Thiên Nguyệt Chi Mị

Quyển 3 - Chương 9: Nhà tù




Bây giờ là tình huống nào, cả đời Đàn cũng không ngờ nàng cũng có ngày hôm nay.

Nhìn bốn phía phòng giam trống rỗng, Đàn hoàn toàn sụp đổ.

"A... ." Rốt cục Đàn nhịn không được hét lên.

"Tiểu cô nương, ngươi tiết kiệm thêm chút sức đi." Một người bị giam giữ trong phòng giam đối diện mở miệng: "Vào nơi này cũng đừng nghĩ có thể ra ngoài, nơi này là phòng giam dành cho người bị tình nghi, coi như tốt một chút, còn có phòng giam trọng phạm, bên kia mới là địa ngục trần gian."

"Ách?" Đàn sững sờ nhìn khuôn mặt hiền lành phía bên kia, lão giả có phần khỏe mạnh, ánh mắt nhìn nhìn Thiên Nguyệt Triệt, thấy Thiên Nguyệt Triệt gật đầu liền hỏi thăm: "Đại thúc, tại sao ngươi lại phải vào nơi này?"

Lão giả do dự trong chốc lát nói: "Thật ra nơi này không tồi đâu, có ăn, có ngủ, cũng không cần quan tâm những thứ người đáng ghê tởm kia."

Lão giả không có ý trả lời vấn đề, khiến Đàn không thể tiếp tục thăm dò, Đàn xoay người ủy khuất nhìn Thiên Nguyệt Triệt: "Chủ tử, lúc này mà trở về chúng ta thật sự rất nổi danh, tại sao ngài không giải thích, còn dứt khoát làm như vậy."

Nhớ tới vừa rồi thành vệ trưởng kiêu ngạo kia chỉ vì nghi ngờ mà muốn bắt bọn họ, chủ tử cư nhiên không hề có một chút phản kháng, thật sự không giống như bình thường a.

"Ân?" Đối mặt với nghi vấn của Đàn, Thiên Nguyệt Triệt nâng cằm lên, trầm mặc một hồi: "Ta nói có lẽ các ngươi sẽ không tin tưởng." Bộ dáng có chút khó xử, khiến Đàn và Đàn Thành bắt đầu tò mò.

"Không sao, chủ tử, ngài cứ nói." Đàn phát huy tính tò mò vĩ đại.

"Cái kia... ." Thiên Nguyệt Triệt tỏ vẻ rất có lỗi nhìn Đàn: "Ta muốn xem phòng giam có cái dạng gì, cho nên... ."

"Cho nên... ." Đàn bỗng nhiên tăng thêm thanh âm, chủ tử, ngài sống quá thoải mái sao? Cư nhiên lại làm như vậy: "Chủ tử, ngài thật là quá đáng."

"Sinh khí?" Thiên Nguyệt Triệt buồn cười nhìn Đàn.

"Không sinh khí... Mới là lạ." Kỳ thực cũng không thể nói là sinh khí, cùng chủ tử chung một chỗ vô luận là làm chuyện gì cũng đặc biệt có động lực.

"Nhìn tiểu tử thượng đình (trán) đầy đặn, ngay ngắn, nhất định là người phi thường cơ trí, người làm đại sự a." Lão giả có chút nhàm chán, lại nhìn sang phía Thiên Nguyệt Triệt, rảnh rỗi hàn huyên.

Nga?

Thiên Nguyệt Triệt đối mặt với lão giả: "Nhãn lực của đại thúc khiến ta bội phục."

"Ha ha, tiểu tử nói chuyện thật thú vị." Lão giả vuốt chòm râu, vẻ mặt thưởng thức.

"Chủ tử." Đàn thấy mình bị lờ đi, có chút bất mãn kháng nghị.

Thiên Nguyệt Triệt cười không nói, vừa rồi hắn đã suy nghĩ cẩn thận mọi việc một lần, dường như mọi chuyện đều do người khác đứng sau bố trí.

Tiểu thâu kia vừa trộm ngũ hành thú, kết quả ngày thứ hai phơi thây đầu đường, hiển nhiên mọi người sẽ hoài nghi đến hắn, mặc dù chỉ là hoài nghi, không cách nào định tội, nhưng là...

Nếu như chỉ là hoài nghi không cách nào định tội, như vậy có lẽ mục đích cuối cùng cũng không phải là nhằm vào hắn, nếu không phải là nhằm vào hắn, thì tại sao tiểu thâu kia lại phải chết?

