Thiên Nam Tự

Chương 80: Trận chiến định mệnh






Vốn đang tức giận trong lòng vì bị phá đi chuyện tốt, cho nên Hỏa Long cũng định dạy dỗ tên “tiểu tử thối” này một bài học cho chừa cái tội xía mũi vào chuyện của người khác. Nhưng hắn lại không biết rằng hắn đang khiêu chiến một Nghịch Thiên giả cấp chín, nếu mà biết có cho thêm kẹo chắc hắn cũng công có cái gan này.



Lần trước khi gặp mặt Thanh Thiện, hắn chỉ biết Thanh Thiện mới là Nghịch Thiên Giả cấp bốn, sau đó do một công pháp đặc biệt nào đó mà hắn không thể tra ra linh hồn của đối phương, hắn cũng chỉ nghĩ là một công pháp che dấu khí tức giống như Ẩn Thần thuật mà hắn lại không ngờ lần đó hình thành Ngũ hành thương trận chính là một lần “đại lột xác, đại tịnh tiến” của Thanh Thiện.



Thanh Thiện biết mình muốn lấy mạng con giun lửa này thì dễ như trở bàn tay, nhưng hắn không muốn làm điều đó một phần vì hắn muốn thông qua Hỏa Long để luyện lại các chiêu thức cơ bản của thương pháp một phần vì hắn cũng có chút ít hảo cảm với con giun lửa này.



Lần trước so đấu Hỏa Long đã nếm thiệt thòi và phải gọi Thanh Thiện một tiếng “đại ca” nên lần này ra tay là toàn lực, hắn rút luôn Hỏa Long song kiếm và chiêu thức sử dụng cũng chính là Diễm Thiên Bát kiếm.



“Diễm Thiên Nhất thức”



Hỏa Long hét lớn rồi lao về phía Thanh Thiện, đường kiếm chém ra không chút lưu tình. Kiếm kình một từ trên bổ xuống một từ trái bạt qua ào ào như thác lũ. Kiếm kình chưa đến nơi mà kiếm phong cùng hỏa khí đã ào ào đổ về đối thủ, nhưng chỉ thấy thân hình Thanh Thiện thủy chung vẫn bất động, bởi vì hắn biết đây chỉ là hư chiêu.



Quả thực như vậy, khi gần đến người Thanh Thiện thì chiêu kiếm đột nhiên đổi hướng, môt thu về trước ngực một bạt từ dưới lên một góc chéo. Lúc này Thanh Thiện khẽ lùi một bước hướng mũi thương đâm về phía Hỏa Long nhưng lại là đâm lệch sang bên hông chứ không đâm trực diện. Hỏa Long đang không biết là chiêu thức gì hay là hắn đâm trượt, bất quá cũng không cần quan tâm, thế kiếm vẫn không giảm. hiển nhiên muốn sẻ đôi người đối thủ.




Lúc này Thanh Thiện khẽ vận lực lên thân thương, ngọn thương bỗng uốn cong đánh vào bên hông của Hỏa Long. Hỏa Long chợt biến sắc, bây giờ nếu tiếp tục công kích thì sẽ bị trúng đòn, tránh né thì đã không còn kịp nữa, hắn chỉ còn cách chém hai thanh kiếm vào gần ngọn thương. Hai thanh kiếm đan chéo nhau, một trên một dưới nhìn như một chiếc kéo cắt tới ngọn thương.



Mặc dù Thanh Thiện không có dùng hết sức nhưng hắn biết phòng thủ thân pháp của Long tộc khủng bố cỡ nào nên hắn cũng dùng đến bẩy thành thực lực.



“Bồng..”



Một tiếng nổ lớn vang lên, hỏa quan tung tóe khắp nơi khiến hai chị em Linh Nhâm cũng một phen hoảng hốt, lòng trầm xuống vì căn bản hai nàng không thể né tránh được nữa, mắt nhắm lại trong lòng thầm than:



“toi rồi, chuyến này sẽ phải lên nóc tủ ăn chuối cả nải hít gà khỏa thân rồi.”



