Lưu lại vài ngày ở Cực Quang chi điện, nhóm người Thiên Nguyệt Triệt quyết định xuống núi, đến hoàng cung Sắc Vi đế quốc tìm Cách Lực Tân.
Về chuyện của Thiên Nguyệt Triệt, Thụy Miện không nói với lão đạo trưởng, lão đạo trưởng cũng không hỏi nhiều, liền để Thụy Miện đồng hành, nhưng lần này Thiên Nguyệt Triệt kiên quyết phản đối ma pháp nửa vời của Mạc Tà.
Dọc đường từ Cực Quang chi điện đến hoàng cung Sắc Vi đế quốc, phong cảnh vô cùng hấp dẫn, phụ cận lại càng thái bình.
Sở dĩ Sắc Vi đế quốc có cái tên này là vì khắp nơi tràn ngập sắc vi hoa, Sắc Vi hoa lại có nhiều tác dụng phi thường, đặc biệt đối với những tiểu thư mà nói, nó vô cùng hấp dẫn.
Sắc Vi đế quốc chế tạo rất nhiều tinh dầu sắc vi và phấn hoa sắc vi, nó vô cùng quý báu, cho nên đa số thương gia của Sắc Vi đế quốc buôn bán vật phẩm này.
Khí hậu bốn mùa ở Sắc Vi đế quốc thật bình thường, không giống Mạn La đế quốc bốn mùa ôn hòa, cũng không giống Anh Túc đế quốc bốn mùa nóng cháy, ở đây có thể nhìn thấy mùa xuân dạt dào sinh cơ, cũng có thể nhìn thấy mùa hè đỏ rực, còn có mùa thu vàng óng ánh, mùa đông tuyết trắng bao phủ.
"Phụ hoàng, mùa đông năm nay chúng ta tới đây trụ đi." Khắp núi đồi đều là tuyết trắng bao phủ, phong cảnh rất đẹp.
"Không được." Thiên Nguyệt Thần quả quyết cự tuyệt, "Triệt nhi quên, thân thể của ngươi không thể nhiễm phong hàn, thật vất vả mới dưỡng tốt, không được khinh thường." Thiên Nguyệt Thần xoa đầu hắn.
"Nhưng ta muốn nhìn." Thiên Nguyệt Triệt cọ cọ lồng ngực y, vẻ mặt ủy khuất.
Thiên Nguyệt Thần cười khẽ: "Không thể nhìn tuyết trắng, vậy xem trời đầy hoa anh đào cũng đẹp mà? Nếu như Triệt nhi thật muốn nhìn, phụ hoàng cũng có một cách."
"Nga? Thật sao?" Thiên Nguyệt Triệt hy vọng được cùng tình nhân trải qua chuyện lãng mạn, dù Thiên Nguyệt Triệt sống ở thời đại này đã lâu, linh hồn của hắn trên địa cầu vẫn còn là một thiếu niên mười tám tuổi.
"Thật." Nhéo mũi nhi tử, Thiên Nguyệt Thần hứa hẹn.
Năm ngày sau.
Bọn họ đã đến hoàng thành Sắc Vi đế quốc, mặc dù nó cũng phồn hoa như đế đô của Mạn La, nhưng quốc gia khác biệt, dân phong, tập tục hiển nhiên cũng khác biệt, cho nên phong vị của Sắc Vi đế quốc và Mạn La đế quốc hoàn toàn bất đồng.
Thụy Miện hướng phía Thiên Nguyệt Thần gật đầu: "Không bằng đến nhà ta nghỉ ngơi một đêm trước, chờ mai lại tới thái tử điện, ngài cảm thấy thế nào?"
Ở Sắc Vi đế quốc, thái tử điện nằm độc lập, không ở trong hoàng cung.
"Cũng được." Chạy năm ngày đường, dù không quá mệt mỏi, nhưng cũng cần nghỉ ngơi một chút, lúc trước ở bên ngoài luôn có chút bất tiện, "Vậy thì quấy rầy."
Ở khách điếm cũng chỉ vạn bất đắc dĩ.
