Thiên Nguyệt Chi Mị

Quyển 4 - Chương 22: Thi thể




Giật giật thân thể, phát hiện bị người ôm thật chặt, mở mắt xoay người nhìn nam nhân đang ôm mình, hắn rất ít khi được thấy phụ hoàng ngủ say.

Mỗi lần ở chung, luôn là hắn ngủ trước, lúc mở mắt, phụ hoàng đã sớm rời giường, an tĩnh giống như bây giờ, rất ít.

Thiên Nguyệt Triệt vươn tay vuốt ve mày kiếm anh tuấn của nam nhân, cái mũi cao thẳng, khuôn mặt tuấn mỹ, cuối cùng dừng lại ở đôi môi mỏng, cảm giác hôn lên môi mình, hồi tưởng lại vẫn khiến người ta chờ đợi như vậy, tâm tựa hồ cũng theo đó mà nhảy lên.

Mắt xếch đang nhắm chặt đột nhiên mở ra, dừng lại trên mặt Thiên Nguyệt Triệt, ánh mắt hai người chạm nhau.

"Tỉnh?" Thiên Nguyệt Thần mỉm cười mở miệng, đồng thời vươn tay sờ lên trán Thiên Nguyệt Triệt: "Đã bớt nóng, uống chút dược."

"Ân." Thiên Nguyệt Triệt nhẹ nhàng gật đầu, sau đó cọ cọ lồng ngực Thiên Nguyệt Thần: "Thật thoải mái."

"Tiểu sỏa qua, ngủ lâu hiển nhiên thoải mái, tới, rời giường thôi, ngủ quá nhiều cũng không nên." Ôm Thiên Nguyệt Triệt rời giường, mặc y phục cho hắn, Thiên Nguyệt Thần trêu đùa: "Nếu Triệt nhi vĩnh viễn nhỏ như vậy, thật tốt biết bao."

Một cánh tay có thể ôm trọn, như oa oa khiến người thích thú, còn nhớ năm Thiên Nguyệt Triệt vẫn là hài tử ba bốn tuổi, khi đó, giống hệt ôm tiểu lang.

"Không muốn." Thiên Nguyệt Triệt phản đối cách nói của Thiên Nguyệt Thần: "Ta cũng hy vọng có thể ôm phụ hoàng như vậy." Nói xong dùng hai tay ôm chặt eo Thiên Nguyệt Thần, hắn ngóng trông, một ngày nào đó có thể ôm nam nhân này vào lòng, mà không phải bị y ôm, mặc dù mục tiêu có chút xa, dù sao, chiều cao không phải một ngày hai ngày mà như ý.

Nhưng hắn nghĩ, gien của Quang Minh thần tử hẳn không kém.

"Bệ hạ, tiểu điện hạ, dược và thang đã tới ." Nặc Kiệt bưng khay đi đến.

Thiên Nguyệt Thần cầm chén dược lên: "Trước tiên uống dược, sau đó dùng thang."

Nhìn dược, Thiên Nguyệt Triệt có chút chán nản, nơi này không có thuốc tây như hiện đại, dược thực rất đắng.

Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, Thiên Nguyệt Thần hiểu ra, nhi tử bảo bối của y không phải cái gì cũng không sợ, ít nhất, chén dược trước mắt đã dọa được hắn.

Cảm giác tiếu ý trong mắt Thiên Nguyệt Thần, Thiên Nguyệt Triệt ngẩng đầu, hắn sẽ không cho phụ hoàng trêu chọc, đưa tay tiếp lấy chén dược trong tay y, một hơi uống xong, sau đó lấy ô mai trong chiếc nhân Tạp Cơ Tư nhét vào miệng, vị chua lấn áp vị đắng, nhưng ô mai quá chua, đến mức nước mắt cũng chảy ra.

"Ngươi a... ." Thiên Nguyệt Thần điểm đầu hắn, cầm lấy khăn lụa Nặc Kiệt đưa tới: "Nhổ ra đi."

Hai mắt hồng hồng, thực khả ái.

