Thiên Nguyệt Chi Mị

Quyển 4 - Chương 37




Đầu có chút mờ mịt, ngẫm lại mình bị bắt tới như thế nào, Thiên Nguyệt Triệt đột nhiên bừng tỉnh, hắn nhớ lúc hắn cảm giác có người bên cạnh, đã không còn kịp rồi.

Đối phương dùng mê dược, thật là buồn cười, Thiên Nguyệt Triệt hắn cũng có ngày bị hạ mê dược, nhưng có thể khẳng định, thân thủ của đối phương không thấp.

Thiên Nguyệt Triệt thử giật giật thân thể, phát hiện tay mình bị trói.

Nở nụ cười khinh thường, dùng nhánh cây cũng muốn trói chặt hắn, vọng tưởng, tay bắt đầu vùng vẫy, nhưng, đau đớn từ cổ tay truyền đến.

Chết tiệt, tại sao hắn càng giãy dụa, cổ tay càng buộc chặt.

"Cô nương, vô dụng, sợi dây này rất có linh tính, ngươi càng giãy dụa nó càng buộc chặt, ngươi thấy chúng ta đều như vậy, ngươi bình tĩnh lại đi." Một nữ tử vận giá y mở miệng.

"Các ngươi đều là tân nương tử?" Thiên Nguyệt Triệt hỏi, "Các ngươi đã gặp người bắt cóc kia chưa?" Bởi vì hắn vẫn còn là hài tử, lại mặc giá y, mọi người đều nghĩ hắn là cô nương.

"Đã gặp." Nghe câu hỏi của hắn, tất cả tân nương tử đều đồng thanh trả lời, có thiếu nữ còn ngượng ngùng, đây là? Thiên Nguyệt Triệt không cách nào kịp phản ứng.

"Nga? Hắn bắt các ngươi, lại nhốt các ngươi ở đây, là đạo lý gì?"

"Cô nương, ngươi không biết, nếu ngươi thấy hắn, chỉ sợ cũng cam tâm tình nguyện bị giam ở chỗ này."

"Đúng vậy, ta chưa từng thấy nam nhân tuấn dật như thế."

Thấy những tân nương kia còn có biểu tình si mê, Thiên Nguyệt Triệt vô cùng bất ngờ, hình như các nàng rất vui vẻ khi bị bắt cóc.

Tay không thể động, để địch nhân tiến vào, thiệt thòi là mình, Thiên Nguyệt Triệt suy tư một chút, quyết định cho Thủ Điện Đồng ra.

Một trận quang mang lóa mắt, bộ xương khô vận giá ý xuất hiện trước mắt mọi người.

"Tiểu đệ đệ." Thủ Điện Đồng vừa xuất hiện, lập tức hưng phấn hô, những tân nương chưa kịp phát ra tiếng thét chói tai, cũng đã sợ té xỉu.

"Ngươi tới nhìn dây cột trên tay ta, sợi dây này có chút kỳ quái, tay ta cử động nó sẽ chặt lại." Nghe Thiên Nguyệt Triệt nói, Thủ Điện Đồng vòng ra phía sau hắn: "Di?" Thủ Điện Đồng thất kinh, "Đây là đằng linh."

Đằng linh? Thiên Nguyệt Triệt không rõ: "Ngươi biết?" Không thể nào, hắn không biết, Thủ Điện Đồng lại biết, nét mắt Thiên Nguyệt Triệt giống như Nặc Kiệt trước kia, biến thành tro tàn.

"Biết, trong ấn tượng của ta, lúc trên Tù đảo, đằng linh là nhánh cây, nhưng nó có linh tính, vì xung quanh đảo đều là núi rừng, đảo dân cũng biết, dùng đằng linh trói đồ có sinh mạng là tốt nhất." Thủ Điện Đồng giải thích.

"Có ý gì?" Thiên Nguyệt Triệt không hiểu.

"Chính là... Nói ví dụ, tay của Tiểu Triệt là sống, cho nên ngươi động nó cũng sẽ động, nhưng bộ xương của ta là chết, cột trên người của ta đằng linh sẽ giống nhánh cây bình thường." Thủ Điện Đồng không biết giải thích thế nào, dù sao chính là ý kia, nhưng Thiên Nguyệt Triệt nghe rõ.

"Như vậy ngươi giúp ta cởi." Thiên Nguyệt Triệt nói.

"Cởi?" Thủ Điện Đồng khó xử, "Đằng linh này không có tử kết, người khác trói ngươi, nếu hai đầu đằng linh hợp vào nhau, sẽ tự động khép lại, tựa như một vòng tròn, tìm không được kết, bởi vì nó không có kết."

"Vậy sao?" Thiên Nguyệt Triệt có chút hứng thú , "Ngươi vừa nói nó không có tác dụng với ngươi, đúng không?" Thiên Nguyệt Triệt hỏi.

"Đúng vậy." Thủ Điện Đồng gật đầu, không hiểu ý Thiên Nguyệt Triệt.

"Đem tay ngươi vào, kéo giãn, tạo khe hở, như vậy tay của ta có thể thoát ra, vì nó không có tác dụng với tay ngươi, lúc ngươi kéo giãn, tốc độ phải nhanh, chỉ trong chớp mắt." Bất kì vật gì cũng không thể nhanh như nhau, luôn chia ra chủ yếu và thứ yếu.

"Được." Thanh âm của Thủ Điện Đồng đặc biệt êm tai, có vẻ, đối với trò chơi mới, nàng rất thích thú.

