Thiên Nguyệt Chi Mị

Quyển 3 - Chương 19: Giao hữu




Cho đến khi hai chân quản gia chịu không được nữa loạng choạng té trên mặt đất, đầu gối đụng phải cục đá, đau đớn mới giúp lý trí của hắn đột nhiên quay lại.

Có phần chần chờ từ trên mặt đất bò dậy, nhanh chóng chạy tới phòng của Hồi Giác Khinh Liệt.

Thiên Nguyệt Triệt ra khỏi cửa Hồi Giác thế gia, đang nghĩ nên nghỉ ngơi ở đâu, thì thanh âm thú vị từ bên kia truyền đến, "Mỹ nhân... Mỹ nhân... ."

Thanh âm rất nhẵn mịn, làm cho người nghe cũng rất thoải mái, chẳng qua là gọi mỹ nhân khiến Thiên Nguyệt Triệt không dám gật bừa, mỹ nhân? Là gọi hắn sao?

Hẳn không phải, Thiên Nguyệt Triệt nhìn quanh bên cạnh mình, một bên là thân hình cao lớn Đàn Thành, càng không thể nào là mỹ nhân. Bên kia là vóc người mảnh khảnh, xinh đẹp của Đàn, chắc là nàng.

Thiên Nguyệt Triệt nghĩ thầm.

"Mỹ nhân bên này... Mỹ nhân bên này... ." Thanh âm nặng vài phần.

"Chủ tử, có lẽ người bên kia đang gọi ngài." Đàn thú vị nhắc nhở.

"Tiểu đệ đệ, mỹ nhân... Tiểu đệ đệ, mỹ nhân... ." Thanh âm vẫn không buông tha, tiếp tục kêu lên, tựa hồ còn mang theo hứng thú, thanh âm thân mật như vậy, trừ phụ hoàng, ca ca cùng Thủ Điện Đồng thì ở ngoài không người nào dám gọi hắn.

Hắn đã từng thấy trong mắt mọi người có khiếp sợ, ghen tỵ, giật mình, hoặc là kinh diễm, nhưng một đạo thanh âm tầm thường này lại khiến hắn có cảm giác ấm áp.

Theo tầm mắt Thiên Nguyệt Triệt quay đầu lại, chỉ thấy một thiếu niên cao tầm 173 phân có khuôn mặt trắng nõn đang nhìn hắn, trên khuôn mặt hiện ra đỏ ửng, còn không ngừng hướng hắn ngoắc ngoắc.

Nhưng thấy Thiên Nguyệt Triệt liên tục không có phản ứng, rốt cục thiếu niên giận, tiến lên trước mặt Thiên Nguyệt Triệt, "Này... ." Cười có chút khó xử, Thổ Kỳ Dịch Nhân chào hỏi.

"Ngươi là?" Thiên Nguyệt Triệt đánh giá một phen từ trên xuống dưới, từ cách ăn mặc hẳn là xuất từ quý tộc, người này có mục mâu trong vắt như nước, hai mắt hữu thần.

"Ngươi hảo, ta là Thổ Kỳ Dịch Nhân, là đại thiếu gia của Thổ Kỳ thế gia." Thổ Kỳ Dịch Nhân hữu hảo hướng phía Thiên Nguyệt Triệt vươn tay phải.

Thổ Kỳ Dịch Nhân? Đại thiếu gia của Thổ Kỳ thế gia?

Thú vị, rất thú vị, Thiên Nguyệt Triệt khiêu mi, ánh mắt mang theo thú vị nhìn chằm chằm Thổ Kỳ Dịch Nhân.

Ánh mắt không chút nào che đậy, mặc dù không mang theo sắc thái, nhưng mỹ nhân nhìn chăm chú như thế khiến Thổ Kỳ Dịch Nhân có chút thẹn thùng.

Đỏ mặt, Thổ Kỳ Dịch Nhân bảo, "Nắm tay." Tay của hắn còn chưa có thu hồi đâu.

