Vào đêm.
Mùa đông đã qua đi, chính là thời điểm hơi ấm hơi lạnh, trong mùi mát lành của cỏ cây thoáng lộ ra một chút hàn ý, hàn ý kia ở nơi gần nước có vẻ càng đột ngột rõ ràng.
Dòng sông mới tan lẳng lặng chảy xuôi, một hồng y nam nhân đứng bên bờ sông, trên má có một cái bớt màu đỏ to bằng bàn tay, chính là Hỉ Tang Quỷ Tôn Đỉnh. Hắn nghiêng đầu, cẩn thận lưu ý động tĩnh chung quanh, một tay duỗi ra, ngón tay hơi gập buông bên người, dưới ánh trăng thấy rõ vẻ sáng bóng không giống da lóe bên trên.
Bỗng nhiên có mấy bóng đen chạy đến bên cạnh, Tôn Đỉnh phi thân lên, nhanh chóng triền đấu với đoàn người mặc y phục dạ hành này.
Trong mười đại ác quỷ cùng hung cực ác nhất Quỷ cốc, lại lấy “Hỉ Tang Quỷ” “Điếu Tử Quỷ” “Vô Thường Quỷ” làm đầu, không phải ác đồ khác không lợi hại, chỉ là mấy người này sớm cắm rễ ở Quỷ cốc, lại biết mượn sức chèn ép người ta, đã tự thành thế lực.
Hỉ Tang Quỷ Tôn Đỉnh một đôi La sát chưởng không nói là tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả, chí ít trước mắt trong chốn võ lâm Trung Nguyên là độc một phần này, người trúng trong ba bước tức khắc mất mạng, trên thi thể sẽ lưu lại một chưởng ấn màu đỏ, từ trước ngực xuyên đến sau lưng, bá đạo tột cùng.
Hắn đêm khuya bỗng nhiên bị người ta vây công cũng không hề hoảng hốt, dường như chẳng mảy may sợ hãi, một đôi độc chưởng che phủ trời đất tung bay bốn phía, chưa bao lâu, đám sâu không biết lượng sức trong mắt hắn liền tháo chạy. Tôn Đỉnh lại chẳng thèm đuổi theo, chỉ cúi xuống vén y phục một thi thể, thấy mặt quỷ trên lưng xác chết kia, liền cười khẩy một tiếng.
Qua non nửa canh giờ, một người từ phía sau hắn hiện thân đi qua, nhíu mày cúi người nhìn mặt quỷ trên lưng thi thể kia hỏi: “Chuyện gì thế này?”
Tôn Đỉnh thu hai tay về tay áo, nhàn nhạt nhìn quét lão một cái nói: “Lão Mạnh, ngươi tới chậm rồi.”
– Lão Mạnh này, chính là trợ thủ ngày ấy Cố Tương tìm đến đào đất khi Chu Tử Thư và Ôn Khách Hành hãm sâu dưới địch huyệt, lão vẫn là một thân quần áo vải thô bình thường, đi rất nhanh, có thể nhận ra người này chân trái hơi thọt, nhưng không rõ lắm, phải nhìn rất kỹ mới thấy. Ngũ quan của lão bình bình, nếu không phải biểu cảm nghiêm túc thì thoạt nhìn mặt mũi lại hơi hiền lành, còn khoác chiếc tạp dề to mà đồ tể giết heo thường hay thấy khoác, thật sự đã thay trang phục đồ tể như Ôn Khách Hành nói.
Lão Mạnh tháo mặt nạ trên mặt thi thể kia, ngồi xổm cân nhắc một hồi, lại thở dài đứng dậy, lắc đầu nói: “Là người của Tiết Phương.”
Lão ngẩng đầu thấy Tôn Đỉnh đang khá hứng thú nhìn chằm chằm tạp dề của mình, liền giải thích: “Tuân mệnh cốc chủ mà thay, Tôn huynh có ý kiến gì sao?”
Tôn Đỉnh cười khẩy nói: “Cốc chủ, một thứ đoạn tử tuyệt tôn miệng còn hôi sữa, đã đáng để ngươi vẫy đuôi nịnh bợ như chó?”
Lão Mạnh không biến sắc, nghe xong chỉ bảo: “Ngươi có thể nói như vậy trước mặt y.”
