Thiên Nguyệt Chi Mị

Quyển 4 - Chương 80: Mong đợi




Gần nửa đêm, đoàn người đến được thái tử điện của Cách Lực Tân, đoạn đường này cũng không khiến họ quá vất vả, Thụy Miện hướng phía mọi người cáo từ, trở về Chiến vương phủ.

"Phụ hoàng, lục đệ..." Thiên Nguyệt Thiên Kỳ chẳng kịp mặc lên ngoại bào, chỉ mặc trung y, đến lễ nghi căn bản cũng chẳng quan tâm, mấy ngày liên tục lo lắng đến an toàn của bọn họ, đem Cách Lực Tân lăn qua lăn lại chết.

"Đại ca" Thiên Nguyệt Triệt thu lại vài phần tùy hứng, bởi vì biết nam nhân này thật sự lo lắng cho hắn, thời điểm hắn vẫn còn ở Mạn La đế quốc, quan hệ giữa hai người không tệ.

Thiên Nguyệt Thiên Kỳ khẩn trương: "Phụ hoàng." Hướng về nam nhân bên người Thiên Nguyệt Triệt gọi, dù sao trước mặt phụ hoàng, luôn luôn không tự nhiên, hắn không giống lục đệ tùy tính, đây đã là thói quen.

Hoàng thất xưa nay có quy củ, hoàng đế chính là hoàng đế, không thể giống phụ thân bình thường, lục đệ có lẽ là ngoại lệ, nhưng không có nghĩa người khác cũng như vậy.

"Mấy ngày qua làm khó ngươi" Thiên Nguyệt Thần gật đầu, vẻ mặt như trước, nhưng có chút mỏi mệt, mấy ngày qua lên đường thật sự gấp gáp.

Cách Lực Tân theo sau Thiên Nguyệt Thiên Kỳ, động tác chậm chạp, Thiên Nguyệt Thiên Kỳ ngủ không ngon mấy ngày, y hiển nhiên cũng ngủ không ngon, lúc này đám người kia lại nửa đêm canh ba đến, khiến Cách Lực Tân tức chết.

"Bệ hạ thật biết chọn lúc." Thanh âm tức giận, nhưng không thật sự sinh khí.

Đi đường thực mệt mỏi, vốn nghĩ tối nay tới gặp Lôi Lợi Tư, biết được người nọ đã nghỉ ngơi, nên cũng thôi.

Thiên Nguyệt Thiên Kỳ sớm chuẩn bị xong khách phòng, dù mệt mỏi, Thiên Nguyệt Triệt vẫn không thích trên người có mùi khác thường mà ngủ, gọi hạ nhân mang nước ấm tắm rửa.

Vừa tắm rửa tốt lại thấy Thiên Nguyệt Thần đứng bên cửa sổ nhắm mắt, ánh trăng bao phủ lấy y, cả người an tĩnh.

Thiên Nguyệt Triệt tiến lên, nhìn nam nhân mỏi mệt, vươn tay, nhẹ vỗ về khuôn mặt Thiên Nguyệt Thần, phụ hoàng, rất sẽ giải quyết xong, khi đó chúng ta có thể đi đến chân trời góc biển.

Đột nhiên mục mâu thâm thúy như mực mở ra, ánh mắt hai người dây dưa, Thiên Nguyệt Thần vươn tay cầm lấy bàn tay đang vỗ về khuôn mặt mình: "Tắm rửa xong?" Thanh âm khàn khàn mang theo mỏi mệt.

"Uh, nước ấm cho phụ hoàng cũng chuẩn bị xong." Thiên Nguyệt Triệt thay y thoát áo, Thiên Nguyệt Thần cũng không động, tùy ý hắn, cởi xong quần áo, Thiên Nguyệt Thần đột nhiên đưa tay ôm Thiên Nguyệt Triệt vào trong ngực.

Ngửi hương thơm trên tóc hắn: "Thơm quá." Thanh âm như lưu thủy phả bên tai Thiên Nguyệt Triệt.

Thiên Nguyệt Triệt quay đầu cũng ôm lấy y, trong phòng chỉ có tiếng tim đập theo quy luật.

...

