Trên xe, Tiêu Lỗi gọi
điện thoại cho Đoạn Nhạn Linh: "Cô nói gì với Lâm Yến Vũ rồi?" Đoạn
Nhạn Linh bị lời chất vấn này làm cho tức giận: "Anh đang mắng ai
vậy?"
"Cô nói gì với Lâm
Yến Vũ rồi? Ai cho cô cái quyền đi tìm cô ấy nói chuyện lung tung?" Tiêu
Lỗi thấy cô ta không phủ nhận chuyện đã đi gặp Lâm Yến Vũ, càng thêm nổi nóng.
Đoạn Nhạn Linh cũng thở ra một hồi lãnh khí: "Cô ta đã nói với anh?"
Người phụ nữ đó thật là
ghê gớm, trước mặt thì vậy sau lưng lại nói khác, vừa mới nói chuyện với cô ta,
nháy mắt liền đi tố cáo với Tiêu Lỗi, khó trách quyến rũ đàn ông thuần thục như
vậy, đúng là một con hồ ly tinh.
Tiêu Lỗi ngăn chặn lửa
giận: " Cái gì cô ấy cũng không nói với tôi, là nhân viên ở phòng tranh
nói với tôi là cô đã đến tìm cô ấy. Đoạn Nhạn Linh, sau này cô có thể đừng tự
chủ trương trông nom chuyện của tôi hay không?"
Đoạn Nhạn Linh nghe anh
gọi cả tên lẫn họ của mình, một chút tình cảm cũng không có, không nén được đau
lòng: "Em chỉ muốn tốt cho anh, mới đến tìm cô ta nói cho rõ ràng, cô ta
quấn lấy anh như vậy, một chân đạp hai thuyền, anh nghĩ cô ta muốn tốt cho anh
sao? Nếu cô ta thực sự thích anh, tại sao lại không rời khỏi Tần Tuyển, còn không
phải là đã nhìn trúng gia thế nhà Tần Tuyển."
Tiêu Lỗi im lặng không
nói một lời, một lúc lâu sau mới nói: "Mọi chuyện không phải như cô nghĩ,
căn bản là cô không hiểu rõ tình hình." "Em có cái gì không hiểu,
không phải là vì cô ta giống hệt Diệp Mộ Tình, anh mới đãi ngộ cô ta, nhưng em
muốn nói cho anh biết, dáng dấp giống thế nào đi nữa thì cô ta cũng không phải
là Diệp Mộ Tình, không phải là nữ thần trong lòng anh, chẳng qua anh đem cô ta
ra làm thế thân mà thôi." Đoạn Nhạn Linh đối chọi gay gắt.
Tiêu Lỗi vừa nghe xong
lời này, anh đoán chắc chắn tên tiểu tử Tiêu Miểu kia đã lắm mồm, kể sự tình
hôm đó với Đoạn Nhạn Linh, tiểu tử kia ngày nào mà không cho anh gặp rắc rối
thì thực sự ngày đó mặt trời mọc ở hướng Tây.
"Làm sao cô biết
tôi xem cô ấy là thế thân, cô cũng không phải là tôi, làm sao biết được trong
lòng tôi nghĩ thế nào. Ngay cả khi tôi có ý đó, cũng là chuyện của tôi, không
liên quan tới cô." Tiêu Lỗi trách móc Đoạn Nhạn Linh đã làm việc không nên
làm.
Đàn ông chính là bạc
tình như vậy, nếu hắn không thích ngươi, lòng tốt của ngươi sẽ bị xem là lòng
lang dạ thú, Đoạn Nhạn Linh buồn bực không thôi: "Tiêu Lỗi, anh thật khốn
kiếp, nếu em không quan tâm anh thì anh sẽ cảm thấy dễ chịu hơn? Em thấy anh đã
bị cô ta làm cho mê muội mất rồi, ngay cả tốt xấu cũng không biết phân biệt. Cô
ta đang bỡn cợt anh, anh có biết không?"
"Chuyện của tôi và
cô ấy tự chúng tôi biết rõ, không có liên quan đến bất cứ ai. Cô là người ngoài
cuộc, có rất nhiều chuyện cô không hiểu, hơn nữa cô biết càng ít càng tốt, tôi
không hy vọng cô bị cuốn vào, tư nay về sau tôi không muốn cô tìm cô ấy lần nào
nữa." Tiêu Lỗi thở dài, khuyên Đoạn Nhạn Linh đừng nhiều chuyện thêm nữa.