Tôn Đỉnh như là nhớ tới điều gì, khóe mắt thoáng co giật, lạnh lùng hừ một tiếng, thông minh một chút, không dây dưa đề tài này nữa, chỉ thi thể dưới đất nói: “Đã như vậy, không bằng Lão Mạnh ngươi bẩm báo cốc chủ một tiếng, để y biết Tiết Phương kia to gan lớn mật thế nào, một mình xuất cốc phạm quy củ chưa nói, trước mắt lại thẹn quá hóa giận đến cả ta cũng muốn giết.”
Lão Mạnh nhíu mày bảo: “Ta gần đây không liên lạc được với cốc chủ…”
Tôn Đỉnh mất kiên nhẫn nói: “Nha đầu Tử Sát kia đâu?”
Lão Mạnh lại lắc đầu, chỉ hỏi: “Theo ngươi, Tiết Phương lần này cũng là vì Lưu Ly giáp sao?”
Lúc lão nhắc tới ba chữ “Lưu Ly giáp”, ánh mắt Tôn Đỉnh nhanh chóng lóe một cái rồi lập tức nhìn hướng khác, chỉ nói: “Lòng của Tiết Phương lớn lắm, ta khuyên ngươi… và cả cốc chủ của ngươi, nên cẩn thận thì tốt, bằng không… Hừ.”
Lão Mạnh trầm mặc một hồi, đột nhiên hỏi: “Thẩm Thận có phải do ngươi giết không?”
Tôn Đỉnh nghe vậy dừng một chút, nhướng mày kéo dài giọng hỏi: “Sao? Ngươi đang thử ta?”
Lão Mạnh cười cười không rõ ý tứ, đưa một ngón tay chọc chọc ngực hắn, đè thấp thanh âm nói: “Tôn huynh à, chúng ta minh nhân không nói ám thoại, Lưu Ly giáp ai mà không muốn? Đừng nói Điếu Tử Quỷ, dù là đám tiểu quỷ bên dưới cũng đều rục rịch, ngay cả thứ như Quỷ Lưỡi Dài còn dám bày cạm bẫy địa huyệt, liều mạng tính kế cốc chủ… Ai được Lưu Ly giáp, kẻ đó chính là chủ nhân Phong Nhai sơn nhiệm tiếp theo, nếu không muốn thì ngươi nhìn chằm chằm tên nhóc họ Trương kia làm gì?”
Tôn Đỉnh nghẹn họng, hồi lâu mới nói: “Đấy là ta muốn cho tiểu tử họ Trương chỉ nhận Tiết Phương!”
Lão Mạnh nhìn hắn chỉ cười chứ không hề bình phán, Tôn Đỉnh vẫn chán ghét nụ cười của Lão Mạnh, cảm thấy người này cười dáng vẻ đặc biệt giữ kín như bưng, giống như chủ tử Ôn Khách Hành điên điên khùng khùng kia, không sao nhìn thấu y đang nghĩ gì, liền bực bội nói: “Vô Thường Quỷ, ngươi có ý gì?”
Lão Mạnh lắc đầu cười nói: “Điều này Tôn huynh không cần lo lắng nữa, hài tử họ Trương kia hiện tại ở cùng cốc chủ, chỉ cần gã nhớ được là có thể chỉ nhận bất cứ lúc nào – Thẩm Thận đã chết, hai mảnh Lưu Ly giáp ở Cao gia trang không cánh mà bay, ta thấy chúng ta nên bắt Tiết Phương trước rồi định đoạt sau thì hơn, ngươi nói sao?”
Tôn Đỉnh híp đôi mắt ti hí, hung thần ác sát đánh giá khuôn mặt hòa khí kia một hồi, hừ lạnh một tiếng quay người bỏ đi.
Mà lúc này, nơi Khôi Lỗi sơn trang đất Thục mấy ngàn đại sơn bao vây, vị Ôn cốc chủ trong miệng họ đang tranh một cái chăn với Chu Tử Thư.
Đã vào xuân, đất Thục lại nhanh chóng ấm lên, lý do “chăn vải nhiều năm lạnh như sắt” rõ ràng là vớ vẩn, Chu Tử Thư còn đặc ý sai sử Trương Thành Lĩnh đi thu dọn một gian phòng cho họ Ôn cao da chó kia, nhưng vẫn không ngăn được y cứ đến giờ là chui vào.
