Thiên Nguyệt Chi Mị

Quyển 3 - Chương 12: Lão nhân




"Nhưng là... ." Nụ cười bên môi Thiên Nguyệt Triệt càng sâu, nhìn ánh mắt khó hiểu của ba người chung quanh, Thiên Nguyệt Triệt tiếp tục nói: "Các ngươi nhìn chân lão nhân gia."

Chân? Có ý gì?

Đàn cùng Đàn Thành song song đem tầm mắt dời về phía chân lão nhân gia, ngay cả lão nhân gia cũng nghi ngờ chân mình, chân của hắn cùng thể lực của hắn có quan hệ gì, nhưng lúc tầm mắt dời xuống nhìn chân mình, trong phút chốc cái gì cũng hiểu rõ.

"Ngươi đã sớm phát hiện phải không?" Lão nhân vốn khom lưng nhất thời đứng thẳng, thanh âm thuần hậu không còn hữu khí vô lực, ánh mắt hữu thần cũng bắt đầu sắc bén.

Đây là tình huống gì?

Đàn cùng Đàn Thành không thể lý giải nổi.

"Chủ tử, đây là... ?" Trong thời gian ngắn Đàn không kịp phản ứng, thái độ của lão nhân biến hóa cũng quá nhanh đi.

"Đàn, ngươi nhìn chân của hắn, giày cũng dính đầy bùn đất, từ đó có thể thấy được hắn đã đi rất nhiều lộ trình, hơn nữa bùn đất trên giày còn ướt, cũng có thể thấy được hắn vừa mới trở lại." Hai mắt Thiên Nguyệt Triệt nhìn chằm chằm lão nhân gia, nói từng câu.

"Kia có thể nói rõ cái gì?" Đàn vẫn không rõ, chủ tử nói chuyện không thể nói trực tiếp một chút sao?

"Đương nhiên đó là cái khác biệt, một người đang vội vàng trở lại, nếu như trên giày dính nhiều bùn đất, sao quần của hắn có thể sạch như vậy, đại thúc, ngươi nói đúng hay không?" Thiên Nguyệt Triệt lộ vẻ mỉm cười, có ý khác hỏi.

"Cho là ngươi nói đúng, cũng không thể chứng minh cái gì, ta có thể đổi y phục sau khi trở về." Lão nhân xem thường lời nói của Thiên Nguyệt Triệt.

Thiên Nguyệt Triệt vẫn duy trì nụ cười như cũ: "Bởi vì sắc trời quá muộn, nên nhìn không rõ lắm quang cảnh trong phòng nhỏ, nhưng vừa rồi đẩy cửa vào ta phát hiện cánh cửa gỗ này có dính một chút hồ, hẳn là mới lợp mái che, hơn nữa mùi cửa gỗ nói cho ta biết, cái cửa này vừa mới làm, là ai lại tạo phòng ốc nơi thâm sơn rừng hoang này, ta vẫn cảm thấy rất kỳ quái."

"Cửa bị hỏng, đổi lại mới cũng không có gì a, không khí trong núi sâu rất tốt, rất thích hợp cho lão nhân dưỡng già, cũng không có gì kỳ quái." Mặc dù nghe chủ tử giải thích, đúng là có rất nhiều điểm đáng ngờ, nhưng mà những điểm đáng ngờ này đều có thể lý giải, Đàn vẫn có chút không rõ.

"Không tệ, những thứ này chỉ là một phương diện, nhưng Đàn, ngươi phải nhớ kỹ nếu như chỉ là trùng hợp, như vậy sự trùng hợp cũng thật khéo, là có người cố ý an bài. Vừa rồi ta tiến lên đỡ lấy tay phải đại thúc, đây là quán tính, người bình thường có thói quen đứng ở bên phải người khác, nhưng lúc ta đỡ đại thúc, lại phát hiện đại thúc chỉ dùng tay trái cầm thức ăn, bởi vậy có thể thấy được đại thúc thuận tay trái.