Đoạn Nhạn Linh nghe
được trong giọng nói của anh chứa sự chán nản, lòng đau như bị kim chích:
"Nói như vậy là anh không có ý định buông tay? Anh nhất định phải cùng với
Tần Tuyển cạnh tranh cao thấp?" "Tôi chỉ lấy lại những cái vốn thuộc
về mình." Tiêu Lỗi gằn từng tiếng một.
"Nhưng anh có từng
nghĩ qua, thân phận của anh là gì, anh là nhân viên tình báo ưu tú nhất trong
nước, quốc gia chi tiêu rất nhiều tiền để đào tạo kỹ thuật thông tin và trình
độ hóa giải mật mã, Lâm Yến Vũ là công dân Mỹ, bất luận anh có yêu hay kết hôn
với cô ấy, đều phải tiếp nhận thẩm tra, mà tỷ lệ quốc gia đồng ý cho anh kết
hôn với người Mỹ gốc Hoa là bằng con số 0." Đoạn Nhạn Linh nói một hơi,
nhắc nhở Tiêu Lỗi. Cô biết, lời nói của mình anh không thể nào bỏ ngoài tai,
anh có thân phận đặc thù nên nhất định anh không thể cứ thích là làm theo ý
mình được.
"Những chuyện này
trong lòng tôi đều biết, hơn nữa tôi tin tưởng thân thế của cô ấy sẽ chống lại
hết thảy các cuộc thẩm tra." Tiêu Lỗi nói xong lời này liền cúp điện
thoại.
Nếu thật sự Lâm Yến Vũ
là Diệp Mộ Tình, như vậy cô sẽ là cháu ngoại của Diệp Nhất Dân, là gia đình
cách mạng cả ba thế hệ đều có xuất thân tốt, chống lại bất kỳ thẩm tra chính
trị nào. Về phần cha cô là ai, lấy bối cảnh của Diệp Hinh Nhiên, cũng không ra
khỏi phạm vi đó. Tại sao không công khai, chỉ có một nguyên nhân, người đàn ông
đó đã có gia đình, Tiêu Lỗi sớm đã phân tích những điều đó rất triệt để.
Lâm Yến Vũ rất khuya
cũng chưa về nhà, gọi điện thoại cũng không nhận, không biết đã đi đâu. Tiêu
Lỗi vô cùng lo lắng, lái xe khắp nơi tìm, nhưng vẫn không tìm được cô.
Chết tiệt, rốt cuộc
Đoạn Nhạn Linh đã nói cái gì với cô, hại cô đau lòng như vậy, bỗng nhiên không
thấy tăm hơi, Tiêu Lỗi hoang mang nhưng lại không thể không chịu kiên nhẫn,
chuẩn bị lái xe đến dưới nhà Lâm Yến Vũ canh chừng.
Xa xa, anh thấy cô ngồi
trong một quầy hàng rộng lớn gần tiểu khu, chiếc lều màu đỏ sơ sài, còn cô như
thể không quan tâm đến hoàn cảnh tạp nham xung quanh, cầm cái ly giống như là
đang uống rượu. Bắc Kinh vào cuối mùa thu, buổi tối nhiệt độ giảm mạnh, cô cũng
không sợ lạnh.
Nếu như trong lòng cô
không có anh, làm sao bởi vì vài câu nói của người ngoài liền mua say, anh gần
như không khống chế được xúc động, muốn xuống xe đưa cô về nhà, chỉ sau một lúc
do dự, anh lái xe chạy đi.
Nếu Lâm Yến Vũ chính là
Mộ Tình, như vậy động cơ cô trở về nước lần này khẳng định không đơn giản, cẩn
thận suy nghĩ, Tiêu Lỗi quyết định tìm cơ hội để thăm dò cô. Còn đêm nay, cô
muốn uống rượu thì cứ để cho cô uống, con người có lúc cần phải phát tiết, nếu
anh đi qua an ủi ngược lại sẽ làm cô mất hứng.
Lâm Yến Vũ gọi một bàn
thức ăn, một mình uống rượu, mùi khói dầu xào thức ăn bị gió làm bay tứ tán,
tiếng thực khách xung quanh ồn ào, tiếng chó sủa, tiếng còi xe… phối hợp lại
với nhau, khu dân cư luôn luôn náo nhiệt nhất vào thời gian này.