Không thể nghi ngờ là muốn hắn chậm trễ thời gian, cho nên...

Thiên Nguyệt Triệt đột nhiên bừng tỉnh, kéo dài thời gian, mục đích của đối phương chính là muốn làm hắn chậm trễ, nhưng kéo dài thời gian thì đối phương được lợi gì?

Có lẽ, không đúng.

Kéo dài thời gian là muốn hắn lui lại hành trình vài ngày, là lùi lại thời gian thực hiện mục đích, ánh mắt Thiên Nguyệt Triệt lăng lăng, mục đích lần này của hắn là Lạc thành, đối phương muốn hắn chậm trễ thời gian tới Lạc thành, chỉ có một cách giải thích, đó chính là Lạc thành đã xảy ra chuyện, nói chính xác là Liệt La Đặc đã xảy ra chuyện ở Lạc thành.

Nếu Liệt La Đặc xảy ra chuyện, như vậy thư tín lúc trước là giả, mọi chuyện đều có liên quan tới nhau, Thiên Nguyệt Triệt đã hiểu rõ. Từ lúc bắt đầu đối phương đã biết mối quan hệ giữa Liệt La Đặc và hắn, cũng biết nếu như Liệt La Đặc chậm chạp không về hắn nhất định sẽ hoài nghi, cho nên mới muốn Liệt La Đặc viết thư tín đó.

Nhưng đối phương không biết nếu như chậm trễ mấy ngày, hắn căn bản sẽ không để ý, ngược lại thư tín đó càng khiến hắn sinh hoài nghi, do đó đã đối phương quấy nhiễu hành trình của hắn.

Nhưng đối phương không biết rằng nếu như tiểu thâu kia không chết, hắn cũng tính ở lại nơi này mấy ngày, chờ người bị thương tỉnh rồi tính tiếp.

Cho nên cử động của những kẻ kia hiển nhiên là đả thảo kinh xà.

Phòng giam đối với người bình thường mà nói thật là kinh khủng, nhưng đối với người như hắn mà nói, quả thật là nơi làm việc thuận lợi nhất, nếu đối phương biết mối quan hệ giữa hắn và Liệt La Đặc, như vậy đối phương cũng hiểu rõ hắn, đã tra chuyện của hắn vô cùng rõ ràng.

Nếu nói như vậy, đối phương cũng biết phòng giam này căn bản không giam giữ được hắn.

Hơn nữa dựa vào thân phận lục hoàng tử của Mạn La đế quốc, có phòng giam nào dám giữ hắn?

Cho nên chỉ có hai phương án: thứ nhất, người nơi này không biết thân phận của hắn, hoàn toàn là làm việc công; thứ hai, người nơi này biết thân phận của hắn, hơn nữa hợp tác với đối phương.

Nếu là phương án thứ hai, như vậy còn có cách giải thích khác, đó là trong phòng giam này có người giám thị nhất cử nhất động của hắn.

Thiên Nguyệt Triệt nhìn khắp bốn phía, khóe miệng câu khởi nụ cười tà ác, mặc dù hắn thích chơi trò chơi, nhưng không thích bị người khác dùng làm quân cờ, có lá gan đối phó hắn, sẽ phải trả giá rất nhiều.

Mà sự trả giá đó không phải kẻ nào cũng chịu được.

Đàn rụt cổ lại, lặng lẽ lui về phía sau mấy bước, nụ cười tà mị như vậy của chủ tử, đã thật lâu không thấy được, lúc này bệ hạ lại không ở đây, nếu như chủ tử hành động, không ai có thể ngăn cản.

Cảm giác được động tác của Đàn, Thiên Nguyệt Triệt quay đầu lại nhìn nàng, cười nói: "Cách xa như vậy làm gì, giận, ủy khuất?"

Biết Thiên Nguyệt Triệt cố ý giễu cợt nàng, Đàn cũng không dám giận, ngược lại nở nụ cười nói: "Sao có thể, làm thuộc hạ nên phối hợp với trò chơi của chủ tử, cho dù rơi vào nước sôi lửa bỏng cũng không một câu oán hận."

Ông trời a, ngàn vạn lần không nên nghe nàng nói a, nếu quả thật rơi vào nước sôi lửa bỏng, cũng đợi nàng sau trăm tuổi a.

"Ngươi a... ." Thiên Nguyệt Triệt nhìn bộ dáng sầu mi khổ kiểm (mặt mày ủ ê) của Đàn, lắc đầu, tùy ý tìm một chỗ rộng rãi ngồi xuống.

