Trở lại biệt thự Hoài
Sơn, đêm đã khuya, Tần Tuyển không nhìn thấy Lâm Yến Vũ ở trong phòng mình, hỏi
Tiểu Trương: "Cô ấy đâu?" "Cô Lâm trở về phòng rồi." Tiểu
Trương không dám nhìn vào ánh mắt của hắn.
Tần Tuyển không nói gì,
muốn đến phòng xem Lâm Yến Vũ. Tiểu trương ngăn cản hắn: "Tuyển Thiếu, cô
Lâm vừa mới ngủ, đã khóc cả đêm... Bác sĩ nói, cô ấy không thể chịu kích thích
nữa, nếu không sẽ ảnh hưởng đên sự phát triển của thai nhi. Thủ trưởng gọi điện
thoại về hỏi, lệnh cho chúng tôi phải chăm sóc cô ấy thật tốt, bằng không liền
đuổi chúng tôi."
"Cô không nghe lời
ta, ta lập tức có thể đuổi cô." Tần Tuyển không thèm để ý tới lời nói của
Tiểu Trương. Tiểu Trương vẫn chắn trước người hắn: "Hiện tại ngài có đuổi
tôi cũng không sao, nhưng lời phải nói tôi vẫn sẽ nói, thân thể cô Lâm rất yếu
ớt, lại là phụ nữ mang thai, cô ấy không thể chịu kích thích nữa, ngài cũng
biết tính tình của cô, nóng vội dồn ép, cô ấy sẽ làm ra chuyện gì không ai đoán
trước được, nếu ngài muốn cô ấy chết, vậy thì hiện tại ngài đi tìm cô ấy
đi."
Tiểu Trương nói xong
lời này, không quay đầu lại mà tiêu sái bước đi. Tần Tuyển thở dài một hơi,
cuối cùng không đến tìm Lâm Yến Vũ.
Sáng sớm hôm sau, Tần
Tuyển ăn xong điểm tâm thì đi ra ngoài, Lâm Yến Vũ nhìn xe của hắn chạy khỏi
sân, liền đi tìm Tiểu Trương, đưa cho cô ấy một tờ giấy.
"Hơn một tháng
trước tôi có đặt một đôi hoa tai đính ngọc trai ở cửa hàng, vẫn không có thời
gian đến lấy, cô cầm theo tờ giấy này, đem theo thẻ tín dụng của tôi, đến của
hàng lấy đôi hoa tai về đây. Nói với nhân viên cửa hàng, tôi không tìm được hoá
đơn nhận hàng, để cho các chị ấy kiểm tra liên còn lại, nhân viên cửa hàng biết
nét chữ của tôi, sẽ đem hoa tai giao cho cô."
Tiểu Trương nhận lấy,
nhìn mấy chữ viết thanh tú, còn có mật mã của thẻ tín dụng, không nghi ngờ gì,
tìm tài xế lái xe đưa cô vào trong thành phố. Tiểu Trương suy nghĩ lại, quyết
định vẫn nên đến tìm Tần Tuyển trước, để cho hắn xác nhận không có vấn đề gì,
rồi hãy đi lấy hoa tai giúp Lâm Yến Vũ.
Sau khi Tần Tuyển đọc
tờ giấy kia, nghiên cứu từng chữ một, cũng không phát hiện có gì không ổn, để
cho Tiểu Trương đi lấy.
Trong cửa hàng, sau khi
Tiểu Trương giao tờ giấy cho điếm nhân viên cửa hàng trang sức, nhân viên cửa
hàng lục lại hồ sơ, đem đôi hoa tai mà Lâm Yến Vũ đặt hàng trước đó giao cho
Tiểu Trương mang về.
Ngay hôm sau, cảnh sát
theo dõi thấy Lâm Yến Vũ từng sử dụng thẻ tín dụng chi tiêu ở tại cửa hàng này,
thông báo cho Tiêu Lỗi. Sau đó, Tiêu Lỗi và Diệp Tiểu Hàng cùng đến cửa hàng,
tìm nhân viên cửa hàng hỏi rõ tình huống, nhân viên cửa hàng lấy tờ giấy của
Lâm Yến Vũ ra giao cho anh.