Lúc Thiên Nguyệt dùng sức kéo đằng linh ra hai bên, tay Thủ Điện Đồng lập tức đưa vào thay thế hắn, mà hắn cũng chỉ trong nháy mắt, lợi dụng Thủ Điện Đồng kéo giãn, thoát khỏi đằng linh.

Tay được tự do, năm ngón tay Thiên Nguyệt Triệt thượng lập tức phát ra hỏa diễm. Ngọn lửa tập kích đằng linh, ta không tin không đốt trụi ngươi.

Thiên Nguyệt Triệt ác độc nghĩ.

"Tiểu Triệt, ngươi quá đáng, vạn nhất đốt tay của ta thành tro thì sao?" Thủ Điện Đồng oán giận nói.

"Sẽ không, xương của ngươi đã hoá thạch, lửa thế này không đốt được ngươi." Thiên Nguyệt Triệt giải thích.

"Hoá thạch? Đó là vật gì, hóa ra xương của ta tốt như vậy." Thủ Điện Đồng đắc ý, còn vô cùng hài lòng sờ soạng thân mình một lần.

"Nói ngươi cũng không biết." Thiên Nguyệt Triệt nghe từ cửa truyền đến thanh âm rất nhỏ, vội vàng thuThủ Điện Đồng đang dương dương tự đắc vào nhẫn Tạp Cơ Tư.

Cửa phòng mở ra, nam tử tiến vào khiến Thiên Nguyệt Triệt cực kỳ bất ngờ.

Là hắn, cư nhiên là hắn.

Không ngờ người cướp tân nương lại là nam tử này. Nhưng hắn cướp tân nương làm gì?

"Ngươi đã tỉnh?" Thấy hắn, người tới có chút hưng phấn, trong mắt hiện lên mấy phần ngây thơ.

Người tới không phải ai khác, chính là người hồng phát hồng nhãn, hắc khí ban đầu chiếm cứ thân thể Hồi Giác Khinh Liệt.

Nhưng Thiên Nguyệt không nhận ra bản thể hắc khí, nhưng hồng phát, hồng nhãn khiến hắn vô cùng quen thuộc, mà trong ấn tượng chỉ có Hồi Giác Khinh Liệt từng xuất hiện với bộ dáng này.

Căn cứ Hồi Giác Khinh Liệt miêu tả, Thiên Nguyệt Triệt mới khẳng định người này chính là hắc khí, nhưng không ngờ hắc khí tu thành hình người nhanh như vậy.

Nhưng trên người hắn có hơi thở yêu ma.

Người này là ai?

Thụy Miện từng nói hắc khí trốn ra từ Cực Quang chi điện mang theo đồng nhân, cho nên bọn họ mới tìm tới Hồi Giác Khinh Liệt, là trốn ra từ Tỏa Yêu tháp.

Hắc khí trước mắt đã tu thành hình người, nên nói thế nào đây?

"Là ngươi bắt bọn họ?" Thiên Nguyệt Triệt đứng lên, đề phòng nhìn hắn, nhưng thấy được sự ngây thờ trong mắt hắn, nhất thời Thiên Nguyệt Triệt không biết nên làm thế nào.

Bởi vì sự ngây thơ kia không hề dối trá, người này giống như oa nhi mới sinh.

"Có ngươi, ta liền không muốn các nàng." Thanh âm trầm thấp của nam tử phát ra, mang theo tiếng cười như hài tử.

"Ngươi biết ta?" Thiên Nguyệt Triệt chợt hiểu, không thể nào, nam tử này bắt bọn họ chẳng lẽ là vì tìm hắn? Như vậy, hắn tự mình đưa tới cửa?

"Ta đã thấy ngươi." Nam tử nói rất chân thành, cũng rất khẳng định.

"Gặp qua, tại giếng cạn, có đúng không?" Thiên Nguyệt Triệt hỏi, bọn họ chỉ gặp nhau khi đó.

"Không đúng." Nam tử lắc đầu, "Thật lâu trước đây, ta đã thấy ngươi, nhưng là...." Nam tử nâng cằm lên, hướng phía Thiên Nguyệt Triệt đảo một vòng.

"Có vấn đề gì?" Thiên Nguyệt Triệt bị hắn nhìn, có chút rùng mình.

"Khi đó ngươi không thế này, khi đó ngươi tóc đen, mắt đen, a... Ta nghĩ không ra, nhưng ta nhớ được khi đó ngươi vận hồng y, không đúng, ta không biết..., tóc đen, mắt đen... Hồng y... Tóc đen... Mắt đen... Hồng y..."

Nam tử ôm đầu thì thào.

Thiên Nguyệt Triệt hiểu rõ ý của hắn, hắn gặp người tóc đen, mắt đen, vận hồng y, cho nên hắn xem tân nương tử mặc giá y là người hắn quen biết.

Đột nhiên, nam tử ngẩng đầu lên, "Nhưng ta đã gặp ngươi ở giếng cạn, ngươi cũng gặp ta, vậy ngươi biết ta là ai không?"

Di?

Kịch vừa chuyển, nhất thời đại não Thiên Nguyệt Triệt không nghĩ được.

"Ngươi xem." Nam tử chỉ vào những tân nương tử hôn mê, "Các nàng vận hồng y, người trong ấn tượng của ta cũng vận hồng y, nhưng ta hỏi các nàng ta là ai, các nàng đều nói không biết."

Sau đó nam tử nhìn Thiên Nguyệt Triệt với ánh mắt hy vọng: "Vậy còn ngươi, chúng ta biết nhau, cho nên ngươi nhất định biết ta là ai, đúng không?"