Lắc đầu, nhổ ra sẽ bị ngươi trêu đùa? Hắn không cần.

Thiên Nguyệt Thần cũng không miễn cưỡng hắn, nhìn tiểu đông tây ăn từng viên ô mai trong miệng, nét mặt ủy khuất nhưng quật cường khiến Thiên Nguyệt Thần vui vẻ.

"Cười chết ngươi." Thiên Nguyệt Triệt hung hăng trợn mắt nhìn y một cái, xuống giường đi ủng, rửa mặt xong mới dùng thang Nặc Kiệt bưng tới.

"Sinh khí?" Thiên Nguyệt Thần đến bên cạnh hắn, ngồi xuống.

"Ta là người độ lượng, không dễ giận như vậy." Hiển nhiên tức giận, lời thừa, nhưng hắn tuyệt đối không thừa nhận.

"Bộ dáng Triệt nhi sinh khí khiến ta nghĩ tới một vật." Thiên Nguyệt Thần lẩm bẩm.

Thứ gì? Hai mắt tò mò, nhưng: "Không muốn biết." Thiên Nguyệt Triệt nhả ra những lời trái tâm ý, bởi vì hắn đoán chắc, không phải thứ gì tốt.

"Thật sự không muốn?" Thiên Nguyệt Thần cố ý nói, tựa hồ muốn thu hút sự quan tâm của tiểu đông tây.

"Không muốn." Thiên Nguyệt Triệt kiên quyết, nhưng trong lòng oán giận, hắn không muốn chẳng lẽ phụ hoàng không thể chủ động nói sao?

"Như vậy a... Đáng tiếc... Ta vốn muốn nói... Vậy thôi, không nói cũng được." Thiên Nguyệt Thần thở dài, dư quang thỉnh thoảng liếc về phía Thiên Nguyệt Triệt, khuôn mặt nhỏ nhắn đau khổ đấu tranh, tiếu ý trong lòng càng sâu.

"Hừ, không nói thì thôi." Thiên Nguyệt Triệt uống xong thang, đứng dậy bước tới cửa, Thiên Nguyệt Thần đuổi theo, nhưng không ngờ Thiên Nguyệt Triệt phi thân đi.

Thật là một hài tử bướng bỉnh, Thiên Nguyệt Thần đẩy nhanh tốc độ, hai bóng dáng một trước một sau đi tới sông Nam Giang, thấy thành vệ binh vẫn còn đào.

"Bệ hạ, tiểu điện hạ." Minh vệ nhìn thấy bọn họ, khom người hành lễ, thành vệ binh thấy thế cũng định hành lễ, lại bị Thiên Nguyệt Triệt ngăn cản: "Không cần, thế nào, đào được chưa?"

"Hồi tiểu điện hạ, đất này có chút kỳ quái, đào thế nào cũng không được." Minh Nhất nói: "Theo lý, đào sâu như vậy không thể nào không có đồ."

Nga? Thiên Nguyệt Triệt nhíu mày: "Tiếp tục." Hắn cảm giác, dưới này có đồ vật gì đó.

Chẳng qua, đến lúc mặt trời lặn, thành vệ binh vẫn chưa đào được đồ: "Kỳ quái, thật là kỳ quái." Một thành vệ binh khó hiểu lẩm bẩm.

"Nơi nào kỳ quái?" Thành vệ binh khác hỏi.

"Ta cũng không nói lên được, nhưng các ngươi không phát hiện sao? Chúng ta đào lâu như vậy, mặc dù đào rất nhiều bùn đất, nhưng vẫn là độ sâu này, tựa hồ không sâu được nữa."

"Di? Sao ta không phát hiện?"

"Đúng vậy a, bọn ta cũng không phát hiện." Những thành vệ binh khác nói tiếp.

"Các ngươi nhìn dây thừng này, ta nhớ sau giờ ngọ bắt đầu đào từ đây, nhưng bây giờ vẫn ở đây, chả nhẽ không kỳ quái sao?" Thành vệ binh kia nói tiếp.

