Trở lại văn phòng của
mình, Lâm Yến Vũ lật xem lịch ngày, Tần Tuyển từ lúc đi đã được mười ngày, còn
bốn năm ngày nữa hắn mới trở về. Kéo ngăn tủ và lấy ra tờ giấy có số điện thoại
hắn viết khi đó, Lâm Yến Vũ quay số.
Tiếp điện thoại là Kiều
Dương, trợ lý của Tần Tuyển. Kiều Dương biết quan hệ giữa Lâm Yến Vũ và Tần
Tuyển, vì vậy vừa nghe giọng nói của cô liền vô cùng khách sáo hỏi: “Xin chào
cô Lâm, có gì cần tôi giúp đỡ sao?”
Lâm Yến Vũ hít một hơi
thật sâu, hỏi về mẹ của Tần Tuyển là Trữ Sương Khiết. Kiều Dương nói cho cô
biết, sức khỏe của Trữ Sương Khiết không được tốt lắm, vẫn đang điều dưỡng ở
biệt thự Hương Sơn.
“Là như thế này, lúc
Tần Tuyển đi có nói với tôi, nếu tôi rảnh rỗi thì đến chăm sóc mẹ anh ấy một
chút, vừa vặn hai ngày nay tôi có thời gian, muốn qua đó xem một chút. Anh
Kiều, nếu anh cảm thấy bất tiện thì cho tôi biết địa chỉ của biệt thự là được?”
Lâm Yến Vũ ở trong điện thoại hỏi thăm.
Kiều Dương suy nghĩ một
chút: “Chi bằng như vầy, tôi lái xe đưa cô đi. Muốn ra vào biệt thự Hương Sơn
đều phải có giấy thông hành, chỉ xe đã đăng ký mới có thể đi vào.”
Nghe anh ta nói như
vậy, Lâm Yến Vũ cũng không hỏi tiếp, hẹn thời gian, anh ta hứa sẽ lái xe tới
đón cô. Gác điện thoại, Lâm Yến Vũ không khỏi có chút lo lắng, đứng lên đi tới
đi lui.
Có người gõ cửa, làm
gián đoạn suy nghĩ của Lâm Yến Vũ. “Chị Lâm, dưới lầu có người tìm chị.” Giọng
nói của Tuyết Nhi từ ngoài cửa truyền vào. Lâm Yến Vũ mở cửa, hỏi: “Là ai?”
“Hình như là chủ phòng trưng bày ở đối diện.” Tuyết Nhi đem danh thiếp người nọ
đưa cho Lâm Yến Vũ, Lâm Yến Vũ xem qua, trong lòng hơi nghi ngờ, nhưng cũng
đoán được ý đồ của đối phương khi đến đây.
“Mời cô ta lên đây.”
Lâm Yến Vũ phân phó Tuyết Nhi dẫn người lên lầu, còn mình thì trở lại ngồi lại
trên ghế như ban đầu.
Người đó bước vào văn
phòng, Lâm Yến Vũ quan sát cô ta, thấy đối phương là một phụ nữ nhan sắc không
tệ, tầm ba mươi tuổi.
“Cô Đường, mời ngồi.”
Lâm Yến Vũ chỉ vào ghế sô pha, mời đối phương ngồi xuống. Người phụ nữ cũng
không khách khí, ngồi xuống, hỏi thăm vài câu, vào luôn vấn đề chính: “Tôi
không bao giờ nói dối trước mặt người khác, mạo muội hỏi cô Lâm, đạo đức trong
kinh doanh của cô là gì?”
Lâm Yến Vũ liếc nhìn cô
ta: “Lời này của cô là có ý gì, tôi mở cửa ra kinh doanh, có gì trái với đạo
đức?” Cô ta mỉm cười: “Cô Lâm là người thông minh, tôi và chồng tôi chân thành
muốn kết giao với cô. Vài ngày trước là do tôi mạo phạm, đắc tội với cô, hôm
nay tôi tới để xin lỗi.” Khi đang nói chuyện, cô ta từ trong ví da cầm tay lấy
ra danh thiếp vàng, đặt trên bàn Lâm Yến Vũ.
Lâm Yến Vũ vừa nhìn
danh thiếp cũng biết, đối phương lai lịch không nhỏ, sau lưng nhất định là có
thế lực chính phủ làm chỗ dựa, lạnh lùng giương mắt nhìn đối phương: “Thế nào,
đây là tiền binh hậu lễ của các người?”