Nhà của Thụy Miện là Chiến vương phủ, Chiến vương là phong hào do quốc quân Sắc Vi ban cho tổ tiên nhà hắn, đủ để nhìn ra nhà hắn ở Sắc Vi đế quốc rất có danh vọng, bất quá, nếu không thì sao Thụy Phi có thể cùng hoàng tử Cách Lực Hộc bên nhau.
Điều này, thứ nhất là mượn hơi tản ra hoàng quyền, thứ hai củng cố thực lực Cách Lực gia, dù sao Cách Lực Hộc cũng là một hoàng tử có tư chất không tồi.
"Ngài là khách quý, đây là vinh hạnh của vương phủ." Thụy Miện khiêm tốn nói.
Xe ngựa dừng lại trước cửa Chiến vương phủ, thị vệ nhìn thấy Thụy Miện, có chút bất ngờ, không phải đại thiếu gia đang ở Cực Quang chi điện sao?
"Thông tri xuống, quét dọn toàn bộ Tây sương tiếp đón khách quý." Thụy Miện dẫn mọi người vào phủ, tiếp tục nói với quản gia, "Đi thái tử điện, nói có thân nhân đến bái phỏng Thiên Nguyệt công tử, thỉnh Thiên Nguyệt công tử tới Chiến vương phủ."
Quản gia của vương phủ là nhân vật nào, Thụy Miện nói như thế, hắn lập tức rõ ràng, thái tử điện – Thiên Nguyệt công tử chính là đại hoàng tử Mạn La đế quốc, đây là chuyện toàn bộ kinh thành quý tộc đều biết.
Như vậy khách nhân trước mắt...
Quản gia không dám qua loa, lập tức tới thái tử điện.
Một bạch y nam tử ngồi sưởi nắng trên tháp, người bên cạnh có vẻ mặt ôn hòa là Cách Lực Tân.
"Ngươi họa xong chưa?" Dù tính cách Thiên Nguyệt Thiên Kỳ tốt hơn nữa, cũng bị nam nhân trước mắt mài hết.
"Sắp." Gần đây Cách Lực Tân thích vẽ tranh, đặc biệt thích vẽ Thiên Nguyệt Thiên Kỳ, cái này gọi là Ô Quy xem vương bát, càng xem càng thuận mắt.
"Một canh giờ trước, ngươi cũng nói với bổn vương sắp xong." Thiên Nguyệt Thiên Kỳ ngồi dậy, kiên nhẫn hoàn toàn không còn, đúng lúc này quản gia thái tử điện tiến lên, "Điện hạ, công tử, quản gia của Chiến vương phủ cầu kiến công tử."
Chiến vương phủ?
Thiên Nguyệt Thiên Kỳ và Cách Lực Tân nhìn nhau: "Quản gia của Chiến vương phủ nên đến vương phủ của Hộc đệ chứ, sao lại tới thái tử điện của ta, cho dù tới, người nên tìm cũng không thể là ngươi." Cách Lực Tân thản nhiên nói, "Cho mời."
Vậy, có lẽ không phải là chuyện nhỏ.
"Bái kiến thái tử điện hạ, công tử."
"Bình thân." Cách Lực Tân nói, "Ngươi tới tìm Thiên Kỳ có chuyện gì?"
"Hồi thái tử điện hạ, đại thiếu gia nhà ta dẫntheo khách quý về vương phủ, đại thiếu gia bảo tiểu nhân truyền lời, nói là thân nhân công tử tới thỉnh công tử đến phủ một chuyến."
"Cái gì?" Thiên Nguyệt Thiên Kỳ kinh ngạc, thân nhân? Hắn có thân nhân đến Sắc Vi, sao có thể?
Cảm giác sự nghi ngờ của hắn, quản gia nói: "Nô tài cũng không nhận ra thân nhân công tử, bất quá có một thiếu niên khoảng mười ba mười bốn, hắn có mái tóc dài thủy phấn sắc, bên cạnh hắn có một nam nhân phi thường tôn quý."
Thiên Nguyệt Thiên Kỳ và Cách Lực Tân lần nữa nhìn nhau, bọn họ biết hai người trong miệng quản gia là ai.