Nhưng các ngươi nhìn cái bánh bao này, cái bánh bao này chắc chắn do người thuận tay phải làm ra, bởi vì dùng tay phải và tay trái, bánh bao sẽ có nếp uốn trái ngược.

Hơn nữa mới vừa rồi lão nhân cũng thừa nhận, những thứ này đều là hắn làm, đây không phải là tự mâu thuẫn sao?

Sau đó nhớ tới phòng giam kia, mặc dù ta không ở lâu, nhưng ta cảm giác mùi vị dị thường rõ ràng."

"Nghe chủ tử nói như thế, mới đầu ta cũng không cảm thấy gì, bây giờ mới cảm thấy, mùi bên trong rất đặc biệt, làm cho tâm tình người ta cũng sảng khoái." Đàn xem tình hình của gian phòng, mới phát hiện tựa hồ có mùi vị nhàn nhạt như Thiên Nguyệt Triệt nói.

"Mùi thơm này là từ gỗ thô, có tác dụng nâng cao tinh thần của con người, lúc đầu ta cũng cảm thấy chỉ là sự trùng hợp, nhưng cho đến khi vào cánh rừng này, cho đến khi nhìn thấy gian phòng nhỏ này, ta có thể phi thường khẳng định, căn phòng này là có người đặc biệt dành cho chúng ta." Thiên Nguyệt Triệt đứng lên khỏi ghế: "Bản thân hương gỗ thô là vô hại, nhưng trộn lẫn với hương trúc, hai hương vị này ở lâu trong cơ thể, sẽ sinh ra tác dụng như mê dược, khiến người ta tê dại trong một khoảng thời gian, không cách nào nhúc nhích. Ta nói đúng không?"

"Ha ha... ." Lão nhân nghe Thiên Nguyệt Triệt nói, lại lớn tiếng bật cười: "Không tệ, không ngờ tiểu tử ngươi hiểu rõ dược vật như vậy, là ta xem thường ngươi, nhưng hôm nay ngươi nói những lời này cũng vô dụng ."

Lão nhân nói xong rút kiếm hướng về phía Thiên Nguyệt Triệt công kích, Đàn Thành đồng thời rút kiếm ra ngăn cản lão nhân.

"Ngươi... Các ngươi không có chuyện gì?" Lão nhân giật mình.

"Lão đầu, ngươi quả nhiên già rồi, nếu chủ tử nhà ta đã biết trước chuyện này, sao lại để bọn ta xảy ra chuyện gì, cám ơn ngươi đã chiêu đãi, giúp chúng ta phục hồi thể lực." Đàn nở nụ cười đùa cợt: "Chủ tử, vừa rồi người ta giả vờ rất khổ cực, đáng yêu, nghe lời như thế, một chút cũng không phải phong cách của ta, nếu để cho Liệt La Đặc nhìn thấy, tám phần sẽ bị cười chết."

"Không sao, lúc này hắn cũng không ở đây mà chú ý ngươi, cứ việc giả bộ." Thiên Nguyệt Triệt thiếu chút nữa dựng tóc gáy, duy trì khoảng cách với Đàn vẫn tốt hơn, trách cho bị buồn nôn chết.

"Vậy chủ tử, bây giờ chúng ta vượt nóc nhà ra ngoài, hay là bay qua cửa sổ ra ngoài?" Đàn hoàn toàn đả khởi tinh thần.

"Đương nhiên là dùng hai chân đi ra ngoài." Nha đầu chết tiệt kia, nói chuyện cũng không suy nghĩ, vượt nóc nhà, bay qua cửa sổ không phải đều là chết sao? Hắn cũng không muốn anh niên tảo thệ (chết khi còn trẻ).

Bên kia Đàn Thành cùng lão nhân đã đánh ra khỏi phòng nhỏ, hai người đang đánh túi bụi.

Đàn tiến lên kéo cửa phòng nhỏ ra, nhất thời xoa xoa mắt, phát hiện mình không có nhìn lầm, mới đưa tầm mắt chuyển hướng Thiên Nguyệt Triệt.