Cô ta nghe giọng nói
của cô không tốt, vẫn mỉm cười: “Cô Lâm, chuyện ngày đó thật rất xin lỗi, thủ
hạ của tôi không hiểu chuyện, mạo phạm cô, tất cả tổn thất, chúng tôi sẽ bồi
thường gấp mười lần, kính xin bạn bè của cô giơ cao đánh khẽ, đừng đến đập phá
phòng tranh nữa.”
Người phụ nữ này, rõ
ràng là bị thua thiệt mới đến xin khoan dung. Lâm Yến Vũ cũng mỉm cười: “Tôi
không tìm người đập phá phòng tranh của cô.”
“Đã đập phá ba ngày
rồi, vừa khảm lại kính thủy tinh thì bị đập tiếp, cứ như vậy chúng tôi không
có cách nào làm ăn được. Việc kinh doanh chú trọng hòa khí sanh tài, kính xin
bạn bè của cô thả cho chúng tôi một con đường sống.” Cô ta lấy lòng.
Không cần phải nói,
nhất định là Tiêu Lỗi tìm người làm, gậy ông đập lưng ông. Trong lòng Lâm Yến
Vũ biết rõ, có khả năng đối phương đã thăm dò bối cảnh của cô, mới tìm tới cửa
như vậy.
“Tôi mở phòng trưng
bày, chỉ làm tốt bổn phận kinh doanh, những chuyện khác tôi không quan tâm,
chuyện qua rồi thì để nó qua luôn đi.” Giọng nói Lâm Yến Vũ không cao, thái độ
khá kiêu căng. Người phụ nữ nghe ra được ý tứ trong lời nói của cô, có vẻ là sẽ
không truy cứu nữa, không khỏi vui mừng, từ trong ví lấy ra một tờ chi phiếu
đặt trên bàn làm việc của Lâm Yến Vũ.
Chi phiếu trước mặt
mệnh giá hơn một trăm vạn, Lâm Yến Vũ không thèm nhìn, hừ lạnh: “Lấy đi đi, tôi
không cần.” Người phụ nữ hơi lúng túng, nhưng rất có cặp mắt nhìn người, gặp
người không nhìn trúng chút tiền này, liền cất lại chi phiếu.
“Đúng rồi, Cô Lâm, rất
hiếm khi gặp cô ở các dịp xã giao trong giới, có lẽ vì cô sống ở nước ngoài nên
không biết, đúng lúc tôi là quản lý của một câu lạc bộ quý tộc ở Bắc Kinh, nếu
cô có hứng thú, cô có thể gia nhập cùng chúng tôi, chúng tôi thường làm một số
hoạt động từ thiện và dạ tiệc xã giao.” Người phụ nữ chủ động mời.
Lâm Yến Vũ cười nhạt:
“Cám ơn cô, không cần, tôi luôn luôn không thích giao tế.” Cô quá biết những
thứ gọi là câu lạc bộ quý tộc, đơn giản là một số phụ nữ có chút tài sản tập
hợp lại cùng nhau sống phóng túng, tiêu tiền như nước, trong xã hội thượng lưu
Đông Thượng này, nếu không có hào quang của tiền bạc và quyền lực mang lại,
những người này cũng chẳng là gì. Họ làm từ thiện, đơn giản là làm dáng, bên trong
có được bao nhiêu ý tốt?
Cô ta biết bối cảnh của
cô đặt biệt, nên tâm cao khí ngạo, cũng không nhiều lời, rất nhanh rời khỏi.
Lâm Yến Vũ xem lịch trình một chút, sắp đến giờ hẹn với Kiều Dương, cô đi tới
phòng làm việc, nhìn vào gương sửa lại tóc, đánh một chút phấn lên mặt, mặc áo
khoát vào.
Kiều Dương đứng ở tầng
dưới phòng trưng bày, nhìn Lâm Yến Vũ mặc nguyên bộ quần áo màu đen cùng áo
khoát ngang eo từng bước từ tầng hai đi xuống, phong thái yểu điệu, trong lòng
khinh ngạc, tuy cô gái này còn trẻ, nhưng quả thật có một loại hương vị không
thể diễn tả được, ngay cả cách đi đứng cũng đẹp hơn so với người khác, khó
trách Tuyển thiếu lại thích, dặn đi dặn lại phải chiếu cố cô thật tốt.
Kiều Dương tiếp xúc với
người thuộc tầng lớp này thường xuyên, quen nhìn thấy bên cạnh cậu chủ có đủ
dạng người đẹp, không thiếu người có xuất thân tốt, bộ dáng trẻ trung vượt
trội, nhan sắc Lâm Yến Vũ cũng không phải là thượng thừa nhất, nhưng khí chất
của cô, rất động lòng người. Thời điểm cô nhìn mình, sẽ làm mình cảm thấy cổ
họng khô khốc, tim đập thình thịch; nếu không được cô chú ý đến, sẽ sinh ra cảm
giác mất mát cùng bất mãn. Người phụ nữ như thế này sinh ra là để đàn ông cưng
chiều.
