Bị động tác của Thiên Nguyệt Triệt làm sợ hết hồn, nhìn gương mặt hoàn mỹ trong gang tấc, ma ma đã nhiều tuổi cũng phải đỏ mặt.
"Ân?" Thiên Nguyệt Triệt khiêu mi, nhìn ma ma đỏ mắt, hắn đương nhiên không nghĩ tới động tác của mình khiến ma ma trở lại lòng của thiếu nữ: "Trả lời bổn điện hạ." Tay nâng cằm dùng chút lực đạo, thanh âm rét khiến mọi người vội vàng hồi thần.
"Tham kiến lục điện hạ." Trừ Thư phi, toàn bộ mọi người quỳ xuống hành lễ.
Thiên Nguyệt Triệt buông tay ra, không nhìn những người ngu xuẩn này, đi tới trước mặt Thư phi: "So với những thùng cơm này, ngươi còn có chút đầu óc, ít nhất nhận được bổn điện hạ."
Thanh âm khinh thường mang theo giọng mũi nồng đậm, thiếu niên khoanh hai tay trước ngực, khó trách đều nói Mạn La tiểu điện hạ không để ai vào mắt. Xem ra cũng là không giả.
Bất quá chỉ có biết Thiên Nguyệt Triệt biết, tiểu điện hạ trong cung và ngoài cung là hai người khác nhau.
Bởi vì trong cung có người nam nhân kia sủng ái, cho nên hắn có thể càn rỡ.
Gương mặt tinh mỹ của Thư phi hiện lên nụ cười: "Bổn cung cho là lục điện hạ đang khích lệ bổn cung , bổn cung ở đây tạ ơn lục điện hạ trước." Thư phi khẽ gật đầu.
Lễ nghi khéo léo lộ ra vẻ Thiên Nguyệt Triệt có chút hẹp hòi .
"Ngươi biết bổn điện hạ ghét nhất cái gì không?" Thiên Nguyệt Triệt tà tà câu khởi khóe miệng.
"Bổn cung không biết, để ngừa ngày khác khiến lục điện hạ hiểu lầm, kính xin lục điện hạ nói rõ." Nét mặt điềm đạm đáng yêu, làm cho người ta vừa nhìn tựa hồ sẽ cho là Thiên Nguyệt Triệt khi dễ nàng.
"Hừ, bổn điện hạ ghét nhất người khác gọi bổn điện hạ là lục điện hạ, ngươi hết lần này tới lần khác cứ gọi, quá tam ba bận." Thiên Nguyệt Triệt nói rõ không hề kiêng nể: "Sau này thấy bổn điện hạ, gọi bổn điện hạ là tiểu điện hạ."
Thiên Nguyệt Triệt liếc nữ nhân một cái, cất bước rời đi.
"Lục điện hạ giải thích thật thú vị, bệ hạ cùng bổn cung nói chuyện phiếm, thỉnh thoảng nhắc tới lục điện hạ là hài tử được cưng chiều, cái này cũng không phải giả, điện hạ là lục hoàng tử của bệ hạ, phía dưới còn có thất công chúa, không nói chỉ có thất công chúa, ngày sau sẽ có tiểu điện hạ, tiểu công chúa ra đời..."
"Câm mồm." Thiên Nguyệt Triệt mới bước lại thu trở lại: "Thế nào, ngươi nghĩ hoài hài tử của phụ hoàng?"
"Bổn cung là phi tử của bệ hạ, nói không chừng giờ phút này trong bụng bổn cung đang mang sinh mệnh nho nhỏ." Thư phi cao ngạo hất càm lên.
Ba ...
Ngoài ý muốn của mọi người, Thiên Nguyệt Triệt cho Thư phi một cái tát.
A...
Cung nữ cùng ma ma hét lên, thế nào cũng không ngờ Thiên Nguyệt Triệt sẽ xuất thủ, Thư phi là phi tử hiện nay bệ hạ sủng ái nhất, dù là quý phi nương nương cũng phải kiêng nể ba phần, nhưng tiểu điện hạ cư nhiên không chút do dự xuất thủ.
Này chẳng những làm tổn hại thể diện của Thư phi, cũng tổn hại thể diện của bệ hạ a.
"Yêu, hỏa khí của tiểu điện hạ không nhỏ, vừa trở về đã ra oai phủ đầu với Thư phi nương nương." Yêu trong yêu khí, thanh âm vừa nghe chính là xuất từ Trữ quý phi Ưu Cơ • Tư Đốn Phất Lai, mà bên này Trữ quý phi đang vẻ mặt tươi cười hướng phía hai người đi tới: "Tiểu điện hạ thật khiến bổn cung bội phục, nàng mới tới nên xằng bậy có thể thông cảm, tiểu điện hạ là hoàng tử bệ hạ sủng ái nhất, Thư phi nương nương tiến cung không lâu, không biết cũng không kỳ quái, chẳng qua là, Mạn La hoàng cung cũng không phải tiểu đình viện của chính mình, biết điều chút cũng tốt."
