Thiên Nguyệt Triệt biết Thiên Nguyệt Thiên Kỳ đang đánh giá hắn, mà hắn cũng không nói gì, mặc cho Thiên Nguyệt Thiên Kỳ đánh giá.
Nhưng từ ngày hiếu lễ, Thiên Nguyệt Triệt biết đại ca trên danh nghĩa này của hắn phi thường không đơn giản, khí chất ôn hòa nhìn như rất dễ thân cận với mỗi người, song trong lòng đối với tất cả mọi người chẳng thèm ngó tới.
Mười phần khẩu phật tâm xà.
Nhưng không thể phủ nhận đế vương phải trầm ổn như vậy, so sánh với Thiên Nguyệt Thiên Kỳ, trong đầu Thiên Nguyệt Triệt xẹt qua bóng dáng Thiên Nguyệt Thiên Hâm, thiếu niên lãnh tuấn đĩnh bạt kia.
Nếu như người kia có dã tâm, không thể nghi ngờ ngôi vị hoàng đế phụ hoàng nên lựa chọn một trong hai người.
Nghĩ đến sau này bọn họ có thể sẽ tranh đấu, Thiên Nguyệt Triệt không khỏi cười nhạt, hắn thích nhất xem hí kịch.
Mặc dù Thiên Nguyệt Thiên Kỳ không biết tại sao Tiểu đông tây xinh này đẹp đột nhiên nở nụ cười, nhưng mọi người thích thưởng thức thứ xinh đẹp, so với một Thiên Nguyệt Triệt có khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng, hắn càng thích Thiên Nguyệt Triệt rạng rỡ như xuân phong trước mắt.
Qua thời gian một ly trà, bóng dáng Đàn Thành bay xuống: “Thuộc hạ đã để cho chủ tử đợi lâu.”
Đàn Thành là ám vệ từ khi mới ra đời, trong mắt ám vệ chỉ có chủ nhân, cho nên khi Đàn Thành đến thì trực tiếp hành lễ với Thiên Nguyệt Triệt, xem nhẹ Thiên Nguyệt Thiên Kỳ một bên.
Hoàng cung là một nơi cực kỳ chú trọng quy củ, mặc dù Đàn Thành vô tâm, nhưng không phủ nhận trong mắt Thiên Nguyệt Thiên Kỳ xuất hiện sự không vui. Từ trước đến giờ, lần đầu tiên một người có cao quý thân phận như hắn phải kinh ngạc, trong lòng khó tránh khỏi có chút tức giận.
Nhưng hoàng cung cũng là nơi có nhiều bộ mặt nhất, huống chi từ nhỏ Thiên Nguyệt Thiên Kỳ được dạy dỗ như đế vương, cho nên hắn rất nhanh đem thần sắc của mình che dấu.
“Đây chính là dữu thử mà ngươi nói?” Đồng âm tinh khiết có chút ngạc nhiên, tiểu tử màu rám nắng này nhìn qua có chút giống con mèo, lại có chút giống chuột túi.
Thân dài 40~80 ly mễ, đuôi dài 27~33 ly mễ, từ hai bên khóe miệng đến gò má là những sợi râu mảnh; lông trên người cùng lông đuôi đều to và dài, xoã tung, lông tơ rất ít.
Có chút khả ái lại có chút tức cười.
Không hỏi Đàn Thành là ở nơi nào tìm được tên tiểu tử này, trong mắt vật kia hàm chứa lạnh lùng khinh thường, trái lại càng làm tâm tình khiến Thiên Nguyệt Triệt tốt lên.
“Chủ tử ru rú trong nhà hiển nhiên không rõ dữu thử này, vật này là thiên địch của xà, xà càng có độc, càng hung mãnh, vật này lại càng có hứng thú.” Đàn Thành đơn giản giải thích.
Nga?
Thiên Nguyệt Triệt nhíu mày, trong đầu xuất hiện ngàn vạn phương pháp nghiên cứu vật này. (1 phút mặc niệm cho đời bé chuột =.=)
Mà dữu thử được Đàn Thành ôm vào trong ngực đột nhiên cảm thấy một tầm mắt lạnh buốt, co cổ lại, mục mâu vốn khinh thường nhìn Thiên Nguyệt Triệt trở nên có chút sợ hãi, động vật trời sinh trực giác.
