Nhiệt độ vào ban đêm ở
Bắc Kinh xuống ít nhất âm 10 độ, Lâm Yến Vũ lạnh đến phát run, Tiêu Lỗi đặt
vali vào cốp xe sau, mở cửa xe, để cô lên xe, còn mình thì ngồi vào vị trí điều
khiển. Chờ nhiệt độ trong xe ấm lên một chút, mới khởi động xe.
Biết anh đang nổi nóng,
hỏi cái gì anh cũng sẽ không nói, Lâm Yến Vũ im lặng suy nghĩ, phỏng đoán chắc
là lời nói trước đó của cô đã làm anh bị tổn thương, nếu không anh sẽ không ưu
tư như vậy.
Nhiều năm sống chung
với nhau, tính tình của anh cô đều biết hết, sự nuông chiều của anh tuyệt đối
có giới hạn, khi anh không thể dung túng cô được nữa, có thể cường thế gần như
nghẹt thở.
Tầm mắt của Tiêu Lỗi
thoáng nhìn qua, cô luôn luôn xoa xoa cổ tay, nhìn kỹ mới phát hiện trên cổ tay
của cô bị bầm tím, đều là vết tụ máu, xem ra là do sợ cô không chịu đi theo
anh, lúc lôi kéo cô xuống lầu đã dùng sức quá lớn. Làn da tinh tế non mềm như
vậy, làm sao chống lại bàn tay thường xuyên cầm súng của anh, hơn nữa thực sự
anh có dùng sức, có chút ý định trừng phạt và giận dỗi.
Lại nhìn qua con gấu
bông Tiểu Hùng mà cô đang ôm thật chặt kia, dáng vẻ ngây thơ đáng yêu dường như
có chút quen thuộc, hình như anh đã tặng con gấu bông Teddy này vào ngày sinh
nhật 16 tuổi của cô, làm sao lại bị hư hao như vậy?
Suy nghĩ lại, anh chợt
nhận ra, chắc là cô mang nó từ Anh trở về, bẩn và rách nát như vậy là vì vụ nổ
lần đó, trong nhà đều bị nổ đến không còn hình dạng, đây là vật kỷ niệm cuối
cùng của cô. Nghĩ đến đây, trong lòng anh đều rõ ràng.
Xe chạy thật lâu mới
đến nơi , Lâm Yến Vũ đang tựa vào ghế phụ ngủ ngon lành, thì nghe Tiêu Lỗi gọi
cô.
"Tỉnh dậy, đến nơi
rồi." Anh nói.
"Đến rồi?" Cô
háo hức nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trong bóng đêm Lâm Yến
Vũ không nhìn rõ Tiêu Lỗi dẫn cô đến chỗ nào, chỉ nhìn thấy đó là một đại viện
có chiến sĩ giải phóng quân đứng gác.
"Đó đều là súng
thật, hơn nữa bên trong còn có đạn, trong đầu em đừng có ý định bỏ trốn, trừ
phi anh dẫn em ra ngoài, em chỉ có thể ở lại đây." Tiêu Lỗi cảnh cáo Lâm
Yến Vũ, đừng mơ tưởng đến việc lén bỏ trốn.
Sau khi xuống xe, Tiêu
Lỗi cẩn thận không nắm tay đang bầm tím của cô, đổi lại nắm tay kia, cũng không
để cho cô xách hành lý, anh tự xách hết.
Anh đưa cô đến một nơi
trông như một khách sạn, cũng giống như một nhà khách, phía trước có nhân viên
lễ tân, nhân viên lễ tân là nữ quân nhân, sau khi đăng ký thì đưa thẻ phòng cho
họ.
Trong phòng, Tiêu Lỗi
đặt hành lý bên cạnh Lâm Yến Vũ, Lâm Yến Vũ nhìn xung quanh, thấy hoàn cảnh nơi
này cũng không tệ lắm, ngoài cửa sổ chính là sân tennis, bên cạnh sân tennis là
hoa viên, có đài phun nước và vườn hoa.