Tiêu Lỗi xem đi xem
lại, không thấy có gì bất thường, hỏi nhân viên cửa hàng: "Tờ giấy này có
thể để cho chúng tôi mang đi không?" Nhân viên cửa hàng lắc đầu:
"Thật ngại quá, bởi vì cô Lâm không giao ra hoá đơn nhận hàng cho chúng
tôi, nên chúng tôi chỉ có thể dùng tờ giấy này làm biên lai, làm bằng chứng
thay cho hoá đơn nhận hàng." "Sao chép lại đi." Diệp Tiểu Hàng
nhắc nhở Tiêu Lỗi.
Sau khi Tiêu Lỗi sao
chép xong tờ giấy thì mang đi, trên xe, anh xem hết lần này đến lần khác, cảm
thấy mấy chữ Lâm Yến Vũ viết có chút kỳ lạ, linh quang chợt lóe, nói Diệp Tiểu
Hàng cho xe chạy về Bộ.
"Có thể là Yến Vũ
dùng tín hiệu Morse để viết, anh phải về sắp xếp lại một chút mới có thể hiểu
được." Trong lòng Tiêu Lỗi ôm một tia hy vọng. Ngại vì có liên quan đến
Tần Hạc An, bọn họ không có cách nào làm to chuyện, cho nên cũng không có đến
chỗ Tần Tuyển để ép hỏi, chẳng qua chỉ điều tra nghe ngóng, mấy ngày qua ngoại
trừ có ghi chép về chi tiêu của thẻ tín dụng này, họ không tìm được manh mối có
lợi gì.
Trở về Bộ, Tiêu Lỗi dẫn
Diệp Tiểu Hàng đến văn phòng của anh. Tiêu Lỗi chú ý từng chữ viết của Lâm Yến
Vũ trên tờ giấy, sự dụng cách phiên âm Hán ngữ ghi chép ra, ra được một chuỗi
ký tự, lại đem chuỗi ký tự này sắp xếp dựa theo tín hiệu Morse.
"Từ gốc là
gì?" Diệp Tiểu Hàng cũng là người trong nghề, vừa nhìn thấy chuỗi ký tự
kia chỉ biết đó là mã điện tín được mã hóa."《 Mang hoa tai ngọc trai cho cô
gái 》, Tracy? Tiểu thuyết
Chevrolet, thử xem xem có đúng là cái này hay không." Tiêu Lỗi nhiều lần
nghiên cứu tờ giấy của Lâm Yến Vũ, mạnh dạn suy đoán.
"Cô ấy làm sao
biết được tín hiệu Morse?" Diệp Tiểu Hàng hỏi Tiêu Lỗi.
"Anh dạy cô ấy,
sau khi cô ấy xem trong một bộ phim nào đó mà không hiểu, cảm thấy rất hứng
thú, đòi học, anh chỉ dạy cho cô ấy cái đơn giản nhất, là nhập môn tín hiệu
Morse, người không chuyên yêu thích mà đạt
đến trình độ này cũng khá lắm rồi." Tiêu Lỗi giải thích.
"Chậc, em lại học
được một chiêu." Diệp Tiểu Hàng nói. 《Mang hoa tai ngọc trai cho cô gái 》 sắp xếp lại cho phù
hợp, rất nhanh, hai người họ liền giải mã được tín hiệu Morse mà Lâm Yến Vũ
viết.
"Các ngọn núi bao
quanh biệt thự, đây là ý gì?" Diệp Tiểu Hàng trầm ngâm, bỗng nhiên anh và
Tiêu Lỗi cùng đồng thanh: "Biệt thự Hoài Sơn!" Hai người lập tức hiểu
ra.
