Thiên Nguyệt Chi Mị

Quyển 5 - Chương 6: Lý do




Khuôn mặt tỳ nữ càng thêm đỏ, kỳ thật nàng cũng không hiểu được, tiểu vương gia chỉ là một thiếu niên, nhưng vì sao lại mang vẻ mặt tà mị như vậy, luôn khiến người khác động tâm.

“Thiên Nguyệt Triệt, ngươi còn rảnh rỗi ở đây phao nữ nhân?” Da Lạc Tư Đặc Lặc rống lên một tiếng truyền khắp toàn bộ vương phủ, chính là, chim chóc không bị dọa chạy, hạ nhân cũng không ngừng tay, chỉ vì bọn họ sớm thành thói quen.

Kỳ thật trước kia chủ nhân của bọn họ không phải như vậy, nhưng bỗng một ngày lại đột nhiên nổi nóng, mà ngày đó, bọn họ nghĩ không ra là ngày gì đặt biệt, đương nhiên Da Lạc Tư Đặc Lặc rất rõ ràng, bởi vì ngày đó là ngày Liệt La Tư Á thành hôn.

“Cữu cữu tao nhã một chút, bằng không không nữ nhân nào dám làm cữu thẩm.” Thiên Nguyệt Triệt cười vẫy lui tỳ nữ.

“Hừ, ngay cả nửa con mắt của ta đều không có nữ nhân, ta khinh thường.” Da Lạc Tư Đặc Lặc cao ngạo nói.

“Vậy cữu phu đâu?” Thiên Nguyệt Triệt tiếp tục trêu chọc.

Da Lạc Tư Đặc Lặc đột nhiên nheo mắt, trầm tư một lát, nghiến răng nghiến lợi nói: “Quỳnh Liên tên lắm miệng.” Tiếp theo như nhớ đến mục đích mình tới đây, liền kéo Thiên Nguyệt Triệt đứng dậy: “Ngươi còn rảnh rỗi ở đây, ngươi có biết lời đồn đãi bên ngoài không?”

Thiên Nguyệt Triệt phủi áo: “Không có lửa làm sao có khói?”

“Vậy ngươi đã biết?” Da Lạc Tư Đặc Lặc khó hiểu, nếu đã biết, sao tiểu hồ ly này còn im lặng thế?

“Cữu cữu nói chuyện phụ hoàng ngự giá thân chinh đúng không? Chuyện này bổn điện hiểu rõ.” Thiên Nguyệt Triệt vô cùng trấn định, phụ hoàng a, hắn rất muốn xem bộ dáng Thiên Nguyệt Thần mặc chiến bào, “Bất quá, có một việc, còn phải thỉnh cữu cữu chỉ giáo.”

Chỉ giáo? Tiểu hồ ly Thiên Nguyệt Triệt? Da Lạc Tư Đặc Lặc cười nhạt, thực không dám tin tiểu hồ ly này, bất quá hắn lễ phép như vậy, mình vẫn nên tin tưởng hắn một lần: “Chuyện gì?”

“Phụ hoàng là chính soái, cữu cữu biết phó soái là ai chứ? Biết người biết ta mới trăm trận trăm thắng.” Thiên Nguyệt Triệt tùy ý nói.

“Hừ, chính là ôn thần Liệt La Tư Á.” Nói đến ôn thần kia, Da Lạc Tư Đặc Lặc nghiến răng ken két.

“Ôn thần, vì sao bản điện nghe nói hắn là chiến thần?”

Da Lạc Tư Đặc Lặc trừng Thiên Nguyệt Thần, chỉ biết tiểu hồ ly này không có ý tốt, luôn muốn chọc tức hắn, lúc này còn dùng nam nhân kia chọc tức hắn.

“Cữu cữu ngăn hắn đi?” Thiên Nguyệt Triệt cười cười nhìn ra hồ, lòng bàn tay xuất hiện thủy linh tử, tạo nên gợn sóng trong hồ.

Cỗ linh lực này? Thủy hệ ma pháp, Da Lạc Tư Đặc Lặc sợ hãi than, khó trách tiểu hồ ly bừa bãi như vậy, nghĩ đến đây, tâm tình Da Lạc Tư Đặc Lặc liền tốt lên, e là Thiên Nguyệt Thần cũng bị tiểu hồ ly này nắm chặt.

