【Hạ Tiểu Bạch, hút thuốc lá uống rượu hai chuyện này anh thừa nhận. Còn đối với em tỏ ra lưu manh như thế nào? Anh tỏ ra lưu manh với ai? Đây là em nói xấu, em biết không? Anh là người từ trước đến giờ chịu không được người khác vu oan chụp mũ cho mình. Nếu em nói như vậy, hôm nay anh liền theo lời này của em, đem tội danh ‘tỏ ra lưu manh’ thành hiện thực! 】
※※※
Tôi là bị đói bụng tỉnh dậy.
Ngồi dậy, dụi dụi mắt, bên cạnh không có một bóng người. Nhìn đồng hồ trên tường, buổi chiều ba giờ mười lăm phút.
Lúc xuống giường xỏ giầy vào đi ra khỏi phòng ngủ thì, Mộ Nghịch Hắc đang tựa vào trước cửa sổ phòng ngoài ngoài gọi điện thoại. Anh đang cúi mặt xuống, nói nhỏ, vẻ mặt khiêm nhường.
“Vâng, ngày mai em sẽ đến thăm.”
“...”
“Được, em biết.”
“...”
“Chị, cho em gửi lời thăm hỏi cha.”
“...”
“Vâng, tạm biệt!”
Cúp điện thoại, anh nghiêng người tựa vào trên cửa sổ, híp mắt nhìn ra phía ngoài cửa sổ, vẻ mặt có chút ngẩn ngơ.
“Anh vừa nói chuyện với người nhà à?”
Anh nghe tiếng thì quay đầu, trong mắt thoáng hiện lên một nét kinh ngạc rồi lập tức khôi phục thói quen dịu dàng: “Em tỉnh rồi à?”
“Vâng.” Tôi ôm bụng, gật đầu: “Đói tỉnh dậy.”
“Con mèo tham ăn!” Anh mắng tôi một câu rồi đi tới nắm tay tôi, kéo tôi đến ngồi trên ghế xô-pha, đưa tay vuốt ve đầu tôi mà hỏi: “Em muốn ăn gì?”
“Tùy thôi! Anh muốn ăn gì thì gọi người phục vụ mang lên trên phòng đi? Em đang đói dẹp lép, chẳng còn sức mà nghĩ!”
Anh nuông chiều cười cười, cầm lấy điện thoại gọi bộ phận phục vụ phòng.
Sau đó, lại đứng lên đến bình nước uống rót cho tôi một cốc nước ấm đưa qua.
Tôi ôm cốc uống một ngụm rồi hỏi anh: “Hắc Oa, anh còn có một người chị sao?”
Môi của anh khẽ cong lên mà trả lời: “Phải “
“Chị ấy lớn hơn anh bao nhiêu tuổi?”
Trong mắt của anh thoáng hiện lên ánh sáng xa xăm, do dự một chút, mới nói: “Chị ấy... lớn hơn anh 23 tuổi.”
Tôi tưởng là mình nghe lầm bèn cau mày hỏi anh: “Anh nói, chị của anh lớn hơn 23 tuổi?”
“Đúng, so với anh thì chị ấy lớn hơn 23 tuổi.” Khi nhắc lại một lần thì, giọng nói của anh không còn chần chờ như vừa rồi, âm thanh kiên định chắc chắn.
Tôi sửng sốt một lúc, trong đầu có trăm ngàn ý nghĩ lướt qua, sau cùng chỉ cúi đầu “A!” một tiếng.
“Tại sao em không hỏi anh, vì sao chị của anh lại nhiều tuổi hơn anh như vậy?”
Anh nhìn tôi, trong mắt ẩn ẩn ý cười.
Tôi uống một ngụm nước, nhìn thấy anh muốn nghe đành hỏi: “Vậy chị của anh lại lớn hơn anh nhiều tuổi như vậy?”
“Bởi vì, anh với chị ấy cũng không phải có cùng một mẹ đẻ. Hai người là chị em cùng cha khác mẹ.”
Tôi lại “A!” một tiếng.
“Tiểu Bạch.” Anh cầm tay tôi, cúi đầu gọi tên tôi.
Tôi nhìn anh cười cười: “Làm sao vậy?”
