Thiên Nga Đen

Chương 41




Ngày đó, Bệnh Viện Đa Khoa Quân Đội Giải Phóng Nhân Dân được một phen náo nhiệt, Lý Học Chu gọi điện thoại thông báo với bệnh viện, thủ trưởng sắp đại giá quang lâm, sau khi bệnh viện nhận được thông báo, nhanh chóng bắt tay vào sắp xếp. Ngoại trừ bệnh nhân nội trú đang được nhân viên y tế khám chữa bệnh, bất luận là nhân viên tạp vụ hay người nhà là bệnh nhân cũng không được phép tới gần, tất cả đều phải chờ nhận được thông báo của bệnh viện, mới được sắp xếp thăm hỏi lại.

Thủ trưởng đích thân đến đây, mục đích là thăm cô con gái bị bệnh, cô gái kia tuổi không lớn lắm, khoảng 24- 25, không biết là con gái hay là con dâu của ông.

Từng tiếp đãi qua vô số đại nhân vật, nhưng mấy năm nay Tần Hạc An luôn luôn không phô trương, không phải trường hợp trọng yếu thì hiếm có khả năng nhìn thấy ông lộ diện, cao thấp trong bệnh viện đều thảo luận sôi nổi.

Đến thăm con dâu, khả năng này không cao, cho dù đến cũng là cha con ông ta cùng nhau đến, nhưng chỉ có một mình ông ta vào phòng bệnh, chứng tỏ không phải là con dâu; thăm con gái, dường như khả năng cũng không lớn, cô gái kia bất quá chỉ là cảm mạo phát sốt, làm cha quan tâm lo lắng cũng không cần thiết phải huy động lực lượng chạy đến bệnh viện thăm hỏi, còn khiến cho thần thần bí bí.

Như vậy thì chỉ có một khả năng , mọi người ngầm hiểu trong lòng không nói ra. Cô gái kia ở trong lòng thủ trưởng khẳng định là rất rất quan trọng, cho nên đích thân đến thăm cô, hơn nữa một mình gặp mặt. Loại sự tình này, mọi người cũng không ngạc nhiên lắm khi gặp phải, là một đại cán bộ, rốt cuộc cũng chỉ là một người đàn ông, cũng có thất tình lục dục.

Trong lòng nghĩ như vậy, ai có thể dám nói ra, bên ngoài phòng bệnh có một loạt vệ sĩ cùng nhân viên đi theo, khuôn mặt đều nghiêm túc, thỉnh thoảng có bác sĩ y tá to gan lớn mật muốn ở xa xa liếc nhìn một cái, khi nhìn thấy những người này, cũng đều tự thấy khiếp đảm.

Trong phòng bệnh, vốn dĩ Lâm Yến Vũ đang nằm nghỉ ngơi, nhìn thấy Tần Hạc An tiến vào, kinh ngạc tột đỉnh, lập tức ngồi dậy."Bác Tần..." Giọng nói của Lâm Yến Vũ run run, thật sự cô không nghĩ tới sẽ phải nhìn thấy Tần Hạc An dưới tình huống như vậy.

Vẻ mặt của Tần Hạc An rất kỳ lạ, vừa ôn hòa, lại vừa mang theo một tia ngờ vực, tóm lại là làm cho người khác suy nghĩ không ra được, thời gian làm lãnh đạo lâu năm, hỉ nộ đều không biểu lộ ra mặt, làm sao để cho người khác dễ dàng biết trong lòng ông đang nghĩ gì.

Tần Hạc An vừa ngồi xuống giường bệnh vừa đánh giá Lâm Yến Vũ, từ lúc ông nhìn thấy ảnh chụp bên Mỹ gửi đến, nhận ra Lâm Lệ Sinh chính là Phùng Khiên, đã sớm muốn gặp mặt Lâm Yến Vũ, thật vất vả mới có cơ hội, nhưng lại là ở trong phòng bệnh.

