Thiên Nguyệt Chi Mị

Quyển 2 - Chương 39: Qua lại




Không có?

Ánh mắt nghi ngờ của Thiên Nguyệt Triệt đánh giá Thiên Nguyệt Thần thật lâu, hắn biết phụ hoàng sẽ không lừa hắn, nhưng trên thế giới này ai có thể khiến phụ hoàng tin tưởng giao ra Mạn la lệnh.

Nhìn nét mặt trầm tư của nhi tử bảo bối, Thiên Nguyệt Thần sủng nịch cười, ôn nhu vỗ về mái tóc của tiểu đông tây, bất quá hắn biết nên nhanh chóng cung khai, nếu không chờ đến khi Triệt nhi nổi điên, người khổ sẽ là mình.

“Triệt nhi biết tại sao Nặc Kiệt lại béo như vậy không?” Tìm một vị trí thích hợp ở trên giường, hai người ngồi tại đầu giường bắt đầu hàn huyên.

Thiên Nguyệt Triệt đương nhiên biết Thiên Nguyệt Thần sẽ không vô cớ nhắc tới chuyện này, bởi vậy có thể thấy được Mạn La lệnh ở trên người Nặc Kiệt, bất quá ai có thể nghĩ tới lệnh bài hiệu lệnh quân đội Mạn La đế quốc cư nhiên ở trong tay một tên thái giám.

“Không biết.” Thiên Nguyệt Triệt thành thật lắc đầu, tay nhỏ bé vuốt vuốt cổ áo trên lồng ngực Thiên Nguyệt Thần, đầu tựa vào ngực Thiên Nguyệt Thần, hấp thụ phần ôn nhu chỉ thuộc về hắn.

“Lần đầu tiên ta biết mình là Ám Dạ chi tử là lúc tám tuổi, năm ấy phụ hoàng mang theo ta lên núi săn dã thú, núi hoang không thể so với lâm viên hoàng gia, trong rừng rậm dã thú hung mãnh rất nhiều, ta cùng Nặc Kiệt chẳng biết đã rời khỏi phụ hoàng lúc nào, bằng tu vi ma pháp của ta lúc đó, thế giới này rất khó có cái gì có thể khiến ta để trong mắt.

Triệt nhi biết từ nhỏ sống trong hoàng cung rất khó thấy máu, mà lần đó lên núi săn thú đã thức tỉnh dòng máu Ám Dạ chi tử trong cơ thể ta, lúc ta có cảm giác, máu trong cơ thể đã bắt đầu sôi trào, trong cổ họng khô khan cùng khát vọng đối với máu tươi, ta mới gần tám tuổi khó có thể khống chế.”

“Cho nên phụ hoàng hút máu Nặc Kiệt.” Thiên Nguyệt Triệt hiểu rõ, từ nhỏ Nặc Kiệt lớn lên cùng phụ hoàng, bọn họ là chủ tớ, trên thực cũng là huynh đệ.

“Ân, lúc đó vóc người Nặc Kiệt rất gầy, hắn rất đơn thuần, dòng máu thuần tịnh đem nội tâm điên cuồng của ta dẫn ra, nhưng máu này không kịp với khát vọng của ta, từ đó về sau Nặc Kiệt bắt đầu liều mạng ăn, làm cho mình béo lên, hắn không nói, nhưng ta biết đó là vì ta.” Thiên Nguyệt Thần nói tới đây, thanh âm có một tia xúc động, Thiên Nguyệt Triệt hiểu được tia xúc động kia gọi là cảm động.

“Phụ hoàng trở thành Ám Dạ chi chủ như thế nào?”

“Ha hả.” Nghe được vấn đề của hắn, Thiên Nguyệt Thần bật cười: “Bảo bối, không thể gạt được ngươi cái gì. Ngày ấy máu Ám Dạ trên người của ta sôi trào dẫn phát nguyên tố ma pháp hắc ám, đem ma pháp trong cơ thể ta phát huy đến cực điểm, sau đó ta lâm vào hôn mê, lúc ta tỉnh lại phát hiện mình đang ở nơi xa lạ, khi đó ta mới biết được nguyên lai ta chính là Ám Dạ chi chủ.

Bọn họ nói cho ta biết, ta là Ám Dạ chi chủ chuyển kiếp.”

“Phụ hoàng.” Thiên Nguyệt Triệt ngẩng đầu, tay nhỏ bé vỗ về khuôn mặt Thiên Nguyệt Thần, trong đôi mắt tràn đầy ái luyến.

“Ân?” Thiên Nguyệt Thần cúi đầu, mắt phượng yêu mị dừng ở nhi tử bảo bối trong ngực, từng đợt từng đợt quang mang nhu hòa tản ra trong mắt hắn.