Trong thiên hạ, trừ Thiên Nguyệt Triệt không ai có mái tóc dài màu thủy phấn, mà trong thiên hạ, trừ Thiên Nguyệt Thần, không ai có thể khiến Thiên Nguyệt Triệt để vào trong mắt.
Thiên Nguyệt Thiên Kỳ có chút kích động, chưa từng nghĩ bọn họ sẽ đến Sắc Vi đế quốc, kể từ sau khi mẫu phi xảy ra chuyện kia, hắn nghĩ Thiên Nguyệt Thần chán ghét hắn, bởi vì mẫu phi hắn phản bội phụ hoàng.
Chẳng qua là...
"Tân, ngươi nói..."
Cách Lực Tân ôm lấy nam nhân đang kích động không thôi: "Thiên Kỳ, ngươi tỉnh táo một chút, nếu tới, phải đối mặt, tới, ngẫm lại trước kia, Thiên Nguyệt Thiên Kỳ ta quen đầy kiêu ngạo, tùy hứng nhưng phi thường tự tin."
Thiên Nguyệt Thiên Kỳ hít một hơi thật sâu: "Là ta đa tâm, xin lỗi, lại để ngươi nhìn đến một mặt nan kham của ta."
"Đứa ngốc, ta và ngươi lúc này, cần gì phải quan tâm hết thảy." Cách Lực Tân buồn cười, n nam nhân này luôn kiêu ngạo như vậy, hắn vốn cho là tiểu điện hạ Thiên Nguyệt Triệt của Mạn La đế quốc kiêu ngạo nhất, hiện tại hắn sai lầm rồi, không phải Thiên Nguyệt Triệt kiêu ngạo, mà là người Thiên Nguyệt gia đều kiêu ngạo .
Chiến vương phủ.
Thiên Nguyệt Thiên Kỳ và Cách Lực Tân đi vào hoa viên liền nhìn thấy Liệt La Đặc cùng Địch Trạch đang mắt to trừng mắt nhỏ, nguyên nhân đơn giản là vấn đề sắp xếp phòng.
"Ta nói , ta muốn mỗi người một gian." Liệt La Đặc hoài nghi, trên cthế giới này còn có người da mặt dày hơn hắn.
"Chúng ta là khách nhân, khách liền theo chủ, nơi này không có sương phòng dư thừa." Bộ dáng Địch Trạch đầy vô lại.
"Ngươi..." Liệt La Đặc vung nắm đấm, muốn đánh người chướng mắt, nhưng trùng hợp thấy được Thiên Nguyệt Thiên Kỳ và Cách Lực Tân.
Chuyện mẫu phi Thiên Nguyệt Thiên Kỳ, Cách Lực Tân có biết đến, lúc này hướng phía Địch Trạch gật đầu: "Có hứng thú đi cùng một chút không."
Địch Trạch cũng là người sảng khoái, dù không biết tình huống, nhưng rõ ràng Cách Lực Tân cố ý kéo hắn đi.
Trong hoa viên, chỉ còn lại có Thiên Nguyệt Thiên Kỳ cùng Liệt La Đặc, hai người nhìn nhau, ai cũng không mở miệng, Liệt La Đặc luôn luôn lười biếng, cũng là Thiên Nguyệt Thiên Kỳ khó xử lên tiếng.
"Lần trước hồi Mạn La, vốn muốn cùng ngươi hàn huyên một chút, nhưng chuyện mẫu phi khiến chúng ta bỏ lỡ." Luôn luôn tự cho là tài ăn nói không tệ nhưng Thiên Nguyệt Thiên Kỳ có chút lúng túng, đối với đệ đệ cùng mẹ khác cha này, thân phận vô cùng khó xử .
"Ta chưa phát giác ra giữa chúng ta có cái gì tốt để nói chuyện, nếu bỏ lỡ, vậy liền bỏ qua đi, ngươi là hoàng tử Mạn La đế quốc, mà ta, là tùy tùng của chủ tử." Liệt La Đặc xem thường, hắn là dã chủng do Hoàng quý phi cao cao tại thượng sinh, nghĩ đến thân phận của mình cũng cảm thấy buồn cười.