Sau một lúc lâu, ông mới dùng một giọng nói rất nhẹ nhàng rất ôn hòa mà hỏi: "Mẹ cháu có phải tên là Diệp Hinh Nhiên hay không?" Lâm Yến Vũ nghe hỏi như thế, sắc mặt thay đổi kinh hoàng, cổ họng nghẹn ngào, như thế nào cũng nói không ra lời được. Tần Hạc An thấy sắc mặt cô trắng bệch, cô không cần trả lời cũng hiểu được, cô chính là con gái của Diệp Hinh Nhiên.

"Mẹ cháu có từng nói qua với cháu, cha cháu là ai hay không?" Tần Hạc An nhìn chằm chằm Lâm Yến Vũ. Lâm Yến Vũ cúi mặt, lắc đầu, biểu tình rất là thống khổ.

Tần Hạc An đứng lên vỗ vai của cô, cân nhắc lại câu chữ, nhưng chỉ nói: "Bác biết mẹ cháu." Bỗng nhiên Lâm Yến Vũ ngẩng đầu nhìn ông, ánh mắt bình tĩnh, nhìn không chớp mắt, dường như muốn nhìn thấu biểu tình trên mặt ông, ánh mắt của cô làm người khác cảm thấy lo sợ.

"Bộ dạng của cháu và mẹ cháu rất giống nhau, tính cách cũng giống... Những bức thư này đều là cháu gửi cho bác? Cháu đã biết từ lâu." Tần Hạc An cố hết sức kiềm nén cảm xúc phức tạp trong lòng, nhưng mà thiên tính giữa cha và con gái, nay con gái ruột ngay tại trước mặt, ông làm thế nào để khống chế, cũng vẫn khó tránh khỏi toát ra cảm xúc chân thật.

"Cháu không biết bác đang nói cái gì." Lâm Yến Vũ thề thốt phủ nhận. Chân mày Tần Hạc An hơi nhíu lại, lập tức dãn ra, quyết tâm cùng cô làm rõ: "Bác chính là cha cháu." Lâm Yến Vũ nghe xong, đột nhiên tim đập thình thịch, rốt cục cũng đợi được đến ngày này, chính miệng ông ta thừa nhận.

"Ông không phải là cha tôi." Lâm Yến Vũ hất tay ông ta ra, không cho ông đụng đến mình dù chỉ một chút."Yến Vũ, đừng như vậy...Cha là cha của con!" Tần Hạc An thấy tâm tình của con gái kích động, muốn trấn an cô.

"Ông tránh ra, ông căn bản không phải là cha tôi, cha tôi đã chết từ lâu rồi! Ông không xứng làm cha tôi!" Lâm Yến Vũ nhìn Tần Hạc An, toàn bộ cảm xúc đều bộc phát ra hết. Từ lâu cô đã muốn phát tiết một lần như vậy, từ lần đầu tiên nhìn thấy ông ta, đã muốn mắng ông ta như vậy, vì mẹ của cô phải chết thảm ở tha hương, vì hai mẹ con cô mấy năm nay phải chịu ủy khuất.

Bên ngoài cửa, nhóm nhân viên đi theo nghe được âm thanh từ trong phòng bệnh truyền ra, trong lòng đều chấn động. Rốt cuộc cô gái này là ai, lại có thể dám hô to gọi nhỏ đối với Tần Hạc An như vậy, Tần Hạc An làm quan chức đã nhiều năm, nay lại quyền cao chức trọng, chưa từng có người nào dám nói với ông ta như vậy. Nhưng nghe lại một cách cẩn thận, dường như nghe được chữ cha, mọi người càng thêm nghi hoặc.

Lý Học Chu vẫy tay ra hiệu cho mọi người cách phòng bệnh xa một chút, để tránh một số người nghe tiếng được tiếng không, liền tung tin đồn nhảm nhí ra bên ngoài. Thư ký trưởng đã có chỉ thị, mọi người đành phải lui về phía sau.

