Ba ngày sau đó.
“Không tốt … Không tốt … .” Hoàng cung đương an tĩnh bỗng vang lên tiếng Nặc Kiệt hô hoán.
Bên trong Kim Long điện, Thiên Nguyệt Triệt đang nằm say ngủ trong ngực Thiên Nguyệt Thần chợt tỉnh, khẽ nhíu mày, đôi con ngươi hắc sắc thoáng hiện tia sát khí. Vòng ôm rộng lớn kéo sát hắn vào lồng ngực, nhẹ nhàng vỗ về: “Cùng hắn để ý chuyện này làm gì ?” Tiếng nói trầm ấm mềm nhẹ vang lên.
“Một ngày nào đó, ta sẽ cắt đầu lưỡi hắn.” Thiên Nguyệt Triệt hung hăng nói, rồi lại tiếp tục ở trong lồng ngực Thiên Nguyệt Thần xoay xoay thân mình, tiếp tục giấc ngủ. Tiết trời đầu hè mang theo thứ ánh sáng rực rỡ mà ấp áp, khiến cho con người ta phi thường thư thích, vốn là tiếng chim hót nhẹ nhàng thì dễ nghe biết bao, nay đột nhiên lại truyền tới chất giọng sắc bén kim loại của Nặc Kiệt, mọi thứ hài hòa bỗng dưng bị phá vỡ hỏi làm sao Thiên Nguyệt Triệt không sinh khí ?
Chạy tới nửa đường, Nặc Kiệt bỗng cảm thấy rùng mình một cái, ngửa mặt nhìn trời một chút, phía trên mặt trời đang không ngừng tỏa ra từng vầng sáng chói mắt, tia sáng chiếu lên người rõ ràng là nóng sao hắn lại thấy hàn khí tràn quẩn quanh kia chứ. Đưa tay xoa xoa một chút, Nặc Kiệt tiếp tục chạy, hắn nhớ kĩ lời tiểu điện hạ đã nói, vận động là tốt, sẽ giúp làm ấm cơ thể. Nghe lời như vậy quả không sai, Nặc Kiệt rùng mình một cái, có thêm chút sức lực a.
Đoạn đường Nặc Kiệt chạy qua bụi tung mù mịt.
“Bệ hạ …. Tiểu điện hạ … không tốt …. không tốt….” Người chưa tiếc đến Kim Long điện nhưng tiếng a, thì đã vọng tới tận nơi rồi.
“Nặc tổng quản, ngươi lớn tiếng la hét cái gì thế?” Nơi khúc quành, Liệt La Đặc đang đi ra, nhìn thấy thân ảnh khổng lồ hường về phía mình chạy tới, nhanh lẹ nghiêng người tránh ra, đồng thời nhỏ một giọt mồ hôi lạnh‘để hắn đụng cho ngã không phải là chuyện hay đâu a’.
“Liệt … Liệt La Đặc.” Nặc Kiệt nghe thấy tiếng nói thì chạy chậm lại, “Bệ hạ cùng tiểu điện hạ đâu ? Không tốt ..” Nặc Kiệt thở hồng hộc, chạy một hồi thấy được người quen thật là tốt.
“Vẫn chưa xuống giường nhưng mà kẻ không tốt bây giờ là ngươi ấy.” Liệt La Đặc hảo tâm nhắc nhở y, đột nhiên ánh mắt chợt lóe lên, xong, không tốt chân chính bây giờ là hắn a, gần đây hắn trốn biệt Địch Trạch, mới vừa nghe tiếng ầm ĩ nháo nhác của Nặc Kiệt thì mới ngó ra nhìn xem có chuyện gì không, nhưng hoàn toàn quên mất là bản thân còn đang tránh người nọ.
Nghĩ tới đây, đang chuẩn bị trốn thì từ phía sau một thân ảnh cao lớn vọt tới, đem Liệt La Đặc ôm lấy, thật chặt, “Xem người hôm nay trốn đi đâu?” Địch Trạch có chút tức giận, kể từ khi ở Thần tộc trở về, cái người này giào hoạt như một tiểu hô ly, bắt đầu cùng hắn đóng cửa miễn tiếp khách. Cũng may Thiên Nguyệt Triệt lí lẽ rõ ràng, còn thông báo cho thủ vệ hoàng cung mặc hắn thông hành, không gây trở ngại, nếu không …..
Hừ hừ … Địch Trạch cười lạnh mấy tiếng.
“Khốn kiếp, buông ta ra.” Liệt La Đặc cảm thấy có chút không được tự nhiên, hai đại nam nhân ôm ấp nhau giữa chốn thanh thiên thế này còn ra cái dạng gì, dù cho dười mắt hắn những người hắn quen biết có là người nào đó nam nam thành đôi nhưng cũng không thể mặc định hắn cũng muốn như vậy a.