“Ngăn, bổn vương hận không thể uống máu hắn, ăn thịt hắn.” Uống tự nhiên là máu phía dưới, ăn tự nhiên là thịt sau lưng, tầng ý tứ này chỉ có Da Lạc Tư Đặc Lặc tự mình hiểu, nghĩ đến khả năng này, trên mặt Da Lạc Tư Đặc Lặc lộ ra cười gian.

“Không tiền đồ.” Thiên Nguyệt Triệt thấp giọng.

“Cái gì?” Da Lạc Tư Đặc Lặc nghĩ mình nghe lầm, tiểu hồ ly này lại nói hắn không tiền đồ?

“Cữu cữu, huyết mạch của Tư Đặc Lặc gia tộc thế hệ này chỉ có bản điện, nhưng bản điện chỉ có thể là của Thiên Nguyệt gia tộc.” Thiên Nguyệt Triệt nhắc nhở, hắn muốn thực nghiệm a...... Hắn muốn thực nghiệm a......, nghĩ đến đây, tâm Thiên Nguyệt Triệt đều bay lên.

“Không sai, huyết mạch chính tông trước mắt chỉ có một mình ngươi.” Da Lạc Tư Đặc Lặc không hiểu ý tứ của hắn, mình chưa có hậu, tự nhiên chỉ có nhi tử của tỷ tỷ, vậy thì có liên quan gì.

Nhưng nhìn vẻ mặt càng ngày càng đắc ý của Thiên Nguyệt Triệt, hắn cảm thấy không hay ho.

“Cữu cữu, uống máu ăn thịt chỉ là trò chơi nhất thời, muốn vui đùa thì đùa lớn một chút.” Thanh âm trong trẻo bắt đầu dụ dỗ, con mắt sáng lộ ý cười gian trá, có vẻ càng đắc ý.

Tuy trong lòng Da Lạc Tư Đặc Lặc có chút sợ hãi, nhưng sự đắc ý trong mắt Thiên Nguyệt Triệt lại tác động tới hắn: “Ngươi có biện pháp gì?” Tâm vẫn không khống chế được, tự nguyện bị tiểu hồ ly lừa.

“Cữu cữu có thể tưởng tượng một đứa nhỏ dung hợp huyết mạch của cữu cữu và hắn?” Muốn chứ...... Hẳn là muốn...... Ai có thể cự tuyệt, dù có thể ở bên nhau hay không, nhưng có thể có được một đứa nhỏ dung hợp huyết mạch của hai người, vẫn là vui mừng đi?

Thiên Nguyệt Triệt thấy thực nghiệm của mình đang được phát dương quang đại, hắn cảm giác giải Nobel sắp nằm trong tay hắn.

“Bổn vương không hiểu ý của ngươi?” Tuy Da Lạc Tư Đặc Lặc hiếu ý của Thiên Nguyệt Triệt, nhưng tin tức này quá mức khiếp sợ, đứa nhỏ mang huyết mạch của hai người, hơn nữa bọn họ đều là nam tử.

Cái này...... Có khả năng sao?

Nội tâm rung động không thể áp chế, tâm thật sự chờ đợi.

“Cữu cữu, ngươi biết.” Thiên Nguyệt Triệt nhìn thẳng vào hắn: “Cữu cữu, ngươi từng nghe về ma quả chứ?”

Ma quả?

“Sinh trưởng ở Ma giới?” Nghe qua, lại chưa từng nhìn thấy, cũng không biết có lợi gì, chỉ là nghe qua, tựa như biết thế giới này có ma vương, không có nghĩa gì.

“Không sai, cữu cữu cũng biết Thiên Huệ đế của Sắc Vi đế quốc và thế tử của Hộ quốc công – Khuynh Vô Trần chứ?” Thiên Nguyệt Triệt lại hỏi.

“Biết, Thiên Huệ đế nhất thống Sắc Vi đế quốc, là hoàng đế chân chính trong lịch sử của Sắc Vi đế quốc, mà Khuynh Vô Trần?” Da Lạc Tư Đặc Lặc suy tư, không biết nên mở miệng thế nào: “Nghe nói, máu nhuộm giang san, không bằng nốt chu sa điểm trên trán người, một thân bạch sam, tuyệt thế khuynh thành, từng có người đánh giá hắn: Hồng nhan không họa thủy, ngọc công tử Vô Trần.“

Từ xưa đến nay, đều hồng nhan họa thủy, mà Khuynh Vô Trần là nam nhân đầu tiên phá vỡ thành ngữ này.