So với phấn khích của
bàn kế bên, hoàn toàn không ăn khớp với Lâm Yến Vũ, cô cũng không quan tâm,
uống một ly rồi một ly. Càng muốn quên, càng không thể quên được, những lời của
Đoạn Nhạn Linh như một mũi khoan xoáy vào trong tâm trí cô, tra tấn linh hồn
cô, làm cho cô cảm thấy yếu đuối và bất lực.
Trong lòng đau khổ, lại
không thể nói ra, chỉ có thể một mình uống rượu. Trong cái thế giới lạnh lẽo
này, ngay cả tìm một người để bày tỏ cũng không có. Không muốn ỷ lại vào anh,
cô không muốn để cho mình có bất kỳ sự phụ thuộc nào, chỉ có người từng trải
qua mới biết, tư vị thiên đường trong nháy mắt sụp đổ thành địa ngục, so với
ban đầu ở trong địa ngục còn tàn khốc hơn gấp trăm lần.
"Cô gái, chúng tôi
sắp tới giờ đóng cửa rồi, cô cũng nên về nhà sớm một chút, đi về muộn, trên
đường không an toàn." Chủ quán là một người đàn ông trung niên mập mạp,
thấy Lâm Yến Vũ ngồi cả đêm, hầu như không động đũa, chỉ vừa uống rượu vừa
khóc, chân thành khuyên cô.
Lâm Yến Vũ nghẹn ngào,
thấy ông chủ đã sớm thu dọn xong bàn ghế khác, chỉ còn lại bàn của mình, cũng
không nhiều lời, trả tiền xong lặng lẽ rời đi. Chủ quán nhìn chằm chằm bóng
lưng của cô một lát, lắc đầu, nghĩ thầm nhất định cô đang bị thất tình.
Về đến nhà, Lâm Yến Vũ
mở điện thoại ra xem, Tiêu Lỗi gọi cho cô vô số cuộc điện thoại, hộp thư đến
cũng bị tin nhắn của anh chiếm hết, cô không mở tin nhắn ra xem, kiềm chế nước
mắt xóa hết đi tất cả. Trái tim đột nhiên đau đớn, cô cuộn tròn trên ghế sô pha
thổn thức.
Không nhận được bất kỳ
hồi âm nào từ Lâm Yến Vũ, Tiêu Lỗi không khỏi cảm thấy buồn bực, tính toán nên
cởi nút thắt này như thế nào. Rõ ràng, lời của Đoạn Nhạn Linh có tác dụng với
cô, anh phải nhanh chóng cho cô biết, trong lòng anh chỉ có cô, chưa bao giờ
chứa đựng bất kỳ người nào khác. Bất kể người khác đánh giá cô thế nào, anh
luôn luôn cảm thấy vì cô mà trả giá hết thảy đều đáng giá.
Gặp lại Lâm Yến Vũ vào
một buổi chiều cuối tuần, cả nhóm hẹn nhau tụ họp tại một câu lạc bộ nông thôn,
Tiêu Lỗi và Diệp Tiểu Hàng cùng dẫn một con ngựa từ chuồng ngựa, đi về phía
trường đua.
"Tại sao cậu lại
gọi Đoạn Nhạn Linh tới?" Tiêu Lỗi không khỏi trách móc nói. Diệp Tiểu Hàng
cười khúc khích: "Người khác đều có đôi có cặp, anh chỉ có một mình, cho
nên tìm bạn đồng hành cho anh không tốt sao? Nhạn Linh cũng không tệ, vừa đúng
lúc có thể an ủi trái tim cô đơn của người đàn ông trưởng thành như anh."
Đoàn người cùng đi, ai
cũng dẫn theo bạn gái, Diệp Tiểu Hàng sợ Tiêu Lỗi không được tự nhiên, cố ý gọi
Đoạn Nhạn Linh tới để đi cùng anh ta, ai kêu anh là bạn thân của Tiêu Lỗi, bình
thường quan hệ với Đoạn Nhạn Linh cũng tốt.
Haiz, Tiêu Lỗi thở dài,
biết mọi người ai cũng muốn tác hợp cho hai người họ, nhưng anh không có ý gì
đối với cô ấy cả, không phải là cô ấy không đủ tốt, mà là thế nào cũng không
thể có tình cảm. Điều này không giống như những chuyện khác, muốn miễn cưỡng
cũng miễn cưỡng không được.
Anh dùng sức đạp, leo
lên ngồi trên ngựa, tầm mắt càng thêm trống trải, vô tình nhìn thấy, Tần Tuyển
cũng dẫn Lâm Yến Vũ đến đây.