Khó trách một nhóm
người tìm như thế nào cũng đều tìm không ra, hóa ra người của Tần gia đem cô
đến đó. Tiêu Lỗi thầm tự trách mình hồ đồ, khi đó Yến Vũ có nói qua, Tần Hạc An
phái người mời cô đến biệt thự Tiểu Thương Sơn nói chuyện, tại sao trong lúc
cấp bách lại không nghĩ ra.
Sống ở nơi đó toàn là
nhân viên quan trọng của quân đội và chính phủ, cảnh giới cao cấp một, muốn ra
vào phải có giấy thông hành màu đỏ, xe ra vào đều phải bị kiểm tra nghiêm ngặt,
đừng nói là cảnh sát, cho dù là quân đội, không có giấy thông hành cũng vào
không được.
"Làm sao bây giờ,
giấy thông hành của quân đội chúng ta sử dụng đều là màu lam, cho dù là các anh
có giấy thông hành đặc chủng của cục cơ mật cũng không đi qua được biệt thự
Hoài Sơn, trong khoảng thời gian ngắn đến chỗ nào làm giấy thông hành màu đỏ
đây? Phải là cái loại đẳng cấp cao nhất này? Trưởng bối trong gia đình em mấy
ngày nay không có trong thành phố, không giúp được gì." Diệp Tiểu Hàng suy
nghĩ khổ não.
Chính phủ và quân đội
vốn thuộc hai nhánh quản lý khác nhau, trên cơ bản không can thiệp đến chuyện
của nhau, muốn đến khu vực quản chế, không có giấy thông hành thì nửa bước cũng
khó đi, tuyệt đối không có khả năng xông vào, không ai có thể bảo đảm không gây
ra chuyện ầm ỹ, từ nhỏ bọn họ đã nghe quen tai nhìn quen mắt, biết chuyện gì có
thể làm chuyện gì không thể làm, nếu là chuyện bình thường thì thôi, liên quan
đến Tần Hạc An, liên quan đến lãnh đạo Đảng và Chính phủ, mọi chuyện đều phải
thận trọng, không thể hành động thiếu suy nghĩ được.
Lại nói tiếp, muốn làm
giấy thông hành đối với bọn họ mà nói không phải là việc gì khó, nhưng dù sao
cũng phải nhờ vào quan hệ tìm người, không phải thoáng một cái là có thể biến
ra, nếu có sẵn thì không còn gì tốt hơn. Chuyện của Lâm Yến Vũ không thể trì
hoãn nữa, càng chậm trễ lập tức càng nguy hiểm hơn.
"Nếu không thì tìm
anh của em suy nghĩ biện pháp?" Tuy rằng Diệp Tiểu Hàng và anh họ không
thể nào đối phó được, trong lòng anh biết, trong kinh thành không có chuyện gì
mà anh họ làm không được.
Tiêu Lỗi suy nghĩ một
lát, gọi điện thoại cho Tạ Vũ Dương. Sau khi Tạ Vũ Dương tiếp điện thoại, Tiêu
Lỗi nói: "Số điện thoại của Tiểu Lê là bao nhiêu, có thể nói cho tôi biết
hay không? Tôi có chút việc tìm cô ấy."
Tiểu Lê là vị hôn thê
của Tạ Vũ Dương, chức vụ của ông nội cô ấy thuộc vào nhóm người tối cao, tìm cô
ấy mượn giấy thông hành màu đỏ, cô ấy chắc chắn có. Tạ Vũ Dương nghe nói vậy,
ngạc nhiên hỏi: "Cậu tìm cô ấy có chuyện gì? Nói với tôi cũng được."
Tiêu Lỗi nghe trong lời
nói của anh ta có chút chua, không khỏi cười nhạt: "Tôi tìm cô ấy,
không tìm cậu, nhanh lên, đưa cho tôi số điện thoại." "Cậu không nói
cho tôi biết, tôi cũng sẽ không nói cho cậu, lúc này Tiểu Lê nhà tôi đang ở
trường, không rảnh nói chuyện với cậu đâu." Tạ Vũ Dương không biết chuyện
gì đã xảy ra, còn chậm rãi.