“Cô Lâm, có thể đi được
chưa?” Kiều Dương hỏi, tầm mắt lễ phép hạ thấp. Người đẹp như vậy, nhìn nhiều
cũng là một cái tội. ”Đi”. Lâm Yến Vũ cùng anh ta rời đi, phân phó Tuyết Nhi
chú ý trông nom phòng tranh. Tuyết Nhi chưa từng thấy qua Kiều Dương, nhưng
không dám hỏi nhiều.
Biệt thự Hương Sơn,
nhân viên an ninh đứng gác thấy bảng số xe của Kiều Dương, bật đèn ra hiệu cho
qua. Kiều Dương vừa lái xe vừa nói chuyện với Lâm Yến Vũ, bên trong khu đại
viện này có mười mấy ngôi biệt thự, một số có sẵn trước giải phóng, một số chỉ
mới xây dựng sau này, Hương Sơn là khu biệt thự lớn nhất, là nơi ở của cán bộ
cao cấp và gia đình của họ.
“Sức khỏe của Tần phu
nhân không tốt, đã lâu không tiếp khách, Tuyển thiếu cũng rất ít tới đây.” Kiều
Dương bật đèn chuyển hướng, chạy sâu vào một rừng cây um tùm, băng qua một tòa
lâu đài mang đậm phong cách phương Tây. Thấy Lâm Yến Vũ không nói lời nào, chỉ
nhìn ngoài cửa sổ, Kiều Dương lại nói: “Do chúng ta lên đây hơi sớm, nếu một
tuần nữa thì khắp núi đồi nơi đây đều là lá đỏ.”
Lâm Yến Vũ quay đầu
lại: “Một lát có thời gian thì ghé qua biệt thự Song Thanh một chút.” “Vâng,
đợi khi xuống núi thì sẽ ghé qua.” Kiều Dương dừng xe ở cửa biệt thự Tần gia.
Quản gia đã sớm đứng ở
cửa đón tiếp, Kiều Dương và Lâm Yến Vũ lần lượt xuống xe, giới thiệu Lâm Yến Vũ
cho quản gia, để bà ấy lên lầu thông báo cho Trữ Sương Khiết, có bạn gái của
thiếu gia Tần Tuyển đến thăm.
Quản gia dẫn hai người
họ đến phòng khách ngồi, còn mình lên lầu thông báo. Một lát sau, có một nhân
viên cần vụ khác bưng trà nóng và trái cây tới, phục vụ vô cùng chu đáo.
Lâm Yến Vũ tỉ mỉ quan
sát nội thất của biệt thự, phòng ốc có chút cũ kĩ, không sang trọng lắm, nhưng
khắp nơi đặc biệt rất gọn gàng, tất cả đồ vật đều không nhiễm một hạt bụi, thu
hút sự chú ý của người khác.
Tuy nhiên, người quản
gia xuống lầu lại mang tới cho bọn họ một tin tức xấu, Trữ Sương Khiết không
muốn gặp khách. ”Phu nhân nói, thân thể người khó chịu, xin cô Lâm hãy về
trước, đợi ngày khác khi sức khỏe người tốt hơn, lúc đó sẽ mời cô Lâm và Tần
Tuyển cùng nhau tới đây uống trà.” Quản gia thông báo lời của Trữ Sương Khiết
đến cho hai người.
Lâm Yến Vũ vừa nghe thì
hiểu ngay, Trữ Sương Khiết căn bản không muốn gặp cô. Ngoài ra, cô có thân phận
gì, phu nhân cán bộ cao cấp, bà ấy làm sao có thể dễ dàng ra ngoài gặp khách,
huống chi còn là một nha đầu chưa từng gặp mặt. Cho dù là Tần Tuyển đích thân
dẫn đến, mẹ hắn chưa chắc đã tiếp chuyện.
“Tôi xin lỗi đã làm
phiền, vui lòng nói một tiếng với bác Trữ, chờ Tần Tuyển quay về thì chúng tôi
sẽ cùng nhau đến thăm.” Lâm Yến Vũ rất thức thời đứng lên cáo từ. Kiều Dương thì
thầm vài câu cùng với quản gia, sau đó đuổi theo cô.