Khóe mắt có hơi cong cong, anh dùng tay phủ lên đầu tôi, âm vang nói: “Tiểu Bạch, anh cũng không muốn nói với em chuyện trong nhà anh. Bởi vì vì...... Gia đình anh rất phức tạp, anh không biết nên nói thế nào cho em.....”
Thì ra, anh không phải không quan tâm, không phải cố ý giấu diếm.
“Không việc gì.” Tôi cười cười, ánh mắt chân thành mà nhìn anh, “Chờ anh nên nói như thế nào với em thì, lại nói cho em biết.”
Ánh mắt anh nhíu lại, lông mi rũ xuống im lặng một lúc, thẳng mắt nhìn về phía tôi nói: “Chị của anh sở dĩ lớn hơn anh nhiều tuổi như vậy, là bởi vì vì......”
Tạm dừng, hít sâu.
“Mẹ anh năm đó là bạn tốt cùng tuổi chị anh. Bà ấy 21 tuổi thì gặp cha anh, 22 tuổi khi yêu ông, 23 tuổi thì sinh ra anh......”
“A?”
Tôi bị lời nói sấm chớp này của anh trong ngoài cháy đen, trong đầu bay nhanh ra “Loạn luân”, “Vong niên luyến” từ này dùng cho hai người! Nhất thời cứng họng, không biết nên nói tiếp như thế nào.
Anh mím môi cười chua chát, hỏi tôi: “Thực khiếp sợ sao?”
Tôi thành thực mà gật đầu.
“Nhưng mà, mẹ anh cũng không phải người thứ ba.” Anh đem người tựa vào trên xô-pha, không nhanh không chậm mà nói: “Người vợ đầu tiên của cha anh, cũng chính là mẹ của chị anh, bà ấy lúc còn trẻ đã qua đời. Mẹ anh, là người vợ thứ hai của cha anh. Tuy rằng bọn họ ở trên pháp luật là một đôi vợ chồng hợp pháp, nhưng chị của anh cho tới cuối cùng cũng không chấp nhận mẹ anh. Chị ấy vẫn hận bà ấy, cho rằng bà ấy đoạt đi cha anh, thậm chí nhiều lần tự sát đe dọa cha mẹ anh ly hôn. Mẹ anh vì muốn cùng chị ấy xóa bỏ thù hận, tự ý để lại đơn ly hôn, rời khỏi cha anh. Cũng giấu bọn họ, ở đất khách quê người sinh ra anh......”
Tôi lẳng lặng mà nghe, trong lòng ruột mềm trăm mối, trăm vị hỗn tạp.
“Mẹ anh, là một hoạ sĩ. Anh hồi còn bé, bà ấy còn sống vẫn mang theo anh đi các nơi thăm cảnh sắc. Sau khi tới tuổi anh đi học, mới được ông ngoại đưa về trong nước học bài, cũng ở trong nước học xong tiểu học cùng trung học. Trước khi anh 15 tuổi, vẫn luôn cho rằng cha anh đã không còn trên đời......”
Nói đến đây, anh dường như nghĩ tới cái gì, thoáng trầm tư một lúc, lại tiếp tục nói: “Cho đến khi mẹ anh vì một tai nạn mà qua đời, ông ngoại anh mới cho anh biết cha anh còn sống.”
“Vậy chị anh có nhận anh không?”
Anh cười cười, nhìn tôi nói: “Khi đó, chị ấy đã làm vợ, làm mẹ. Có lẽ là bởi vì hiểu được làm mẹ rất khó khăn và vĩ đại, chị ấy thật áy náy vì năm đó chị ấy phản đối, khiến cho mẹ anh mấy năm nay vẫn như lục bình trôi dạt bên ngoài, khiến cho anh không có một gia đình nguyên vẹn mà lớn lên......”
“Chị ấy đối với anh có tốt không?”