"Tôi có chuyện rất
rất gấp, tôi tìm cô ấy để cứu người, được rồi chứ." Tiêu Lỗi tăng âm
lượng. Diệp Tiểu Hàng nói: "Anh khỏi cần đôi co với Vũ, anh ta quản tiểu
nha đầu kia rất chặt, sẽ không dễ dàng cho anh liên hệ với cô ta đâu."
Tạ Vũ Dương nghe được
lời hai người họ nói, ngạc nhiên hỏi: "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
Lúc này Tiêu Lỗi mới đem tình hình nói đơn giản với anh ta. Tạ Vũ Dương vừa
nghe xong tình hình, lập tức nói số điện thoại của Tiểu Lê cho Tiêu Lỗi.
Một tiếng đồng hồ sau,
Tiêu Lỗi cùng Diệp Tiểu Hàng và Tạ Vũ Dương đứng bên ngoài biệt thự Hoài Sơn ở
Tiểu Thương Sơn chờ đợi, thấy Tiểu Lê ngồi trên chiếc xe kiểu dáng thể thao
chạy đến, Tạ Vũ Dương bước đến trước đón cô. Tiểu Lê bước xuống xe, đầu tiên là
ôm vị hôn phu Tạ Vũ Dương của mình, sau đó chạy đến chỗ Tiêu Lỗi.
"Anh Lỗi, anh muốn
giấy thông hành, em đã trộm đến đây cho anh, trên xe của ông nội em có nhiều
lắm, em không biết anh muốn cái nào, đều lấy hết đến đây, cho dù đi Trung Nam
Hải cũng không có vấn đề gì. Anh cầm lấy để sử dụng, ông sẽ không phát hiện
đâu, em có nói qua với chú Trần, em muốn đến biệt thự Hoài Sơn để thăm một
người chị, lập tức sẽ quay về." Tiểu Lê giao giấy thông hành cho Tiêu Lỗi.
Thấy Tiểu Lê giống như
hiến vật quý, cầm một xấp giấy thông hành đưa cho Tiêu Lỗi, bên này Tạ Vũ Dương
có chút dở khóc dở cười, những cái anh cũng có thể làm được, anh cũng có sẵn mà
không cần nhờ Tiểu Lê phải mang đến.
"Ai da, Tiểu Lê à,
có thể coi như là em đã cứu anh Lỗi một mạng rồi đó, anh ta cũng sắp vội muốn
chết." Diệp Tiểu Hàng nhìn thấy giấy thông hành, cũng cao hứng, khen Tiểu
Lê có năng lực làm việc.
Tiểu Lê sớm chú ý tới
vẻ mặt kỳ quái không được tự nhiên của Tạ Vũ Dương, đảo mắt nhìn xung quanh, cố
ý cười với Tiêu Lỗi: "Chuyện của anh Lỗi chính là chuyện của em. Anh Lỗi,
anh yên tâm đi, chuyện lớn cỡ nào cũng có ông nội của em chịu trách
nhiệm." "Cám ơn." Tiêu Lỗi gật đầu.
Tạ Vũ Dương bước đến
dắt tay của Tiểu Lê, đưa cô lên xe: "Tụi anh còn có chút việc, em về trước
đi." "Không được, em muốn theo các anh đi cứu người." Tiểu Lê
không chịu đi, cô thích nhất là đi xem náo nhiệt, huống hồ chuyện này lại hồi
hộp và kích thích như vậy.
"Nghe lời anh, về
trước đi, đừng làm cho ông nội của em lo lắng." Tạ Vũ Dương tìm một lý do
lừa cô đi, kéo cửa xe, ôm cô đưa vào trong xe, chỉ thị tài xế lái xe đi. Tiểu
Lê xoay người cười gian xảo, đưa tay sờ mặt anh ta: "Thế nào, em làm trở
ngại việc của các anh à?"