"Nơi này không
phải là nơi giam giữ phạm nhân đó chứ?" Lâm Yến Vũ ghé vào bên cạnh cửa sổ
quay đầu hỏi. Tiêu Lỗi cười lạnh: "Em cũng có chút giác ngộ đó, không phải
giam giữ phạm nhân, mà là nơi bảo vệ các nhân chứng quan trọng và quản chế một
số nghi phạm trọng yếu mà cảnh sát không tiện nhúng tay vào."
"Anh chuẩn bị giam
giữ em ở đây bao lâu?" Lâm Yến Vũ ngồi lên giường, ngẩng mặt lên nhìn anh,
hỏi thẳng vào bản chất của vấn đề. Tiêu Lỗi cười quỷ dị: "Đến khi em sinh
con xong, cũng gần như vậy."
"Cái gì, anh có bị
bệnh không, anh có quyền gì mà nhốt em!" Lâm Yến Vũ tức giận muốn nhảy
dựng lên. Tay của Tiêu Lỗi đặt lên vai cô, ấn cô xuống: "Anh có lý do hoài
nghi em là gián điệp của nước Mỹ, mở một phòng trưng bày ở Trung Quốc chỉ là vỏ
bọc để làm nhiệm vụ thu thập tình báo, do đó cấu thành mối đe dọa đối với an
ninh quốc gia của chúng tôi."
Lâm Yến Vũ bị lời nói
của anh làm cho tức giận đến méo miệng, nổi cáu: "Em là gián điệp nước Mỹ?
Em uy hiếp đến an ninh quốc gia? Như vậy, ngài thượng tá, ngài đem tôi bí mật
nhốt ở trong này, là muốn dùng hình phạt riêng đối với tôi hay là muốn như thế
nào?". "Em nghĩ sao?" Tiêu Lỗi buồn cười nhìn cô, cố ý trêu chọc
cô.
Lâm Yến Vũ mỉm cười:
"Anh vì chiếm lấy tôi, bịa đặt cho tôi cái tội gián điệp, sau đó nhốt tôi
ở trong này, làm đồ chơi của anh, anh sẽ không nghĩ như vậy đó chứ."
"Anh chính là nghĩ
như vậy, chỉ cần anh cảm thấy em khả nghi, anh có quyền thu giữ giấy tờ tùy
thân của em để cách ly thẩm tra, tùy ý giám sát mọi hành động của em, 24/ 24,
việc tắm rửa cũng do anh giám sát." Tiêu Lỗi không e dè thú nhận, ánh mắt
không có ý tốt nhìn quét qua người cô.
Cởi áo khoác ra, cô chỉ
mặc duy nhất chiếc áo len trắng đơn giản, kiểu dáng hoa văn vặn xoắn, phong
cách của Anh, cổ áo hơi mở, lộ ra chiếc cổ trắng trẻo xinh đẹp, trông có vài
phần ngây thơ. Sao cô mặc cái gì cũng đều xinh đẹp như vậy? Tiêu Lỗi hít một
hơi thật sâu, khắc chế bản thân khỏi sự cám dỗ của cô.
Lâm Yến Vũ theo bản
năng khoanh tay lại, ánh mắt đề phòng. Biểu tình buồn cười của cô làm Tiêu Lỗi
không khỏi cười thầm, muốn hù dọa cô, tiến lên dùng một tay ấn cô ngã lên
giường, cởi bỏ thắt lưng quần jean của cô.
Liều mạng! Tại sao
người này lại hư hỏng như vậy, bất cứ lúc nào, nơi nào đều có thể làm ra hành
động vô sỉ với cô. Mặt Lâm Yến Vũ đỏ lên: "Anh không thể đối với em như
vậy, em có thể tố cáo anh giam giữ người phi pháp, hơn nữa còn có ý đồ cưỡng..."
Cô nói không được từ tiếp theo nữa.