“Chị ấy đối với anh tốt lắm. Mấy năm nay, chị ấy đối với anh giống như một người chị, lại giống người mẹ, hơn nữa chị ấy vẫn là cô giáo anh kính trọng......” Anh đem ánh mắt đưa ra xa, từ từ nói: “Năm đó, ông ngoại anh bằng lòng cho hay, báo cho cha anh sự tồn tại của anh, là bởi vì anh có một bệnh nặng, cần phẫu thuật. Có lẽ là bởi vì anh di truyền máu RH âm tính của cha, nhóm máu này kho máu bệnh việt thật rất ít, cần người nhà nghĩa vụ hiến máu. Ông ngoại anh không có biện pháp, mới liên lạc cha anh. Lần đó, cha anh bởi vì nguyên nhân cơ thể, không thể truyền máu cho anh. Chị của anh một mình một người cho anh 800ml huyết tương. Nếu không phải chị, anh nghĩ căn bản anh không sống đến ngày hôm nay......”
Nghe anh nói như vậy, đôi mắt tôi đỏ lên, nâng tay vỗ anh một cái, vội vàng nói: “Anh nói bậy bạ gì đó! Cái gì sống không đến ngày hôm nay?”
Anh cười: “Yên tâm! Hiện tại có em ở bên cạnh, anh làm sao chịu chết?”
Tôi trợn mắt nhìn anh: “Ai cho anh nói đến từ kia? Cái miệng quạ đen của anh! Mau nói ‘Phi phi phi! Mao chủ tịch muôn năm’!”
Anh cau mày: ” ‘Phi phi phi! Mao chủ tịch muôn năm?’ đây là câu thần chú gì vậy?”
“Đây là một câu nói may mắn, trong một quyển tiểu thuyết mà em đọc được. Nghe nói, sau khi nói sai rồi thì phải niệm đúng câu như vậy, là có thể gặp dữ hóa lành! Rất có hiệu quả đó!”
“Thật mê tín!” Anh mắng tôi một câu, hai tay ôm ở trước ngực liếc xéo nhìn tôi: “Hạ Tiểu Bạch, em chính là con người mới của thế kỉ hai mươi mốt, cần nhớ kỹ cách nhìn về vinh nhục của chủ nghĩa xã hội khoa học ‘Lấy tôn trọng khoa học là quang vinh, lấy dốt nát không biết làm nhục nhã’! Không có việc gì thì đọc lại nhiều lần hơn cuốn 《 Trích lời Mao chủ tịch 》, rốt cuộc đừng xem những tiểu thuyết bàng môn tà đạo?”
“Dừng lại! Chính anh có tác phong bất chính, lại còn định ở đây giả mạo giáo sư hả? Anh thật là không biết xấu hổ!”
Anh nhếch môi lên nhìn tôi rồi cười: “Hạ Tiểu Bạch, làm sao mà anh lại có tác phong bất chính?”
“Anh hút thuốc lá, uống rượu, tỏ ra lưu manh! Còn không phải tác phong bất chính?”
“Hả?” Sau khi anh hứng thú liếc mắt nhìn tôi một cái, vươn cánh tay chụp lấy bả vai tôi, tay kia nâng nâng cằm tôi rồi làm ra vẻ lưu manh, du côn tức giận hỏi tôi: “Hạ Tiểu Bạch, hút thuốc lá uống rượu hai chuyện này anh thừa nhận. Còn đối với em tỏ ra lưu manh như thế nào? Anh tỏ ra lưu manh với ai? Đây là em nói xấu, em biết không?”
Tôi đảo cặp mắt trắng dã, làm ra vẻ khinh thường.
Anh dí mặt sát vào tôi, phả hơi nóng lên môi tôi: “Hạ Tiểu Bạch, anh là người từ trước đến giờ chịu không được người khác vu oan chụp mũ cho mình. Nếu em nói như vậy, hôm nay anh liền theo lời này của em, đem tội danh ‘tỏ ra lưu manh’ thành hiện thực!”
Nói xong, liền cúi đầu kề môi sát lại gần.
Tôi cười cười đẩy anh một cái rồi nghiêng đầu né tránh. Anh lại mang gương mặt đầy vẻ cười thèm nhỏ dãi ghé sát đầu tôi.
Hai người đang ở trên ghế xô-pha ồn ào thì có người gõ cửa: “Xin chào, phục vụ phòng khách!”
Anh gọi mấy món ăn thường ngày, chay mặn vừa phải, cùng với canh cá và cơm, vừa đủ chất dinh dưỡng lại được no bụng.