Mà ý nghĩ của Thiên Nguyệt Thiên Kỳ càng khiến hắn cảm thấy buồn cười hơn, bọn họ là hai ngươi không liên quan.
"Không, ngươi là đệ đệ ta, ta... Ta rất vui khi có một đệ đệ." Bọn họ là huynh đệ huyết nhục tương liên, ít nhất điều này không thay đổi.
"Ha hả, đại điện hạ thật thú vị, đại điện hạ có rất nhiều đệ đệ, nếu ta không nhớ lầm, ngày đó đại điện hạ cũng rất cao hứng có một đệ đệ như hủ tử." Lời Liệt La Đặc có chút dữ dội, huynh đệ? Loại tình nghĩa này hắn không cần, huống chi bây giờ hắn sống rất tốt, cũng không cảm thấy muốn có huynh đệ.
"Ngươi..." Thiên Nguyệt Thiên Kỳ nhíu mày, "Ngươi không thể bình tĩnh nói chuyện với ta sao?" Thanh âm vẫn mềm nhẹ như cũ, có thể thấy được hắn tu dưỡng vô cùng tốt, đó cũng là từ nhỏ lấy đế vương làm mục tiêu phấn đấu, nhất định phải có dung nhân chi lượng.
Hắn là người thông minh, tựa như Thiên Nguyệt Triệt nói, dù bề ngoài Thiên Nguyệt Thiên Hâm giống Thiên Nguyệt Thần nhất, nhưng tâm cơ thì Thiên Nguyệt Thiên Kỳ mới giống với y nhất, đương nhiên trong mắt Thiên Nguyệt Thần, giỏi như mình hiển nhiên là con trai bảo bối của y.
"Vậy điện hạ cảm thấy ta nên đối đãi với ngài thế nào, dã chủng của mẫu thân ngài? Hay chứng minh bệ hạ mang nón xanh?" Liệt La Đặc cười lạnh, hắn thật sự không rõ mục đích của Thiên Nguyệt Thiên Kỳ.
Nhưng thật ra đối với Thiên Nguyệt Thiên Kỳ mà nói, hắn chỉ muốn quan tâm đệ đệ này, ở trong lòng của hắn, đệ đệ chân chính.
"Ngươi có thể xem mình là người thừa kế của Tả Lạp gia." Thiên Nguyệt Thiên Kỳ thốt ra.
"Ha ha... Là vì mộc linh châu của Tả Lạp gia ở trên người ta sao? Thật buồn cười."
"Ta không có ý này, ta chỉ là... Chỉ là muốn cám ơn ngươi, cám ơn ngươi cứu mẫu phi một mạng." Mặc dù mẫu phi xuống tóc làm ni cô, nhưng, đó là điều tốt nhất.
"Ngươi không cần cám ơn ta, từ đầu tới cuối, ta đều khinh thường nhận thức nàng."
"Nhưng đích thật vì ngươi, phụ hoàng mới tha nàng một mạng."
"Ngươi quá để mắt ta, người ngươi nên cảm ơn chính là chủ tử."
"Ta biết, ngươi là người của lục đệ nên phụ hoàng không nỡ để lục đệ vì chuyện của ngươi mà hao tổn tinh thần, mới tha mẫu phi một mạng."
"Ngươi lầm rồi."
Thanh âm thanh thúy đột nhiên vang lên, Thiên Nguyệt Triệt một thân hắc sắc xuất hiện ở hành lang bên kia, Thiên Nguyệt Thiên Kỳ đột nhiên quay đầu, hài tử này đã không còn là tiểu oa nhi năm đó trong ấn tượng của mình.
Thân thể non nớt đã trưởng thành, mục mâu thủy linh sáng rọi, dáng người mảnh khảnh như cũ, vẫn là tác phẩm nghệ thuật xinh đẹp nhất, nhưng hắn cũng rõ ràng ý của mẫu phi năm đó, tác phẩm nghệ thuật mặc dù hoàn mỹ, nhưng không phải tất cả mọi người đều xứng có được.
Đã từng có tâm tư khác, trong lòng lưu giữ một phần tình cảm huyết thống kì diệu kia.