Con ngựa của Tần Tuyển
là một con ngựa Arab (Ả Rập) thuần chủng toàn thân màu đen trông cao lớn và
mạnh mẽ, dưới ánh mặt trời, màu lông rực rỡ như satin đen, hàng năm chi ra mấy
trăm vạn để nuôi dưỡng, không muốn xinh đẹp cũng khó. Nhưng hiện tại, con ngựa
hắn yêu thích nhất, lại để cho Lâm Yến Vũ cưỡi, đủ thấy được địa vị của Lâm Yến
Vũ trong lòng hắn.
Tiêu Lỗi ngồi trên lưng
ngựa, nhìn hai người từ xa, tầm mắt luôn luôn dừng lại trên người Lâm Yến Vũ.
Nàng mặc bộ đồ cưỡi ngựa màu xanh thủy thủ, thoạt nhìn xinh đẹp giỏi giang,
tư thế cầm dây cương vô cùng thuần thục, Tần Tuyển có vẻ không yên tâm với kỹ
thuật cưỡi ngựa của cô, vẫn nhàn nhã đi theo sau.
"Ôi trời, em nói
này, sao tự nhiên thất thần vậy, đang đi tản bộ à, hàng năm tốn tiền chăm sóc
ngựa, không chỉ nuôi cho bọn nó mập lên đâu." Diệp Tiểu Hàng cưỡi ngựa đi
trước, quay đầu nhìn Tiêu Lỗi. "Cậu đi trước đi." Tiêu Lỗi thu hồi
tầm mắt. Diệp Tiểu Hàng vung roi ngựa lên, thúc ngựa chạy ra ngoài.
Một lúc sau, ngựa của
Tần Tuyển cũng chạy ra, Lâm Yến Vũ cưỡi ngựa theo sau họ, không dám chạy quá
nhanh, nên bị bỏ lại phía sau. Thấy Tần Tuyển cùng vài người bạn đã chạy xa,
Lâm Yến Vũ càng thêm thả chậm tốc độ.
Phơi lâu dưới ánh nắng
mặt trời rốt cuộc cũng cảm thấy nóng, Lâm Yến Vũ lập tức xuống ngựa, tháo nón
xuống, lấy tay quạt gió. Khi cô vuốt ve lưng ngựa bóng loáng, vừa tùy ý cầm
khăn giấy lau mồ hôi, một đôi tay mạnh mẽ vòng qua eo cô, chỉ trong chớp mắt,
cô cảm thấy trời đất di chuyển, cũng chỉ trong chớp mắt, cô được ôm vững vàng
trên lưng ngựa.
Quay đầu nhìn lại, thấy
Tiêu Lỗi đang cười với mình, Lâm Yến Vũ vô cùng lo sợ, anh muốn làm gì, trước
mặt mọi người, trực tiếp ôm cô lên ngựa, giống như thổ phỉ cướp bóc bắt cóc cô
dâu, lực tay của anh ta thật đúng là kinh người, cứ như vậy ngồi trên lưng ngựa
nhẹ nhàng ôm, xem cô như là chiến lợi phẩm của anh.
"Anh để tôi xuống
đi. . . Để cho tôi xuống. . . Tôi không muốn để Tần Tuyển nhìn thấy." Lâm
Yến Vũ hoảng loạn, giãy giụa đòi xuống ngựa. Tiêu Lỗi hù dọa cô: "Em lộn
xộn nữa, ngã xuống bị ngựa dẫm lên tôi cũng mặc kệ em."
Mặc dù Tiêu Lỗi vẫn
siết dây cương, con ngựa chạy không nhanh, nhưng Lâm Yến Vũ cũng không dám lỗ
mãng, cơ thể đành phải cứng đờ không dám di chuyển, anh ngồi phía sau đưa cánh
tay ôm thắt lưng cô, đôi môi đang di chuyển trên cần cổ trắng noãn của cô, hơi
thở ấm áp phả bên tai cô, không có một chút ý tứ tránh nghi ngờ nào.
"Nói cho tôi biết,
tên tiếng Anh của em có phải là Cynthia hay không? Không nói thật tôi sẽ không
thả em xuống." Tiêu Lỗi tùy ý liếm mút nhẹ chiếc cổ Lâm Yến Vũ, làm tan rã
ý chí của cô. Tâm trạng của anh lúc này, không chút nào kiềm chế được phấn
khích.
Lâm Yến Vũ bị anh khiêu
khích, toàn bộ cơ thể đều tan chảy, nghe được lời này của anh thì càng ngạc
nhiên hơn nữa, làm sao anh ta biết được Cynthia, làm sao có thể biết được?
