Có một món canh nấm hầm
trông rất nhẹ nhàng khoan khoái, Lâm Yến Vũ cầm thìa múc một ít để nếm thử,
hương vị thật sự không tồi. "Đây là canh quả phỉ và nấm Tùng nhung (còn
gọi là nấm Thông) hầm chung với nhau, uống một chút sẽ rất tốt cho cơ
thể." Tiêu Lỗi thấy cô hiếm khi tự động đũa, biết cô thích món ăn này,
thay cô múc một chén nhỏ, đặt trước mặt cô.
Lâm Yến Vũ chậm rãi
thưởng thức, cảm thấy nhai trúng một cái gì đó là lạ, nhai vào giống như chưa
nhừ, không thể không hỏi Tiêu Lỗi: "Đây là cái gì vậy, sao giống như chưa
nhừ, cũng là một loại loài nấm à?" Tiêu Lỗi nhìn thoáng qua, không khỏi
bật cười: "Nhai chưa nhừ cũng đừng ăn, đó là lộc tiên.”
Lộc... Lộc tiên! Nhìn
ánh mắt quái lạ như muốn cười của tất cả mọi người trong bàn, Lâm Yến Vũ rốt
cuộc không chống đỡ được, nhổ ra ngay tại chỗ, Nam Hồn gật đầu với phục vụ,
phục vụ hiểu ý, mang đến cho Lâm Yến Vũ một ly nước lọc.
Đúng là đồ… mà, biết rõ
trong nồi là canh lộc tiên, còn lừa để cô uống nó, thật là quá xấu xa. Mất hết
hứng thú với món ăn, tiếp đó cô không còn thèm ăn nữa, sợ món ăn này lại được
làm từ nguyên liệu kỳ quái gì đó.
Thật vất vả mới dùng
xong bữa tiệc này, mọi người đã lên kế hoạch đi tiếp tăng hai. Trước đó Tiêu
Lỗi đã uống không ít rượu, trong lòng Lâm Yến Vũ không muốn cho anh đi, nhưng
lại khó nói điều gì ở trước mặt người khác, người ta đã cố ý tới tiếp đãi, an bài
trước tiết mục, đi xã giao thì cần phải xã giao, nếu không sao gọi là bạn bè,
bởi vậy tuy cô không đồng ý, nhưng cũng phải giữ thể diện cho Tiêu Lỗi.
Tiêu Lỗi hỏi Lâm Yến Vũ
có muốn đi theo hay không, Lâm Yến Vũ nói: "Em không đi đâu, em trở về
phòng ngủ." Từ lúc ăn canh lộc tiên kia, cô luôn cảm thấy cả người không
thoải mái, không biết có phải do tác dụng tâm lý hay không.
"Vậy em nhớ khóa
cửa cẩn thận, đừng đi đâu hết. Em không quen thuộc nơi này, nên đừng đi lung
tung.". Tiêu Lỗi dặn dò Lâm Yến Vũ. Lâm Yến Vũ gật đầu: "Trở về sớm
một chút, không chơi quá khuya.". Nhớ tới chuyện gì đó, cô lại kéo anh lại
dặn dò: "Có xem biễu diễn đêm thì kiềm chế một chút, đừng làm loạn để xảy
ra sự cố."
Lúc đến đây, cô đã chú
ý tới, Cáp Nhĩ Tân không hề thiếu dạng quán bar phong tình ngoại quốc của Nga,
bọn đàn ông này ra ngoài chơi, không thể thiếu bãi đáp, xã giao một chút thì
không thành vấn đề, cũng không nên chơi quá trớn làm chậm trễ việc quan trọng
của họ.
Tiêu Lỗi cười nhẹ, vân
vê cánh tay của cô: "Trong lòng anh biết rõ.". Lâm Yến Vũ còn lo
lắng, dặn thêm: "Tối nay anh đã uống không ít rượu, gió lạnh làm hơi rượu
nồng hơn nhất định rất khó chịu, tìm phục vụ pha cho anh một chút nước mật ong
để uống giải rượu."