Hôm sau

Mấy ngày bôn ba thật sự quá mệt mỏi, lúc trước ở Ma giới lại đại náo một phen, cho nên Cách Lực Tân và Thiên Nguyệt Thiên Kỳ ở trong đại sảnh đợi bọn họ hơn một canh giờ cũng không thấy, gần tới giữa trưa, mới đành từ bỏ.

Có một số việc muốn gấp cũng không được, nếu đã sắp xếp tất cả, đám người Thiên Nguyệt Triệt không vội. Hiện tại tiểu hồ ly vô lương đang nằm trên người Thiên Nnguyệt Thần, áo trong mở rộng, tướng ngủ hoàn toàn không đẹp.

Thiên Nguyệt Thần chơi đùa mấy sợi tóc của Thiên Nguyệt Triệt, Thiên Nguyệt Triệt vẫn nhắm mắt ngủ say, tâm cũng không gấp, tùy ý lười biếng nằm một chỗ trong phòng.

Cửa phòng nhẹ nhàng mở ra, bóng dáng Thiên Nguyệt Thần xuất hiện trước mắt, Tu kéo Lôi Lợi Tư đứng ở cửa: "Suỵt." Thiên Nguyệt Thần ra hiệu, "Triệt nhi còn ngủ, nếu ngươi có chuyện..."

Lời chưa xong, cửa lại lần nữa mở ra, không nhẹ nhàng như vừa rồi, mà phi thường dùng sức.

Thiên Nguyệt Triệt nét mặt tùy ý, hai mắt mông lung nhìn Lôi Lợi Tư, Lôi Lợi Tư một trận kích động, tiểu hài tử vẫn còn chưa tỉnh, thiếu niên này thật là thần tử chuyển thế sao?

Chính là hắn, huống chi lúc trước đã gặp ngũ thần tướng mà?

"Thần... Thần..." Một chữ thần nuốt ở cổ họng, lời tiếp theo không phát ra được.

"Được rồi, đợi một chút, có chuyện gì nói sau." Thiên Nguyệt Triệt trầm giọng nói, Thiên Nguyệt Triệt lúc nghiêm túc thật sự rất giống Thiên Nguyệt Thần.

Lãnh đạm mà xa cách.

Thời điểm Thiên Nguyệt Triệt xuất hiện lần nữa, mọi người đã tụ tập ở thư phòng Cách Lực Tân.

Không còn vẻ biếng nhác, dung nhan tinh xảo lộ ra ôn tình nhàn nhạt, mục mâu trong suốt không thấy đáy.

Hướng mọi người gật đầu, Thiên Nguyệt Triệt đi tới vị trí bên cạnh Thiên Nguyệt Thần, Thiên Nguyệt Thần biết trải qua chuyện Tinh Linh hoàng xuất hiện, con y trưởng thành, hoặc là hắn vẫn luôn như vậy, nhưng bị ép trở nên thành thục.

Từ phương diện nào đó mà nói, ở đây không có người ngoài, cho nên Thiên Nguyệt Triệt không có ý giữ bí mật, tầm mắt cuối cùng dừng trên người Lôi Lợi Tư: "Tu bảo ngươi nội thương vô cùng nghiêm trọng, ngồi xuống hẵng nói."

Một câu bắt đầu, đem Lôi Lợi Tư đầy kích động đè xuống, không gian an tĩnh, tạm lưu cho Lôi Lợi Tư.

"Ngươi đã trở về Thần tộc mà, tại sao lại gặp được Tu?" Đầu tiên mở miệng hỏi là Thiên Nguyệt Triệt.

"Lúc trước thấy công tử, ta rất nghi hoặc về ma pháp trên người công tử." Công tử là chỉ Thiên Nguyệt Triệt, ít nhất vào thời khắc này, Lôi Lợi Tư cảm thấy gọi Thiên Nguyệt Triệt là công tử tương đối quen thuộc, "Sau đó trở về Thần tộc, ta âm thầm quan sát thần tử, bên cạnh thần tử không có ngũ thần tướng, đây là thứ nhất, thứ hai, trong lòng ta không yên, cảm thấy có chỗ nào không ổn, ngày ấy, ta quyết định hỏi thần tử, tất nhiên thần tử không thừa nhận nhưng cũng không phủ nhận.