Giờ phút này hài đồng trước mắt so với người ôm nó còn nguy hiểm hơn.
Thú vị nhìn sự kinh hoảng trong mắt dữu thử, Thiên Nguyệt Triệt cũng kỳ quái tại sao Tiểu đông tây kia có thể nhận rõ ràng cảm giác của hắn giờ phút này.
“Nếu lợi hại như thế, vậy thì biết điều một chút cùng bổn điện chơi trò chơi đi.” Thiên Nguyệt Triệt tiến lên một bước, vỗ vỗ đầu dữu thử, không có trực tiếp nói bắt xà, bởi vì bên cạnh còn có Thiên Nguyệt Thiên Kỳ.
“Chủ tử, nô tỳ ở đây pha trà chờ chủ tử.” Thanh âm đầy tiếu ý của Đàn từ trong lương đình truyền ra.
Thiên Nguyệt Triệt gật đầu, đám người vây quanh lại nhiều hơn một chút, một số tần phi đi ngang qua cũng không khỏi tò mò dừng bước.
Đàn Thành theo ý của Thiên Nguyệt Triệt, buông dữu thử trong ngực xuống, vừa được tự do dữu thử bắt đầu tìm tán loạn trong bụi cỏ, trực giác đệ nhất của nó mách bảo phải tránh thật xa Thiên Nguyệt Triệt.
Bởi vì ánh mắt của hài đồng kia giống như dìm con mồi vào hắc ám khiến cho nó sợ hãi.
Nhưng thú vật thủy chung là thú vật, không quên mất bắt con mồi của mình, nó chạy đến một bụi cỏ ngửi được mùi vị quen thuộc, ánh mắt vốn xám xịt nhất thời sáng lên.
Cái đầu ngửi ngửi trong bụi cỏ, sau đó quơ quơ, tiếp theo dựa vào mùi vị đặc biệt trong bụi cỏ tìm kiếm.
Thiên Nguyệt Triệt cùng Đàn Thành liếc mắt nhìn nhàu, nhanh chóng đuổi kịp.
“Chủ tử, có muốn thuộc hạ… ?” Đàn Thành nhìn bụi cỏ trước mắt, ý tứ của hắn chính là có thể sẽ có sâu hoặc là gì gì đó, có cần hắn ôm hay không.
Nhưng chủ tử cao cao tại thượng, lời nói như vậy sợ sẽ tổn hại lễ nghi, hắn thế nào cũng nói không nên lời.
“Không sao.” Thiên Nguyệt Triệt biết ý tứ của Đàn Thành, nhàn nhạt cự tuyệt, hắn không có thói quen bị người khác ôm.
Nhìn chủ tớ bọn họ tương hỗ, Thiên Nguyệt Thiên Kỳ có chút đố kỵ, rõ ràng hắn cùng lục đệ mới là huynh đệ, nhưng trong mắt lục đệ tựa hồ hắn còn kém thị vệ nho nhỏ này.
Nhưng hắn không biết Thiên Nguyệt Triệt rất biết cách bao che khuyết điểm, chỉ cần không phải người hắn thừa nhận, trong mắt hắn cũng là người xa lạ.
Phía trước là sơn giả, thân thủ dữu thử nhanh nhẹn nhảy tới, đối với một tiểu bất điểm như Thiên Nguyệt Triệt mà nói đây quả thật là chuyện khó, thật ra Thiên Nguyệt Triệt muốn vén tay áo leo lên, nhưng suy nghĩ một chút, tựa hồ không hợp thân phận, hay là thôi.
“Đàn Thành, ngươi đi theo Tiểu đông tây kia tìm kiếm, bổn điện hạ trở lại Ngự hoa viên chờ ngươi.”
Mỗi một bước đi của Thiên Nguyệt Triệt rất nhỏ, nhưng bước tiến trầm ổn, ánh chiều tà rọi xuống bóng lưng nho nhỏ lộ ra vẻ xuất trần lại mờ ảo.
