Nửa tiếng sau, Lâm Yến
Vũ trở lại, cầm trong tay một hộp giày, nói với Tiêu Lỗi, cô mua một đôi giày
cao gót ở trung tâm thương mại của khách sạn. Tiêu Lỗi đang bày biện mỹ phẩm
của cô lên bàn trang điểm, quay đầu nhìn lại thấy chân cô đang mang một đôi
giày cao gót satin màu đen mới mua, ngạc nhiên hỏi: "Sao lúc này lại phải
mua giày mới? Còn là giày cao gót nữa."
"Phối hợp với quần
áo của em, tý nữa chúng ta xuống lầu dùng cơm, em nghĩ rằng nên xinh đẹp một
chút mới xứng đôi với anh. Bạn bè của anh nếu thấy anh dẫn theo một cô gái có
dáng vẻ quê mùa mộc mạc, phần lớn sẽ cười nhạo anh." Lâm Yến Vũ rất chú ý
đến chất lượng cuộc sống của con người, trong trường hợp tham dự gì, sẽ phối
hợp với cách ăn mặc thế nào, cô không chấp nhận sự tạm bợ.
Tiêu Lỗi cười khì khì,
anh thường không để tâm đến mấy chuyện này, nhưng anh biết, Lâm Yến Vũ là vì
muốn giữ thể diện cho anh. Trong vòng luẩn quẩn này có một số quy tắc riêng,
như thân phận của Tiêu Lỗi vậy, người phụ nữ bên cạnh không thể quá thấp kém.
Đêm nay, Lâm Yến Vũ
trang điểm đậm hơn lúc bình thường, đôi mắt của cô là bộ phận xinh đẹp nhất
trên khuôn mặt, dùng bút kẻ mắt tô lại toàn bộ viền mắt rất ấn tượng, cầm dụng
cụ bấm mi kẹp chặt lông mi, làm cho ánh mắt thoạt nhìn tối mà sâu thẳm, cực kỳ
quyến rũ.
Trong nháy mắt có chút
ngẩn ngơ, trong gương là một người đẹp xinh xắn tinh tế, không còn là cô gái
thuần khiết và đáng yêu năm nào. Lâm Yến Vũ tự đánh giá chính mình, không khỏi
có chút thương cảm. Lúc trước cô tốn tâm tư học trang điểm và phong cách ăn
mặc, vì muốn khiến Tần Tuyển nhất kiến chung tình *(vừa gặp đã yêu), còn cô
hiện tại, còn có thể trở lại là chính mình của lúc trước không?
Sau khi sửa sang lại
tóc, cô thay một chiếc váy lông cừu màu đen đơn giản thuần khiết, lộ ra xương
quai xanh xinh đẹp và chiếc cổ trắng trẻo, chiếc váy được cắt may khá tốt, phác
thảo tỉ mỉ vóc dáng của cô vô cùng tuyệt vời, để tỏ rõ sự trịnh trọng, cô cố ý
chọn một đôi hoa tai kim cương sáng chói.
"Trang phục tham
dự?" Tiêu Lỗi ngửi thấy mùi nước hoa trên cổ tay cô, nắm vai của cô để
nhìn.
"Đẹp không?"
Lâm Yến Vũ quay đầu hỏi.
"Cực kỳ xinh
đẹp." Tiêu Lỗi cúi đầu hôn lên gáy cô, không chạm vào đôi môi đỏ mọng kiều
diễm ướt át kia. Môi đỏ mọng như vậy, giống như một trái dâu tây tươi mới, nên
giữ lại để buổi tối chậm rãi thưởng thức.
Lâm Yến Vũ vươn tay
chạm nhẹ lên mũi Tiêu Lỗi, ngón tay trượt xuống môi anh, dừng ở đó một chút,
trong nháy mắt anh cắn ngón tay kia một cái, cô nhanh chóng rút tay về, thản
nhiên cười.