"Cưỡng cái
gì?" Tiêu Lỗi hừ lạnh, thuần thục mở khóa quần của cô, tay anh xâm nhập
vào bên trong, lập tức xuyên thấu cô, bàn tay giữ chặt tay cô ở trên giường, cô
giống như một tiêu bản bươm bướm xinh đẹp, không có cách nào nhúc nhích.
"Cưỡng...
bức..." Cô nghiến răng nghiến lợi nói, một cử động nhỏ cũng không dám, chỉ
cần cô vừa động, bàn tay của anh đang đặt bên dưới cũng sẽ động, khiến cô gần
như hét lên thành tiếng, định tiện tay túm lấy cái gì đó nhưng lại không bắt được
bất cứ gì.
Tiêu Lỗi dù đang bận
vẫn thong dong sờ lông mày, nhìn biểu hiện tức giận của cô, lấy tay nâng cằm cô
lên, ngón tay cái khẽ vuốt lên đôi môi đỏ mọng của cô, giống như đang đùa giỡn
với món đồ chơi nhỏ: "Em đi tố cáo anh đi, tùy em gọi 110 hay 911, nếu anh
ngồi tù thì cũng phải kéo em theo."
Lâm Yến Vũ vừa định cắn
ngón tay của anh, dường như đoán được cô sẽ ra chiêu này, rút tay về, cười
thành tiếng. Lâm Yến Vũ bị bỡn cợt thê thảm, tức giận đến nỗi ngực phập phồng
liên tục: "Có phải nếu em chết tại đây cũng sẽ không có người biết? Cũng
sẽ không có ai truy cứu anh?"
"Em đã trả lời rồi
đó!" Tiêu Lỗi cười như một tên vô lại, một tay chiếm giữ cô, tay kia thì
luồn vào trong áo len của cô, thuần thục cởi bỏ áo lót, tay phủ lên ngực cô xoa
nắn.
Đây là cảnh tượng rất
lạ, Lâm Yến Vũ trơ mắt nhìn hai tay của anh ở trên người cô muốn làm gì thì
làm. Cô càng tức giận , theo hô hấp khiến ngực phập phồng càng nhanh, anh càng
vừa lòng. Ánh mắt anh nhìn cô, ánh mắt cực kỳ phong phú, như là im lặng tuyên
bố với cô, cô đã thất bại. Cô muốn mắng anh, nhưng khi mở miệng thì âm thanh
phát ra lại giống như tiếng rên rỉ.
Chỉ một đôi tay của
người này có thể khiến cho cô thành ra như vậy, không thể để cho anh ta thành
công được, Lâm Yến Vũ thở hổn hển, bắt đầu liều mạng phản kháng. Tiêu Lỗi đặt
cô trên giường, đầu gối đè lên đùi phải của cô. Tính khí quá mạnh mẽ, phải làm
cho cô khống chế lại tính nóng mới được.
Lâm Yến Vũ gắt gao cắn
chặt răng, khuôn mặt đều nghẹn đỏ, theo bản năng kẹp chặt hai chân, tay anh vẫn
còn ở bên trong không thể di chuyển. Anh hơi dùng sức, nghe được tiếng kêu thảm
thiết của cô, cơ thể bắt đầu co giật đến run rẩy.
"Làm sao
vậy?" Tiêu Lỗi khẩn trương không thôi. Lâm Yến Vũ cắn môi, nét mặt rất đau
đớn, nhưng không nói lời nào. "Nói chuyện đi!" Tiêu Lỗi vội vàng nói.
Lâm Yến Vũ chỉ vào đùi phải bị đầu gối của anh đè lên: "Gãy xương chân
rồi." Nét mặt của Tiêu Lỗi trong chớp mắt có sự thay đổi, tay không lộn
xộn nữa, theo bản năng xem xét chân của cô.
Lâm Yến Vũ tìm thấy
thời cơ để đá anh, kết quả vẫn không thực hiện được, bị anh đè lại
."Anh..." Lâm Yến Vũ không thể tưởng tượng được anh có thể dữ tợn với
cô như vậy.
