cửa Thất Tinh, nhưng trong đám thủ hạ dưới trướng Du Thần không chỉ có năm gã Bắc Mông cao to lực lưỡng hắn thuê đi theo đó. Bị lừa một lần có thể là vì không đủ lòng phòng bị, nhưng nếu để bị lừa một lần nữa, thì chỉ vì họ ngu.
Cả Du Thần lẫn Lam Túy đều không muốn làm thằng ngu, liền thống nhất chiến tuyến, lạnh lùng nhìn chăm chăm vào hai gã Bắc Mông còn lại, trong đầu suy nghĩ nên xử lý chúng như thế nào.
Hai gã Bắc Mông đáng thương dưới ánh mắt lạnh lẽo của tất cả mọi người, cũng cất lời cầu xin tha thứ, hoàn toàn không tương xứng với thân hình cường tráng vậm vạp của chúng.
"Lão đại à, tuy chúng tôi cũng là do anh thuê tới, nhưng hai chúng tôi và Bố Nhật Cổ Đức không phải người cùng một bọn ah! Nếu không khi hắn ta động thủ đã gọi hai đứa bọn tôi hỗ trợ rồi, sao còn trói chúng tôi lại chứ!" Gã nói tiếng Hán khá lưu loát - Kỳ Mộc Cách bày ra bộ dạng trông rất tội nghiệp, muốn chứng minh sự trong sạch của gã và tên Cáp Đan Ba Đặc Nhĩ cùng dân tộc.
Du Thần im lặng không nói, vẫn tiếp tục trầm mặc.
Thật ra Du Thần hiểu rất rõ điều Kỳ Mộc Cách đang nói, bởi vì Kỳ Mộc Cách và Bố Nhật Cổ Đức căn bản là hai nhóm người -- mấy gã vừa mới chết cùng với tay Tô Hợp không đi theo vào trong mộ là cùng một nhóm, còn Kỳ Mộc Cách và Cáp Đan Ba Đặc Nhĩ là một nhóm khác.
Nhưng dù là như vậy đi nữa cũng vẫn không thể loại trừ mối nguy từ hai gã này, trong mộ nguy hiểm mai phục tứ phía, nếu như lại có người gây rối thì chắc chắn không cách nào sống nổi. Mà huống chi, trong đội ngũ cũng không chỉ có người của mình, vẫn còn tồn tại nhóm người của Lam Túy.
Từ góc độ của Du Thần mà nói, hắn muốn giữ lại Kỳ Mộc Cách. Nếu như loại Kỳ Mộc Cách khỏi nhóm, vậy phía Du gia chỉ còn lại ba người, mà trong đó Vương Phú Quý tuổi tác lại cao nên không thể bì vũ lực, lỡ như có chuyện ngoài ý muốn phải đối đầu với Lam Túy, thì hắn không có chút mảy may nào giành phần thắng. Nhất là giờ đây khi hắn đã chứng kiến năng lực và sự kỳ lạ của Quân Y Hoàng, so sánh hai bên thì hắn cảm thấy hai gã người Mông đã đi theo lăn lộn hai mươi mấy ngày qua vẫn đáng tin hơn.
Nhưng sau khi xảy ra chuyện của Bố Nhật Cổ Đức, hắn nhất định phải xem thử ý kiến của bên Lam Túy, ít nhất là hiện giờ, hắn vẫn chưa muốn đôi bên trở mặt với nhau.
Còn Lam Túy thì lại chẳng suy nghĩ nhiều như vậy.
Đối với cô mà nói, nếu như đã có đề phòng thì hai tên này đối với đội ngũ của cô mà nói, chẳng thể tạo được uy hiếp gì, với lại ở trong hầm mộ, tuy không phải càng nhiều người càng tốt, nhưng thêm một người, ít nhất có thêm một phần sức. Thêm nữa cho dù là đào đất cũng sẽ có thêm hai gã người làm. Vả lại trên đường đi, ấn tượng của cô về hai gã Bắc Mông khá thành thực này cũng không tệ, vì vậy chỉ suy nghĩ tích tắc cô liền nói với Du Thần: "Anh Du, chuyện của Bố Nhật Cổ Đức không liên quan đến bọn họ, bỏ đi"
Du Thần và hai gã Bắc Mông nọ, nghe thế thì đều âm thầm thở phào một hơi.
Vấn đề đầu tiên đã giải quyết xong, tiếp theo chính là vấn đề thứ hai còn quan trọng hơn.
Nếu đã không chết, vậy muốn giữ mạng thì họ phải dứt khoát phắn ra ngoài, hay là tiếp tục đi vào trong.
Phía sau cánh cổng đồng là cái gì, bọn họ đều đã thấy qua. Với ngọn lửa ngùn ngụt khắp trời đó, họ tin rằng bất kể là ai, đã bước vào đó đều không có kết cục tốt.
Thế nhưng nếu rời khỏi, vậy những hy sinh mất mát suốt đường đi, xem như hoàn toàn vô ích.