Tiêu Lỗi bị cô khiêu
khích đến trong lòng ngứa ngáy, đánh giá cô từ trên xuống dưới, đặt tay trên
người cô vuốt ve: "Em và trước đây, không giống lắm." Lâm Yến Vũ cũng
ung dung nhìn anh: "Như thế nào là không giống lắm?"
Tiêu Lỗi hé môi cười:
"Khi còn bé em tựa như một thiên sứ, thanh thuần hoạt bát, giống như con
mèo nhỏ, làm cho người khác chỉ muốn ôm vào lòng; hiện tại thì..." Anh
dừng lại một chút nói vào tai cô: "So với trước kia thì gợi cảm hơn, đã
trở thành yêu tinh." Dĩ nhiên ôm vào trong lòng thì chưa đủ, còn muốn đặt
ở dưới thân hung hăng mà yêu.
"Vậy anh thích
thiên sứ hay thích yêu tinh hơn?"
"Cả hai đều thích.
Chỉ cần là em, chỉ cần lòng em không thay đổi, cho dù trong dáng vẻ nào anh
cũng đều thích."
Đôi mắt đẹp của Lâm Yến
Vũ nhìn anh, trong lòng cô nói, lòng em đối với anh vĩnh viễn cũng không thay
đổi, cho dù là còn sống hay đã chết, cho dù bị đốt thành tro bụi, cũng chỉ yêu
một người là anh. Nhưng mà, cô không nói ra những lời này, chỉ lặng lẽ để ở
trong lòng.
Dáng vẻ mê người như
vậy, đường cong như ẩn như hiện, không thể để cho ánh mắt của người khác chia
sẻ quá nhiều, bỗng nhiên Tiêu Lỗi rất muốn đem cô giấu đi, không muốn để cho
người khác nhìn thấy cô, dường như chỉ có như vậy, cô mới là kho tàng bí mật
thuộc sở hữu của anh. Cuối cùng cũng hiểu được vì sao những người giàu có ở
thời xa xưa không cho phụ nữ đi ra ngoài, phụ nữ quá xinh đẹp, vẫn nên đóng cửa
lại để chính mình chậm rãi thưởng thức là tốt rồi, dẫn đi ra ngoài, cho dù
không gây ra tai họa, cũng sẽ dẫn đến việc bị người khác bình phẩm lung tung.
Che giấu tư tâm, Tiêu
Lỗi cố tình thờ ơ tìm trong hành lý của cô một chiếc áo choàng gấm màu rượu đỏ
khoác lên vai cô: "Mặc nhiều một chút, đừng để cảm lạnh."
Làm sao lạnh được, hệ
thống sưởi trong khách sạn rõ ràng rất ấm áp, trong lòng Lâm Yến Vũ cười, cũng
không nói thẳng ra, kéo áo choàng che khuất ngực theo ý anh, quay đầu lại thay
Tiêu Lỗi sửa sang lại áo. Có một số việc, cô chưa bao giờ làm trái ý anh, cũng
là tôn trọng, cũng là một dạng tín nhiệm xuất phát từ đáy lòng.
Trong gương, một đôi
trai tài gái sắc, ngoại hình của họ thật xứng với nhau. Vừa ra khỏi cửa, còn
không quên ôm nhau, mười ngón đan vào nhau, cô dịu dàng đi theo bên cạnh anh.
Nhân viên phục vụ dẫn
họ đến một gian phòng được trang hoàng rực rỡ. Vừa bước vào cửa, ánh đèn lóa
mắt làm cho mọi người ở trước mặt sáng lên. Đến một nơi xa lạ, Lâm Yến Vũ gắt
gao nắm chặt tay của Tiêu Lỗi, nhìn thấy có sáu người ngồi trong phòng, có
người mặc quân trang, có người không, ngoại trừ cô ra thì không có khách nữ.
Mọi người nhìn thấy
Tiêu Lỗi bước vào, đều đến chào hỏi, Tiêu Lỗi còn ôm một người trong số, xem ra
có quan hệ khá tốt.