Bởi vì bụng đã sớm lép kẹp lại, vừa rồi thêm huyên náo dữ dội. Đồ ăn vừa tới, hai mắt tôi liền sáng lên, vội vàng cầm lấy đôi đũa chọc chọc các món ngon đầy bàn. Mộ Nghịch Hắc nói với tôi mấy câu, tôi cũng mặc kệ anh.
Tay nghề đầu bếp của khách sạn bốn sao này cũng đích xác khá tốt, đơn giản như món dưa cải trắng xào đều giữ được tất cả màu sắc hương vị. Tôi nhịn không được ăn luôn vài miếng, Mộ Nghịch Hắc đang ở bên thì kỳ quái nhớ tới bài thơ thương tâm liền chọc tôi: “Châm lửa nấu đậu, đậu ở trong nồi khóc. Vốn sinh từ một gốc, sao đem nấu quá nhanh!”
Tôi biết là anh bất mãn với việc tôi đối với đồ ăn coi trọng hơn anh, nên mới giận dỗi với tôi. Tôi liền giả vờ không nghe thấy, lại gắp một gắp miếng rau cải trắng lớn, lép nhép, coi anh như là không khí.
Anh một tay cầm đũa, một tay gõ mặt bàn đầy nhịp điệu lại nói tiếp: “Cải trắng nho nhỏ, tấm lòng vàng. Chú em cậy mạnh bèn chơi ngang. Chú ăn sạch lá, nước tôi húp. Tay nâng bát lên, lệ hai hàng.”
Tôi mặt không chút thay đổi vẫn nhai cải trắng trong miệng, nghĩ thầm: Mấy câu nói đó sao lại nghe lọt tai như vậy?
Phân biệt trà một lúc, tôi mới chợt nhớ ra là anh sửa đổi bài thơ kia từ dân ca Hà Bắc 《 Cải trắng》mà ai cũng thích. Không khỏi nhếch mép lên, len lén cười cười.
Anh thấy tôi “Hai tai không nghe chuyện bên ngoài, một lòng ăn cải trắng” thì dứt khoát đặt đũa ăn xuống, hai tay chống má, đôi mắt trong suốt chăm chú nhìn tôi, giọng nói đầy tình cảm mà đọc: “Chúng ta, chính là một thế hệ bị phê bình là không trách nhiệm; Chúng ta, chính là một thế hệ bị phê bình là không có tư tưởng; Chúng ta, cũng chính là bị phê bình mỗi ngày đi sớm về tối cải trắng... Chúng ta, là cải trắng kiêu ngạo a! Chúng ta, là cải trắng kiên cường! Chúng ta, là cải trắng giỏi nhất!”
Nghe thế, tôi rốt cục nhịn không được, xì một tiếng cười, hỏi anh: “Mộ Hắc Oa, anh học được bài thơ này ở đâu? Lại còn rất có vần có điệu!”
“Nói em không nhận thức thì em vẫn không thừa nhận. Đây chính là khẩu hiệu của Hội chí nguyện Thượng Hải Thế Bác.” Anh có vẻ đắc ý khoe khoang.
Tôi bất đắc dĩ hỏi: “Này! Họ Mộ, hôm nay có phải anh định lôi tất cả thi từ, văn chương, ca phú, khẩu hiệu có liên quan đến cải trắng đều trút lên đầu em?”
Anh nhếch môi, để lộ ra một hàm răng đẹp đều đặn, mà cười đến là hơi trẻ con: “Đằng sau anh vẫn còn một đống như vậy cơ! Em có muốn nghe hay không?”
“Thứ ấu trĩ như vậy thì ai muốn nghe đây!”
Anh cười cười, lại nói: “Em đã sớm khẳng định chống lại anh, thì anh cũng không cần phí nhiều lời như vậy.” Liếc nhìn dưa cải trắng xào chua ngọt trước mặt, anh cầm lấy đôi đũa gắp một đũa nâng lên trước mắt xem kĩ rồi lầm bầm lầu bầu dường như nói thầm: “Dưa cải trắng xào chua ngọt thật sự ăn ngon như vậy sao?”
Tôi xem thường liếc qua rồi phun ra một câu “Khó trách mọi người đều nói nam nhân trưởng thành đều không hơn trẻ con. Mồm mép thế này là dùng bề ngoài thành thục để che dấu nội tâm, căn bản là đứa trẻ không hơn không kém!”