"Ta là Thiên Nguyệt Triệt." Thiên Nguyệt Triệt cười vươn tay, tay hai người nắm chặt một lát, trong lòng Thổ Kỳ Dịch Nhân cười long trời, có thể là bởi vì vóc dáng của hắn nhỏ nhất trong đám bằng hữu, cho nên tay cũng đặc biệt nhỏ, nhưng so sánh với Thiên Nguyệt Triệt, rõ ràng là hắn lớn hơn một chút.

Cái này khiến hắn âm thầm vui vẻ.

"Chủ tử?" Đàn kinh ngạc lên tiếng, không ngờ chủ tử lại nói tên thật của mình với một người xa lạ, công khai tên đại biểu cho công khai thân phận, phiền toái chắc chắc sẽ đến.

"Không sao." Thiên Nguyệt Triệt không để ý, dù sao cũng sẽ đến

"Thiên Nguyệt Triệt? Thiên Nguyệt? Tựa hồ từng nghe ở đâu?" Thổ Kỳ Dịch Nhân lẩm bẩm tự nói.

Thiên Nguyệt Triệt chưa trả lời, chỉ khách khí cười.

"Mỹ nhân từ bên ngoài tới sao? Hẳn là đúng, ta ở chỗ này chẳng bao giờ nhìn thấy ngươi." Thổ Kỳ Dịch Nhân vì mình tìm được mỹ nhân mà cao hứng, mới vừa rồi ba người bọn họ bị thứ gì đụng phải, sau đó chia nhau tìm kiếm, cho nên nói lão thiên là giúp hắn, kết quả để hắn tìm được.

"Uh, ta là lần đầu tiên tới Lạc thành, đã sớm nghe nói Lạc thành là quê hương của mỹ thực trong thiên hạ, lại nghe thấy sắp tổ chức cuộc so tài thực thần, liền dẫn mấy người nhà tới Lạc thành, nhân tiện tới thăm bằng hữu, nhưng lại không đúng dịp, hôm nay ta vừa mới đến, kết quả được biết một tháng trước bằng hữu cũng đã rời khỏi nhà." Thiên Nguyệt Triệt than thở.

"Bằng hữu của mỹ nhân là người Hồi Giác gia?" Thổ Kỳ Dịch Nhân hỏi, "Ta vừa rồi gặp mỹ nhân vào Hồi Giác gia, vốn đang suy nghĩ nên vào chào hỏi thế nào, kết quả mới một lát liền thấy mỹ nhân đi ra."

Thì ra là vậy, nói như vậy vừa rồi hắn từ thực lâu đi ra, theo dõi hắn chính là người này, nghĩ tới đây Thiên Nguyệt Triệt hiểu rõ, "Thổ Kỳ đại ca, đây là cố ý ở cửa Hồi Giác gia chờ ta sao?"

Một tiếng Thổ Kỳ đại ca khiến Thổ Kỳ Dịch Nhân cảm thấy ấm áp, mặc dù ở Thổ Kỳ thế gia hắn là trưởng tử, nhưng hắn đần nha, bị người xem thường, cho nên sau lưng không có ai gọi hắn là đại ca.

Thân mẫu (mẹ ruột) của hắn là nhị phu nhân của phụ thân hắn, nhưng năm đó mẫu thân hắn hoài hắn trước, cho nên về sau mặc dù đại phụ nhân của phụ thân cũng có nhi tử, nhưng nãi nãi hắn thương hắn nhất.

Cũng vì vậy cho dù hắn không thông minh, ở Thổ Kỳ gia có nãi nãi thương, hơn nữa còn cùng đại thiếu gia của Cốc Thương gia và Thủy gia làm bằng hữu, cho nên Thổ Kỳ gia thừa nhận hắn là đại thiếu gia .

Ăn, mặc, dùng, ở, mọi thứ đều là thượng đẳng nhất.