Thiên Nguyệt Triệt tiêu sái ra khỏi phòng, rừng trúc vốn tối đen nơi nơi đều là ánh đuốc, đuốc chiếu sáng phía chân trời, quang mang chói mắt khiến tầm mắt của người cũng sáng lên.

Bốn phía đều là thành vệ binh cầm đuốc, từ lúc bắt đầu đối phương đã đợi hắn vượt ngục, cho nên chẳng qua hắn thuận theo lòng người mà thôi, dẫn đầu vệ binh là cái tên đã bắt Thiên Nguyệt Triệt lúc ban ngày.

" Trọng phạm vượt ngục lớn mật còn không thúc thủ chịu trói." Thành vệ trưởng mặc quân trang nhìn qua uy khí khinh người, nếu là người bình thường đã sớm bị hù dọa.

"Trọng phạm vượt ngục?" Thiên Nguyệt Triệt tiến đến trước mặt thành vệ trưởng, thành vệ binh hai bên thành vệ trưởng lập tức tiến lên, đem Thiên Nguyệt Triệt và thành vệ trưởng tách ra hai thước.

Thiên Nguyệt Triệt buồn cười nhìn tình huống trước mắt: "Đại nhân muốn tìm trọng phạm vượt ngục cứ việc tìm, nhưng ta muốn rời đi, thỉnh đại nhân đừng cản đường." Thiên Nguyệt Triệt giọng nói bình thản, giống như không xảy ra việc gì, khiến người ta nhìn không ra.

"Chủ tử." Đàn Thành chế phục được người, liên tiếp điểm mấy huyệt vị của lão nhân, đi tới phía sau Thiên Nguyệt Triệt.

"Bổn trưởng nói trọng phạm vượt ngục chính là ngươi, ngươi đang bị tình nghi giết người, lại còn vọng tưởng vượt ngục, chuyện này tội ác tày trời, mơ tưởng rời đi." Lúc này nhìn vẻ mặt thành vệ trưởng đầy chính khí (kiên cường chính trực), thật ra khiến Thiên Nguyệt Triệt cảm giác mình thật sự thành trọng phạm vượt ngục.

"Nga? Sao đại nhân lại cảm thấy ta là trọng phạm vượt ngục bị tình nghi, có thể người bị tình nghi ở trong lao kia giống ta như đúc?" Thiên Nguyệt Triệt khiêu mi hỏi ngược lại: "Người giống nhau, thiên hạ to lớn cũng không phải không có, nhưng kính xin đại nhân đem chuyện tìm hiểu rõ ràng. Mà nhà tù các ngươi không thể chịu được một kích như thế, để cho người bị tình nghi chạy, như vậy, đó cũng là bản lãnh của người ta."

"Ngươi... Ngươi cưỡng tình đoạt lý." Thành vệ trưởng tiến lên một bước, nắm chặt đao trên tay cố gắng ở khắc chế cơn giận của mình: "Nếu ngươi thúc thủ chịu trói, bổn trưởng còn có thể nói vài câu có lợi cho ngươi trước mặt thành quản đại nhân, nếu tiếp tục gian ngoan, đừng trách bổn trưởng không khách khí."

"Khách khí?" Thiên Nguyệt Triệt nhất thời phá lên cười: "Đại nhân tựa hồ vẫn không rõ, nếu ta vượt ngục, bằng bản lãnh của đại nhân, sao có thể bắt được ta."

"Ngươi... ." Thành vệ trưởng còn muốn mở miệng, lại bị Thiên Nguyệt Triệt ngăn cản: "Luật lệ nước ta chấp pháp như sơn, nếu bằng chứng là thật, há lại bằng vài câu có lợi của ngươi mà kết án xằng bậy, đều nói luật lệ không qua được tình cảm riêng, xem ra không giả, Phỉ Bỉ Na thành này là nơi đầu tiên không tuân theo luật lệ của đô thành."

"Ngươi vặn vẹo sự thật, người tới, bắt lại cho bổn trưởng." Thành vệ trưởng ra lệnh một tiếng, thành vệ binh ùa lên.