Nếu không, làm sao mà không hiểu điều kỳ diệu rồi cứ hăng hái so sánh với món cải trắng xào chua ngọt?
Sau khi người phục vụ dọn đồ ăn đi, tôi đang vuốt vuốt cái bụng tròn xoe tròn xoe no căng nằm ườn ở trên ghế xô-pha thì Mộ Nghịch Hắc đột nhiên nói với tôi: “Tiểu Bạch, ngày mai anh muốn đi một chuyến thăm bạn của cha anh ở đây. Bởi vì là chỗ các bậc trưởng bối, cho nên không tiện mang em theo. Ngày mai em cứ ở lại nhà, sau khi anh xong chuyện sẽ gọi điện thoại cho em.”
“Không thành vấn đề!” Tôi lên tiếng, rồi nghĩ đến một việc, vì vậy hỏi anh: “Đúng rồi, sáng nay bác sĩ Tống có nói với em, anh vẫn đang uống thuốc đông y. Có phải vậy hay không?”
Dường như anh không nghĩ tới tôi sẽ đột nhiên hỏi anh câu này, cả người hơi hơi run một chút.
Đưa tay vuốt vuốt mũi, anh có chút chần chờ rồi đáp: “Thật ra anh cũng sớm đã không có việc gì, nhưng mà vì bảo đảm nên muốn uống hết chỗ này. Không nghĩ tới, rốt cuộc lại phạm vào cấm kị với hải sản cùng thuốc lá, rượu...”
“Vậy lúc ấy rốt cuộc là anh bị rắn cắn ở đâu? Vết thương có nặng không?”
“Cắn trên đùi, không tiện cho em xem.” Anh dùng tay vỗ vỗ bên cạnh bắp đùi phải, đơn giản ý bảo vị trí, còn nói thêm: “Thật ra, bị thương cũng không nặng, trúng độc cũng không sâu. Chỉ là lúc ấy ở trong rừng rậm không xử lí kịp thời, cho nên đến nơi điều trị muộn.”
Tôi nhìn vị trí tay anh, trong lòng giật thót một cái, vội hỏi: “Hôm qua khi anh vào cấp cứu, thì Tống bác sĩ có nhìn miệng vết thương của anh hay không?”
“Bác sĩ yêu cầu nhìn, thì anh liền cho anh ta xem. Nghĩ gì mà lại hỏi cái này?”
Lời này anh thốt ra thật nhẹ nhàng, nhưng biểu hiện của tôi lại không được nhẹ nhàng cho lắm.
Sau khi tốn hơi thừa lời oán hận giày vò, tôi căm giận mắng một câu: “Đồ kiêu ngạo! Bác sĩ lưu manh!”
Mộ Nghịch Hắc cười: “Hạ Tiểu Bạch, phản ứng này của em là sao vậy? bác sĩ kia là đàn ông đó!”
“Đàn ông còn có thể phân chia đó! Nếu hắn là Gay, đêm qua vào lúc anh bất tỉnh nhân sự liền lọt vào trong mắt hắn!” Nói đến đây, tôi vội vàng hỏi anh: “Đúng rồi, tối hôm qua bác sĩ có động tay động chân với anh hay không?”
Anh thấy bộ dạng tôi khẩn trương như vậy, khóe môi cong cong, nghiêm trang nói: “Hạ Tiểu Bạch, không nghĩ tới em lại thích anh đến mức cỏ cây đều là binh lính! Yên tâm, giới tính của anh không thành vấn đề, đối với đàn ông cũng không có hứng thú!”
Tôi lại liếc nhìn khinh thường, làm điệu bộ “Mặc kệ anh”.
Anh ngồi ở đó nhìn tôi, ánh sáng lấp lánh trong mắt, cực kỳ chói mắt.
Trình Quân.
Ánh mắt, thật sự sẽ không gạt người.
Người yêu của mỗi người, khi nhìn mình, thì ánh mắt thật là sẽ sáng lên.
Giờ khắc này, rốt cục em đã rõ, trong lúc đó chúng ta khuyết thiếu là cái gì.
Hết chương 24.
(*) nhà nàng Yvonne đây https://doanngoc.wordpress.com/
Nhà nàng ấy cũng edit truyện đó *nói nhỏ* Truyện “Hoàng Hậu Tham Ăn” =]]