"Biết rồi.".
Tiêu Lỗi vỗ hai má của Lâm Yến Vũ, trong lòng thật cao hứng. Cô quan tâm anh
như vậy, khiến cả người anh thỏa mãn nói không nên lời, dạ dày bị một chút kích
thích này có đáng kể gì, tửu lượng của anh xưa nay luôn cao mà.
Nam Hồn cùng vài người
bạn đứng cách đó không xa kiên nhẫn chờ anh ta anh anh em em hai người họ nói
lời âu yếm, đều có chút ý cười, nhưng không ai hé răng, tất cả đều quá thấu
hiểu bạn bè quen thuộc, thấy dạng tình huống này cũng rất biết điều.
Đưa Lâm Yến Vũ vào thang
máy, Tiêu Lỗi cùng nhóm bạn của anh rời khỏi đó. Lâm Yến Vũ ở một mình trong
phòng của khách sạn, tắm rửa sạch sẽ bằng nước nóng xong, toàn thân vẫn còn cảm
giác được có chút khô nóng.
Nhất định là do ăn lộc
tiên kia, Lâm Yến Vũ tràn đầy tức giận, ngâm mình ở trong nước thật lâu mới ra
ngoài. Nhìn vào gương, tóc ướt sũng , khuôn mặt nhỏ nhắn hồng nhuận, giống như
đã uống rượu. Cô mau chóng lau khô cơ thể, chạy về giường nằm, một ngày mệt mỏi
làm cho cô đi vào giấc ngủ một cách nhanh chóng.
Trong chăn quá nóng,
bất giác, cô xốc góc chăn lên, qua không bao lâu, lại cảm thấy lạnh, lấy tay
kéo trở về, lại nóng, lại xốc lên, cứ lặp lại như thế, rốt cục cô từ trong mộng
bừng tỉnh, theo ánh đèn sáng lờ mờ trước giường, dường như thấy một cái bóng
đen đang ngồi trên giường của cô, theo bản năng thét lên: "Là ai?"
Tiêu Lỗi lấy khăn nóng
thay cô lau mặt, không nghĩ tới bỗng nhiên cô tỉnh lại, an ủi nói: "Đừng
sợ, là anh!" Lâm Yến Vũ thích ứng với ánh sáng mông lung trong phòng, thấy
rõ ràng là anh, tâm từ mới thả lỏng, ôm chăn ngồi xuống.
"Tại sao lại chảy
nhiều mồ hôi như vậy?" Tiêu Lỗi lấy khăn mặt ra một chút, khó hiểu hỏi.
"Trong phòng quá nóng." Lâm Yến Vũ thuận miệng trả lời, bỗng nhiên
trừng mắt với anh: “Anh biết rõ trong nồi canh kia có lộc tiên, tại sao còn kêu
em uống?"
Tiêu Lỗi thấy cô còn
nhớ đến việc này, cười khì khì: "Lộc tiên làm ấm cơ thể, mùa đông uống vào
rất bổ, có cái gì không tốt, Trung y nói thể chất của em hư hàn.",
"Em không cần ăn cái thứ kinh tởm đó." Lâm Yến Vũ phun ra một hơi. Tiêu
Lỗi lại có một trận cười khẽ.
Bỗng nhớ đến một
chuyện, Lâm Yến Vũ khẽ vuốt khuôn mặt anh, hỏi anh: "Dạ dày của anh có khó
chịu không, em đã nhờ phục vụ chuẩn bị canh giải rượu cho anh, đặt ở trong bếp,
hâm nóng lại cho anh nha?" "Không cần, khỏi phiền phức vậy, uống một
chút rượu này với anh mà nói chẳng đáng là gì." Tiêu Lỗi không quan tâm.
Lâm Yến Vũ thấy thần
sắc của anh cũng như bình thường, tin chắc anh không uống say, cũng không miễn
cưỡng, ngáp một cái: "Mấy giờ rồi?" "Hơn 1h." Tiêu Lỗi nói với
cô.