“Sau này Triệt nhi sẽ đối tốt với Nặc Kiệt hơn một chút .” Đồng âm nhàn nhạt xen lẫn nghẹn ngào.

Tâm Thiên Nguyệt Thần nhói lên, trong lòng cảm động: “Sao Triệt nhi khóc?” Hắn là tiểu đông tây cao ngạo, khó có khi nào rơi lệ.

“Nói lung tung… Ta… Ta chỉ là cảm động, hóa ra Nặc Kiệt tốt như vậy.” Hắn trước kia còn uy hiếp Nặc Kiệt, thật là hơi quá đáng.

Mục mâu hắc sắc lóe ra quang mang, hơi thở nóng rực đầy nam tính không ngừng liếc về phía Thiên Nguyệt Triệt: ” Hóa ra Triệt nhi của ta khả ái như thế.”

Hắn chỉ là hài tử mười tám tuổi, bất kể thông minh như thế nào, đáy lòng của hắn vẫn còn một phần còn ngây thơ, không giống mình, ánh mắt hồn nhiên luôn dừng lại ở trên người của mình, mà tâm của mình cũng bị vây khốn trong đó.

Hài tử này, hắn sợ là không thể buông được nữa, mà người đặc biệt như vậy cũng chỉ thuộc về một mình hắn.

Đem Thiên Nguyệt Triệt ôm thật chặt, hôn nhẹ lên mái tóc Thiên Nguyệt Triệt, hưởng thụ mùi thơm.

Khả ái? Thiên Nguyệt Triệt chuyển động con ngươi tròn trịa, chưa từng có người nói hắn khả ái, lúc ở trên địa cầu, hắn và mẫu thân sinh sống hèn mọn trong góc, tất cả mọi người nói hắn là con hoang, nói hắn buồn nôn. Sau khi mẫu thân chết, hắn được lão đầu tử đón về nhà bổ nhiệm là người thừa kế, tất cả mọi người nói hắn thông minh.

Khi hắn lớn lên đích thân trả thù những gia tộc đã từng khi dễ mẫu thân, hủy hoại danh dự của huynh đệ tỷ muội, mọi người nói hắn ác độc, ở trong trường học những nữ sinh theo đuổi hắn nói hắn đẹp trai.

Nhưng khả ái, cho tới bây giờ cũng chưa từng xuất hiện trên người hắn, nhưng hắn tựa hồ lại không chán ghét câu này, bởi vì người khích lệ hắn là nam nhân này sao?

Ngẩng đầu, môi lơ đãng xẹt qua môi Thiên Nguyệt Thần, trong lòng hai người sinh ra rung động, Thiên Nguyệt Triệt đỏ mặt vội vàng dời đi tầm mắt, rầu rĩ cuốn trong ngực Thiên Nguyệt Thần: “Phụ hoàng.”

“Ân?” Ánh mắt thâm thúy của Thiên Nguyệt Thần càng ngày càng nóng, giống như muốn đem điểm thẹn thùng này của tiểu đông tây dung nhập vào trong xương tủy.

“Sau này ta muốn nhiều khích lệ, ta không ghét.” Thiên Nguyệt Triệt cực kỳ nhỏ giọng, giống như hài tử làm nũng với phụ thân.

Thiên Nguyệt Thần cười thầm, không ghét nói ngược chính là thích, Triệt nhi có thể kéo người khác xuống hố sâu tuyệt vọng nhất, nhưng cũng có thể khiến lòng người tràn ngập hy vọng nhất, tựa như trắng và đen va chạm, hết lần này tới lần khác làm hắn rất thích thú.

Ánh bình minh luôn tới đặc biệt mau, Thiên Nguyệt Triệt mở mắt nhìn thấy gương mặt tuấn mỹ của Thiên Nguyệt Thần, cái miệng nhỏ nhắn ngọt ngào cười, hành động vô thức luôn là đẹp nhất .

“Tỉnh?” Vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn, Thiên Nguyệt Thần ôm Thiên Nguyệt Triệt vào trong ngực: “Tỉnh thì rời giường đi.”

“Nhưng phụ hoàng, ta còn muốn ngủ.” Miễn cưỡng làm nũng, đã thật lâu chưa cảm nhận lại cảm giác ngủ nướng trong chăn, có chút lưu luyến.

“Muốn ngủ cũng không phải là không được, nhưng ma vũ đại hội đã bắt đầu nga, Triệt nhi có thể sẽ bỏ qua chỗ đặc sắc nhất.” Xấu xa dụ dỗ người tràn đầy lòng hiếu kỳ, Thiên Nguyệt Thần biết hắn nhất định sẽ động tâm.