Tiểu Tương xách theo bình giữ ấm từ trong thang máy đi ra, đi được vài bước trên hành lang, thì có người đến ngăn cô lại, không cho cô tới gần, hơn nữa nói với cô, thời gian thăm hỏi bị tạm hoãn lại.

"Ngày nào vào thời gian này chị Lâm cũng đều phải dùng canh." Tiểu Tương ôm bình giữ ấm, đối với nhóm người thoạt nhìn có chút dữ dằn, trong lòng nghi ngờ. Cô ở Nhà họ Tiêu vài năm, cũng có chút kiến thức, xem tư thế này, cô cũng đoán được là có đại nhân vật tới đây.

"Cô chờ một lát nữa rồi hãy vào trong." Đội trưởng cảnh vệ rất cảnh giác, cặp mắt quét qua vài lần trên bình giữ ấm cô ôm trong lòng. Tiểu Tương gặp phải tình hình này, đành phải tránh sang một bên, ngồi chờ ở băng ghế dài.

Trong phòng bệnh, hai cha con vẫn đang tranh chấp."Yến Vũ, con hãy nghe cha nói, mấy năm nay cha cũng là bất đắc dĩ... Cha nghe nói hai mẹ con ở Anh quốc gặp chuyện không may, cha..." Tần Hạc An nói tới đây, cảm xúc bỗng nhiên dao động, khổ sở đến nói cũng không được.

Lúc này Lâm Yến Vũ đã lấy lại bình tĩnh, hờ hững đáp: "Tôi không muốn nghe ông giải thích gì cả, ông cũng không phải là cha tôi, cho dù mẹ tôi còn sống, cũng sẽ không muốn gặp lại ông." Cô nằm lại trên giường một lần nữa, kéo chăn đưa lưng về phía Tần Hạc An, Tần Hạc An không còn cách nào khác, đành phải rời khỏi đó.

Lý Học Chu nhìn thấy Tần Hạc An từ trong phòng bệnh đi ra, sắc mặt âm trầm, vội vàng nghênh đón."Sao rồi?" Lý Học Chu thân thiết hỏi. Tần Hạc An thở dài: "Tìm người thu xếp, để cho con bé xuất viện."

"Xuất viện? Bây giờ?" Lý Học Chu kinh ngạc. Tần Hạc An nói: "Con bé phải xuất viện! Ta muốn thế, cứ vậy đi, an bài cho con bé đến sống ở biệt thự Hoài Sơn, không có lệnh của ta, đừng để con bé rời đi."

Thủ trưởng lên tiếng , Lý Học Chu cũng không dám hỏi nhiều, vội đáp: "Được, việc này để tôi đi thu xếp." Giọng điệu Tần Hạc An chậm lại: "Con bé đó có thành kiến rất lớn đối với ta, ta phải giải thích với nó cho tốt, bằng không nó sẽ luôn luôn có khúc mắc."

Nói xong, Tần Hạc An dẫn nhóm nhân viên đi theo xuống lầu. Lý Học Chu tuân theo chỉ thị của ông, tìm cách liên hệ chuyện Lâm Yến Vũ xuất viện. Lý Học Chu từng chút cân nhắc liền hiểu được, trong lòng thủ trưởng còn có một tầng băn khoăn.

Nếu Lâm Yến Vũ kia đã sớm biết Tần Hạc An là cha ruột của mình, tất nhiên cũng sẽ biết Tần Tuyển là anh cùng cha khác mẹ với cô, cô cố ý tiếp cận Tần Tuyển, mục đích rất rõ ràng, cô muốn cho trên dưới Tần gia không người nào được yên. Tâm tư của cô gái kia kín đáo, hết thảy đều nằm trong kế hoạch của cô, chính là cô không nghĩ tới, Tần Hạc An từ lâu đã bắt đầu hoài nghi thân phận của cô.