"Có muốn tìm một
người để tiếp đãi cô Lâm không?" Người đó nhìn qua Lâm Yến Vũ, hỏi Tiêu
Lỗi. Tiêu Lỗi khoát tay: "Không cần, cô không uống rượu, ăn cũng rất
ít." Tiêu Lỗi quay người lại dẫn Lâm Yến Vũ tiến lên phía trước, giới
thiệu mọi người cho cô biết.
Lâm Yến Vũ ra trận làm
người khác phải hâm mộ đến kinh ngạc, không thể giải thích cụ thể tại sao cô
lại hấp dẫn người khác, nhưng lại khiến cho những người đàn ông khi nhìn thấy
cô không rời được tầm mắt.
Giày cao gót tinh tế,
không những làm đường cong của chân dài ra, mà còn khiến cho dáng đi càng thêm
tao nhã hơn, nhất là đôi mắt sáng đẹp, thật xứng với nét mặt dịu dàng và thanh
nhã, lông mi dài chớp động, khiến cho người khác nhìn thấy liền có cảm giác
thương tiếc đau khổ động lòng người, một sức hấp dẫn lờ mờ từ trong ra ngoài,
giơ tay nhấc chân đều rất phong tình.
Đôi cánh tay mảnh khảnh
nhỏ bé xanh như ngọc, gắt gao nắm chặt, cô không phải khoá chặt cánh tay Tiêu
Lỗi, mà chỉ nắm chặt tay anh, nhìn thấy trong mắt có chứa một loại hàm ý nhu
mì.
Thầm khen ngợi, Tiêu
Lỗi này thật diễm phúc, khó trách anh ta đi ra ngoài đều dẫn theo. Bộ dạng
tuyệt đẹp như vậy, trong lòng cũng phải mảy may bận tâm nhớ nhung. Nếu đổi lại
là mình, e rằng cũng gắn bó ngày đêm với nhau.
Lâm Yến Vũ âm thầm đánh
giá người đang nói chuyện trước mặt, thấy anh ta không mặc quân trang, thân
hình cao to cường tráng, khuôn mặt rất tinh anh có thần, ngoài 30 tuổi, nghe
Tiêu Lỗi gọi anh ta là Nam Hồn, con trai của chính ủy (hay còn gọi là ủy viên
chính trị) quân khu Thẩm Dương, có lẽ anh ta là người đứng đầu nhóm người này,
bằng không anh ta sẽ không thay mặt họ đứng ra tiếp đón khách từ nơi xa đến.
Lâm Yến Vũ lễ phép chào
hỏi với Nam Hồn, Nam Hồn bắt tay cô. Mặc dù anh ta rất nho nhã lễ phép, nhưng
Lâm Yến Vũ có thể cảm giác được, người này là một nhân vật quyền lực. Thường
thường thì như thế này, người lễ phép nhất nhã nhặn nhất trong một nhóm người,
hoàn toàn là người quyền lực nhất. Một phòng toàn Thượng tá Trung tá, thậm chí
còn có một Đại tá, tất cả đều do anh ta làm chủ, sai đâu đánh đó, đủ để chứng
minh điểm này.
Mọi người ngồi xuống,
đích thân quản lý đến hỏi Nam Hồn, muốn lên rượu gì, Nam Hồn nói: "Trước
tiên hãy lên năm bình Mao Đài(*)." Sau đó dừng lại, hỏi Lâm Yến Vũ:
"Cô Lâm có thể uống một chút không?"
(*) Rượu Mao Đài: đặc
sản của thị trấn Mao Đài, tỉnh Quý Châu, Trung Quốc.
"Cô không thể
uống, gọi cho cô chút thức uống nóng là được." Không đợi Lâm Yến Vũ nói
chuyện, Tiêu Lỗi đã thay mặt nói giúp cô. Đặc biệt gọi thức uống nóng, có lẽ là
sợ dạ dày của người đẹp nhỏ chịu không nổi lạnh, trong lòng Nam Hồn hiểu rõ, có
chút ý cười, dặn dò quản lý một câu, có chuyện gì cần hỏi, không cần xin chỉ
thị của anh ta, mà hỏi cô Lâm trước.