"Lục đệ."
"Chủ tử."
Liệt La Đặc muốn cáo lui, lại bị Thiên Nguyệt Triệt ngăn cản, Thiên Nguyệt Triệt hướng phía Thiên Nguyệt Thiên Kỳ gật đầu: "Đại ca cũng càng ngày càng hấp dẫn, Cách Lực Tân chiếu cố ngươi không tệ."
Thiên Nguyệt Thiên Kỳ mỉm cười: "Lục đệ đang trêu chọc vi huynh sao?" Cùng hài tử này nói chuyện, Thiên Nguyệt Thiên Kỳ cảm thấy rất thú vị.
Hai người chắp tay, đứng bên cạnh hồ, bóng dáng lạnh nhạt, nếu nhìn kỹ, còn có thể nhìn ra vẻ tương tự, rốt cuộc là huynh đệ.
"Đại ca đang trách phụ hoàng đi?" Thiên Nguyệt Triệt ngồi xuống ghế đá, tay vươn vào trong hồ, lay động bọt nước, Thiên Nguyệt Thiên Kỳ cũng ngồi xuống, không mở miệng, chỉ lẳng lặng nhìn Thiên Nguyệt Triệt, không rõ ý tứ của hắn.
"Ta đoán, đại ca đang trách, tám năm trước khi ngươi từ Sắc Vi trở lại Mạn La đế quốc, ngươi đưa ra ý muốn cùng Cách Lực Tân bên nhau, phụ hoàng không giữ ngươi lại, vì vậy, tám năm qua, trong lòng ngươi luôn có một cái gái, ngươi cảm thấy phụ hoàng vứt bỏ ngươi, rồi sau đó ngươi biết được mẫu phi ngươi cùng nam nhân khác có Liệt La Đặc, ngươi liền cảm thấy phụ hoàng không hề quan tâm ngươi là vì từ đầu y đã biết chuyện mẫu phi ngươi, phải không?" Thiên Nguyệt Triệt nói rất trực tiếp, nhưng là sự thật, động đến tâm khảm Thiên Nguyệt Thiên Kỳ.
Hắn là hoàng tử Mạn La đế quốc, nhưng lại ở trong điện thái tử Sắc Vi đế quốc, ý đồ rất rõ ràng, nhưng năm đó Thiên Nguyệt Thần cũng không phản đối, chẳng lẽ những thứ này không đủ để chứng minh hắn chẳng là gì trong lòng Thiên Nguyệt Thần?
"Lục đệ nói hộ phụ hoàng sao?"
"Ha ha..." Thiên Nguyệt Triệt nở nụ cười, giọng nói có chút khinh thường, "Đại ca, thông minh như ngươi, ngươi cảm thấy phụ hoàng muốn ta nói hộ sao? Hắn sẽ quan tâm ư?"
Thiên Nguyệt Thiên Kỳ cũng cảm giác lời nói vừa rồi của mình hết sức buồn cười: "Đúng, từ trước tới nay y đều là người vô tình, không, y hữu tình, đối với ngươi hữu tình."
Thiên Nguyệt Triệt than thở, không phủ nhận: "Đại ca, mấy năm này ngươi ở đây sống thế nào? Có chịu ủy khuất không?"
"Ta cho là lục đệ biết nhất thanh nhị sở."
"Đại ca nghĩ phụ hoàng muốn mượn hơi Sắc Vi đế quốc mới đồng ý đám hỏi của đại ca và Cách Lực Tân sao?"
Thiên Nguyệt Thiên Kỳ khiêu mi: "Chẳng lẽ không đúng?"