Nhưng mà, đối với cô con gái nhỏ này, trong lòng Tần Hạc An cuối cùng vẫn cảm thấy áy náy và yêu thương sâu sắc, không nói đến chuyện từ nhỏ cô đã không bên cạnh ông, dù chỉ một ngày ông cũng chưa từng hoàn thành trách nhiệm làm cha, tuy rằng mẹ cô đã qua đời, cô một thân một mình lẻ loi hiu quạnh, kẻ làm cha lại không thể sị độc tình thâm (*).

(*) Nguyên văn là 舐犊情深: Sị là động tác liếm, độc là con bê, con nghé. “Sị độc tình thâm” nguyên là động tác liếm âu yếm của bò mẹ đối với bò con. Sau thường được dùng để chỉ tình yêu thương vô bờ bến của bố mẹ đối với con cái.

Lúc trước, khi nhận được tin hai mẹ con đã chết, trong lòng Tần Hạc An có bao nhiêu thống khổ, Lý Học Chu là tâm phúc thân cận, đều nhìn thấy trong mắt, biết nhiều năm nay tình cảm của vợ chồng Tần Hạc An bất hòa, cũng là có liên quan rất lớn đến chuyện này.

Tiểu Tương chờ đoàn người Tần Hạc An đi khỏi, mới đi vào trong phòng bệnh. Nhìn thấy trên mặt đất, đồ đạc bị ném khắp nơi, không khỏi ngẩng đầu nhìn Lâm Yến Vũ, thấy cô nằm nghiêng trên giường, nhìn không thấy mặt, chỉ nhìn thấy lưng không ngừng co rút, đoán cô có phải đang khóc hay không.

"Chị Lâm, em đến rồi, em có đem cho chị canh đu đủ chưng tổ yến." Tiểu Tương thử đặt tay lên người Lâm Yến Vũ vỗ nhẹ. Một lát sau, Lâm Yến Vũ xoay người lại, đôi mắt hồng hồng, hiển nhiên là vừa khóc, nhìn Tiểu Tương miễn cưỡng cười: "Cám ơn em, mang qua đây đi."

"Chị Lâm, người vừa rồi là ai vậy, trông bộ dạng rất hung dữ." Trong lòng Tiểu Tương cân nhắc, chuyện này có nên báo lại với Tiêu Lỗi hay không.

Lâm Yến Vũ mở miệng nói với cô: “Là bạn của cha chị, nghe nói chị bị bệnh, nên đến thăm. Tiểu Tương... Trước hết chuyện này em đừng nói với anh Lỗi." Tiểu Tương gật đầu: "Em biết rồi, em sẽ không nói." Lâm Yến Vũ cười cười: "Chờ anh ấy đi công tác trở về, tự chị sẽ nói với anh ấy." Tiểu Tương cũng nhìn cô cười cười.

Sau khi Lý Học Chu lo xong thủ tục xuất viện cho Lâm Yến Vũ, gọi điện thoại đến biệt thự Hoài Sơn, để nhân viên công tác biệt thự chuẩn bị, một cô con gái thân thích bên nhà thủ trưởng phải đến đó sống. Việc này dù sao không nên làm lớn, thân phận Lâm Yến Vũ vẫn phải được giữ bí mật.

Sau khi Tiểu Tương ra về, Lâm Yến Vũ đang ngủ, bỗng nhiên có một nhóm y tá tiến vào giúp cô thu dọn mọi thứ, làm cô hoảng sợ, muốn gọi điện thoại cho Tiêu Lỗi, lại phát hiện không thấy di động đâu cả.

Lâm Yến Vũ không chịu đi, nhóm y tá kia tiến lên dẫn cô ra ngoài. Lâm Yến Vũ đang định kêu cứu, nhìn thấy Lý Học Chu đứng ở bên cạnh, vội hỏi: "Bác Lý?" Lý Học Chu nói: "Trong bệnh viện nhiều người lắm, bác Tần của cô muốn giúp cô thay đổi hoàn cảnh, không cần sợ, chúng tôi đã sắp xếp cho cô đến sống ở biệt thự Hoài Sơn."