Lam Túy có mục đích của riêng cô, Du Thần cũng có toan tính của riêng hắn, ai cũng không muốn bỏ cuộc, nhưng nếu không từ bỏ, ai có thể đảm bảo họ sẽ không đi theo vết xe đổ của Bố Nhật Cổ Đức.
Lam Túy, cô thấy thế nào? Mở cổng đi vào lần nữa, hay là đi lên trước rồi tính tiếp?" Lần này Du Thần chủ động mở lời hỏi Lam Túy.
Lam Túy nhìn nhìn Du Thần, rồi lại nhìn cánh cổng đồng ở phía sau, trong đầu nhanh chóng tính toán.
Rời đi là chuyện không thể nào, bỏ cuộc giữa chừng không phải phong cách làm việc của cô.
Vậy chỉ còn lại hai lựa chọn, tiếp tục đi theo đường cũ mà Mộc gia đã đi, hoặc y theo lời chú Trọng nói, bọn họ quay lên trên đào một đường hầm khác, để tránh khỏi cánh cổng đồng và cửa Thất Tinh nằm sau cánh cổng đồng, đi con đường của mình.
Từ sau khi mọi người ngửi phải hương thơm trong mộ hôn mê bất tỉnh rồi tỉnh dậy không chút sứt mẻ, Lam Túy tin rằng viên thuốc nhỏ nhỏ màu đen của Du Thần chắc chắn hiệu nghiệm – cô không tin người xây dựng nên mộ thất này phát tán ra mùi hương đó chỉ để làm người ta mất sức toàn thân mà ngủ một giấc mà thôi. Tuy mùi hương này kết hợp với địa ngục hỏa diệm kinh khủng đó cũng đủ để lấy mạng người, nhưng căn cứ vào những kiến thức về mộ táng, kỹ thuật chống trộm mà cô đã từng học trước đây cùng với kết cục của nhóm người của Chu Viễn, Lam Túy tin rằng người xây dựng hầm mộ này sẽ không thiết kế mỗi một thứ chỉ có một công dụng.
Điều này cho thấy Du Thần đã dựa vào các triệu chứng của Mộc gia mà chế ra thuốc giải tương ứng. Loại thuốc này tuy không thể hóa giải hoàn toàn công hiệu của mùi hương dày đặc trong mộ, nhưng ít ra đối với công dụng gây ảo giác, xem như nó cũng có hiệu quả ngăn chặn.
Thứ hai, Lam Túy cũng không chắc cô và chú Trọng có thể đạt được trình độ của Mộc gia hay không, có thể xác định vị trí của đường hầm mới chuẩn xác như vậy, hơn nữa còn phải cho nổ hang để dẫn cát mà không xảy ra bất trắc giữa chừng.
Đào một đường hầm mới nghĩa là có sự an toàn mới, nhưng cũng có thể là mối nguy mới. Dù có thế nào, chuyện cho nổ hang trong hầm mộ thật sự rất khó khăn. Vị trí phát nổ phù hợp, loại thuốc nổ phù hợp ngoài ra còn có cường độ gây nổ phù hợp, những thứ này không có kinh nghiệm dồi dào và kiến thức vững chắc về kỹ thuật công trình thì rất khó làm được. Cho dù là chú Trọng, đoán chừng cũng rất khó.
Mà trong đường hầm, chỉ cần lượng thuốc nổ nhiều hơn một chút thôi, cũng có thể chôn vùi bản thân còn đang sống sờ sờ xuống dưới lòng đất.
Thứ ba, Lam Túy suy đoán, đối với con đường Mộc gia đã đi qua, ít nhiều Du Thần cũng biết được chút tình hình.
Cô có để ý đến ánh mắt của Du Thần nhìn Bố Nhật Cổ Đức sau khi hắn bị trói, đầy vẻ châm biếm chứ không phải phẫn nộ, điều này cho thấy hắn có hiểu biết nhất định với những hiểm nguy phía trước. Chỉ là có thể hắn cũng không hoàn toàn nắm rõ tất cả các cơ quan cũng như vị trí của chúng, mà chỉ có khái niệm chung chung đại khái. Nếu không chắc chắn hắn sẽ không để mặc Bố Nhật Cổ Đức chạm vào cơ quan khởi động biển lửa, nói cho cùng nếu như không phải có sự tồn tại của một 'người' tên Quân Y Hoàng, thì cái biển lửa đó không chỉ thiêu chết Bố Nhật Cổ Đức, mà còn thiêu chết bản thân hắn.
Không có ai lại làm chuyện hại người mà cũng chẳng lợi mình như vậy.
Lam Túy suy đoán sau khi Mộc gia trở về nhà thì bắt đầu nảy sinh ảo giác và trạng thái rối loạn, nên không thể giới thiệu một cách có hệ thống với Du Thần về lăng của Lan phi mà ông vừa trải qua cơn thập tử nhất sinh để trở về. Những điều Du Thần biết được có lẽ là từ việc hỏi dò Mộc gia lúc ông tỉnh tỉnh mê mê, hoặc là ghép nối lại những lời mê sảng của Mộc gia khi xuất hiện ảo giác.