Sau khi quản lý lui
xuống, lặng lẽ gọi nhân viên phục vụ ra ngoài, nói với cô ta, trog phòng này
đều là khách quý, nhất định phải phục vụ cẩn thận. Cô phục vụ gật đầu liên tục,
sau khi trở lại phòng ân cần bưng trà rót nước cho tất cả mọi người.
Nhóm người này, vừa
thấy đã biết nhất định là các thiếu gia quân nhân có gia thế tốt, ngay cả tư
thế hút thuốc cũng không tầm thường, có một loại dung hợp giữa sự tao nhã và
kiểu phóng đãng ngổ ngược không nói nên lời, chỉ có một vị khách nữ, xinh đẹp
rực rỡ, làm trung hòa bầu không khí trong phòng toàn là đàn ông, khiến họ thoạt
nhìn càng loá mắt hơn.
Do có khách nữ, các anh
đều dập tắt thuốc, cô phục vụ cẩn thận mở quạt thông gió, làm cho mùi khói
trong phòng nhanh chóng tản đi. Đến bên cạnh Lâm Yến Vũ, cẩn thận hỏi cô:
" Sữa của khách sạn chúng tôi đều được nhập khẩu nguyên chất từ Australia,
nước ép hoa quả cũng vậy, không biết cô Lâm muốn uống loại nào?"
"Cho tôi một bình
sữa đậu nành đi, nếu có đậu đen và đậu xanh thì xay chung vào." Lâm Yến Vũ
đối với sữa và nước trái cây đều không có hứng thú. Uống nhiều sữa sẽ bị nhiệt,
còn uống nhiều nước trái cây sẽ dễ dàng sinh ra axit dạ dày.
Thời điểm dùng cơm, mọi
người trò chuyện, Lâm Yến Vũ cũng không quan tâm. Chưa kể đến việc cô không
chút cảm thấy hứng thú với đề tài của họ, trong trường hợp này, cô cũng không
thích hợp để mở miệng. Thức ăn rất tinh tế, Lâm Yến Vũ nếm thử vài món, nhưng
cũng không ăn nhiều.
Không thể nghi ngờ nhóm
người này đều rất xuất sắc, nhưng mà Tiêu Lỗi so sánh với họ, chỉ có hơn chứ
không kém, khí chất sơ lãng của anh làm cho khi đặt bản thân vào bất cứ nơi
nào, đều là rực rỡ nhất. Tùy tiện không nói lời nào, nhưng mỗi một câu anh nói
ra, đều có thể khiến người khác cảm phục.
Gặp lại lâu như vậy, cô
cũng chưa có dịp nhìn kỹ anh, anh thuộc dạng đàn ông rất đáng để tỉ mỉ thưởng
thức, lúc nhăn mặt tươi cười, đẹp đến thấu xương, cộng thêm khí thế bức người,
mũi nhọn của anh chính là nội liễm, tuyệt đối không chỉ có mẽ bề ngoài. Bây
giờ, anh đã không còn trong bộ dáng ngây ngô như lúc thiếu niên nữa. Thế mà
trong quá trình biến đổi hoàn mỹ của anh, cô lại không thể cùng anh chia sẻ.
Lúc anh nói chuyện, Lâm
Yến Vũ im lặng nhìn anh, trong mắt chứa bao nhiêu sự sùng bái. Tình yêu của phụ
nữ đòi hỏi phải có sự ngưỡng mộ, một người đàn ông nếu không thể làm người phụ
nữ của mình ngưỡng mộ, sẽ không thể khiến cô khắc cốt ghi tâm.
"Tiểu Phảng nghe
nói tôi sẽ đến Cáp Nhĩ Tân, nhờ tôi thay mặt anh ta gửi lời thăm hỏi tới các
vị, kính mọi người một chén rượu." Tiêu Lỗi giơ chén rượu, cùng nói đùa
với những người có mặt tại đây.