Nghe được bốn chữ biệt thự Hoài Sơn, Lâm Yến Vũ không từ chối, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ. Đó là nơi đóng vai trò quan trong trong việc cởi bỏ quan hệ của Diệp Hinh Nhiên cùng Tần Hạc An, cô vẫn muốn có cơ hội tìm lại nữa, không nghĩ tới lúc này lại được toàn bộ mà không uổng công sức. Thôi được, cho dù là long đàn hổ huyệt (nơi cực kỳ nguy hiểm), cô cũng phải xông vào một lần.

Trước khi đi, Lâm Yến Vũ gọi điện thoại cho tiểu Tương, nói với cô, cám ơn cô hai ngày nay đã chăm sóc, cô đã xuất viện rồi, để cho cô không cần mang canh đến đây nữa. Mặc dù Tiểu Tương buồn bực, nhưng cũng không dám hỏi nhiều.

Trong biệt thự Hoài Sơn. nhân viên công tác đã sớm thay Lâm Yến Vũ bố trí một căn phòng vô cùng xinh đẹp, giống y hệt phòng ngủ của công chúa, hết thảy vật dụng trong phòng cùng trang sức đều được thay mới. Sáng sớm bọn họ nhận được chỉ thị, thủ trưởng vô cùng yêu mến cô con gái của họ hàng này, sức khỏe cô gái không được tốt, đến Bắc Kinh dưỡng bệnh, sắp xếp cho cô sống trong biệt thự của chính mình, chính là để thuận tiện thăm hỏi.

Tất cả mọi người sau khi rời khỏi, một mình Lâm Yến Vũ ngồi trong phòng tự hỏi. Trước sau cô ngã bệnh đã 20 ngày, cơ thể cũng sắp sửa tốt lên, nhưng tinh thần lại luôn không được tốt, cũng không biết là vì sao. Sau khi Tiêu Lỗi đi công tác, có thể là do quá bận rộn công tác, cũng không thường xuyên gọi điện thoại cho cô, khiến trong đầu cô luôn suy nghĩ miên man.

Có phải cô sắp chết hay không, nếu không thì làm sao có thể cả người đều cảm thấy mệt mỏi? Lâm Yến Vũ nằm trên giường, một khi nằm xuống gối thì lại muốn ngủ. Nhưng cô biết, lúc này không thể ngủ được, ký lai chi tắc an chi (*), cô phải đem sự tình suy xét cho rõ ràng.

(*) Nguyên văn là 既来之则安之: nếu đã tới thì phải an tâm bình tĩnh mà đối phó; cái gì tới thì sẽ tới; nếu đã làm thì phải an tâm mà làm.

Chuyện cô ở tại biệt thự Hoài Sơn, tạm thời không thể để Tiêu Lỗi biết, Tiêu Lỗi cũng không biết đến ân oán của cô cùng với người nhà họ Tần, lúc này nói cho anh biết chỉ thêm phiền, hơn nữa thời gian này anh đang đi công tác ở nơi khác, nên tốt nhất là đừng để anh bị phân tâm. Nếu anh có hỏi đến, sẽ nói với anh, là chính cô đã làm thủ tục xuất viện.

Biệt thự Hoài Sơn canh phòng nghiêm ngặt, không phải cô muốn vào là vào được, nghĩ ra là ra được, Tần Hạc An sắp xếp cô ở nơi này, hiển nhiên là có dụng ý của ông ta. Ông ta và Diệp Hinh Nhiên trong lúc đó đã từng phát sinh cái gì, tất nhiên là hai người họ rất rõ ràng, từ chỗ ông ta hẳn là cô có thể biết không ít sự tình.