Lên xe, Kiều Dương cho
biết: “Cô không cần phải để ý, đây là quy tắc của Tần gia, chờ Tuyển thiếu về,
hai người cùng nhau tới thăm, chắc chắn phu nhân sẽ ra gặp.” Lâm Yến Vũ cười
nhạt: “Tôi không có để ý, khách theo chủ là điều tất nhiên. Thời gian vẫn còn
sớm, chúng ta có thể lưu lại biệt thự Song Thanh nhiều hơn một chút.”
Xe chạy dọc theo đường
núi, ở giữa sườn núi phía nam Hương Sơn, Lâm Yến Vũ bước xuống xe, ngẩng đầu
nhìn đại môn cổ kính tráng lệ trước mặt. Đi vào bên trong cánh cửa, cây cổ thụ
cao chót vót che lấp ánh sáng mặt trời, cây bách màu xanh đậm, cây bạch quả cao
ngất, sơn tuyền xanh biếc, khung cảnh yên tĩnh.
Biệt thự Song Thanh
được xây dựng từ triều đại Kim Thế Tông hoàng đế trong khu vườn hoàng gia,
hoàng đế Càn Long đã đề tự hai chữ Song Thanh, thời kỳ dân quốc từng là dinh
thự của cựu thủ tướng Lý Hùng Hy; trước ngày giải phóng, bộ tổng Trung Ương
từng làm việc tại nơi này, vĩ nhân cũng lưu lại đây vô số dấu chân, ngày nay Hương
Sơn là một trong những thắng cảnh tham quan nổi tiếng nhất.
Trong đình viện, Lâm
Yến Vũ đưa mắt nhìn một gốc cây bạch quả cổ thụ cao lớn, lá cây màu vàng kim
sáng bóng trên nền trời xanh biếc hết sức chói mắt, ngay cả dưới chân cũng đầy
lá rụng, cảnh đẹp trước mắt làm cô lưu luyến.
“Mẹ tôi lúc còn nhỏ
thường tới nơi này.” Lâm Yến Vũ vuốt nhẹ thân thẳng của cây bạch quả, nói với
Kiều Dương. “Thật sao, tôi nghĩ là cha mẹ cô vẫn luôn sống tại Mỹ. Cô chọn một
góc độ thích hợp đi, tôi chụp một tấm ảnh cho cô để lưu niệm.” Kiều Dương lấy
điện thoại từ trong túi ra, hướng về phía Lâm Yến Vũ chụp hình.
Cây đẹp người cũng đẹp,
cổ thụ và giai nhân, đúng là bổ sung cho nhau. Một bức ảnh đẹp, anh ta đưa cho
Lâm Yến Vũ xem, cô để anh ta gửi tấm hình qua MMS cho Tần Tuyển. Kiều Dương vừa
gửi xong, ngước nhìn lên, cô đã đi khá xa.
Từ trên núi đi xuống,
Lâm Yến Vũ nói: “Trực tiếp đưa tôi về nhà, tôi không quay lại phòng tranh.”
Kiều Dương ừ một tiếng, chạy xe về phía nhà cô. Trên đường đi, cô rất trầm
lặng, anh ta nghĩ chắc vì mẹ của Tần Tuyển không tiếp khiến cô cảm thấy mất
mát, nên không có quấy rầy cô.
Xe chạy đến cổng tiểu
khu, Lâm Yến Vũ nói với Kiều Dương, cô muốn đi bộ một lát, Kiều Dương dừng xe
lại, để cô xuống xe. Lâm Yến Vũ trùm kín áo khoác, một mình đi trong đêm gió
lạnh.
Kiều Dương nhìn bóng
lưng mảnh khảnh của cô, quay đầu xe lại, gọi điện thoại báo cáo với Tần Tuyển.
“Mẹ ta không gặp cô, cô
có khó chịu hay không?” Sau khi Tần Tuyển nghe anh ta kể lại liền hỏi. Kiều
Dương cho hắn biết, dường như cô Lâm có chút mất mát, nhưng tâm tình cũng không
có biến động lớn.
“Rất tốt, thay ta chăm
sóc tốt cho cô.” Tần Tuyển rất hài lòng, Lâm Yến Vũ đối với hắn cũng không phải
là vô tâm, nếu không cũng sẽ không chủ động yêu cầu gặp mẹ hắn. Tuy nhiên, còn
chưa phải lúc, cho nên lúc trước hắn cũng không nhắc tới cô với cha mẹ.
“Yên tâm, tôi sẽ làm
như vậy.” Kiều Dương trung thành đáp. Hắn ở bên cạnh Tần Tuyển nhiều năm, tính
khí Tần Tuyển hơi lớn, nhưng đối đãi với thuộc hạ luôn luôn không tệ.