"Ha ha... Ta đã từng cho rằng đại ca giống phụ hoàng." Thiên Nguyệt Triệt đứng lên, "Đại ca, nếu ngươi không lấy thân phận nhi tử của Thiên Nguyệt Thần, ngươi cho rằng ngươi có thể sống tốt như vậy ở đây ư, từ trước tới nay hài tử Thiên Nguyệt gia đều rất rõ ràng mình cần gì. Nhị ca rất rõ ràng, cho nên hắn không quan tâm ánh mắt thế nhân, cùng ngoại công của mình bên nhau; ngũ ca Thiên Nguyệt Thiên Ngọc yếu nhất trong chúng ta, mẫu phi hắn đã chết, đại ca biết tại sao mẫu phi hắn chết mà, bởi vì mẫu phi ngươi vì củng cố đế vị của ngươi, mà dùng rắn cắn đã chết nàng, con độc xà kia vốn nên cắn ngũ ca, chính hắn cũng rõ ràng tại sao mẫu phi hắn chết, nhưng hắn không lấy ơn báo oán, bởi vì hắn hiểu năng lực của mình, hoặc là nói hắn hiểu phụ hoàng.
Đại ca, ngươi không hiểu ngươi, nhưng phụ hoàng hiểu rõ ngươi, bởi vì phụ hoàng biết ngươi muốn cái gì, năm đó, nếu phụ hoàng ngăn cản ngươi cùng Cách Lực Tân, đại ca nhất định sẽ cảm thấy phụ hoàng ngang ngược, bá đạo, ngươi có rất nhiều lý do hận phụ hoàng, nhưng phụ hoàng không ngăn cản, cho nên bất mãn này biến thành một loại khác.
Nhưng đại ca, ngươi không được quên, thân phận ngươi ở đây cũng không phải là người hôn ước của Cách Lực Tân, mà là thân phận đại hoàng tử Mạn La đế quốc, sau lưng ngươi, người cho ngươi hết thảy vinh dự chính là phụ hoàng – Thiên Nguyệt Thần.
Chắc chắn đại ca đang nghĩ, năm đó ngươi tới Sắc Vi đế quốc không có nửa hòm hậu lễ, nhưng đại ca có biết tại sao ngươi không có nửa hòm hậu lễ nhưng vẫn nhận được sự coi trọng Sắc Vi đế quốc? Không phải vì ngươi là người hôn ước của thái tử Cách Lực Tân, mà vì ngươi là nhi tử của Thiên Nguyệt Thần.
Năm đó hậu lễ của đại ca, chỉ có một phong thư của phụ hoàng, đại ca đã từng hỏi Cách Lực Tân, phụ hoàng viết gì trong thư chưa? Đại ca không dám hỏi, sợ mình bị phụ hoàng cho là điều kiện, cho là lễ vật.
Đại ca không hỏi, Cách Lực Tân tự nhiên cũng không nói, nhưng không khéo, ngày đó thay phụ hoàng mài mực là ta, trong thư của phụ hoàng chỉ có bảy chữ, Thiên Nguyệt Thiên Kỳ —— Thiên Nguyệt Thần.
Đại ca biết, bảy chữ này đại biểu cho cái gì không?"
Thiên Nguyệt Triệt nói xong, xoay người rời đi, Liệt La Đặc đuổi theo, chỉ lưu lại Thiên Nguyệt Thiên Kỳ ngây ngốc nhìn bóng lưng của hắn.
Bảy chữ này đại biểu cho vô thượng vinh dự, thừa nhận nhi tử.
Lúc Cách Lực Tân đi ra, Thiên Nguyệt Thiên Kỳ còn ngây ngốc đứng: "Ngươi đã biết?"
Thiên Nguyệt Thiên Kỳ nhìn hắn, ánh mắt có một tia lạnh băng: "Tại sao gạt ta, xem ta ngày từng ngày lừa mình dối người, có phải ngươi cảm thấy buồn cười lắm không?"
"Không." Cách Lực Tân tiến lên ôm lấy hắn, "Ta cảm thấy sợ, sợ ngươi sẽ trở về Mạn La, ngươi cũng biết, Mạn La đế quốc là quốc gia Sắc Vi đế quốc không thể chạm vào, thời điểm Thiên Nguyệt Thần giao cho ta phong thư, ta liền biết, nếu ngươi trở về Mạn La, trừ phi ngươi nguyện ý, nếu không, ta không thể ép ngươi, ta và ngươi chỉ mới bắt đầu, lại là ta ép ngươi trước, ta muốn trở thành duy nhất của ngươi, tâm hồn duy nhất, cho nên ta hy vọng ngươi dứt bỏ nhớ nhung với Mạn La đế quốc.
