Nắng sớm ấm áp chiếu rọi cả một vùng, lúc này Thiên Nguyệt Triệt mới lười biếng mở mắt, cũng không vội rời giường, vươn tay động động phần lưng mỏi, lại lần nữa nhắm mắt rồi mở mắt, khi ấy mới mặc quần áo xuống giường.
Đi tới bên cửa sổ, mở ra, không khí mang theo gió nhẹ nhu thuận thổi đến, thật thoải mái, Thiên Nguyệt Triệt hít thở thật sâu, say mê đón lấy, chìm vào thiên nhiên tuyệt đẹp.
Cung nhân tiến vào hầu hạ Thiên Nguyệt Triệt rửa mặt, một lúc lâu sau có thị vệ tiến vào bẩm báo: “Tiểu điện hạ, Ngũ điện hạ cầu kiến.”
Ngũ ca ? Mấy ngày nay, Thiên Nguyệt Triệt cũng có chút quên mất, khi trước đi Thần tộc, sợ quốc sự tại Mạn La không có người để ý, cho nên phụ hoàng đã để cho Ngũ ca từ thảo nguyên về tiếp nhận, sau khi trở lại, phần vì mệt mỏi, lại thêm chuyện phó hồn ly thể dẫn đến thời gian cùng Ngũ ca chào hỏi qua cũng không có.
Ngũ ca sợ là cũng thấy có điểm áy náy nên tới tìm mình đi.
“Bổn điện hạ sẽ ra ngay, ngươi lui xuống đi”.
Thiên Nguyệt Thiên Ngọc rất ít tới Kim Long điện, dĩ vãng thời điểm tìm Thiên Nguyệt Triệt cũng là đi Mạn La các, Kim Long điện là tẩm cung của hoàng đế, Thiên Nguyệt Thiên Ngọc đối với Thiên Nguyệt Thần từ sâu trong nội tâm kia có một điểm e ngại hay hoặc giả là kính sợ, dù sao Thiên Nguyệt Thần chính là hoàng đế, ở trong mắt mọi người hình tượng đế vương vốn đã bén rễ đóng cọc.
“Ngũ ca.” Lúc Thiên Nguyệt Triệt đi ra Thiên Nguyệt Thiên Ngọc đang chắp tay đứng ở dưới bóng cây cổ thụ, gió nhẹ thổi lay động tà áo hắn, thiếu niên này một bộ dáng nhẹ nhàng khoan khoái.
“Lục đệ.” Nụ cười của Thiên Nguyệt Thiên Ngọc luôn luôn mang theo chút xấu hổ, giống như hài tử ngây ngô, sạch sẽ không một tia hỗn độn, “Nhiều lần cũng muốn tìm lục đệ, nhưng lần nào tới cũng không đúng lúc, vừa vặn đệ đang ngủ, trong cung mọi người đều nói tiểu điện hạ ngã bệnh, lục đệ không sao chứ ?”
Hôm nay Thiên Nguyệt Triệt nét mặt phi dương, Thiên Nguyệt Thiên Ngọc tuy không có xem bệnh nhưng nhìn khí sắc Thiên Nguyệt Triệt vẫn là bình thường, huống chi nếu lục đệ thực sự bị bệnh phụ hoàng hẳn đã rất gấp gáp, sao có thể an tĩnh như vậy.
“Để cho Ngũ ca bận tâm rồi, không có chuyện gì, chẳng qua là ham ngủ thôi, Ngũ ca đây là ?” Thiên Nguyệt Thiên Ngọc một thân trang phục như thế này tựa hồ là có dụng ý gì đó.
“Lục đệ không có chuyện gì ta cũng yên tâm, ta rời thảo nguyên cũng đã một thời gian, ta …. Có chút nhớ nhung nơi đó.” Nhưng thật ra là tưởng niệm nam nhân kia, cái người cao lớn nhưng thập phần ôn nhu, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần kia nhớ tới không khỏi có một mạt ửng đỏ nhè nhẹ phủ lên.
Thiên Nguyệt Triệt yếu ớt cười trừ: “Ta đưa Ngũ ca ra khỏi cửa thành.”
Mạn La đế quốc có thể coi như bốn mùa đều xuân, đế đô phồn hoa nhất trong các đế quốc, xe ngựa cung đình hoa lệ từ từ chạy qua các con phố khiến dân chúng không khỏi tò mò quay lại ngắm nhìn.
Xe ngựa đi tới cổng thành thì dừng lại, thân ảnh của Thiên Nguyệt Triệt cùng Thiên Nguyệt Thiên Ngọc đồng thời bước ra , Thiên Nguyệt Thiên Ngọc phi thân lên độc mã đã được chuẩn bị sẵn: “Lục đệ dừng bước.” Thiếu niên kéo dây cương trên thân ngựa tỏa ra quang mang khiến người ta chói mắt.