Đàn Thành thấy thế vội vàng cởi áo khoác của mình, tính toán trải trên mặt đất, lại bị Thiên Nguyệt Triệt cự tuyệt: "Ta không yếu ớt như vậy."

Cỏ cũng êm, mùi cũng không quá khó ngửi, mặc dù toàn bộ phòng giam trống rỗng, nhưng cũng có tam tam lưỡng lưỡng (tốp năm tốp ba) người.

Đối phương cũng không quá ngu ngốc, đem ba người bọn hắn giam chung một chỗ, nếu có phiền toái cũng dễ dàng giải quyết.

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------

Thành quản phủ

Ăn mặc đơn giản, nhưng không mất đi vẻ cao quý, nam nhân đứng ở trong đình viện, tay cầm đóa hoa tinh tế quan sát.

"Thành quản đại nhân." Đến trình diện là thành vệ trưởng vừa mới bắt Thiên Nguyệt Triệt.

Quan viên trong thành đều phân chia lớn nhỏ, nhỏ nhất là thành vệ binh, tiếp theo là thành tiểu đội trưởng cũng chính là thành vệ trưởng, kế tiếp là thành quản, cuối cùng là thành chủ.

Bình thường chuyện trong thành chuyện đều do thành quản quản lý, chỉ có khi thành quản xử lý không được hoặc không dám làm chủ, mới xin chỉ thị của thành chủ đại nhân.

"Chuyện thế nào?" Thành quản ngồi bên cạnh hồ, ngắt từng cánh hoa, đem nó tán ở trong nước.

"Đã bắt được tội phạm tình nghi." Thành vệ trưởng báo cáo.

"Nga?" Thành quản dừng lại động tác: "Bọn họ không phản kháng?"

"Vâng, đúng là không có."

"Thật kì quái." Thành quản lại tiếp tục ngắt cánh hoa, căn cứ vào đầu mối đối phương cung cấp, Thiên Nguyệt Triệt là người luôn làm theo ý mình, sao lại tình nguyện bị bắt, chuyện khác hẳn dự tính.

Nếu Thiên Nguyệt Triệt quả thật giống như đối phương nói, đường hoàng lại càn rỡ, chuyện có lẽ dễ làm một chút, ít nhất hai phe có thể đánh nhau, tội sẽ càng nặng hơn, mà không phải chỉ bắt người vì hoài nghi.

"Thành quản đại nhân cảm thấy có vấn đề gì sao?" Thành vệ trưởng nghi ngờ, không giải thích được nhìn thành quản.

Thành quản nhìn thành vệ trưởng vài lần, khoát tay để hắn lui đi, nhìn những cánh hoa còn lại trong tay, sau đó sửng sốt ném hoa vào hồ.

Nặc Kiệt ngồi bên giường thật lâu, cảm thấy kỳ lạ là sao người này vẫn chưa tỉnh lại, lúc này hắn đi cũng không được, không đi cũng không được, tiểu điện hạ đã phân phó, nhất định phải chăm sóc người này thật tốt.

Nhưng bệ hạ lại đã phân phó hắn chăm sóc tiểu điện hạ, phải làm sao bây giờ?

Là lệnh của bệ hạ quan trọng hay lệnh của tiểu điện hạ quan trọng hơn, đầu của đại tổng quản Nặc Kiệt bắt đầu tiến vào giai đoạn khổ não.

Thùng thùng... Thùng thùng...

Cửa phòng truyền đến tiếng gõ, Nặc Kiệt hoàn hồn, kỳ quái, lúc này người nào sẽ đến gõ cửa, hắn đã phân phó thị giả của khách điếm, không có mệnh lệnh của hắn không cho phép tới gõ cửa, như vậy lúc này?

Nặc Kiệt nhất thời khẩn trương, chẳng lẽ là cừu nhân của cái người nửa chết nửa sống này?

Xong đời , tiểu điện hạ đã phân phó, nếu như chuyện đơn giản như vậy hắn cũng làm không được, nhất định sẽ bị tiểu điện hạ chán ghét .

"Nặc Kiệt... Nặc Kiệt..." Người gõ cửa thấy Nặc Kiệt không chịu mở cửa, đành lên tiếng gọi: "Nặc Kiệt, ngươi mau tới mở cửa, nếu không ta xô cửa vào nha."

Thanh âm này? Thủ Điện Đồng?