Vì thế, ta thương tổn ngươi, thật xin lỗi."
Nam nhân, dù kiêu ngạo tới đâu, ở trước mặt người mình yêu, cũng chỉ là một người bình thường.
Nhìn nét mặt nghiêm túc của hắn, Thiên Nguyệt Thiên Kỳ đột nhiên cười: "Hiện tại ta rất vui vẻ." Thanh âm có chút khàn khàn, ngay cả mắt cũng đỏ, "Ta nghĩ, so với việc sớm biết được tin tức kia, ta càng thích vui vẻ."
Một chỗ khác trên hành lang, Thiên Nguyệt Thần lười nhác tựa vào cột, nhìn bảo bối của mình từng bước từng bước đi tới: "Đúng là một hài tử nghịch ngợm."
Thanh âm ôn nhu tràn ngập sủng nịch.
Thiên Nguyệt Triệt cười đắc ý: "Phụ hoàng, dù sự thật vẫn là sự thật, nhưng có đôi khi nên lợi dụng."
"Ngươi a." Thiên Nguyệt Thần xoa đầu hắn, có chút bất đắc dĩ.
"Không phải sao? Cứ như vậy, đại ca liền đứng ở bên chúng ta, đến lúc đó Cách Lực Tân không đem chuyện hoàng tộc nói cho chúng ta biết cũng khó." Cho nên, tiểu tử đắc ý cười ha ha.
Liệt La Đặc xấu hổ, quả nhiên, chủ tử nhà mình có tính toán, lúc trước hắn còn nghi ngờ, sao chủ tử mất thời gian giải thích mấy chuyện lặt vặt này, hóa ra là chiến thuật tiên lễ hậu binh.
Nghĩ như vậy, Liệt La Đặc lui về phía sau, nghĩ thầm: mình vẫn nên cẩn thận chút, đừng để bị chủ tử tính toán.
Nhưng từ phía sau, Thụy Phi vừa đi tới.
A, kết quả có thể nghĩ, hai người đụng vào nhau, té ngã.
"Thiên Nguyệt công tử." Thụy Phi vừa đứng lên vừa vẫy tay hướng Thiên Nguyệt Triệt chào hỏi.
Thiên Nguyệt Triệt buồn cười nhìn hắn, tám năm không gặp, người này vẫn vậy: "Chào."
Thụy Phi là người rất sôi nổi, sau khi biết mình được Thiên Nguyệt Triệt cứu, vẫn muốn tìm một cơ hội cám ơn hắn, nhưng bất đắc dĩ Cách Lực Hộc không đề cập tới chuyện này, trong lòng Cách Lực Hộc, Thụy Phi quá mức đơn thuần, mà Thiên Nguyệt Triệt tuyệt đối không phải là người đơn thuần.
Hắn không muốn Thụy Phi biết mình dùng Sắc Vi lệnh trao đổi điều kiện với Thiên Nguyệt Triệt, bởi vì không cần thiết.
Cho nên khi Thụy Phi đưa ra đề nghị đến Mạn La đế quốc gặp Thiên Nguyệt Triệt, hắn liền dùng mọi lý do từ chối, nhưng không ngờ, hôm nay Thiên Nguyệt Triệt cư nhiên đến Chiến vương phủ.
Phía bên kia, Cách Lực Hộc dùng toàn bộ tinh thần đề phòng nhìn Thiên Nguyệt Triệt, hài tử đẹp đẽ này đã trưởng thành, so với năm đó càng thêm chói mắt, đồng thời cũng càng phúc hắc.
Cách Lực Hộc nghĩ thầm.
"Cái kia... Ta có chút không nhận ra ngươi." Thụy Phi thật có lỗi cười cười, "Ca ca nói ngươi tới nhà ta, ta khẩn cấp chạy đến đây, cám ơn ngươi đã từng cứu ta."
"Chuyện nhỏ mà thôi, cũng là ngươi, nghe Thụy Miện nói các ngươi kết hôn, từ phu gia đến nương gia coi như dễ dàng a?"