"Tại sao anh không
ngủ?" Lâm Yến Vũ nhìn anh, thấy anh đang ngồi trên giường, trên người vẫn
mặc quần áo lúc nãy, chỉ cởi áo khoác ra, tò mò tại sao anh không thay quần áo
để nghỉ ngơi.
"Anh nhìn
em."
"Nhìn em làm gì,
trên mặt em có cái gì đẹp à."
"Em đạp chăn, ngủ
không an giấc."
"..."
"Vừa rồi em mơ
thấy gì, ngủ không yên?" Tiêu Lỗi nhìn cô thật lâu, thấy cô ở trong chăn
liên tục trở mình, biết cô không an giấc.
"Em..." Lâm
Yến Vũ nghẹn lời, thay đổi đề tài: "Đêm nay vì sao anh lại nói ra quan hệ
giữa em và Diệp gia?" Nghĩ đến chuyện này cô vẫn còn có chút tức giận.
Tiêu Lỗi nghe giọng điệu chất vấn của cô, cười nhạt: "Như thế nào, không
hài lòng? Vốn dĩ em chính là em họ của Diệp Tiểu Phảng, anh có nói sai
sao."
Lâm Yến Vũ càng nổi
cáu: "Em mới không nghĩ dính vào Diệp gia họ có cái gì tốt!" Tiêu Lỗi
nhíu chặt mi tâm: "Em đang nói cái gì vậy, tuy rằng dì Diệp đã mất, nhưng
quan hệ huyết thống giữa dì và Diệp gia không bao giờ thay đổi, em vĩnh viễn là
cháu gái của Diệp gia, ngay cả người thân em cũng không cần?" "Bọn họ
có nhận em là người thân sao? Em đã sống hơn 20 năm, có ai thừa nhận em
không?" Lâm Yến Vũ khinh thường kéo chăn trùm kín đầu.
Tiêu Lỗi kéo cô từ
trong chăn ra ngoài: "Tại sao không nhận em là người thân, thời điểm em và
dì Diệp gặp chuyện không may ở Luân Đôn, chính Tiểu Phảng là người đi Luân Đôn
làm thủ tục, mang tro cốt của hai người về nước an táng, thời điểm hạ táng, ông
ngoại em cùng chú bác cậu dì đều có mặt." Lâm Yến Vũ tự nhận mình đuối lý,
không nói gì, chỉ chu cái miệng nhỏ nhắn.
"Em không muốn sửa
lại tên ban đầu thì tùy em, nhưng em không nên trách Diệp gia gì cả, trong nhà
họ không ai nợ em cả." Lúc Tiêu Lỗi nghiêm túc, khiến người khác sợ hãi.
Lâm Yến Vũ không phải
không biết, là Diệp Hinh Nhiên tự đoạn tuyệt với gia tộc, một mình nuôi nấng
con gái trưởng thành, cũng không phải người của Diệp gia đã quên hai mẹ con cô.
Ngày lễ tết, Diệp gia đều điện thoại gọi hai người họ về nhà dùng cơm, nhưng
Diệp Hinh Nhiên không muốn trở về. Trong hơn 20 năm, các anh của Diệp Hinh
Nhiên luôn không ngừng âm thầm chăm sóc cô em gái này.
"Họ sẽ thích em
sao?" Mắt Lâm Yến Vũ ươn ướt. Tiêu Lỗi khẽ vuốt tóc trên trán cô, vô cùng
trìu mến: "Làm sao có thể không thích em, năm đó ông ngoại em yêu thương
mẹ em nhất, em lại không làm gì sai."
Lâm Yến Vũ thở dài:
"Diệp... Diệp Tiểu Phảng anh ấy dữ tợn lắm sao, vài người trên bàn ăn nghe
được tên anh ấy, sắc mặt đều thay đổi."