"Lần trước em nói
với anh, chân trái của em bị gãy xương, em cho rằng trí nhớ của anh kém như vậy
sao." Tiêu Lỗi cười nhạt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận đến đỏ bừng của
cô, trong ánh mắt lộ ra vẻ xảo quyệt. Nếu lúc bình thường, vẻ mặt của người đàn
ông này sẽ làm say mê biết bao nhiêu người. Lâm Yến Vũ không trả lời, bĩu chiếc
môi nhỏ nhắn, chậm rãi nằm lên giường, chớp chớp đôi mắt ngây thơ nhìn Tiêu
Lỗi.
Tiêu Lỗi cúi xuống áp
sát vào cô: "Không cần dùng ánh mắt thỏ con để nhìn anh, anh biết em không
phải là thỏ con, em đã sớm biến thành mèo hoang rồi, cô gái có móng vuốt sắc
nhọn ạ."
"Chuyện giữa chúng
ta đã trở thành quá khứ rồi." Lâm Yến Vũ ngồi xuống, mặc quần jean vào, có
chút ủ rũ nhìn Tiêu Lỗi. "Đã trôi qua cũng có thể bắt đầu lại." Tiêu
Lỗi không thèm để ý đến sự lãnh đạm của cô.
"Sớm muộn gì anh
cũng sẽ hối hận." Lâm Yến Vũ cô đơn ngồi ở trên giường, hay tay ôm đầu
gối, hai chân cũng khép lại , bộ dáng rất ngoan ngoãn rất lanh lợi. "Làm
sao em biết anh sẽ hối hận, em cũng không phải là anh, không có quyền quyết
định thay anh."
Không đợi Lâm Yến Vũ
nói chuyện, Tiêu Lỗi đã đứng dậy. "Sáng mai anh đến, từ giờ trở đi, em
không thể liên lạc với bên ngoài, tất cả điện thoại ở đây đều là điện thoại nội
bộ, muốn gọi điện thoại ra ngoài phải được anh đồng ý. Em có thể đi đến trung
tâm thể dục và sân tennis ở đây, nhưng đừng cố gắng bỏ trốn, bằng không em sẽ
rất thê thảm, trừ anh ra, ở đây không có ai biết được thân phận thật sự của em,
đừng trách anh không nhắc nhở em."
Nói xong lời này, anh
rời đi, còn cầm theo điện thoại di động của cô, rõ ràng là muốn giam lỏng cô.
Cô không nói được lời nào, tức giận ngồi đó, tâm trí rối bời. Đột nhiên, cô
chợt nhớ đến cái gì, chạy nhanh đuổi theo anh.
"Tiêu Lỗi... Tiêu
Lỗi..." Nhìn thấy thân ảnh của anh vẫn chưa biến mất ở hành lang, Lâm Yến
Vũ gọi anh. Tiêu Lỗi quay đầu lại nhìn cô, nhưng vẫn không dừng lại. Lâm Yến Vũ
sợ anh đi mất, đuổi theo anh: "Quyển nhật kí của mẹ em còn để trong phòng
khách, anh giúp em mang đến đây, trong thư phòng của em còn có hai quyển nữa,
chìa khóa đặt giữa tấm lót ngăn kéo thứ nhất, nhất định phải giúp em mang đến
đây." Cô lắc cánh tay anh.
Anh gật đầu. Thế này cô
mới yên tâm, giao nhà và chìa khóa ngăn tủ cho anh. "Nhớ kỹ lời dặn của
anh, nơi này không có ai biết thân phận thật sự của em, nếu em chạy trốn, sẽ
rất thê thảm, chuyện nghi phạm chạy trốn bị đả thương thậm chí bắn chết, không
phải là không có." Tiêu Lỗi vỗ vỗ vai cô, trong giọng nói ám chỉ chút nguy
hiểm mang hàm ý đe dọa.