Tâm tư Tần Tuyển chuyển
biến, ở trong điện thoại hỏi: “Ngươi cảm thấy cô như thế nào?” Kiều Dương biết
hắn nói đến Lâm Yến Vũ, cũng biết hắn đang nghĩ gì, thẳng thắn nói: “Cô Lâm rất
nữ tính.” Quả nhiên, Tần Tuyển cười cười. Hắn thích nghe thủ hạ nói thật, nhất
là lời nói phù hợp với lòng hắn. Đối với Lâm Yến Vũ, là đàn ông thì không thể
không có cảm giác, nói thật ra là được rồi.
“Đúng rồi, Tuyển thiếu,
vài ngày trước có vài tên đến phòng trưng bày của cô Lâm quấy rối, nhưng có
người đã đứng ra thay cô ấy giải quyết rồi.” Kiều Dương nhớ tới chuyện này, làm
hết phận sự đem sự việc hôm đó báo lại với Tần Tuyển.
Ở đầu dây bên kia, sắc
mặt Tần Tuyển dần dần tối sầm. Hắn không nghĩ tới, hắn vừa ra nước ngoài liền
gặp phải chuyện như vậy, tại sao Lâm Yến Vũ không nói với hắn, tại sao phải tìm
tới Tiêu Lỗi? Điều này làm cho hắn như nghẹn ở cổ họng.
Nhắm mắt lại trầm tư
một lúc, Tần Tuyển nhấc điện thoại lên muốn gọi cho Lâm Yến Vũ, suy nghĩ một
chút, lại đặt điện thoại xuống. Tâm trạng lúc này của hắn không thích hợp để nói
chuyện với cô, có thể sẽ cãi nhau, hắn không muốn ầm ỹ với cô.
Trời đã gần tối, trong
tiểu khu rất yên tĩnh. Lâm Yến Vũ chậm rãi tản bộ, sắp xếp lại suy nghĩ của
mình. Không gặp được Trữ Sương Khiết, cô cũng không cảm thấy tiếc nuối, thậm
chí có chút hưng phấn. Sống một mình trong tòa nhà nhỏ, ru rú trong nhà, chồng
con một năm cũng khó gặp một lần, có thể thấy được cuộc sống cũng không được
như ý. Đây có phải là báo ứng hay không? Lâm Yến Vũ phán đoán tràn đầy ác ý.
Xe của Tiêu Lỗi dừng ở
dưới nhà Lâm Yến Vũ, thấy bong dáng mảnh khảnh của cô từ trong bóng tối đằng xa
chậm rãi tiến đến. Tóc xoăn dài thả một bên vai, tay nắm chặt chiếc eo nhỏ
nhắn, ban đêm trời hơi lạnh, dựng thẳng cổ áo khoác, hai tay bỏ vào trong túi.
Đợi nửa ngày rốt cục
mới nhìn thấy cô, Tiêu Lỗi hơi kích động, bước xuống xe, sải bước đi qua, giữ
lấy cánh tay cô. Lâm Yến Vũ giật mình ngẩng đầu, thấy anh, ánh mắt bình tĩnh
lại.
“Chuyện gì vậy?”
“Đi theo tôi.” Anh dẫn
cô lên xe, giọng nói hơi giả. Thái độ của anh, hành động của anh, sâu trong đôi
mắt anh nồng đậm ngọn lửa thiêu đốt, làm cho lời nói của anh có lực không thể
kháng cự, Lâm Yến Vũ cảm thấy mình như bị trúng lời nguyền, rất nghe lời mà đi
theo sau anh.
Tiêu Lỗi mở cửa xe, ý
bảo cô lên xe, Lâm Yến Vũ thấy trong xe tối đen, cảm giác được nguy hiểm, tay
vịn cửa xe, từ chối lên xe: “Không thể nói ở đây sao?”
“Nói ở chỗ này, em
không sợ người khác nhìn thấy sao?” Tiêu Lỗi khẽ nâng cằm, khuôn mặt mang theo
một chút xảo quyệt. Lâm Yến Vũ không nhìn thẳng vào mắt hắn, cúi đầu lên xe,
anh sợ cô đụng vào cửa xe, bàn tay vẫn đặt ở mui xe.
Chờ
Lâm Yến Vũ ổn định chỗ ngồi trên xe, Tiêu Lỗi mới lên xe, chốt cửa xe lại. Hai
người ngồi song song ở ghế sau, không gian bên trong xe nhỏ hẹp làm cho không
khí trở nên tinh tế.