Trữ quý phi giả bộ đoan trang nói, ngày thường tên tiểu tử Thiên Nguyệt Triệt này ba đầu sáu tay, nàng vì hắn ăn không ít thiệt thòi, mà bên này nữ nhân kia ỷ vào mình có vài phần dáng điệu lại đang được sủng ái, trong cung đi ngang dọc, nói có bao nhiêu chán ghét thì có bấy nhiêu chán ghét.
Cũng không soi gương nhìn mình, chỉ là công chúa của một nước nhỏ cũng dám vô lễ như thế.
Hôm nay thật vất vả núi lửa đụng phải băng sơn, nàng thật có phúc được thấy.
Thư phi thấy Trữ quý phi, khẽ hành lễ: "Kiến quá quý phi nương nương."
"Miễn." Trữ quý phi phất phất tay: "Đây là Thư phi biết đạo lý, không giống những người khác cả ngày ở hoàng cung đấu đá lung tung, ngay lễ nghi cơ bản nhất cũng không hiểu, không biết là người này trời sinh đần hay là thế nào, học nhiều năm như vậy cũng học không được."
"Lễ nghi của bổn điện hạ từ nhỏ đều là phụ hoàng dạy, nếu ngươi thấy không thuận mắt, cứ việc đi hỏi." Thiên Nguyệt Triệt đi qua giữa hai nữ nhân này, lại quay đầu lại cười nhạo: "A, bổn điện hạ đại khái quên, ngươi... Biết hỏi thế nào sao?"
"Ngươi..." Trữ quý phi tức giận, bóp méo khuôn mặt mới vừa rồi đắc ý.
"Nếu như không biết bổn điện hạ có thể dạy ngươi, nếu không học, nhớ cho kỹ cũng tốt, dù sao đây là phụ hoàng tự mình dạy, gặp phụ hoàng ngươi cứ nói ( Thiên Nguyệt Thần, ngươi dạy nhi tử thế nào, thấy bổn cung cũng không hành lễ)."
"Càn rỡ, ngươi,tiểu súc sinh dám gọi thẳng tên bệ hạ, phản , hôm nay bổn cung thay bệ hạ..." Trữ quý phi nói còn chưa xong, chỉ thấy một viên cầu lửa đỏ từ tay Thiên Nguyệt Triệt phát ra, xông thẳng vào Trữ quý phi.
A...
Mọi người nhất thời loạn cả lên.
"Có ai không... Có ai không... Quý phi nương nương cháy tóc."
"Có ai không... Cháy ... Nương nương cháy ..." Trong hoàng cung nhất thời loạn thành một đoàn.
Thiên Nguyệt Triệt tăng nhanh bước tiến cơ hồ là bay nhanh tới Kim Long điện, đồng thời thả tiểu bạch trong chiếc nhân Tạp Cơ Tư ra: "Hảo hảo mà coi chừng cho ta, không cho bất luận kẻ nào đi vào."
Bị nữ nhân ngu xuẩn kia đụng vào toàn thân vô cùng bẩn không nói, lòng bàn tay còn có chút đau đớn, da non mịn đã có vệt máu, Thiên Nguyệt Triệt đột nhiên cảm nhận được một tia ủy khuất, vì để sớm ngày gặp người nọ, lúc trở lại hắn cơ hồ không có chợp mắt.
Mà nam nhân kia luôn miệng nói sẽ chờ hắn mười năm cư nhiên nạp phi tử.
Phanh... Ngọc khí, gốm sứ, bình hoa, bảo thạch, phàm là đồ Thiên Nguyệt Triệt thấy được đều đến địa phủ trình diện.
Bọn, bọn thái giám lo lắng theo ở phía sau, nghĩ thầm tiểu điện hạ vừa trở về đã ăn tạc dược (thuốc nổ) gì?
Trên hành lang đều là y phục Thiên Nguyệt Triệt vừa đi vừa cởi xuống, giày đông một cái, tây một cái, bọn đang chuẩn bị muốn nhặt, bị Thiên Nguyệt Triệt thét to: "Không cho phép nhúc nhích."
Đi vào tẩm cung, mới nhảy vào cánh cửa, Thiên Nguyệt Triệt lại lui đi ra, hai mắt lăng lăng nhìn ngọc sư tử, đây là mấy năm trước đi ra ngoài đùa, ở buổi đấu giá mua được ngọc sư tử, ngọc sắc thanh lục nhìn phi thường tốt.
Chỉ vì hắn thích, phụ hoàng liền mua, nghe nói giá trị của nó bằng tiền thu vào một năm trong quốc khố của một nước nhỏ, hắn biết cái gì là kim tiền, chỉ biết bởi vì vật này Nặc Kiệt tròn một tháng không để ý tới hắn, gọi hắn là bại gia.
Bại gia thì bại gia, dù sao phụ hoàng còn nhiều tiền, y không quan tâm, không ai dám nói, hắn quan tâm làm gì.
Nhưng lúc này xem ra thực chướng mắt.