Tiêu Lỗi ân một tiếng:
"Em nghĩ xem, hổ Đông Bắc đều gọi anh ta là lão hổ, anh ta có bao nhiêu lợi
hại. Người nói chuyện kia, nếu không vì có quan hệ tốt với Nam Hồn, đã sớm ngồi
trong ngục giam rồi.
Thời điểm Tiểu Phảng
vừa đến Cáp Nhĩ Tân, được bố trí ở Bộ Trang Bị (vũ khí, quân trang, khí tài…),
ngành quản lý quân tư (tài sản của quân đội) luôn luôn là ngành béo bở nhất
trong quân đội, cũng khó kiểm soát nhất, những người đó thấy anh ta là người
mới tới, đều không phục, không nghe theo điều động, ngầm giở trò xấu với anh ta
không ít, anh ta một mạch dẫn theo một đại đội ngay cả người cầm quân phân khu
Bộ Trang Bị cũng bị đánh, người cầm đầu kia bị anh ta tìm người ném xuống sông
Tùng Hoa, thời tiết âm ba mươi mấy độ cực lạnh, tuy rằng sau đó vẫn giữ được
tính mạng, nhưng người cũng bị tàn phế. Từ đó về sau, không ai dám chọc giận
anh ta nữa."
"Cái gì gọi là tàn
phế? Em nhìn thấy chiếu trên tivi còn có người đi bơi ở sông Tùng Hoa vào mùa
đông, điểm nước đóng băng là 40C, nhiệt độ dưới nước cao hơn so với trên sông
mà." Lâm Yến Vũ khó hiểu hỏi.
Tiêu Lỗi giải thích cho
cô: "Ngâm trong nước đá thời gian quá dài, dẫn đến phổi bị nhiễm, còn có
“phần dưới” cũng bị tổn thương nghiêm trọng do giá rét, ăn bao nhiêu lộc tiên
cũng không thể trở lại thành đàn ông." Lâm Yến Vũ nghe đến đó, mặt đỏ lên:
"Anh ấy tàn nhẫn xấu xa như vậy sao? Thật đáng sợ."
"Việc đó thì có là
gì, anh còn thấy việc tàn nhẫn hung ác hơn so với việc này, nếu anh ta không
làm vậy, cũng sẽ có người đối phó lại như vậy với anh ta. Mỗi người có một hoàn
cảnh riêng, nếu mà không thể sinh tồn như một con sói, thì chỉ có thể tồn tại
như một con chó mà thôi." Khi Tiêu Lỗi tường thuật lại việc này, giọng
điệu cũng là nhàn nhạt. Từ nhỏ đến lớn, anh đã nghe quen tai nhìn quen mắt rất
nhiều sự tình, đã sớm không sợ hãi khi thấy chuyện quái lạ.
Muốn sinh tồn như một
con sói, không muốn sống sót như một con chó... Lâm Yến Vũ cân nhắc lặp lại
những lời này, dường như có chút suy nghĩ.
"Em nhớ ra rồi,
trước đây em có gặp qua anh ấy." Lâm Yến Vũ cố gắng nhớ lại, hình như nhớ
lại thời gian năm nhất cô tham gia diễn xuất, nhìn thấy Diệp Tiểu Phảng dẫn
theo một cậu bé đến xem, sau khi kết thúc biễu diễn ở phía sau hậu trường gọi
Diệp Hinh Nhiên là cô.
Diệp Tiểu Phảng dẫn
theo một câu bé có dáng vẻ vô cùng xinh đẹp, nghĩ lại chắc là một người anh họ
khác của cô- Diệp Tiểu Hàng. Khi đó bất quá cô chỉ vài tuổi, nên không nhớ rõ
chính xác diện mạo của họ.
"Anh đó, anh có
làm ra chuyện xấu gì không?" Lâm Yến Vũ hỏi Tiêu Lỗi. Trực giác nói với
cô, trong vòng lẩn quẩn này Tiêu Lỗi vẫn rất có uy tín , mặc dù anh còn rất
trẻ. Tiêu Lỗi cười nhợt nhạt: "Anh có làm ra chuyện xấu, tuy không thể so
với hai người anh họ của em, nhưng nói ra em sẽ sợ anh mất, tốt nhất là không
nên nói."