"Uh, ta từ thực lâu một đường đuổi tới đây a." Thổ Kỳ Dịch Nhân có chút oán giận nói, không hiểu vì sao lúc Thiên Nguyệt Triệt đột nhiên biến mất.

"Đúng rồi, Thổ Kỳ đại ca là người Lạc thành, có thể giới thiệu cho ta một khách điếm tương đối khá được không, ta định tìm một khách điếm nghỉ ngơi trước, sau đó đi du thành." Thiên Nguyệt Triệt biết Thổ Kỳ Dịch Nhân đối với một tiếng đại ca này đặc biệt hưởng thụ, cố ý làm vừa lòng.

Quả nhiên, được gọi như vậy, Thổ Kỳ Dịch Nhân lại lâng lâng, "Mỹ nhân muốn ở khách điếm, nếu như không để ý, vậy tới nhà ta ở đi, nhà ta có rất nhiều gian phòng, đồ dùng tốt, hạ nhân cũng nhiều, dễ dàng chiếu cố."

"Như vậy a... ." Thiên Nguyệt Triệt hơi khó xử, "Có thể quấy rầy lệnh tôn hay không, hôm nay chúng ta mới quen biết, nếu là mạo muội quấy rầy, sợ là không tốt lắm."

" Không sao, làm bằng hữu không chỉ một ngày hai ngày, đây chính là cả đời, hơn nữa không phải ngươi mới gọi ta là đại ca sao? Nếu gọi ta đại ca, vậy ngươi là đệ đệ ta, làm đệ đệ hiển nhiên sẽ nghe lời ca ca nói." Thổ Kỳ Dịch Nhân hiếm khi quyết đoán dắt tay Thiên Nguyệt Triệt đi tới nhà mình.

"Như vậy không sao chứ?" Cốc Thương Quỳnh hỏi Thủy Cách Nhĩ bên cạnh.

Thủy Cách Nhĩ nhìn chăm chú vào phương hướng Thổ Kỳ Dịch Nhân cùng Thiên Nguyệt Triệt ly khai, lắc đầu, "Không có chuyện gì, lời nói vừa rồi ngươi cũng nghe được rất rõ, đối phương là người thông minh, cố ý nói để Dịch Nhân dẫn hắn trở về." Hai người bọn họ từ khi Thổ Kỳ Dịch Nhân cùng Thiên Nguyệt Triệt gặp mặt vẫn theo ở phía sau, với nhĩ lực của bọn hắn thì hai người kia nói gì hiển nhiên nghe được nhất thanh nhị sở.

"Huống chi... ." Thủy Cách Nhĩ dừng lại một chút, "Đối phương đã sớm biết chúng ta đi theo phía sau."

"Ngươi cũng chú ý tới?" Cốc Thương Quỳnh không ngờ Thủy Cách Nhĩ chú ý tới.

"Uh, nam tử đi theo thiếu niên kia võ công rất cao, từ việc hắn nắm chặt chuôi kiếm cũng có thể thấy được hắn chú ý đến động tác của chúng ta từng khắc, mà ngay cả cô gái kia, võ công cũng không yếu, người bình thường thì sao bên cạnh lại có người võ công cao như thế, huống chi, thiếu niên dung mạo có thể sánh với Tinh Linh kia chỉ mang theo hai người, nhất định hắn cũng không phải người bình thường." Thủy Cách Nhĩ là một người rất nhạy cảm.

"Không tệ." Cốc Thương Quỳnh đồng ý với quan điểm của hắn.

"Chẳng qua là... ." Ánh mắt Thủy Cách Nhĩ đảo trên người Cốc Thương Quỳnh, "Chẳng lẽ ngươi động tâm?"

"Động tâm? Đó là cảm giác quá xa xôi, chẳng qua là cảm thấy hắn rất đẹp." Trên người của hắn tựa hồ có một cỗ khí chất rất đặc biệt, cao ngạo lại lộ ra lãnh thanh, đứng xa xa nhìn sẽ làm cho người ta sinh ra khoảng cách.

