Lôi Lợi Tư hiển nhiên không phải là đối thủ của Phỉ Bỉ Na, huống chi lúc trước đã bị trọng thương, không được mấy chiêu liền rơi vào thế hạ phong.
Những ngón tay vốn ngọc ngà, đột nhiên biến thành móng vuốt buồn nôn, sắp chạm tới lồng ngực Lôi Lợi Tư thì bị hỏa tiễn đẩy ra, thủy linh tử trong suốt nhanh chóng quấn lên thân thể Lôi Lợi Tư, dời qua một bên.
Theo phương hướng hỏa tiễn, hai mắt Phỉ Bỉ Na mang theo tiếu ý nhìn về phía Thiên Nguyệt Triệt, nhưng ẩn trong đó là sự lãnh lẽo càng ngày càng rõ ràng, "Tiểu oa nhi, máu của ngươi so với bất luận kẻ nào đều ngon miệng hơn." Phỉ Bỉ Na hé miệng liếm liếm móng vuốt của mình, giống như đang thưởng thức mỹ vị.
"Lão yêu bà, máu của ngươi cũng so với bất luận kẻ nào đều buồn nôn hơn." Thiên Nguyệt Triệt nhăn mũi mắng: "Bộ dáng xấu như vậy, lại còn đi ra dọa người, coi chừng nam nhân của ngươi không muốn ngươi."
Trong mắt Phỉ Bỉ Na khẽ hiện lên sát khí, vô số Huyết Nga hướng phía Thiên Nguyệt Triệt, nam tử là tử điểm của Phỉ Bỉ Na, nàng không cho bất kỳ một người nào vũ nhục nam nhân của nàng.
Hừ, Thiên Nguyệt Triệt hừ lạnh một tiếng, hỏa diễm khổng lồ bện thành bao bố, đem những Huyết Nga kia bao vào trong túi, thiêu đốt.
Phỉ Bỉ Na sửng sốt, không ngờ bản lĩnh của tên tiểu tử này cao như thế, không để ý tới, khát vọng đối với máu càng thêm mãnh liệt.
Miệng mở lớn, đầu lưỡi huyết hồng như cành cây nhỏ hướng phía Thiên Nguyệt Triệt bay tới.
[ Cực địa chi băng xuyên, hóa vi băng tiễn, xạ ]
Băng tiễn sắc bén dọc theo lưỡi máu, xông thẳng, Phỉ Bỉ Na hoàn hồn đã không còn kịp, băng tiễn bắn vào miệng của nàng, xuyên qua đầu.
A...
Một tiếng thét chói tai đau đớn, lúc Thiên Nguyệt Triệt đang đắc ý, Phỉ Bỉ Na lại lần nữa hướng lưỡi máu phía hắn.
Thiên Nguyệt Triệt quên mất nàng là Huyết Nga, máu ngưng tụ thành chất lỏng, những thứ này căn bản là vô dụng.
Trực giác dùng băng khí chặt đứt lưỡi máu buồn nôn kia, song cho dù chặt đứt thì đầu lưỡi vẫn có thể lập tức phục hồi, tốc độ kia vượt qua động tác của Thiên Nguyệt Triệt.
Ai...
Tiếng than thở quen thuộc vang lên bên tai, cánh tay rắn chắc mà có lực ôm lấy thắt lưng Thiên Nguyệt Triệt, băng xuyên biến thành trường kiếm bổ thân thể Phỉ Bỉ Na ra.
Ôm lấy Thiên Nguyệt Triệt lui về phía sau mấy bước.
Thân thể Phỉ Bỉ Na bị chia ra làm hai, biến thành hai Phỉ Bỉ Na, kết quả này vượt ra khỏi dự liệu của Thiên Nguyệt Thần, nhưng khóe miệng y giương lên, tựa hồ sinh ra hứng thú.
"Mẫu thân..." Bỉ Tiết tiến lên lại bị Nặc Kiệt, Tu ngăn cản.
A...
Tiếng kêu cuồng nộ lần nữa truyền ra, chỉ thấy nam tử vốn nguyên hình người điên cuồng đứng lên, thân thể từ từ biến hóa, bóng người bắt đầu biến mất, khôi phục bản thể Huyết Nga.
"Triệt nhi có muốn tỷ thí một chút hay không?" Ý Thiên Nguyệt Thần là mỗi người đối phó một cái, xem ai nhanh hơn.
Thiên Nguyệt Triệt nhún vai, hiển nhiên rất thích, "Ta muốn đối phó nam tử kia."