Nhưng bất kể như thế nào, ít nhiều Du Thần cũng biết gì đó, chuyện này so với không biết gì vẫn có lợi thế hơn nhiều. Chắc chắn Du Thần không đến đây để tìm đường chết, vậy đi theo Du Thần, xác suất sống sót của cô và người của cô cũng sẽ cao hơn.
Sau khi nghĩ thông những điều này, Lam Túy ra quyết định ngay tức khắc: "Tiếp tục đi, Diêm Vương đã muốn đòi người canh ba, sẽ không chờ tới canh năm"
"Nhưng mà...nhưng mà biển lửa đằng sau cánh cổng đó..." Vốn không ai nhớ tới sự tồn tại của Mông Điền -- người bị cưỡng ép đi theo xuống đây, khi cậu nghe nói thế cuối cùng không nhịn được nữa mà lắp ba lắp bắp chen lời.
Cảnh tượng kinh hoàng khi năm con người gào thét vì bị thiêu chết cùng với một biển lửa tràn lan khắp mặt đất, vẫn còn rõ mồn một trước mắt Mông Điền. Tuy là cậu thích tiền, nhưng nếu như cái mạng nhỏ này cũng không còn, thì cần tiền làm cái rắm gì! Chỉ là cậu và hai gã đồng bọn không có tự do, không thể muốn rút là rút, nên mới phải lâm vào cái cục diện tiến thoái lưỡng nan thế này.
"Lúc đó tôi đang ở ngay phía trước cánh cổng đồng, nếu như không nhìn lầm thì sau khi bọn Bố Nhật Cổ Đức chạm vào quan tài nằm sau cửa Thất Tinh, ngọn lửa mới bắt đầu bùng cháy. Tức quan tài mới là cơ quan châm lửa. Chúng ta đi vào trong cẩn thận một chút, đừng tùy tiện động vào bất cứ thứ gì, có lẽ sẽ không sao" Lam Túy nói xong thì quay qua Du Thần muốn xác thực: "Anh Du, lúc đó anh ở kế bên tôi, tôi nói vậy có đúng không?"
"Có lẽ vậy, khi cửa Thất Tinh vừa mở ra, không hề khởi động bất kì cơ quan gì. Nhưng khi bọn họ mở nắp quan tài, cửa Thất Tinh mới bắt đầu đóng lại, đồng thời ngọn lửa cũng bùng lên. Thứ chảy ra trên mặt đất, tôi đoán là sau khi khởi động cơ quan của quan tài thì mới chảy ra ngoài."
"Được, anh cũng đã có ý này vậy cứ mở cổng ra lần nữa, chúng ta vào trong xem xem"
"Nhưng mà nếu không chạm vào quan tài, vậy chúng ta vào trong để làm gì?" Một tên thủ hạ khác của giáo sư Trần nói: "Mọi người đều biết, những thứ tốt nhất trong mộ cơ bản đều được giấu theo bên người chủ nhân ngôi mộ. Thêm nữa cơ quan trong ngôi mộ này được thiết kế lợi hại như vậy, mấy người làm sao biết nơi để đồ bồi táng bên trong nhĩ thất không có cơ quan?"
"Thi thể trong quan tài đó tuyệt đối không phải là chủ nhân ngôi mộ" Người lão luyện nhất – Vương Phú Quý cuối cùng cũng mở miệng nói: "Chẳng ai lại đặt thi thể của chủ nhân ngôi mộ vào trong biển lửa thiêu đốt không ngừng, nhất là nó lại không phải là loại cơ quan sử dụng một lần để phá hủy hoàn toàn mộ thất rồi cùng hủy diệt với mộ tặc, mà là cơ quan được thiết kế để chống trộm, sẽ bốc cháy hết lần này đến lần khác. Bởi vì điều này có ý nghĩa vô cùng không tốt lành, chẳng khác nào nguyền rủa vong linh chủ nhân đã khuất của ngôi mộ sẽ sa vào địa ngục Khiếu Hoán* trong mười tám tầng địa ngục, mãi mãi chịu thống khổ bị thiêu đốt, không được siêu sinh"
[Trong kiến thức phổ biến, cõi địa ngục trong Phật giáo được chia làm 3 loại, hay còn được biết đến là mười tám tầng địa ngục: Địa ngục căn bản (gồm Bát nhiệt địa ngục và Bát hàn địa ngục), Địa ngục cận biên và Địa ngục cô độc.
Khiếu Hoán nghĩa là kêu la, Địa ngục Khiếu Hoán là địa ngục thứ 4 trong Bát nhiệt địa ngục, nơi đây tội nhân bị ngục tốt bắt bỏ vào vạc nước nấu sôi, họ đau đớn kêu la thảm thiết]