"Được, anh cứ đe
dọa em đi, em rất sợ rất sợ!" Lâm Yến Vũ nhăn mũi nhìn anh, nặn ra mặt
quỷ. Anh ôm lấy cô, hôn lên má cô, tối nay khó có được một chút ôn nhu:
"Em phải ngoan ngoãn, biết không. Hiện tại là anh chọn em, không phải là
em chọn anh."
Lâm Yến Vũ ân một
tiếng, ngoan ngoãn một mình trở về phòng. Chẳng qua anh chỉ lên tiếng đe dọa
vậy thôi, làm sao cô không biết, bất cứ nơi nào có một chút nguy hiểm, anh sẽ
không bao giờ dẫn cô đến, huống hồ nơi có thể đe dọa đến tính mạng của cô.
Trở về phòng, Lâm Yến
Vũ xem tivi một lát, cảm thấy nhàm chán nên đi ngủ. Ngủ mơ mơ màng màng, mơ
thấy Tiêu Lỗi, giống như khi cô 14 tuổi lần đầu tiên gặp anh tại cửa phòng học
vũ đạo ở cung thiếu nhi, thần thái của anh luôn luôn vân đạm phong khinh (chỉ
tính cách không màng đến những điều gì khác, đạm (nhàn nhạt) như mây trôi, nhẹ
nhàng như gió thổi).
Cô từng hỏi anh, vì sao
khi đó lại chạy tới cung thiếu nhi. Anh nói, khi đó ở cung thiếu nhi có lớp cờ
vây, nhưng sau này Lâm Yến Vũ hỏi các bạn học trong lớp cờ vây, họ nói chưa
từng gặp qua Tiêu Lỗi, hơn nữa khi đó anh đã 17 tuổi.
Biết lúc ấy Tiêu Lỗi
trả lời cô như thế nào không? Anh nói: "Đến tán gái, nếu không em nói anh
ra khỏi chỗ đó thì làm sao." Nhìn bộ dáng hiểu ra mọi chuyện của Lâm Yến
Vũ, anh nhịn không được cười to: "Tiểu Hàng nói nữ sinh của lớp học vũ đạo
và thanh nhạc ở cung thiếu nhi đều đặc biệt xinh đẹp, nên đã rủ anh với Vũ đi
xem, tụi anh phải đi, hai người họ thì lang thang ở cửa lớp học trình diễn nhạc
dân tộc, còn anh thì đến lớp học của em."
Với một lý do đơn giản
như vậy, kể lại thì có chút buồn cười. Lâm Yến Vũ nhắm mắt lại, hồi tưởng lại
tình huống lúc gặp Tiêu Lỗi, dù chỉ là một đoạn ngắn của ký ức, nhưng cả đời cô
không thể quên.
Buổi trưa hôm đó gió
rất ấm áp, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ thủy tinh chiếu xạ vào phòng luyện tập
của lớp vũ đạo, bên trong sáng sủa và yên tĩnh. Tiêu Lỗi vô tình đi ngang qua
cửa lớp vũ đạo, tầm mắt bị hấp dẫn bởi cảnh tượng bên trong.
Cô mặc một cái váy lụa
màu trắng, tóc dài vấn ở sau đầu, đứng bên cạnh chiếc gương nghiêng người lặp
lại động tác múa ballet, cánh tay tinh tế, đôi chân kéo căng thẳng tắp, ánh mặt
trời chiếu lên người cô, thật sự rất giống với thiên nga trắng, phong thái
duyên dáng của cô trong nháy mắt làm người khác phải ngạt thở.
"Hi, xin chào, bạn
tên là gì?" Tiêu Lỗi không cần nghĩ ngợi, chủ động đến chào hỏi cô bé xinh
đẹp. Cô nghe có tiếng nói, quay đầu nhìn thoáng qua, gặp phải một anh chàng
không quen biết, nhanh chóng xoay qua chỗ khác, không để ý tới anh.
Tiêu Lỗi lập tức đi về
phía cô: "Bạn tên là gì?" Cô thấy anh ta tự tiện xông đến, thậm chí
giày cũng chưa thay, kêu lên: "Tại sao bạn làm bẩn sàn tập của tôi, tôi
phải lau hơn nhiều giờ mới sạch sẽ."