Thiên Nguyệt Thần khiêu mi, không sao cả, nhưng lời nói kế tiếp của Thiên Nguyệt Triệt, khiến khóe miệng y không khỏi có chút co quắp.
"Bởi vì ta là nam nhân." Tiểu đông tây cao ngạo đi tới trước mặt nam tử biến thành Huyết Nga.
Chẳng lẽ ta là nữ nhân? Những lời này Thiên Nguyệt Thần đương nhiên không hỏi ra, chỉ nhìn sự đùa cợt hiện lên trong mắt Thiên Nguyệt Triệt.
Thiên Nguyệt Triệt tiến công, lúc nam tử dùng móng vuốt đánh về phía hắn, thủy linh tử hóa thành vô số chủy thủ đã đem những móng vuốt kia bẻ gãy.
Tiểu Bạch thấy Thiên Nguyệt Triệt đối phó nam Huyết Nga, vội vàng đem chuối tiêu nhét vào trong miệng, xông tới hỗ trợ.
"Lui ra." Thiên Nguyệt Triệt thấp giọng thét, vạn nhất để máu dính vào trên người, rất nhanh sẽ dung nhập vào trong thân thể, đến lúc đó sẽ bị điều khiển, một phần máu cũng sẽ bị hút cạn.
Tiểu Bạch mặc dù mạnh, nhưng không thể đối phó công phu tà môn, bằng cái đầu đơn thuần của nó chắc chắn bị băm thành tằm thịt.
Lúc móng vuốt bị chặt gãy trở lại trên thân nam tử, Thiên Nguyệt Triệt tà tà cười một tiếng, tùy ý ra dấu tay, nhất thời những móng vuốt kia bị vây trong khối băng.
Nếu như chém không đứt thì đem thân thể phân chia từng khối, Thiên Nguyệt Triệt cũng không tin ma quỷ.
Nam tử thấy máu kia không thể trở về, móng vuốt mới trên người lại dài ra.
Phỉ Bỉ Na cảm giác máu trên thân nam tử càng ngày càng ít, đang đánh nhau với Thiên Nguyệt Thần liền phân tâm: "Đừng..."
Đã không kịp rồi, thân thể bị kết giới tử hắc sắc vây ở bên trong, dù nàng làm thế nào cũng không thể phá.
"Mẫu thân..." Bỉ Tiết kích động một trận, miệng phun máu tươi, đem sức mạnh toàn thân ký thác vào thân kiếm, kiếm phát ra kim quang chói mắt, ý đồ phá kết giới của Thiên Nguyệt Thần.
Chẳng qua là...
Kiếm khí nhằm phía kết giới, sau đó bắn ngược, thân thể vọt tới vách tường, kiếm rơi trên mặt đất, máu tươi không ngừng chảy ra từ khóe miệng của hắn.
"Tiểu Kiệt..." Phỉ Bỉ Na hô to, dùng hết sức mạnh toàn thân cũng không cách nào thoát khỏi kết giới.
"Vô dụng ." Thanh âm lãnh khốc vô tình từ môi mỏng truyền ra, bóng dáng quỷ mị mê hoặc ánh mắt mọi người, Thiên Nguyệt Thần như vậy cũng là lần đầu tiên Thiên Nguyệt Triệt nhìn thấy.
"Phụ hoàng?" Thiên Nguyệt Triệt có chút lo lắng, tiến đến bên cạnh Thiên Nguyệt Thần.
Thiên Nguyệt Thần xoay người ôm hắn vào lòng, động tác vẫn ôn nhu như vậy, "Không sao."
"Nhưng là..." Thiên Nguyệt Triệt vẫn có chút không yên lòng, sát khí mãnh liệt này hắn đã từng cảm nhận được lúc ở Anh Túc đế quốc, khi đó phụ hoàng giao chiến với nam nhân kia.
Chỉ vì?
Hai mắt sáng ngời, chỉ vì khi đó phụ hoàng biết người hạ băng tằm trên thân thể hắn là nam nhân kia, cho nên...
Như vậy?
"Phụ hoàng, ta không sao." Thiên Nguyệt Triệt kéo cánh tay Thiên Nguyệt Thần.
"Ta biết, nhưng ta sẽ không bỏ qua cho những kẻ có ý đồ thương tổn ngươi." Thứ đáng chết kia lại muốn hút máu Triệt nhi, đó là thuộc về một mình hắn, lại có người muốn cướp.
"A..." Phỉ Bỉ Na kêu gào trong kết giới, nhưng vô ích.
Nam tử đã bị Thiên Nguyệt Triệt đóng băng, nhi tử lại bị trọng thương, rốt cục Phỉ Bỉ Na ngưng giãy dụa, "Tại sao... Tại sao..."