Lâm Yến Vũ cẩn thận suy xét, cảm thấy việc cấp bách của mình chính là tìm hiểu rõ ràng xem rốt cuộc Tần Hạc An có biết hung thủ tạo ra sự cố nổ tung là ai hay không. Từ mọi lời nói và hành động của ông ta với Diệp Hinh Nhiên còn lưu lại trong những bức thư miêu tả phán đoán, ông ta không có khả năng là hung thủ, nhưng là ông ta có thể vì mục đích riêng nào đó mà đi bao che hung thủ.

Lâm Yến Vũ suy nghĩ trong chốc lát, thật sự cầm cự không nổi, nhắm mắt lại ngủ. Ngủ một giấc, đã là vài giờ, lúc mở to mắt ra, trời đã sắp tối.

Bất ngờ phát hiện Tần Hạc An đang ngồi ở trước cửa sổ, Lâm Yến Vũ theo bản năng ôm lấy chăn ngồi xuống, đề phòng nhìn ông. Tần Hạc An thấy trong ánh mắt cô có một tia hoảng hốt, an ủi cô: "Đừng sợ, ta đến thăm con."

Nóng lòng về con gái yêu, Tần Hạc An đã từ chối hết thảy xã giao buổi tối, lệnh cho tài xế trực tiếp lái xe về biệt thự Hoài Sơn. Nghe nhân viên cần vụ nói Lâm Yến Vũ đang ngủ, ông đi vào phòng cô, nhìn cô. Từ lúc cô được sinh ra, hơn 20 năm không gặp, vừa gặp lại, cô đã lớn như vậy, nhưng mẹ cô lại...

Trong lòng Tần Hạc An có muôn vàn xúc động, thấy rằng dù thế nào cũng đều cảm thấy nhìn không đủ. Không cần kiểm nghiệm ADN, ông biết đây chắc chắn là con gái của ông cùng Diệp Hinh Nhiên, ông mong nhớ ngày đêm ngóng trông một ngày có thể nhận lại cốt nhục tình thân.

Cô rất giống mẹ, có ngũ quan thanh tú minh diễm, tóc mềm mượt tinh tế, ngay cả biểu tình trừng mắt khi nổi giận cũng giống nhau như đúc. Hai mươi mấy năm qua, tuy rằng từ lâu ông đã đoạn tuyệt qua lại với Diệp Hinh Nhiên, nhưng ông vẫn ngầm chú ý đến tình hình của hai mẹ con họ, tấm ảnh trong ngăn kéo ở thư phòng kia, chính là chụp lén ở nhà trẻ.

"Đây là nhật kí của mẹ con, sinh con ra không lâu, cô ấy đã gửi cho ta, sau khi con xem qua, sẽ biết được chuyện năm đó." Tần Hạc An đem một quyển nhật kí có bìa màu lam nhạt giao cho Lâm Yến Vũ. Lâm Yến Vũ nhận lấy thì nhìn thấy, biết đây chính là một trong số những quyển nhật kí bị thất lạc của mẹ cô. Cô đoán không sai, quả nhiên có tồn tại quyển nhật kí này.

"Trước tiên đi theo ta xuống ăn cơm, đã tám giờ hơn rồi." Tần Hạc An nhìn đồng hồ. Lâm Yến Vũ không phản đối, đi theo xuống lầu. Mấy ngày nay cô quả thực rất bất thường, nằm xuống giường đã muốn ngủ, vừa tỉnh ngủ đã nghĩ đến ăn cái gì, ngực thì lúc nào cũng khó chịu, như là bị cái gì đó đè nặng vậy, làm cô khó thở.

Lúc dùng cơm, Lâm Yến Vũ ăn rất nhiều. Những việc trải qua của 4 năm trước làm cho cô sớm học được cách thích ứng với hoàn cảnh, cho dù gặp phải tình huống gì, đừng khiến cuộc sống khó khăn với chính mình, không ăn cơm thì không thể giải quyết được vấn đề, có đủ thể lực mới có tinh thần đối mặt với hoàn cảnh phức tạp.