"Không biết tự lượng sức mình." Thiên Nguyệt Triệt cười lạnh, hai chân đứng trên mặt đất hơi dùng sức, thủy linh tử tập trung trên người hắn nhất thời tản ra chung quanh, những thành vệ binh muốn xông lên đều bị đông chân lại.

"Ngươi... ." Thành vệ trưởng tựa hồ không tin nổi thân thủ của đối phương lại tốt như vậy.

"Càn rỡ." Thiên Nguyệt Triệt từng bước từng bước tiến lên, trong lúc vô hình khí chất vương giả tôn quý biểu hiện ra ngoài: "Bổn điện hạ đang nói chuyện, khi nào đến phiên ngươi, một thành vệ trưởng nho nhỏ mở miệng."

Thành vệ trưởng bị khí chất của Thiên Nguyệt Triệt làm hoảng sợ nói không ra lời.

"Bổn điện hạ hỏi ngươi chuyện thứ nhất: nghi phạm bị hiềm nghi, xưng hô thế nào; bổn điện hạ hỏi ngươi chuyện thứ hai: nghi phạm từ đâu mà đến; bổn điện hạ hỏi ngươi chuyện thứ ba: ngươi cũng biết bắt bổn điện hạ sẽ có hậu quả gì sao?" Ánh mắt lãnh ngạo dừng trên người thành vệ trưởng, toàn thân Thiên Nguyệt Triệt bao phủ hơi thở rét lạnh, khiến người ta nhịn không được mà thần phục.

Hai chân thành vệ trưởng bắt đầu run run, nếu như không có một phần dũng khí chống đỡ hắn, sợ rằng lúc này đã sớm tê liệt trên mặt đất.

Chưa từng gặp qua một người như vậy, nguyên bản đang còn nói chuyện phiếm, đột nhiên lại khiến người ta cảm giác được áp lực trầm trọng, áp lực như chui vào tâm mỗi người, khiến lòng người cảm thấy khinh khủng đến cỡ nào.

Ánh mắt vô tình lại lạnh băng như vậy thể hiện rõ người này có địa vị cao cao tại thượng.

Hắn, rốt cuộc là ai?

"Thế nào? Không đáp được sao ?" Thiên Nguyệt Triệt chê cười nhìn hắn.

"Ngươi... Ngươi rốt cuộc là ai?" Thành vệ trưởng đã quên mục đích ban đầu, lúc này hắn chỉ muốn biết thân phận của thiếu niên toàn thân lộ ra khí tức quý tộc này.

"Tên của bổn điện hạ vang danh khắp thiên hạ, trừ phụ hoàng của bổn điện hạ, vẫn chưa có người nào dám la, ngươi... Muốn la sao?" Thiên Nguyệt Triệt đột nhiên nở nụ cười tà mị, mục mâu kim sắc lộ ra quang mang tử sắc xinh đẹp, khiến tầm mắt của người muốn dời cũng dời không được.

Cỗ hơi thở này?

Đàn cùng Đàn Thành cả kinh, nguy rồi, chủ tử có chút không ổn.

"Chủ tử." Đàn lo lắng gọi, nhưng không thấy Thiên Nguyệt Triệt có bất kỳ phản ứng gì.

"Nghe kỹ." Tầm mắt Thiên Nguyệt Triệt như cũ hướng về phía thành vệ trưởng: "Bổn điện hạ tên là Thiên... Nguyệt... Triệt."

Thiên Nguyệt Triệt? Cái gì?

Thành vệ trưởng mở to hai mắt nhìn, hai chân quỳ trên mặt đất hành lễ: "Hạ quan không biết là điện hạ đích thân tới, hạ quan... Hạ quan... ."

"Ha ha ha... , chỉ ba chữ Thiên Nguyệt Triệt liền đem ngươi hù sợ, nếu như bổn điện hạ không phải là Thiên Nguyệt Triệt, vậy nên như thế nào, lúc này đáng lẽ ngươi nên kiểm tra tên của bổn điện hạ có thật hay không mới đúng?" Thiên Nguyệt Triệt tiến lên, dùng một chân nâng cằm thành vệ trưởng.