Những người trong này
có một hai cá nhân là may mắn chịu đựng qua Diệp Tiểu Phảng, nghe nói như thế,
đều tươi cười cứng ngắt. Trong đó một người cười khổ: "Diệp lão hổ cũng đã
đi nhiều năm rồi, như thế nào anh còn nhắc đến anh ta, đêm nay nếu tôi thấy ác
mộng, anh phải chịu trách nhiệm." Mọi người cười ha hả. Tiêu Lỗi ôm ôm Lâm
Yến Vũ: "Tiểu Phảng không tới, nhưng nha đầu nhà tôi là em họ của anh
ta."
Lâm Yến Vũ biến sắc,
trước mặt mọi người anh nhắc tới chuyện này là có ý gì, tạo thành việc đã rồi?
Người này tại sao lại xấu như thế nhỉ, đây chẳng khác nào tuyên bố quan hệ của
họ trước mặt tất cả bạn bè, làm cho cô không còn đường để từ chối.
Lâm Yến Vũ âm thầm cho
Tiêu Lỗi một đấm, Tiêu Lỗi bắt được tay cô ở gầm bàn, dùng sức nắm chặt, nắm
đến làm đau tay cô, ngay sau đó lại nhẹ nhàng xoa xoa. Làm chuyện mờ ám dưới
gầm bàn, nảy sinh một chút hứng thú, tức khắc biến mất không dấu vết.
Tiêu Lỗi chăm sóc Lâm
Yến Vũ rất chu đáo, lúc dọn lên món cá hồi Tùng Hoa Giang(*) hấp, gắp một miếng
cho cô, loại cá này thịt rất ngon, là đặc sản sông Tùng Hoa, đến Cáp Nhĩ Tân,
không nếm thử món ăn này coi như uổng một chuyến. Sợ cô bị mắc xương cá, anh
cẩn thận lựa hết xương cá ra, mới đem thịt cá đưa cho cô.
(*)Sông Tùng Hoa: là
một sông ở Đông Bắc Trung Quốc, và là chi lưu lớn nhất của Hắc Long Giang (sông
Amur), với chiều dài 1.434 kilômét (891 mi) từ dãy núi Trường Bạch qua hai
tỉnh Cát Lâm và Hắc Long Giang. Lưu vực sông rộng 557.180 dặm vuông
(1.443.100 km2) và trải dài trên địa bàn Liêu Ninh, Hắc Long Giang,
Cát Lâm và Nội Mông. Có chảy qua phía tây Cáp Nhĩ Tân.
Sau khi Lâm Yến Vũ nhận
lấy, cười ngượng ngùng: "Tự em làm được rồi, anh ăn của anh đi, bằng không
mọi người sẽ cười anh." Ngồi đây đều là đàn ông, nhìn thấy tình cảnh này
sợ rằng sẽ bị chế giễu, cô không hy vọng anh bị người khác chê cười, dù sao
cũng là trước mặt người lạ, ngấy thái quá sẽ dẫn đến không đứng đắn.
"Đừng lo, em cứ ăn
từ từ đi." Tiêu Lỗi không cần quan tâm tới cách nhìn của người khác, anh
muốn làm gì đều là tự do của anh. Hơn 10 tuổi họ đã bắt đầu yêu nhau, anh luôn
nuông chiều cô như vậy, cô thích ăn cá, nhưng lại ghét xướng cá lôi thôi, anh
liền lựa hết xương cá ra, đưa phần thịt cá cho cô.
Là một đứa trẻ trưởng
thành trong gia đình đơn thân, một chút nhút nhát trong suy nghĩ, cô lại dịu
dàng thông minh như vậy, đừng nói chăm sóc chu đáo, ngay cả nói chuyện lớn
tiếng với cô anh cũng chưa từng.