Lâm Yến Vũ ôm lấy chăn
ngồi dậy, trán vẫn còn ướt đẫm, Tiêu Lỗi cẩn thận dùng tay giúp cô chải lại mái
tóc dài, phát hiện chân tóc của cô đều bị mồ hôi thấm ướt."Em cảm thấy
nóng thì đắp ít chăn thôi, trong phòng có hệ thống sưởi ấm, nhiệt độ vốn đã cao
rồi."
"Ừ." Mặt Lâm
Yến Vũ gối lên trên chăn, không biết suy nghĩ cái gì."Thân thể của em vẫn
rất yếu ớt, mới có thể uống một chút canh liền đổ mồ hôi. Sau này anh sẽ nói
với người giúp việc của nhà anh nấu nhiều canh cho em uống, để điều dưỡng
lại." Tiêu Lỗi sợ Lâm Yến Vũ lúc lạnh lúc nóng như vậy sẽ bị cảm, kéo chăn
đắp lên lưng giúp cô.
Lúc này Lâm Yến Vũ mới
ngẩng đầu nhìn anh, trong ánh mắt nổi lên tầng sương mù, hỏi Tiêu Lỗi: "Mẹ
em mất rồi, bọn họ vẫn sẽ thích em sao?" Nói đi nói lại, vẫn trở về vấn đề
này, căn bản là cô để ý đến thái độ của người trong Diệp gia đối với cô.
Tiêu Lỗi ôm cô:
"Nha đầu ngốc, ai không thích em? Cho dù người của Diệp gia không tiếp
nhận em, thì đã làm sao, em vẫn là em của trước kia."
Em vẫn là em của trước
kia? Em còn là em của trước kia sao? Trong lòng Lâm Yến Vũ nghĩ. Lần đó ở Câu
lạc bộ Nông Thôn, cô đã nhìn ra, Diệp Tiểu Phảng trái lại còn không hề gì, Diệp
Tiểu Hàng không thể nào thích cô, đại khái là vì cảm thấy cô chen vào giữa Tần
Tuyển và Tiêu Lỗi, làm cho hai người đàn ông này vì cô mà trở mặt với nhau, bọn
họ không thể không phát hiện ra điều đó.
Tiêu Lỗi thấy cô im
lặng không nói, nhẹ nhàng buông cô ra, thu xếp cho cô ngủ an ổn, mới cầm quần
áo vào phòng tắm tắm rửa.
Lâm Yến Vũ nhắm mắt
lại, chỉ trong chốc lát, cô chìm vào giấc ngủ, thế nên không biết anh trở lại
giường khi nào. Bên cạnh bao nhiêu là nguồn nhiệt, cô cảm thấy lúc lạnh lúc
nóng nhưng trái lại tốt hơn rất nhiều, chân hướng về nơi ấm áp duỗi ra một cách
vô thức. Ôm vào lòng rất ấm áp, nếu có thể dựa vào cả đời thật tốt biết bao.
Buổi sáng hôm sau, cô
tỉnh giấc, cảm thấy ngực như đang bị cái gì đè nặng, nặng trình trịch, tung
chắn ra nhìn, bất ngờ phát hiện một tấm lưng đàn ông rộng lớn, thân hình cao
lớn có hiệu quả trong việc khống chế thân thể cô, bàn tay còn rất biết chỗ để
đặt vào, trong lúc ngủ mơ vẫn muốn hưởng thụ nơi non mềm của cô.
Sờ đủ rồi còn chưa chịu
lấy tay ra, hừ, thói quen này một chút cũng không thay đổi, trong lòng Lâm Yến
Vũ nhủ thầm, sợ đánh thức anh, nhẹ nhàng nhấc tay anh ra khỏi áo ngủ, rút chân
của cô đang ở giữa hai chân anh ra, định bước xuống giường.