Hơn nữa người này hất hàm lên mặt, từ tự mang hành lý ban đầu biến thành ngày càng vô liêm sỉ tay trần chạy qua ké giường ké chăn hết sức đương nhiên.
Một cái chăn bông rách tung tóe, bị hai người ngươi kéo qua ta kéo lại, cầm nã thủ triêm y điệt các kiểu kỹ năng phàm là gần người đều thử luyện toàn bộ, đánh đến cuối cùng hai người cơ hồ đều phải ướt đẫm mồ hôi, ấm áp đến mức chẳng cần đắp chăn nữa.
Chu Tử Thư suy cho cùng không phải khi toàn thịnh, hơn trăm hiệp qua đi thua y một chiêu, Ôn Khách Hành liền đắc ý dương dương một tay ôm hơn nửa cái chăn, tay kia thì đè cổ tay Chu Tử Thư trên gối, lộ ra nguyên hàm răng trắng, còn vẫy tay bảo: “A Nhứ ngươi qua đây, ta ôm ngươi ngủ, cam đoan không lạnh.”
Chu Tử Thư cực kỳ muốn đá văng y, vì thế đánh giá y trên dưới một phen, cười khẩy nói: “Ngươi một không thơm hai không mềm, ngực mẹ kiếp cũng phẳng lì, ôm ngươi còn không bằng ôm cái ván giường.”
Ôn Khách Hành lập tức trừng mắt, túm tay y đặt lên ngực mình kêu: “Nói bậy! Ta mới không phải phẳng lì, không tin ngươi sờ xem!”
Chu Tử Thư nhấc chân đạp chân y, rụt tay phẩy phẩy trên không trung như thể đụng phải thứ gì bẩn thỉu. Ôn Khách Hành ôm chăn nhìn y tấm tắc lấy làm kỳ: “Việc lạ mỗi năm đều có, bị lợi dụng cũng chẳng để ý, ngươi một kẻ lợi dụng lại rụt rè như vậy. Bình thường loại tình huống này là…”
Chu Tử Thư không chuẩn bị nghe y tiếp tục lảm nhảm, khoác thêm y phục, quyết định không trêu được thì trốn mà đổi phòng ngủ, cùng lắm thì chen với Trương Thành Lĩnh, kêu tiểu quỷ kia xuống đất nằm.
Ai ngờ tay Ôn Khách Hành đang ôm chăn bỗng nhiên bẻ ra một độ cong quỷ dị, thò lên vai y, Chu Tử Thư lập tức hạ vai gập chỏ muốn hất y xuống, tức thì cảm thấy nửa người tê rần, cả người còn chưa kịp đứng lên thì đã ngã nhào, vừa vặn ngã vào lòng Ôn Khách Hành đang chờ sẵn, một miếng vỏ hạt dưa rơi xuống chăn… chính là thứ này.
Ôn Khách Hành cười hì hì ghé tai y nói tiếp: “Bình thường loại tình huống này, đều là dục cầu bất mãn, mới có tật giật mình, ngươi xem không phải tự nhảy vào lòng rồi?”
Chu Tử Thư chẳng thèm nói gì, y thật sự không nghĩ ra, vì sao có kẻ buổi tối ngủ rồi còn phải cất vỏ hạt dưa trên người, tùy thời làm ám khí đánh lén người khác.
Ôn Khách Hành liền cười đểu, dường như nhìn ra suy nghĩ của y, bổ sung: “Kỳ thật ta còn có hạch đào, ngươi ăn không?”
Nhắc tới hai chữ “hạch đào”, Chu Tử Thư liền nổi da gà, miệng cọp gan thỏ miễn cưỡng cười nói: “Thế nào, ngươi ôm ta không buông, chẳng lẽ vẫn muốn thị tẩm?”
Ôn Khách Hành vừa cuộn cả người y vào chăn vừa xoay tròn mắt, đôi tay đang ấn bả vai y bắt đầu từ mép áo lót sờ soạng xuống, miệng sung sướng nói: “Cầu còn không được, cầu còn không được.”