Theo anh không biết như
vậy đã đủ đàn ông chưa, ngược lại, phải chăm sóc người phụ nữ của chính mình
mới được gọi là đàn ông, phụ nữ chỉ dùng để bảo vệ và yêu thương, một người đàn
ông chân chính sẽ không làm mưa làm gió trước mặt phụ nữ, bởi vì họ không cần dùng
phương thức này để nâng cao sự tự tin.
Giở thói ngang ngược la
lối om sòm, làm ra vẻ ta đây hơn phân nửa là tên tiểu nhân có nhân cách không
kiện toàn, mới cần dùng đến ưu thế phân biệt giới tính để được coi trọng, không
ngờ rằng, càng làm ra vẻ càng mất phẩm cách.
Trên bàn ăn có một
người chứng kiến hết tình hình, cặp mắt nhìn qua Nam Hồn, ra hiệu anh ta nhìn
xem. Nam Hồn đã sớm thấy được, nhưng cũng không quay lại. Tiêu Lỗi cũng không
phải là người sắt, nuông chiều cô gái kia như vậy, không cần suy nghĩ nhiều
cũng biết trong lòng đã yêu. Đàn ông chính là như vậy, không dễ dàng muốn anh
ta thật lòng, một khi đã đặt vào tâm khảm, thì sẽ hết lòng hết dạ.
Lại là một người phụ nữ
duyên dáng, cô được người đàn ông của mình chăm sóc cũng phải, khí chất của phụ
nữ có quan hệ rất lớn đến người đàn ông bên cạnh, Lâm Yến Vũ thế này, vừa nhìn
cũng biết Tiêu Lỗi đã tốn tâm tư nuông chiều, không phải dạng nuông chiều cung
cấp tiền bạc là được, mà phải dụng tâm yêu thương, cô và anh ta mới có thể như
hơi thở và mạch máu.
Anh vừa liếc mắt, cô
liền biết anh muốn cái gì, trước khi anh hút thuốc, cô liền đặt gạt tàn trước
mặt anh; khăn ấm bị hệ thống sưởi làm bay hết hơi, cô cho người đổi cái khác
cho anh; lúc anh uống rượu đến quá hào hứng, thỉnh thoảng anh làm càn ôm eo của
cô một chút, biểu hiện của cô cũng rất bình tĩnh, đặt tay lên tay anh.
Một người biết tiến
thoái đúng mực, ở trước mặt người đàn ông của mình có năng lực làm nũng vừa
phải mà không làm người xung quanh có cảm giác buồn nôn, bản thân cô đã trở thành
một người quyến rũ, đã ăn vào máu thịt, được gặp mà không thể cầu.
Cổ tay trắng như ngọc,
càng làm nổi bật chiếc vòng tay bằng ngọc bích tinh tế, một đôi tay thon dài
trắng đẹp, đang bóc tôm, không phải cho cô ăn, mà cho Tiêu Lỗi, bóc hai ba con
để vào cái đĩa đặt trước mặt anh, lúc anh uống rượu, thỉnh thoảng mới ăn một
chút, gặp được món ăn anh thích, cô gắp một ít cho anh, để lúc rỗi anh ăn một
ít, để bụng trống mà uống rượu sẽ bị đau dạ dày.
Nam Hồn im lặng nhìn
một đôi trước mắt này, trong lòng âm thầm tán thưởng, Tiêu Lỗi không phải là
dạng tay chơi có tiếng ở bên ngoài, khi anh ta thực sự chuyên tâm vào việc gì,
khả năng quan sát kén chọn không như bình thường, hoặc là không cần, khi cần
phải cần thứ tốt nhất. So với tay chơi tầm thường, anh ta có đẳng cấp hơn.
Chiều chuộng phụ nữ,
cũng có phân chia cao thấp, tiểu thư khuê các chân chính, mặc dù bản thân ở
hoàn cảnh tối tăm đến đâu, sẽ vẫn duy trì được thái độ kiêu ngạo. Đến người
trước còn ỷ lại vào sự ủng ái mà sinh nhõng nhẽo, đàn ông tâng bốc nữa sẽ làm
cho người khác cảm giác không có mức độ.