Thành vệ trưởng toàn thân cứng ngắc không dám động: "Vâng vâng, thỉnh... Thỉnh điện hạ lấy ra giấy chứng nhận... Chứng minh thân phận của điện hạ."

"Ai... Ngay cả xưng hô bình thường cũng không dám nói sao? Trước khi chứng minh được thân phận của bổn điện hạ, ngươi gọi bổn điện hạ là điện hạ, không sợ bổn điện hạ gạt ngươi sao?" Thiên Nguyệt Triệt để chân xuống tiếp tục nói: "Ngẩng đầu lên cho bổn điện hạ."

"Vâng." Thành vệ trưởng lúc này đâu còn lá gan muốn xem xét giấy chứng nhận của Thiên Nguyệt Triệt, ngay cả thần trí đều không có.

"Bây giờ trả lời bổn điện hạ, nguyên nhân gây ra chuyện." Trong nháy mắt Thiên Nguyệt Triệt lại khôi phục bình thường, là thiếu niên phong thái nhanh nhẹn.

"Vâng." Thành vệ trưởng quỳ trả lời: "Rạng sáng hôm nay, có người phát hiện thi thể người ở trong cống ngầm, mà thi thể qua kiểm tra chứng nhận là công dân X ở bổn thành, người này không có nghề nghiệp, hay trộm tiền cùng đồ của du khách, nhưng chưa từng có chuyện bị người giết bằng độc dược.

Sau đó có người nói đã từng thấy ngài... Không, thiếu niên có bề ngoài giống như ngài ở hội chùa từng có xung đột với hắn, sau đó ta đem tình huống báo cáo cho thành quản đại nhân, thành quản đại nhân nói chuyện này chưa có chứng cứ đầy đủ, nhưng nhất định phải thỉnh ngài... Thỉnh thiếu niên có bề ngoài giống như ngài tới hỏi, cho nên bọn ta lợi dụng tội hiềm nghi bắt thiếu niên có bề ngoài giống ngài.

Sau đó, tối nay chừng tám giờ, thành vệ binh kiểm tra phòng giam, phát hiện người bị tình nghi đã chạy trốn, cho nên bọn ta liền một đường đuổi theo, cho đến khi gặp ngài ở chỗ này."

"Nga?" Thiên Nguyệt Triệt suy tư: "Không phải nên thẩm tra người bị tình nghi sao? Vì sao đem người bị tình nghi giam giữ một ngày mà không thẩm tra? Thứ hai, sao các ngươi biết được người bị tình nghi chạy hướng này?"

"Dựa theo luật lệ quốc gia, người bị tình nghi nên bị thẩm tra trước, nhưng ngày đó thành quản đại nhân... Thành quản đại nhân nói thân thể của hắn mang bệnh nhẹ, giam giữ đến ngày mai, cho nên... , về phần điểm thứ hai, bởi vì lúc thành vệ binh đến phòng giam, phát hiện phía phòng giam dọc theo rừng trúc bị phá hư, sau đó bọn ta liền đuổi theo tới đây." Thành vệ trưởng liên tục ngẩng cổ lên, rất mỏi, nhưng lại không dám cúi đầu.

Điều này sao có thể? Thiên Nguyệt Triệt biết thành vệ trưởng không thể nào nói láo, như vậy tường kia là có người cố ý, sau khi bọn hắn đi ra đã đem tường phục hồi như cũ, mà thành vệ binh đến thì lại là một lỗ thủng, rõ ràng có người cố ý làm như vậy .

Người đứng sau chuyện này rốt cuộc là ai?

Mà lão nhân bị Đàn Thành khống chế hẳn là một đường theo bọn họ từ phòng giam tới, có thể thấy được lão nhân này không có quan hệ với thành vệ binh, nếu không thành vệ trưởng cũng sẽ không thờ ơ.