"Tôi. . . Tôi,
không phải là. . . A, anh đừng như vậy. . ." Lâm Yến Vũ muốn phủ nhận,
nhưng bàn tay anh đã thò vào trong áo khoát của cô, chỉ cách một lớp áo ở ngực
cô mà vuốt ve. Nơi đó là vùng mẫn cảm của cô, không chịu đựng nổi sự xoa nắn
như vậy, rất nhanh đã bị đánh bại, gần như rên rỉ: "Tôi… Tôi… "
Người này thật là tồi
tệ, mỗi lần nhìn thấy cô liền muốn lợi dụng cô, không phải ôm thì là hôn, như
muốn ăn cô, lần này quá đáng hơn, cư nhiên sờ soạng lên người cô. Trước đó vẫn
luôn trốn tránh anh, không nghĩ tới vẫn không thể thoát khỏi.
"Trả lời tôi, tên
tiếng Anh của em không phải là Jessica, mà là Cynthia, đúng không? Trả lời
tôi!" Tiêu Lỗi khẽ cắn vành tai Lâm Yến Vũ, rất có kỷ xảo kéo chậm rãi.
Đợi toàn thân cô tê dại, hỏi cái gì cô cũng sẽ nói.
Lâm Yến Vũ cố gắng
thoát khỏi sự thân mật với anh, nhưng anh lại tấn công thô lỗ và xúc phạm hơn,
anh đưa tay vào trong quần áo của cô, nhẹ nhàng vân vê nơi mềm mại đó, chiếu
thức khiêu khích thành thạo ấy làm cô nhẫn nhịn muốn ói máu mới không bật ra
tiếng rên rỉ, chỉ đành ngoan ngoãn thừa nhận: "Tôi là Cynthia, sau đó đã
đổi tên."
"Tại sao lại thay
đổi tên?" Anh tiếp tục hỏi. Từ xa, Lâm Yến Vũ thấy cuối đồng cỏ xuất hiện
đốm đen không ngừng đến gần, đoán được là Tần Tuyển cùng mọi người sắp trở lại,
não bộ vừa chuyển, nhẹ nhàng cọ vào anh, lấy bàn tay đang đặt trước ngực mình
ra, làm nũng như một đứa trẻ: "Anh đừng như vậy, tôi không thoải mái,
buông tôi ra đi, tôi không thể thở ."
Quả nhiên, chiêu làm
nũng này khá hữu ích, rốt cục Tiêu Lỗi cũng buông người đẹp nhỏ nhắn trong lòng
ra, để cho cô hít thở, cũng để cho bản thân mình nhẹ nhõm một chút, vạn nhất
không cẩn thận cọ xát làm súng cướp cò ở trên ngựa thì coi như xong, không thể
ở chỗ này muốn cô, cô sẽ liều mạng với anh.
Ngay thời điểm anh còn
đang ngây người, Lâm Yến Vũ lập tức từ trên ngựa nhảy xuống, ngã thật mạnh ở
trên bãi cỏ, Tiêu Lỗi sợ cô ngã bị thương, dưới tình thế cấp bách muốn kéo cô
lên, nhưng không với tới.
Lâm Yến Vũ không thể
nhiều lời với anh nữa, oán hận cài lại nút áo, cúi đầu nhìn, trước ngực trắng
noãn bị anh ta giày vò bị hồng một mảng, mà anh ta tựa tiếu phi tiếu (cười như
không cười) ngồi trên lưng ngựa, giống như một người đàn ông hư hỏng từ trên
cao nhìn xuống, ánh mắt tham lam như lang sói vẫn dừng lại ở trên người cô.
Cuối cùng cũng sửa sang
xong quần áo, Lâm Yến Vũ đứng lên, hung hăng đạp ngựa của Tiêu Lỗi một đạp,
thành công khi nghe con ngựa hí vang một tiếng, cô chạy thật nhanh đến con ngựa
của mình, chân dùng sức leo lên lưng ngựa.
Tiêu Lỗi không đuổi
theo cô, chỉ ôn nhu nhìn nhất cử nhất động của cô, ánh mắt vừa mê luyến vừa
nuông chiều, bất luận thế nào, cô cũng đã thừa nhận, Lâm Yến Vũ chính là
Cynthia Lâm, về phần cô là có phải là Lâm Yến Vũ chân chính hay không, sẽ tra
ra manh mối rất nhanh thôi.