“Ngũ ca nếu là nhớ nhà thì nhớ kỹ hãy trở lại”
Giá …
Thiên Nguyệt Thiên Ngọc mỉm cười, xoay mình giục ngựa lên đường, nhà – một từ này cỡ nào hạnh phúc, Lục đệ – Thiên Nguyệt Thiên Ngọc cả đời này vĩnh viễn cũng không thể đối người nói một lời cảm tạ, cho nên phần cảm kích này Thiên Nguyệt Thiên Ngọc xin chôn ở sâu trong lòng.
Thiên Nguyệt Triệt mỉm cười nhìn theo bóng lưng Thiên Nguyệt Thiên Ngọc đang rời đi: “Hồi cung đi.” Nói xong, thân ảnh lại lần nữa tiến vào trong mã xa.
“Thị” – Thị vệ đi cùng cũng vội vàng lên theo.
Xe ngựa đang xoay đầu, hoàng thành bỗng nhiên hỗn loạn, thủ vệ trên tường thành gióng tù và báo lệnh.
“Ngăn cản hắn.” Tiếng thủ vệ lớn tiếng gào thét nhất thời vang lên.
“Dừng xe”. Thiên Nguyệt Trệt đang nhắm mắt dưỡng thần đột nhiên mở mắt, thứ đang sôi trào trong không khí mà hắn nghe được nồng một cỗ mùi máu tươi, mùi máu tươi thật mạnh ấy còn hòa với … Đôi con mâu trong suốt đột nhiên trở nên sắc bén, không chỉ là mùi máu tươi mà còn có cả mùi tử vong oán khí.
Đây là có chuyện gì ?
Cổng hoàng thành đột nhiên đóng lại, một nhóm thủ vệ rút kiếm nắm chắc trong tay đồng loạt hướng về phía một nam nhân cả người toàn là máu, nam nhân đó ngồi trên ngựa thân thể có chút lay động, dù chưa tiến vào thành, dân chúng xung quanh đã sợ đến thối lui sang một bên.
“Để cho … Tránh ra …” Nam nhân hô hấp khó khăn, ngay cả nói chuyện cũng đem đến cảm giác hẳn là đã phải cố gắng hết sức.
“Ngươi là ai?” Thủ vệ trưởng nghiêm giọng hỏi, nam nhân này bề ngoài trông thật kinh khủng, trên người tất cả đều là vết đao thương trường kiếm, máu vẫn đang chảy, đế đô tuyệt đối không thể cho phép người như vậy tiến vào.
“Ta là … .” Nam nhân đang nói bỗng ngừng lại, thân phận của hắn không cho phép được công khai, “Tránh ra, ta muốn gặp bệ hạ.”
“Hỗn trướng, bệ hạ là người mà ngươi muốn gặp liền có thể gặp sao, xuống ngựa, thả kiếm trong tay ra” Thủ vệ trưởng ra dấu tay, vốn là thẻ bài của thủ vệ thành, lập tức thủ vệ đồng loạt tiến tới vây quanh đem thị nhân cả người đẫm máu quây tại trung tâm.
Nam nhân ngồi trên ngựa, kiếm cầm trên tay cũng đã là cố sức : “Các ngươi, những tên ngu ngốc này, giá …” Nam nhân kéo chặt cương ngựa xoay người muốn rời đi, dù sao cửa thành đã đóng, với một thân thương tích của hắn lúc này căn bản không thể công phá xông ra nhưng hắn có việc khẩn cấp, nên làm cái gì bây giờ ?
“Muốn chạy trốn, không dễ dàng như vậy đâu, ngăn cản hắn.” Thủ vệ trưởng tự nhiên sẽ không bỏ qua bất kể một nhân vật như vậy, hơn nữa nam tử này thật sự quá khả nghi, mới vừa rồi hắn còn luôn miệng bao phải gặp bệ hạ, vạn nhất hắn là một kẻ nguy hiểm, điều này khiến thủ vệ trưởng cảm thấy không yên lòng.
“Thị.”
Thủ vệ binh giơ trường kiếm xông tới, một đạo sắc bén cứa đứt đùi ngựa, nam nhân trên lưng ngựa rớt xuống, vô số mũi kiếm đồng loạt một hướng đâm tới.
Nam nhân vung kiếm trong tay chống đỡ, thân mình vẫn ở trên mặt đất chưa vựng dậy khí lực, chết tiệt, những thủ vệ này, khó mà thoát, hôm nay phải chăng sẽ chết ở chỗ này ?