Đúng lúc này, lực lượng ngũ linh châu khởi động, thần tử mở mặt nạ, đúng là Tinh Linh hoàng, ta tức giận muốn vạch trần hắn, liền bị hắn đả thương, trốn vào đàn tràng của thần tử."

Lôi Lợi Tư tiếp tục nói: "Kỳ quái chính là, hình như Tinh Linh hoàng không vào đó được, sau lại bị thương thật sự quá nặng, ta liền bất tỉnh, tỉnh lại liền gặp Tu."

"Thần chi lĩnh vực." Thiên Nguyệt Triệt đột nhiên nhả ra bốn chữ.

"Cái gì?" Mọi người không giải thích được nhìn hắn.

Thiên Nguyệt Triệt liếc qua mọi người, nhìn Lôi Lợi Tư: "Nơi ngươi trốn vào là thần chi lĩnh vực." Từng chữ rõ ràng, Thiên Nguyệt Triệt không rõ, nhưng loáng thoáng trong có người đang nói cho hắn biết, nơi đó gọi là thần chi lĩnh vực.

"Thần Chủ khôi phục trí nhớ ?" Kích động chính là Kim.

Thiên Nguyệt Triệt lắc đầu.

"Vậy tại sao Thần Chủ biết đó là thần chi lĩnh vực?" Kim không tin, giọng nói có chút quá khích.

"Trong ấn tượng, tựa hồ gọi như vậy." Từ lúc nào Thiên Nguyệt Triệt lại có ấn tượng.

"Đó đích thật là thần chi lĩnh vực, Thần Chủ đã nói với bọn ta, thần chi lĩnh vực là không gian ngài dùng linh lực bản thân tạo ra, chỉ cần linh lực đạt đến trình độ nhất định, ai cũng có thể tạo một không gian cho riêng mình, trong không gian đó, hết thảy đều không tồn tại, bởi vì là hư ảo, cho nên chỉ chính mình mới khống chế được, thần tử từng đùa giỡn nói, nếu có một ngày Thần tộc xảy ra tai nạn, con dân Thần tộc có thể vào thần chi lĩnh vực tị nạn." Hồi tưởng những lời ban đầu Thần Chủ nói, chẳng qua chỉ là lời nói đùa, lại không ngờ thật sự trở thành chỗ lánh nạn cho Lôi Lợi Tư.

"Tinh Linh hoàng?" Thiên Nguyệt Triệt suy nghĩ, sau đó nói với Lôi Lợi Tư, "Ngươi tới muộn, lúc trước bổn điện đã cùng Tinh Linh hoàng giao thủ."

Cái gì?

Lời Thiên Nguyệt Triệt, lập tức khiến mọi người kinh ngạc, trừ Thiên Nguyệt Thần, nhóm Kim không biết người cướp đi Thổ Linh Châu là Tinh Linh hoàng.

Thiên Nguyệt Thần nhìn Thiên Nguyệt Triệt, Thiên Nguyệt Triệt cũng nhìn Thiên Nguyệt Thần, phụ tử hai người không giải thích được, Tinh Linh hoàng, nếu hận thần tử, tại sao không giết Thiên Nguyệt Triệt, tại sao không hủy Thổ Linh Châu?

"Ta đột nhiên nghĩ đến Thánh Anh thật lâu chưa trở lại." Thiên Nguyệt Triệt đứng dậy, Tinh Linh hoàng trở lại Tinh Linh tộc, hẳn Thánh Anh bị giam giữ, khế ước của hắn và Thánh Anh vẫn còn, cho nên hắn biết Thánh Anh không chết.

"Đúng rồi." Thiên Nguyệt Triệt đột nhiên chuyển hướng Cách Lực Tân, "Bọn ta đã tìm Thổ Linh Châu về, ngũ thần tướng Thổ ở trong thánh miếu của quý quốc, còn phải tới thánh miếu một chuyến.

Sau đó đến Anh Túc đế quốc, giải khai phong ấn.

Quang Minh thần tử, kiếp trước của ta, không ngờ thời điểm ta và ngươi gặp mặt lại đến nhanh như vậy.