Nhưng mà, ngay lúc cô ăn cái bánh bao gạch cua thứ ba, một cơn buồn nôn theo dạ dày sộc thẳng lên, cô không thể không buông cái bánh bao, nôn khan một tiếng.

Tần Hạc An ngồi ăn cơm ở đối diện cô, nhìn thấy bộ dáng của cô, bị dọa chết khiếp, vội vàng phân phó nhân viên cần vụ: "Đỡ con bé, mau đỡ con bé về phòng nằm nghỉ ngơi, gọi bác sĩ chăm sóc sức khoẻ đến." Nhóm nhân viên cần vụ chạy nhanh đến, đưa Lâm Yến Vũ về phòng.

Bản thân Lâm Yến Vũ cũng sợ hãi, nghĩ rằng có phải bệnh cũ tái phát hay không, cấy ghép tủy xương bắt đầu xuất hiện hiện tượng bài xích? Đã nhiều ngày cô không có uống thuốc, không loại trừ các phát sinh ngoài ý muốn.

Nằm ở trên giường, bác sĩ đến kiểm tra giúp Lâm Yến Vũ, giúp cô đo nhiệt độ cơ thể và huyết áp, lại rút của cô một ít máu, cô cảm thấy có chút chóng mặt, mê man rơi vào giấc ngủ.

Cũng không biết trải qua bao lâu, Lâm Yến Vũ tỉnh lại, nhìn thấy Tần Hạc An."Nằm đi, bác sĩ nói tình hình của con không được tốt lắm, phải nằm trên giường nghỉ ngơi vài ngày." Tần Hạc An đứng lên, thay cô đắp lại chăn, biểu hiện trên mặt vô cùng khó coi.

"Có phải tôi sắp chết hay không?" Lâm Yến Vũ thấy sắc mặt ông u ám, nghĩ đến chắc là ông nghe bác sĩ nói gì đó, bỗng nhiên dâng lên nỗi sợ hãi. Tần Hạc An thở dài: "Không phải, đừng suy đoán lung tung."

Lâm Yến Vũ thấy ông muốn nói lại thôi, vội hét lên: "Tôi bị làm sao? Mấy ngày nay tôi vẫn luôn cảm thấy trong người khó chịu, không có khả năng không có chuyện." Tần Hạc An lại thở dài, nói với cô: "Con đã mang thai, bác sĩ nói sau này sẽ giúp con kiểm tra kỹ càng tỉ mỉ hơn. Hai người các con... Đây là các con..." Một tư thế “chỉ tiếc rèn sắt không thành thép” bi thương sâu sắc.

Quả thực Tần Hạc An không chịu đựng nổi, con trai cùng con gái của ông cư nhiên lại…, còn có em bé nữa, cái này gọi là làm bậc trưởng bối phải tiếp nhận như thế nào! Khoảnh khắc bác sĩ nói với ông Lâm Yến Vũ đã mang thai, ông cảm thấy đầu của mình ong ong, thiếu chút nữa nổ tung.

"Ta đã liên hệ với bác sĩ xong rồi, mau chóng giúp con làm phẫu thuật lấy ra, đứa nhỏ này không thể giữ lại." Tần Hạc An nói như đinh đóng cột. Nếu giữ lại kết quả, ai biết được sẽ sinh ra một quái thai như thế nào. Chuyện này đối với tất cả mọi người sẽ là một kích thích.

Lâm Yến Vũ lại nở nụ cười, nhìn thấy bộ dáng hổn hển thở không ra hơi của Tần Hạc An, cô cảm thấy rất hả hê, cố ý nói: "Vì sao không thể giữ lại, đây là cốt nhục của ta, ta có quyền sinh ra nó." "Mày! Mày dám!" Tần Hạc An không giữ được bình tĩnh , đây không phải là lúc dung túng cho con cái làm loạn, ông quả thực bị chọc giận đến điên rồi.