Phảng phất đưa tay lên có thể bắt đến, nhưng mở tay ra lại phát hiện không bắt được.
Đây rốt cuộc là người như thế nào, tuổi nhỏ mà có khí chất siêu việt thông tuệ, ưu nhã mang theo một phần khinh thường cùng lãnh ngạo.
Thiên Nguyệt Thiên Kỳ phát hiện suy nghĩ của mình đã từ từ bị hài đồng này chiếm cứ nhiều lắm, có chút ảo não, nhưng lại không bỏ được, gia tăng bước tiến đi theo, song chưa đi được mấy bước liếc thấy nô tài của mình có chút vội vàng đi về phía này.
Nhìn thoáng qua bóng lưng Thiên Nguyệt Triệt, xoay người rời đi.
“Chủ tử đã trở về, trà vừa mới pha xong.” Nhìn thấy bóng dáng Thiên Nguyệt Triệt tiến gần, Đàn lấy ly trà ra rót cho Thiên Nguyệt Triệt một chén.
Hương trà thoang thoảng, mặc dù Thiên Nguyệt Triệt không thích trà, nhưng mùi vị nhàn nhạt này cũng không tệ.
Ngắm nhìn người tụ tập bốn phía đã tản mát, Thiên Nguyệt Triệt cầm lấy cái chén tinh tế uống một hớp, nhắm mắt lại nhấm nháp, không đạm như nước, không mạnh như hồng tửu, nhưng khi uống có một cỗ thoái mái không nói nên lời.
“Không tệ, chờ sau này rãnh rỗi lại pha một bình, chờ phụ hoàng trở lại cũng để cho hắn nếm thử.” Thiên Nguyệt Triệt hài lòng khem ngợi.
“Tạ ơn lời khen của chủ tử.” Đàn cười ngọt ngào như cũ.
“Vật này đặt ở đây, theo bổn điện hạ đi một chút.”
Bước qua đường nhỏ, từ một bên truyền đến một số thanh âm tinh tế, đối với Mạn La đế quốc Thiên Nguyệt Triệt vẫn còn nhiều bỡ ngỡ.
“Bên kia là nơi nào?” Ngón tay nhỏ chỉ chỉ nơi thanh âm truyền tới.
“Hồi chủ tử, là văn học viện.”
Học viện của Mạn La đế quốc chia làm văn học viện, võ học viện cùng ma học viện.
Văn học viện xây dựng trong hoàng cung, võ học viện ở bên cạnh văn học viện, chỉ có ma học viện xây dựng ngoài hoàng cung.
Bên ngoài văn học viện cùng võ học viện là tường thành cao lớn đồ sộ, đem mọi thứ bên trong viện cách ly với hoàng cung, nơi đó không chỉ có hoàng tử, công chúa học tập, mà còn là nơi học tập của con cháu quý tộc.
“Đi xem một chút.” Có chút ngạc nhiên với nơi học tập của người cổ đại.
Hai người tới cửa, rất nhanh bị thị vệ ngăn lại.
Cũng may Đàn có lệnh bài của Kim Long điện, cho nên thị vệ nhanh chóng cho bọn họ tiến vào.
Bên trong viện cùng hoàng cung là hai thế giới hoàn toàn khác nhau, bên trong văn học viện mặc dù có tiếng đọc sách, nhưng nơi phát ra náo nhiệt là võ học viện bên kia, nghĩ thầm, Thiên Nguyệt Triệt liền đi tới.
Bên trong bãi luyện có nhiều thiếu niên trẻ tuổi, hài đồng cũng có không ít, chỉ là không nhìn thấy giáo luyện, nói vậy bây giờ là thời gian nghỉ ngơi.
Thiên Nguyệt Triệt đang định xoay người rời đi thì bên kia truyền đến thanh âm hấp dẫn chú ý của hắn.
Thanh âm tinh tế giống như là đang rên rỉ, trong thống khổ mang theo một tia vui sướng, bị đè nén lại dẫn theo một tia phóng túng, loại thanh âm này Thiên Nguyệt Triệt không xa lạ.
Đó là lúc hoan ái phát ra .
Hoan ái?