Tay áo cuồn cuộn nổi lên, Thiên Nguyệt Triệt chuẩn bị vật chướng mắt này đập chết, nhưng ngọc sư tử cao một thước, sức nặng còn hơn vật phẩm bằng sắt tương tự rất nhiều, cũng bởi vì cái này nên giá tiền mới cao như vậy.
Ta đem... Ta đem...
Sau đó khuôn mặt nhỏ nhắn suy sụp xuống, bởi vì ngọc sư tử này thật sự rất nặng.
Đang lúc bọn thái giám cảm thấy may mắn ngọc sư tử sẽ không bị hư hao, Thiên Nguyệt Triệt hướng về phía ngọc sư tử nở nụ cười âm tà, tay phải từ trong chiếc nhân Tạp Cơ Tư lấy ra một thanh chủy thủ tinh mĩ, thanh chủy thủ này tại sao lại quen mắt như vậy?
Nguyên lai là lần trước một nước nhỏ tiến cống, Thiên Nguyệt Thần thấy vật này rất khác biệt nên mang tới hống hắn vui vẻ.
Hung hăng rút chủy thủ ra, ở ngọc sư tử thượng thiên đao vạn quả, phát hiện ngọc sư tử không chút động đậy.
Hừ, ngay vật này cũng khiến hắn sinh khí, hắn không tin hắn động không được nó, đem chủy thủ ném trên mặt đất, Thiên Nguyệt Triệt chuẩn bị cởi lý y.
"Điện hạ không thể... Điện hạ thân thể hư nhược, sẽ lây phong hàn ." Cung nữ sắc mặt tái nhợt khóc cầu, điện hạ lây phong hàn cũng không phải là đùa giỡn, khi còn bé lây quá một lần, bệ hạ thiếu chút nữa đem Kim Long này điện xốc lên.
Thiên Nguyệt Triệt nhìn cung nữ một cái, nghĩ thầm cũng đúng, cảm nhiễm phong hàn, đáng thương lại là hắn, cho nên Thiên Nguyệt Triệt lại lấy ra những vật khác.
Một trận kim quang chói mắt, Kim Mang trường kiếm thần thánh xuất hiện ở trong tay Thiên Nguyệt Triệt.
Lần này, cũng không tin không có cách nào, dùng nội lực tay phải múa kiếm, tiếp theo Thiên Nguyệt Triệt ném Kim Mang trường kiếm nghênh ngang đi vào trong ngủ.
Tiểu điện hạ rốt cục buông tha, đột nhiên những cung nữ này, thái giám rất có cảm giác đạt được thành tựu, giá trị của ngọc sư tử này khiến Nặc tổng quản vô cùng chiếu cố, muốn bọn họ coi chừng thật tốt xem như tổ tông mà che chở, hôm nay thiếu chút nữa sẽ phá hủy.
Nếu quả thật phá, chờ Nặc tổng quản trở lại nhất định trách bọn họ bảo vệ bất lực, như vậy bổng lộc của bọn hắn sẽ bị khấu trừ.
Nguy hiểm thật... Mọi người trong Kim Long điện một lần nữa than thở, nhưng là...
Rầm rầm rầm...
Vang lên mấy tiếng, bọn họ đôi mắt to trừng đôi mắt nhỏ, ngọc sư tử bắt đầu chia năm xẻ bảy .
Xong, bổng lộc tháng này nhất định là không có, có mấy người chịu không được sự thật ngất đi.
Thiên Nguyệt Thần thả sự vụ trong tay ra, đang chạy tới Kim Long điện nhìn nhi tử bảo bối của hắn, ở trên đường nhìn thấy Trữ quý phi trên tóc còn có lửa cháy.
"Có chuyện gì?" Lạnh giọng hỏi, đồng thời còn thập phần ưu nhã vươn chân đá lên mông Trữ quý phi một đá, nhất thời có người bay lên không trung rời vào hồ bên cạnh.
A...
Tiếng thét chói tai của Trữ quý phi lại một lần nữa truyền khắp toàn bộ hoàng cung.
"Bệ hạ, thỉnh ngài vì thần thiếp làm chủ... Vì thần thiếp làm chủ a..." Đỉnh đầu tắt lửa được cứu lên, Trữ quý phi khóc lóc ngừng ngừng yêu cầu Thiên Nguyệt Thần làm chủ.
"Không biết ái phi muốn trẫm làm chủ cái gì?" Thiên Nguyệt Thần cố nén cười, khiêu mi nhìn nữ nhân toàn thân ướt đẫm quỳ trên mặt đất.
"Bệ hạ, tiểu súc sinh kia... Tiểu súc sinh kia cư nhiên phóng hỏa đốt tóc thần thiếp, thỉnh bệ hạ vì thần thiếp làm chủ, nếu không... Nếu không thần thiếp còn có thể diện gì..." Tiểu súc sinh kia, Trữ quý phi càng nghĩ càng sinh khí, tay còn không ngừng vuốt tóc của mình, cũng may, cũng may kịp thời bị đá xuống nước, nếu không tóc của nàng thật sự sẽ bị đốt rụi.
Nghĩ bị đá xuống nước, Trữ quý phi lại có hận, không biết lại là súc sinh nào cư nhiên dám đá nàng.