"Đi thôi, về nhà nghỉ ngơi một chút, chuẩn bị thật tốt cho yến hội tối nay." Thủy Cách Nhĩ vỗ vỗ bả vai bằng hữu.

"Đúng vậy a, với tính cách của Dịch Nhân chắc chắn sẽ phái người tới mời chúng ta ." Đây chính là Thổ Kỳ Dịch Nhân, lúc cao hứng sẽ nghĩ tới bọn họ, lúc khổ sở cũng tới khóc lóc kể lể.

Bọn họ là đại gia tộc tồn tại mấy trăm năm, riêng nhánh bên cũng đã vô số, nhưng người đơn giản như Thổ Kỳ Dịch Nhân thì không có một ai, cho nên đối với Thổ Kỳ Dịch Nhân, cái bằng hữu không hiểu được thế sự này, bọn họ luôn có tư tưởng bảo vệ.

Mặt tiền của Thổ Kỳ thế gia tuyệt đối không thua Hồi Giác thế gia, từ một phương diện khác Thổ Kỳ thế gia còn có vẻ cao hơn một bậc.

"Đại thiếu gia." Vừa đi vào cánh cửa, đã truyền đến tiếng kêu của thị vệ giữ cửa.

Thổ Kỳ Dịch Nhân cười chào hỏi bọn họ, sau đó mang theo Thiên Nguyệt Triệt vào đại môn, vừa vào đại môn thì nhìn thấy mấy hạ nhân vội vàng chạy tới, "Đại thiếu gia, cuối cùng ngài đã trở về, lão nãi nãi sáng sớm không thấy ngài, lúc này đang rất tức giận."

Vừa nghe hạ nhân báo cáo, Thổ Kỳ Dịch Nhân như gặp phải đại địch, ngay cả khuôn mắt vốn đẹp đẽ cũng kéo xuống, nãi nãi của hắn cái gì cũng tốt, đối với hắn càng thêm thương yêu, nhưng là quá thương yêu, một khắc đồng hồ không thấy sẽ luống cuống, làm hại hắn mỗi lần ra ngoài cũng phải lén lén lút lút.

"Thổ Kỳ đại ca, nếu có chuyện thì cứ đi trước." Thiên Nguyệt Triệt khéo hiểu lòng người, nói.

"Không được, hôm nay ta thật vất vả kết giao bằng hữu, hiển nhiên là bằng hữu quan trọng hơn, nhưng là... Nhưng là... ." Nhưng là nếu như không đến chỗ nãi nãi, chỉ sợ sẽ có náo loạn, "Chi bằng mỹ nhân theo ta, để nãi nãi trông thấy bằng hữu ta mới kết giao cũng tốt."

Này

Đến phiên Thiên Nguyệt Triệt khó xử, hắn chẳng qua chỉ định ở nhờ hai ngày, dễ dàng giúp hắn thăm dò mọi chuyện, cũng không chuẩn bị gặp già trẻ Thổ Kỳ gia a.

"Không sao, nãi nãi ta rất tốt." Thổ Kỳ Dịch Nhân đẩy vai Thiên Nguyệt Triệt hướng phía một tọa viện khác đi tới.

Đàn cùng Đàn Thành hai mặt nhìn nhau, từ khi nào chủ tử để người ta thân cận như vậy?

Trên đài của một lầu cao trong tọa viện khác có mấy nam nhân ngồi uống trà.

"Đức Nhân, ca ca ngu ngốc của ngươi càng ngày càng xinh đẹp a ." Một nam nhân cà phất ca phơ tựa trên cây cột nhìn chằm chằm bóng lưng Thổ Kỳ Dịch Nhân.

"Nếu ngươi coi trọng, có bản lãnh cứ việc động." Thổ Kỳ Đức Nhân cũng chính là nhị đệ của Thổ Kỳ Dịch Nhân, là đại phu nhân của Thổ Kỳ lão cha sở sinh, vẻ mặt không hề gì, nói.