"Em đi đâu vậy,
vẫn còn sớm mà." Tiêu Lỗi mơ mơ màng màng túm cô ôm lại như cũ, vân vê
ngực cô. Cô gái nhỏ, mới sáng sớm đã muốn chuồn mất, anh còn chưa ngủ đủ giấc
mà, thế nào cũng phải ôm cô không thể không ngủ.
"Đi vệ sinh."
Lâm Yến Vũ giãy giụa trong lòng anh. Tiêu Lỗi mở to mắt: "Đi xong rồi thì
nhanh chóng quay lại." Lâm Yến Vũ không có biện pháp, đành phải làm theo,
vào nhà vệ sinh xong quay lại, chui vào trong chăn tiếp tục ngủ.
Anh ôm cổ cô, ôm vào
trong lòng hôn nồng nhiệt, cô bị hôn đến ngứa ngáy, cười duyên mãi, mềm mại tựa
một tiểu sủng vật, cô cực kỳ đáng yêu."Đừng làm loạn nha, không phải anh
còn muốn ngủ à, mau đi ngủ đi." Lâm Yến Vũ tránh đôi môi của anh, nhưng
không nghĩ rằng môi của chính mình lại dừng ở trước ngực anh.
Cô gắt gao nhắm mắt
lại, hai má trắng trẻo ửng hồng, lông mi lại khẽ run, Tiêu Lỗi nhìn thấy động
lòng mãi không thôi, lại ôm chặt hơn, cách một lớp quần áo mà vẫn có thể cảm
giác được tim của cô đập rất nhanh.
"Đêm qua uống canh
lộc tiên, chắc nóng và khó chịu lắm?" Tiêu Lỗi hơi nheo mắt, nhớ tới việc
này lập tức cảm thấy buồn cười. Lâm Yến Vũ chọc vào mặt anh: "Còn nói nữa,
đều do anh hại."
"Rõ ràng là em hại
anh, sao em không nghĩ lại xem tối qua em đã làm cái gì với anh."
Làm cái gì? Nhìn thấy
Tiêu Lỗi cười không có ý tốt, Lâm Yến Vũ cả kinh mở to mắt nhìn anh. Cô nhớ rõ
cô đang ngủ, sau đó... Không có sau đó, cô chính là đang ngủ, người này rõ ràng
đang lừa gạt cô.
"Cái gì em cũng
chưa làm." Lâm Yến Vũ cưỡng từ đoạt lý (cả vú lấp miệng em). Tiêu Lỗi ngáp
một cái: "Còn nói cái gì cũng chưa làm, sờ tới sờ lui trên người anh, hại
anh cả đêm không thể ngủ, anh khốn khổ chết được."
Không thể nào! Mặt Lâm
Yến Vũ càng đỏ hơn, làm sao cô có thể trong lúc ngủ mơ còn sử dụng ma trảo với
anh, không có khả năng đó, cô chưa bao giờ làm như vậy. Anh chàng Tiêu Lỗi này,
hay đem cô ra làm trò đùa, vì thế cô nhắm mắt lại không để ý tới anh.
Thời điểm cô không để ý
tới anh, anh lại quấy rầy cô, một tay ôm cô, một tay vuốt ve từ trên xuống
dưới. Lâm Yến Vũ vốn định kháng nghị, nghĩ lại nên thôi đi. Anh muốn sờ, thì để
cho anh sờ, 4 năm anh nhớ cô, cũng nên đền bù một chút cho anh.
Sự thân mật bỡ ngỡ dần
dần trở nên quen thuộc, trên người anh có hương vị mà cô quen thuộc, trong ký
ức một vài thứ nào đó bắt đầu nứt ra. Tay anh luồn vào bên trong áo ngủ nhẹ nhàng
xoa nắn trên cơ thể cô, muốn cởi bỏ áo ngủ của cô. Vào lúc này, cô lại ngăn cản
anh.