Cô chủ động xin ở lại
lau sàn, vì để có thêm hai giờ luyện tập thêm, thế nhưng thành quả lao động của
cô lại bị anh ta vô tình "phá hoại" như vậy. Anh ta còn cười chẳng
biết xấu hổ, thực là một con người đang ghét!
"Tôi lau giúp bạn,
bạn hãy nói cho tôi biết, bạn tên là gì?" Ánh mắt Tiêu Lỗi nhìn chằm chằm
vào khuôn mặt xinh đẹp của cô bé. Làn da của cô bé mềm mại và mịn màng, khuôn
mặt thanh tú như tranh vẽ, cái miệng nhỏ nhắn hồng nhuận, lông mi thật dài
giống hai cái quạt nhỏ, đôi mắt lại vô cùng trong suốt, nhìn gần, cô bé này cực
kỳ xinh đẹp. Cô bị anh ta nhìn đến bối rối, xoay người sang chỗ khác, không
nghĩ rằng anh ta không thuận theo cũng không buông tha cùng đi qua, vẫn nhìn cô
không tha.
"Bạn còn như vậy,
tôi sẽ gọi người đến." Cô bé bị anh ép đến nóng nảy, khuôn mặt nhỏ nhắn
bắt đầu phiếm hồng. Tiêu Lỗi sợ sẽ dọa đến cô, lúc này mới thu lại nét mặt,
nghiêm túc một chút: "Tôi chỉ muốn biết bạn tên gì, tôi ở... Ở lớp cờ vây
trên lầu, đi ngang qua cửa phòng học của bạn, thấy bạn đặc biệt xinh đẹp, tôi
không phải cố ý làm bẩn sàn của bạn."
Cuối cùng cô bé cũng
không chịu nhận lời tâng bốc, nghe lời nói của anh, mặt cũng không đổi, Tiêu
Lỗi kiên nhẫn đợi một hồi lâu, mới nghe được giọng nói tinh tế nho nhỏ của cô:
"Tôi tên là Lý Tiểu Hoa."
Lý Tiểu Hoa! Phụt! Một
cô bé xinh đẹp như vậy cư nhiên lại có cái tên rất tầm thường, Lý Tiểu Hoa, cô
như thế nào có thể tên là Lý Tiểu Hoa, hẳn là cô tên Lý... Lý cái gì nhỉ? Trong
đầu Tiêu Lỗi cố gắng suy nghĩ tên của một cô gái xinh đẹp mang họ Lý, bất đắc
dĩ thầm nghĩ ra một cái tên là Lý Gia Hân. Đừng nói Lý Gia Hân không xinh đẹp,
cho dù cô không đẹp, cũng rất thanh thuần và đáng yêu.
Thấy Lý Tiểu Hoa đi đến
bên cạnh cầm giẻ lau lại, ngồi xổm trên sàn lau dấu chân của anh, bỗng nhiên
trong lòng anh nảy sinh yêu mến, đoạt lấy giẻ lau trong tay cô: "Để tôi
lau giúp bạn."
Không đợi cô đồng ý,
anh ra sức lau, nhanh chóng lau sàn đến sáng như tuyết. Lý Tiểu Hoa kinh ngạc
nhìn anh, người này làm việc rất tháo vát, cuối cùng sau này lúc trực nhật sẽ
tìm anh đến lau.
Nhưng mà, anh tuyệt đối
không nghĩ tới Lý Tiểu Hoa này còn rất thông minh, sau khi biết tên cô, anh tìm
đến lớp vũ đạo hỏi thăm cô, lại được thông báo là trong lớp học này không có cô
bé nào tên là Lý Tiểu Hoa cả. Anh đoán được cô nói dối, nhưng không tức giận,
mỗi ngày đều đên lớp vũ đạo quấy rầy cô, nhanh chóng biết được cô tên là Diệp
Mộ Tình.