Quả nhiên, nghe đến ma vũ đại hội, ánh mắt mơ hồ của tiểu đông tây thoáng chốc lóe sáng, chân nhấc lên đá văng chăn, vẫn không quên tức giận nói: “Ngươi cố ý, cố ý nói với ta những thứ này.”

Thiên Nguyệt Thần nhún vai: “Đúng, ta cố ý .”

Lúc Thiên Nguyệt Thần cùng Thiên Nguyệt Triệt đến chỗ tổ chức ma vũ đại hội, bên trong đã náo nhiệt không dứt.

Nơi tổ chức ma vũ đại hội lựa chọn kiểu khép kín, không phải là lộ thiên, có thể có liên quan tới thời tiết, bởi vì khí trời Anh Túc đế quốc đặc biệt nóng, nhất là vào buổi trưa, sức nóng mặt trời sẽ làm người ta chịu không được, nên nóc nhà đều được đóng chặt, giống như tòa thành.

Phía ngoài hội tràng có rất nhiều sạp, đoán chừng là vì mấy ngày qua tụ tập nhiều ma pháp sư, cho nên một số người làm ăn nhỏ nghĩ cách kiếm tiền.

Lầu hai là chỗ nghỉ ngơi của quốc chủ tam quốc, giữa hội tràng là đấu trường, những quốc chủ hay quý tộc các nước nhỏ ngồi ở chung quanh.

Thiên Nguyệt Thần ôm Thiên Nguyệt Triệt đi tới vị trí của hắn, bởi vì tranh tài náo nhiệt, cho nên ánh mắt dừng trên người bọn họ rất ít.

Trên đấu trường là ma pháp sư của một nước nhỏ và một Ải nhân đang luận võ.

Thấy ánh mắt Thiên Nguyệt Triệt dừng lại trên Ải nhân, Thiên Nguyệt Thần giải thích: “Đây là Ải nhân, là một chủng tộc khác trên đại lục, ma vũ đại hội không hề phân biệt, chỉ cần hiểu sơ về ma pháp là có thể tham gia, Ải nhân sinh sống ở phía bắc bình nguyên Ốc Nhĩ Mã, không bị quốc gia hạn chế, bọn họ có thể tự do tạo thành một đội ngũ, đương nhiên bọn họ sinh sống tại quốc gia nào cũng phải tuân thủ quốc pháp quốc gia đó.”

“Bọn họ tới nơi này không bị người khác xem thường sao?” Thiên Nguyệt Triệt rất xa lạ với thế giới này, đối với thế giới mình không hiểu biết, tò mò cũng phi thường mãnh liệt.

“Không phải là không có, giống như người bình thường cũng sẽ bị người cùng loại khinh thường. Mặc dù Ải nhân vóc dáng thấp vé, nhưng bọn họ rất giàu có, hơn nữa đầu óc của bọn hắn rất thông minh, đền bù cho vóc dáng.” Vỗ về đầu Thiên Nguyệt Triệt, Thiên Nguyệt Thần tỉ mỉ giải thích.

“Giàu có?” Thiên Nguyệt Triệt ngẩng đầu nhìn Thiên Nguyệt Thần, giống như vừa dung nhập vào thế giới này một điều mới mẻ.

“Ân, giàu có, đừng xem vóc dáng bọn họ thấp bé, thật ra khí lực của bọn hắn lớn gấp mấy lần người bình thường, cũng bởi vì cái này, cho nên Ải nhân dựa vào việc chế tạo binh khí mà sống, trên căn bản các quốc gia ở nơi này đều hướng Ải nhân mua bán binh khí, mà ngay cả nước ta cũng không ngoại lệ.” Lời nói của Thiên Nguyệt Thần khiến Thiên Nguyệt Triệt lấy làm kinh hãi.

Sau đó lại nhìn về võ đài, lúc này Ải nhân vừa hạ gục nam tử cao gấp đôi hắn.

Đây chính là cái gọi nhìn người không chỉ nhìn bề ngoại, nước biển không thể đo bằng đấu. Thiên Nguyệt Triệt hiểu rõ.

Ánh mắt chuyển bốn phía, đột nhiên phát hiện có người hắn quen, tại sao bọn họ lại ở chỗ này?

Theo tầm mắt Thiên Nguyệt Triệt, Thiên Nguyệt Thần cũng nhìn về phía bên kia, người kia từ chỗ ngồi đứng lên đến bên người Thiên Nguyệt Thần.

“Phụ hoàng.”

“Bệ hạ.”

Thiếu niên cùng nam nhân vóc người gầy gò hành lễ, hai người này không phải ai khác mà là tộc trưởng Tư Đốn Phất Lai gia tộc Liệt Hi • Tư Đốn Phất Lai nắm trong tay Thủy Linh Ngọc và nhị hoàng tử Thiên Nguyệt Thiên Hâm.