Ôn Khách Hành ra tay không nặng, huyệt đạo của Chu Tử Thư giây lát liền được giải, vừa vặn là khi tay Ôn Khách Hành càng lúc càng không nên thân – từ khi rời kinh vào giang hồ, thứ nhất trên người có thương tích, thứ hai sự tình việc nọ nối việc kia, không có tâm tình ấy, Chu Tử Thư quả thật chưa từng thân cận với ai, Ôn Khách Hành nhẹ nhàng trêu chọc, lập tức giống như nhóm lửa trên người y, thấy tình thế phải mất khống chế, Chu Tử Thư nắm lấy cổ tay người nọ, nghiến răng nghiến lợi nói: “Thịnh tình của cốc chủ, ta vẫn… kính, tạ, bất, tài.”
Ôn Khách Hành cười nói: “Khách khí gì chứ, ngươi không đúng rồi, chối từ là bất kính.”
Chu Tử Thư gượng ra nụ cười cứng đờ: “Ta thật sự nhận mà thẹn.”
Hai người đang giằng co, bỗng nhiên nghe thấy trong phòng Trương Thành Lĩnh cách vách truyền đến một tiếng kêu sợ hãi, Chu Tử Thư nhướng mày đẩy Ôn Khách Hành ra, nhanh như chớp khoác ngoại bào chạy ngay, Ôn Khách Hành lắc đầu thở dài, đem năm ngón tay kề sát mũi, nhắm mắt say mê hít sâu một hơi, lúc này mới chầm chậm theo ra.
Trương Thành Lĩnh chỉ bị bóng đè, lúc Chu Tử Thư đẩy cửa đi vào, phát hiện gã đang nhắm chặt mắt, miệng không biết lẩm nhẩm gì, quyền đấm cước đá vung tay múa chân đầu mướt mồ hôi, Chu Tử Thư lay gã, lại phát hiện không thể đánh thức, liền cầm cổ tay gã, truyền vào một luồng chân khí mỏng mảnh, lúc này toàn thân Trương Thành Lĩnh mới run lên, gã hô to một tiếng: “Đừng giết ông ấy!”
Sau đó gã ngồi bật dậy, vẻ kinh sợ trong mắt chậm rãi tan đi, lộ ra một chút mê hoặc, nhìn Chu Tử Thư, lăng lăng kêu: “Sư phụ…”
Chu Tử Thư vỗ đầu gã, không nói không rằng ấn gã xuống, kéo chăn giúp mà bảo: “Ngươi ngủ đi.” Liền tự mình ngồi dựa cột giường, hai tay khoanh trước ngực nhắm mắt dưỡng thần, như là muốn bầu bạn với gã.
Trương Thành Lĩnh trầm mặc hồi lâu, bỗng nhiên khe khẽ kéo áo Chu Tử Thư, nhỏ giọng nói: “Sư phụ, con vừa mới mơ… một kẻ toàn thân che kín bưng, cầm một cây đao, kề trên cổ mẹ con, ép hỏi cha con ‘đồ ở đâu’, có phải chính là…”
Chu Tử Thư mở mắt, lúc này cửa đẩy mở từ bên ngoài, Ôn Khách Hành cũng đi vào, nghe vậy chợt nghiêm mặt, như hơi suy tư mà hỏi: “Người nọ bộ dáng thế nào, có đặc trưng gì?”
Trương Thành Lĩnh suy nghĩ hồi lâu, áy náy lắc đầu nói: “Trong mơ không thấy rõ lắm…”
Chu Tử Thư nhớ tới câu ngày ấy Hỉ Tang Quỷ ép hỏi thiếu niên này, chợt giật mình hỏi ngay: “Ngươi có nhìn thấy tay người nọ là năm ngón hay bốn ngón không?”
Trương Thành Lĩnh lại lắc đầu, mở mắt nhìn y, Chu Tử Thư thở dài vỗ đầu gã, nhẹ giọng nói: “Ngươi ngủ đi…”
Hai người một ngồi một đứng, vốn không một tiếng động, cho đến khi Trương Thành Lĩnh hít thở đã đều đều, hiển nhiên là đang ngủ, Chu Tử Thư mới kéo lại chăn đứng dậy, cùng Ôn Khách Hành đi ra ngoài.
Ôn Khách Hành chợt thở dài, từ sau lưng chìa tay ôm lấy y, mặt gác lên vai y, hồi lâu mới nói nhỏ: “Mấy ngày nay, tựa như một giấc mộng đẹp… nhưng sao mà tỉnh nhanh như vậy chứ?”