"Nghe ngươi nói, quả thật như vậy, ta nhớ tảng đá này, lúc trước ta cũng đào ở đây."

"Đúng vậy đúng vậy a, hình như ta cũng đào một chỗ."

Thành vệ binh nghị luận xôn xao.

"Chuyện gì xảy ra?" Thiên Nguyệt Triệt nghe tiếng bọn họ nghị luận, đi đến.

"Hồi tiểu điện hạ... ." Thành vệ binh nói nghi hoặc của bọn hắn một lần.

Cái này... Thiên Nguyệt Triệt nâng cằm lên, có chút không tin, nào có chuyện ly kỳ như vậy, thực không bình thường.

"Đã thế, thử một chút sẽ biết." Thiên Nguyệt Thần cầm lấy xẻng, dùng nội lực đào, nhưng... Quả như thành vệ binh nói, bùn đất khơi ra, hố vẫn không có biến hóa.

Thiên Nguyệt Thần không tin, thử một lần nữa, kết quả vẫn thế.

"Phụ hoàng, ta thử một chút." Có chút thấp thỏm, Thiên Nguyệt Triệt tiếp lấy cái xẻng trong tay Thiên Nguyệt Thần, kết quả...

Mọi người không dám tin mở to hai mắt, đơn giản là Thiên Nguyệt Triệt đào thì hố bắt đầu biến hóa: "Phụ hoàng, đây là... ?" Tại sao những người khác đều không được, nhưng hắn có thể?

Điểm này Thiên Nguyệt Thần cũng không hiểu: "Triệt nhi tiếp tục xem." Chẳng lẽ có bí mật gì?

Đào vài lần, Thiên Nguyệt Triệt san được không ít: "Các ngươi thử lại lần nữa." Tay Thiên Nguyệt Triệt đã đỏ ửng, Thiên Nguyệt Thần thấy mà đau lòng.

"Không có chuyện gì." Thiên Nguyệt Triệt vuốt vuốt lòng bàn tay.

Sau khi Thiên Nguyệt Triệt đào, thành vệ binh thử lại lần nữa, lại được.

"Đây là chướng khí." Thiên Nguyệt Thần suy đoán.

"Chướng khí? Có ý gì?" Thiên Nguyệt Triệt khó hiểu hỏi.

"Chướng khí dùng để phong tỏa vị trí, sinh thần bát tự hoặc một thứ gì đó tạo thành lá chắn, nhưng vạn vật đều tương sinh tương khắc, Triệt nhi có thể mở ra chướng khí, cho nên Triệt nhi đào được." Thiên Nguyệt Thần cũng không xác định rõ, nhưng đoán chừng là vậy.

"Có gì đó, điện hạ, dưới này có gì đó." Thành vệ binh kêu lên.

"Các ngươi cẩn thận một chút, đừng làm hỏng." Thiên Nguyệt Triệt vội vàng lên tiếng, một vật thể bạch sắc đã lộ ra, giống xương người.

Dần dần hiển hiện, lúc mọi người đào hết, nhịn không được mà đổ mồ hôi lạnh, bởi vì đây là thi thể người chết.

"Phụ hoàng... ." Thiên Nguyệt Triệt cũng sững sờ, chẳng lẽ sông Nam Giang khô cằn có liên quan tới thi thể này?

Thiên Nguyệt Thần nhìn bộ xương, lại nhìn Thiên Nguyệt Triệt, tựa hồ đã hiểu rõ, người chết thuần âm, Triệt nhi là Quang Minh thần tử chuyển thế. Là thuần dương, Âm Dương tương khắc, Triệt nhi mới có thể phá chướng khí thi thể phát ra.

Nhưng? Thi thể kiểu gì lại phát ra chướng khí nặng nề như thế?

"Ngươi đi tìm ngỗ tác." Thiên Nguyệt Thần phân phó thành quản, cỗ thi thể này không đơn giản.

"Vâng." Thành quản lập tức cho người đi tìm.