Tại sao... Trong miệng không ngừng lẩm bẩm.
"Phụ hoàng, nếu như giết nàng, những người trúng Huyết Nga phải làm sao?" Thiên Nguyệt Triệt nắm tay Thiên Nguyệt Thần, cũng không phải là thương tiếc những người đó, chẳng qua là... Là cái gì, ngay cả chính hắn cũng không biết.
"Sống chết có số." Thiên Nguyệt Thần nhả ra bốn chữ, cho dù con dân của y, vậy thì thế nào, người sống không nên phụ thuộc vào người khác.
"Nhưng là... Nhưng là..."
"Triệt nhi đau lòng?" Mục mâu hắc sắc híp lại, tay nắm ở bên hông càng chặt, tiểu đông tây của y lại đau lòng vì người khác.
"Đương nhiên không phải." Trên thế giới này, trừ nam nhân ở trước mắt, không có ai có thể dao động tim của hắn, "Ngươi biết rõ không thể nào." Có chút bất mãn nhìn Thiên Nguyệt Thần.
"Nhưng ta muốn nghe chính miệng ngươi nói." Khuôn mặt lãnh tuấn khôi phục như ban đầu, trong nháy mắt, nam nhân lại trêu đùa.
Thiên Nguyệt Triệt đỏ mặt lên, có chút xấu hổ dời đầu đi chỗ khác, nhưng không ngờ bị nam nhân giữ lại, "Nói a, ta muốn nghe."
Ngữ khí bá đạo nhả ra, không phải là thanh âm êm tai luôn quấn quít lấy Thiên Nguyệt Triệt.
Cảm giác tầm mắt bên cạnh cũng tập trung ở trên người của mình, Thiên Nguyệt Triệt ảo não, đầu chậm rãi chuyển đến bên tai Thiên Nguyệt Thần, "Ta... Ta chỉ đau lòng ngươi."
Mặt đã trở nên đỏ bừng, Thiên Nguyệt Triệt thẹn đến mức muốn chui xuống đất, lời buồn nôn này, lần sau có đánh chết hắn cũng không nói.
Nói rất nhỏ, nhưng Thiên Nguyệt Thần phi thường hài lòng, "Nhớ kỹ nha." Trong khoảng thời gian đến đây, tiểu đông tây đem quá nhiều ánh mắt dừng trên thân người khác khiến y bất mãn, bây giờ còn có chút hài lòng.
Ánh mắt lợi hại quét qua Phỉ Bỉ Na, nhân quả tuần hoàn vốn nên như thế, hết thảy chẳng thể trách y tàn nhẫn.
Hai tay nắm chặt, kết giới vỡ nát, vài giọt máu rơi rụng trên mặt đất, trước mắt không còn bóng dáng Phỉ Bỉ Na.
Phanh...
Rất nhiều khối băng vây lấy nam tử cũng vỡ nát trên không trung.
Phụ thân... Mẫu thân...
Tiếng kêu gào khàn cả giọng của Bỉ Tiết quanh quẩn dưới nền đất.
Lôi Lợi Tư tiến lên điểm huyệt đạo của Bỉ Tiết, sau đó dùng dây thừng trói chặt.
Mấy người ra khỏi lòng đất, huyết trì buồn nôn này không nên giữ lại, ngay sau đó mặt đất bắt đầu nứt ra, tất cả vết tích đều vùi vào khe hở.
Từ đường cũng sụp đổ.
Hôm sau
Thành vệ binh của Phỉ Bỉ Na thành chạy tới Hồng Diệp thôn, đem rừng hồng diệp hủy diệt toàn bộ, đồng thời giải quyết vấn đề của thôn dân Hồng Diệp thôn, Thiên Nguyệt Thần hạ chỉ năm thứ nhất do quốc khố chi trả.
Thiên Nguyệt Triệt lười biếng tựa vào người Thiên Nguyệt Thần, mấy ngày qua tính tình phụ hoàng càng ngày càng quái, nhớ tới lúc ấy ở huyết trì, rốt cuộc Thiên Nguyệt Triệt hiểu rõ, hóa ra phụ hoàng liên tục đè nén khát vọng của chính mình.
"Bệ hạ, Lôi Á Thư Đặc đến." Thân ảnh của Tu đột nhiên xuất hiện trong đình viện.
"Uh, vấn đề còn sót lại của Huyết Nga giao cho hắn đi xử lý." Thiên Nguyệt Thần ôm lấy Thiên Nguyệt Triệt lướt qua nóc nhà phủ thành chủ, hai bóng dáng đồng thời biến mất.