“Ân, Sắc Vi giang sơn có một nửa nhờ hắn.”

“Ngươi nhắc tới hắn làm gì?” Tất nhiên Da Lạc Tư Đặc Lặc biết, tiểu hồ ly sẽ không vô duyên vô cớ nhắc tới một người đã mất.

“Cữu cữu đừng nóng lòng, Thiên Huệ đế thống nhất Sắc Vi đế quốc, nhưng hậu cung của y, lại chỉ có một quốc hậu, cữu cữu cũng biết người nọ là ai?”

Da Lạc Tư Đặc Lặc vốn thông minh, nghe Thiên Nguyệt Triệt nhắc, tất nhiên là hiểu được ý tứ của hắn, kinh ngạc nói: “Ngươi muốn nói, con cháu của Cách Lực gia tộc là hậu duệ Khuynh Vô Trần vì Thiên Huệ đế lưu lại?”

Không không không, điều này khiến hắn quá bất ngờ, hắn không dám tưởng tượng, hai nam nhân......

Thiên hạ khi đó, không có long dương chi hảo, hai người bọn họ? Không không không......

“Ai biết được? Có khi là Thiên Huệ đế vì Khuynh Vô Trần lưu lại con cháu của Khuynh gia cũng nên.” Thiên Nguyệt Triệt vô cùng bình tĩnh, rốt cuộc ai sinh con cho ai, tuyệt không trọng yếu.

Quan trọng là: Thế giới này có một thành ngữ là lưỡng tình tương duyệt; Thế giới này cũng có một mảnh tình thâm cùng sinh cùng tử.

“Cữu cữu, ma quả trong tay ngoại sinh lấy được từ nửa tháng trước, lúc cùng phụ hoàng tới Ma giới, ma vương tự mình đưa, nhưng chỉ có một viên.” Chỉ có một viên tuyệt đối là gạt người, với tính cách của Thiên Nguyệt Triệt, sao có khả năng chỉ làm một cái thực nghiệm.

“Nếu như thế, sao ngươi không tự mình dùng?”

Thiên Nguyệt Triệt trầm tư, nhìn phía chân trời, thật lâu mới nghe hắn nói: “Bởi vì ta lòng tham nhỏ, không chấp nhận được kẻ thứ ba, dù kẻ thứ ba này là đứa nhỏ của ta và y, hơn nữa.......”

Lời tiếp theo, Thiên Nguyệt Triệt không nói, Ám Dạ chi chủ và Quang Minh thần tử có sinh mệnh vô hạn, hắn không biết sau khi khôi phục trí nhớ của Quang Minh thần tử, Thiên Nguyệt Triệt và Thiên Nguyệt Thần có còn tồn tại hay không, nhưng trí nhớ và lực lượng của Quang Minh thần tử, hắn phải khôi phục, bởi vì hắn sợ, hắn sợ tinh linh hoàng thật sự tìm tới phụ hoàng, lực lượng hiện tại của bọn họ không thắng được tinh linh hoàng. Hắn sợ, hắn không phải tối cường, có thể nào không sợ, cho nên lúc ca ca sắp tới Mạn La đế quốc, bởi vì chuyện này, hắn đào tẩu, tình cảm của phụ hoàng dành cho hắn, hắn chưa bao giờ hoài nghi. Hắn tránh né, đơn thuần vì sợ hãi.

Hài tử một khắc trước còn tươi cười đầy mặt, lúc này đột nhiên trở nên thâm trầm, khiến Da Lạc Tư Đặc Lặc không quen, lời muốn nói đã tới bên miệng, lại nói không nên lời.

Không nên an ủi một hài tử quá thông minh, bởi vì nó biết, lời an ủi cũng chỉ là nói suông mà thôi.

Không phải là lời tiên đoán, liền có thể trở thành sự thật.

Ba ngày sau, rốt cục chiến sự giữa Tề quận và Mạn La đế quốc bắt đầu.

Hai quân đều sĩ khí chẻ tre, chờ mong trận chiến này đã lâu.