“Buông ra?” Địch Trạch trầm giọng nói, “Nếu như ta không nhớ nhầm thì lúc trước ở Thần tộc ngươi đã nói cái gì hả?”
“Cái … cái gì…..? Liệt La Đặc ngoáy ngoáy lỗ tai trốn tránh, chuyện ma quỷ gì, dù cho cái kia …. hắn có nhớ rõ ràng, nhớ kỹ đi nữa thì làm sao, loại chuyện ấy hắn có thể thửa nhận được hả.
“Ngươi nói…” Địch Trạch thanh âm mang theo nụ cười, “Ngươi nói, người lúc gần ta sẽ có loại cảm giác tim đập như thế này này.”
“Nói nhảm, ngươi buông ta ra.” Liệt La Đặc cảm giác bên tai mình nong nong, lưng hắn dán sát vào lồng ngực Địch Trạch, xuyên thấu qua da, tiếng trái tim đối phương đang đập trầm ổn truyền tới tận lỗ tai của hắn, phảng phất như muốn kéo tim hắn cũng nảy lên theo.
“Không tha.” Địch Trạch cúi đầu, ở bên tai Liệt La Đặc ngâm khẽ, “Cả đời cũng không tha”
“Ngươi…..”
Đột nhiên, từ dưới mặt đất bằng phẳng, cây ở đâu đâm lên vươn cành mền dẻo, mang theo linh tính phảng phất, đem Địch Trạch cột trụ lại trên thân. Liệt La Đặc kể từ khi khôi phục trí nhớ của thần Mộc tướng, đối với mộc linh châu nắm trong tay tự nhiên cũng dễ dàng điểu khiển. Hắn ưu nhã xoay người, bước đi vài bước rồi ngoái lại ngó Địch Trạch một cái, hướng đối phương làm mặt quỷ.
Địch Trạch sửng sốt, rồi sau đó ha ha cười phá lên, Liệt La Đặc a Liệt La Đặc, có lẽ ngươi không phát hiện, nhưng ngươi thực sự là vô cùng khả ái, ai nói hồ ly thì nhất định giảo hoạt, ở hắn chỉ hóa thành khả ái mà thôi.
Một ngọn rất nhỏ từ đầu ngón tay Địch Trạch phát ra, thân cây đang cột hắn cảm giác được sự bỏng rát, thấy đau mà nhanh chóng rụt lại, biến đi. Địch Trạch lắc lắc ống chân, cũng may hắn thông minh, đã sớm thỉnh giáo Thiên Nguyệt Triệt phương thức đối phó với Liệt La Đặc rồi.
Sau khi thoát thân, y cũng không vội vã truy đuổi Liệt La Đặc, bởi vì ngươi trốn ta đuổi – trò chơi ấy bây giờ mới bắt đầu a.
Thiên Nguyệt Triệt mở mắt, chỉ thấy Nặc Kiệt mặt đỏ tía tai chạy tới, tốc độ kia giống như là đang lăn lộn một hồi vậy, chẳng có chút gì đáng yêu.
“Phụ hoàng, hắn chạy thật đúng là hăng hái nha.” Thiên Nguyệt Triệt thở dài nói.
“Triệt nhi, cũng đừng lấy hắn ra mà nói giỡn.” Thiên Nguyệt Thần nhẹ giọng cảnh cáo. Nặc với Thiên Nguyệt Thần mà nói có thể coi là vừa như thị trung hầu hạ lại vừa như một bằng hữu thật lòng.
“Chẳng qua là nói đùa qua một chút thôi” Thiên Nguyệt Triệt mặt mày hớn hở nói.
“Bệ hạ … Tiểu điện hạ … Xuất….. Xảy ra chuyện lớn…..” Nặc Kiệt rốt cuộc cũng chạy tới được tới nơi, nét mặt hắn có chút khẩn trương nói.
“Đại sự gì có thể khiên ngươi khần trương đến thế?” Thiên Nguyệt Thần hỏi.
“Nô tài vừa mới tới xem Tu hắn thế nào, lại phát hiện không thấy bóng dáng.” Nặc Kiệt lo lắng nói, con người ấy hôn mê cũng đã ba ngày, trước còn nằm trên giường, bỗng nhiên biến đi đâu mất.
Thiên Nguyệt Thần cùng Thiên Nguyệt Triêt liếc mắt nhìn nhau, không nói không rằng, Thiên Nguyệt Thần nắm eo Thiên Nguyệt Triệt rồi linh lực màu đen vây quanh hai người, trong nháy mắt cùng biến mất. Nặc Kiệt thấy thế, lại chạy ra cửa, tiếp tục một hồi chạy nữa a, trong miệng lầm bầm “Bệ hạ … Tiểu điện hạ ….. hành hạ nô tài a…”