"Đi nhanh
đi." Tạ Vũ Dương đóng cửa xe, chỉ mong sao xe của Tiểu Lê chạy càng xa
càng tốt."Sau khi anh về nhà thì kể lại cho em nghe với nha." Tiểu Lê
quay kính xe xuống, quyến luyến nhìn biệt thự đằng xa, thầm nghĩ nơi đó sẽ phát
sinh ra chuyện gì nhỉ?
Vừa nhìn xuống, thấy Tạ
Vũ Dương đang đứng ở bên ngoài xe nhìn mình, Tiểu Lê chu cái miệng nhỏ nhắn
lên, làm động tác hôn. Tạ Vũ Dương khẽ cười, nháy mắt với cô.
Nhóm Tiêu Lỗi cầm giấy
thông hành, thuận lợi tiến vào khu biệt thự, đến ngoài cổng cụm biệt thự mà Tần
Hạc An thường sống thì dừng lại. Nhân viên cần vụ Tiểu Trương tưởng rằng Thủ
Trưởng trở về nhà, đi ra ngoài xem tình hình, kết quả nhìn thấy ba quân nhân
trẻ tuổi mặc quân trang từ trên chiếc xe quân sự Hummer bước xuống.
Tiểu Trương thầm thán
phục, mấy vị này cũng thật đẹp trai, mặc quân trang, tư thế oai hùng rắn rỏi,
lại nhìn ngũ quan, càng cảm thấy ngạc nhiên, đều là mỹ nam, chỉ bằng vào tư thế
khuôn mẫu cùng dáng đi, cũng biết thân phận của họ tuyệt đối không tầm thường.
Tiêu Lỗi nói một tiếng
với Tiểu Trương, nhờ cô mời người quản sự ra để nói chuyện. Chỉ chốc lát sau,
cần vụ trưởng của biệt thự Hoài Sơn đi ra, nhìn thấy bọn họ đang đứng ở trong
sân, tiến lên hỏi rõ mục địch đến đây.
"Lâm Yến Vũ đang ở
đâu, mời cô ấy xuống đây, tôi là anh trai của cô ấy." Diệp Tiểu Hàng lên
tiếng đầu tiên. Có thể có giấy thông hành màu đỏ, cần vụ trưởng vừa nghe cũng
biết cấp bậc của mấy người này không thấp, nghe thấy câu hỏi của Diệp
Tiểu Hàng, đầu tiên là sững sờ, lập tức chú ý tới quân hàm Thượng tá của anh
ta, xem ra còn chưa đến 30 tuổi, sau khi nghi hoặc một lúc lâu thì nói:
"Cô Lâm không có ở đây, một tiếng trước, Tần Tuyển đã phái xe đến rước cô
ấy đi rồi."
"Không thể nào,
nhất định cô ấy còn ở đây." Mắt thấy hy vọng tan vỡ, Tiêu Lỗi có chút
không kiềm chế được, kích động túm lấy cổ áo của cần vụ trưởng. Cần vụ trưởng
rất bình tĩnh, nói: "Xin buông tay, tôi nói lại lần nữa, trước khi Thủ
trưởng đi khỏi đã căn dặn, ngoại trừ người của Tần gia, bất luận kẻ nào cũng
không thể tiến vào biệt thự này. Hiện tại, mời các người đi cho."
"Lỗi, nhiều lời
với hắn cũng vô dụng, chúng ta đi tìm Tần Tuyển, trực tiếp đòi người." Tạ
Vũ Dương đề nghị. Lúc này Tiêu Lỗi đã bình tĩnh lại, không ầm ỹ nữa, ba người
cùng nhau rời khỏi.