Nam Hồn nhớ lại trước
kia mình có xem qua một quyển sách nào đó, có một đoạn nói về cô con gái thứ 7
của Thịnh Tuyên Hoài* (đây là một thương nhân, năm 1902 trở thành Bộ trưởng Bộ
Giao Thông)- tiểu thư Thịnh Ái Di nổi tiếng xinh đẹp ở Thượng Hải. Vị thiên kim
này rất có khí chất, thời điểm Tống Tử Văn theo đuổi cô, người nhà họ Thịnh xem
thường gia thế của Tống gia, nhạo báng cha của Tống Tử Văn là Tống Diệu Như
từng đàn dương cầm cho Giáo Hội, không thèm để mắt đến anh ta, nhưng thất tiểu
thư càng thêm coi trọng anh.
Các bậc trưởng bối ở
Thịnh gia nhiều lần phản đối, Tống Tử Văn hiển nhiển thấy không thể có hôn
nhân, cũng là người tâm cao khí ngạo, một mạch rời khỏi Thượng Hải xuống phía
nam Quảng Châu, đem theo một vốc vàng lá mà chị của Thịnh thất tiểu thư đưa cho
dấn thân vào Cách Mạng.
Rất nhiều năm về sau,
Tống Tử Văn trở thành người có địa vị cao quý- Viện
Trưởng của Hành Chính viện Trung Hoa Dân Quốc (tương đương với Thủ Tướng),
đường làm quan rộng mở, có quyền lực trong chính phủ lẫn nhân dân, trở lại
Thượng Hải, thất tiểu thư là người đã có chồng, chờ đợi anh nhiều năm trong vô
vọng, gặp lại cũng khó quay đầu.
Tống Tử Văn thông qua
huynh trưởng của thất tiểu thư muốn gặp mặt cô một lần, cũng không thể được,
thất tiểu thư nói: "Giờ anh ta đã có quyền cao lộc hậu, em cần gì phải đi
nịnh bợ, vàng lá mà anh ta mang đi còn không trả lại cho em mà."
Lại sau đó, cháu ngoại
trai của Thất tiểu thư là Thịnh Dục Độ bị tống giam vào ngục, cả nhà tìm mọi
phương pháp cũng cứu không được, Thất tiểu thư gọi một cú điện thoại cho Tống
Tử Văn, thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh, ngay ngày hôm sau, Thịnh Dục
Độ được phóng thích. Mặc dù đến lúc này, Thất tiểu thư cũng không gặp lại Tống
Tử Văn lần nào.
Sau khi Thượng Hải giải
phóng, đã trải qua ba năm thiên tai, lại trải qua chuyện chồng qua đời, Thất
tiểu thư luôn giữ thái độ bình tĩnh xử thế, lúc nhàn hạ, đặt một cái ghế dựa
nhỏ ngồi ở ven đường, tao nhã hút một điếu xì gà, nhìn người xa lạ qua lại,
không ai biết, đây chính là tiểu thư hào môn vọng tộc danh tiếng lẫy lừng năm
đó ở bến Thượng Hải.
Những thiếu gia này,
cân nhắc chính sự không suy xét tới dã sử thôn ngôn (dã sử là ký ức lịch sử
được lưu truyền trong nhân gian qua lời thô lỗ) uyên thâm, chính sự đối với họ
chính là làm từng bước, đều có một bộ các quy tắc bất thành văn, tại đây không
dễ dàng đưa ra mẫu nội thể chế mới, có thể suy nghĩ nhiều đường ngang ngõ tắt
bất chính hơn.
Trong lòng Nam Hồn đang
suy nghĩ chuyện trên trời dưới đất, biểu tình hờ hững, ngẫu nhiên cùng Lâm Yến
Vũ đối diện ánh mắt, thấy cô rất lễ phép gật đầu, khóe miệng không khỏi có chút
ý cười.