Đến bên dưới công ty
của Tần Tuyển, Diệp Tiểu Hàng nói với Tiêu Lỗi: "Em thấy để em và Vũ lên
đó tìm Tần Tuyển trước thì tốt hơn, hắn nhìn anh tâm tình chắc chắn sẽ không
tốt, làm căng sự việc sẽ khó thỏa thuận." Tiêu Lỗi suy nghĩ, nghe theo đề
nghị của anh.
Tần Tuyển đang ngồi
trong văn phòng, nghe thư ký nói có hai vị quân nhân tìm hắn, để thư ký đưa bọn
họ vào."Ngọn gió nào thổi hai người cùng nhau đến đây vậy? Tiêu Lỗi còn ở
dưới lầu à, chi bằng gọi hắn lên đây luôn, chúng ta cùng nhau nói chuyện."
Tần Tuyển ung dung tựa vào lưng ghế da.
"Tuyển, cậu giao
em gái tôi ra đây, cô của tôi chỉ có một đứa con gái này, là huyết mạch của
Diệp gia chúng tôi." Diệp Tiểu Hàng quyết định tiên lễ hậu binh, trước
tiên nói đạo lý với hắn. Tần Tuyển nhún vai: "Chuyện cô ấy ở đâu thì có
liên quan gì đến tôi, tôi cũng đâu có giấu cô ấy."
"Cậu lại thế nữa
rồi, tôi còn không hiểu cậu sao. Tôi xem cậu là anh em mới đến tìm cậu, cậu làm
gì người khác tôi cũng mặc kệ, đừng đụng đến người của Diệp gia chúng tôi. Từ
nhỏ em gái tôi đã không có cha, hiện tại mẹ cũng không có, cậu coi như thương
hại cô ấy, đừng chơi đùa cô ấy nữa." Diệp Tiểu Hàng khuyên nhủ.
"Cậu đến trễ rồi,
tôi đã an bài xong với bọn đầu rắn, bán cô ta đến Đông Nam Á rồi, bọn đàn ông ở
chỗ đó sẽ nhiệt tình chăm sóc cô ấy." Trên mặt Tần Tuyển có một tia cười
lạnh.
Diệp Tiểu Hàng nổi giận
đùng đùng, đứng bật dậy, túm chặt cổ áo của Tần Tuyển, tức giận mắng: “Mày
mẹ kiếp dám làm như thế tao sẽ băm mày ra." Tạ Vũ Dương
thấy thế, vội vàng chạy tới tách hai người họ ra.
"Được rồi được
rồi, các người đừng như vậy. Tuyển, nhiều năm như vậy Tạ Vũ Dương tôi hiểu rõ
con người cậu, tôi biết cậu cố ý nói như vậy, cậu sẽ không làm như vậy đâu. Ba
cậu cũng sẽ không đồng ý, cô ấy là em gái của cậu, cậu ngẫm lại đi. Còn có tôi
cùng nhóm bạn bè nữa, nếu cậu làm như vậy, không bằng cả heo chó. Là cô ấy có
lỗi với cậu, nhưng hiện tại cô ấy đang mang thai, cậu không thể cứ như vậy
được." Lời nói này của Tạ Vũ Dương hiểu chi dĩ lý, động chi dĩ tình *(dùng
tình cảm đả động đối phương, dùng đạo lý để thuyết phục đối phương.
Tần Tuyển thở dài, sau
một lúc lâu mới nói với họ: "Hiện tại cô ấy đang ở Hương Sơn, mẹ tôi đòi
gặp cô ấy." "Tôi nói đây chính là cậu cố tình làm thế, cậu biết rõ mẹ
cậu hận cô ấy bao nhiêu, hiện tại cô ấy là phụ nữ đang mang thai, không thể
chịu xúc động, không thể chịu kích thích, là cậu cố tình, chắc chắn là cậu cố
tình." Diệp Tiểu Hàng thở hổn hển, không ngoảnh lại nhìn Tần Tuyển, trực
tiếp chạy thẳng ra bên ngoài, sợ rằng nếu muộn một bước, Lâm Yến Vũ sẽ gặp phải
bất trắc.