Bất chợt một thân thể thiếu niên đứng chắn trước mặt, hỏa quang lao tới cũng bị dạt sang hai bên. Thì ra Thanh Thiên vẫn chiếu cố đến hai nàng. Nhắm mắt hồi lâu vẫn không thấy “trời sập” xuống, hai nàng mở mắt ra thì thấy Thanh Thiện đang đứng trước mặt, ánh mắt lại thêm phần cổ quái, chợt nghe thấy một thanh âm truyền đến;



“Hai người hãy điều hòa lại khí tức, ta hộ pháp cho”



Thanh âm không lớn nhưng cũng đủ nghe, lần này ánh mắt của Liên như đã hiện rõ nhu tình cùng cảm kích nhìn thiếu niên trước mặt, hiển nhiên tâm hồn nàng đã xao động.



Hỏa Long bị chấn bay một đoạn cũng cổ quái nhìn thanh niên trước mắt, hắn không thể tin thực lực của tên này lại tiến nhanh đến vậy, chỉ mới vài tháng không gặp mà như đã thoát thai hoán cốt.



Hỏa Long đang suy nghĩ thì Thanh Thiện lên tiếng;



“bây giờ đến lượt ta trả lễ nhé !”



Lời vừa mới dứt, thân hình Thanh Thiện như một đạo lưu quang áp sát đến Hỏa Long, mũi thương đâm ra phía trước. thực tình thì đây chỉ là những thế đánh cơ bản trong thương pháp mà thôi chứ không phải là một chiêu thức gì cường đại, cho nên cũng không khó để đối phó. Tuy nhiên bây giờ Thanh Thiện đã khác xưa, mặc dù chỉ là những thế đâm, đập, bổ, bạt rất đơn giản cũng đã phát huy được uy lực kinh người, khiến Hỏa Long cũng khống có thời gian mà thở.



Hỏa Long vừa gạt vừa đỡ vừa né tránh, nhất thời cũng không bị rơi vào thế hạ phong nhưng để tìm cơ hội áp sát đối thủ thì tuyệt đối không có cửa. Thương dài hơn kiếm nên có lợi thế đánh tầm xa. Kiếm tuy nhanh, chuẩn, độc nhưng lại không áp sát được thì căn bản cũng chỉ là phế vật.



Sau một hồi lâu giằng co, Thanh Thiện thì hết sức thỏa mãn vì hắn đã lĩnh ngộ được nhiều điều, thương càng đánh càng thuận tay, thế đi của thương liên miên bất tận. ngược lại với hắn, Hỏa Long tối tăm mặt mũi tìm cách chống đỡ và né tránh, một cơ hội phản công cũng không có, trong lòng thầm chửi bới;




“tên chết tiệt, từ khi nào hắn lợi hại như vậy chứ?”



Cả người Thanh Thiện đang chìm đắm trong tu luyện chợt giật mình khi phát hiện không khí xung quanh đột nhiên nóng lên gấp nhiều lần, quan trọng hơn là sát khí bông nhiên tăng mạnh. Lúc này hắn mới chú ý đến Hỏa Long, thì ra hắn đã động nộ, trong mắt hắn tỏa ra vài tia sát khi kinh người.



Hiển nhiên rồi, làm bia cho người khác luyện công chắc Phật Tổ cũng động nộ chứ nói gì đến hắn. Hỏa Long hét to một tiếng rồi lăng mình lên không trung, cách xa Thanh Thiện vài mét, toàn thân hỏa quang bạo phát đại thịnh rồi bất tình lình thu lại lên thân song kiếm và tay hắn, khiến cho đôi song kiếm trở nên một màu đỏ sậm mang khí tức của tử vong. Hỏa Long hét lớn rồi cả người lao vào Thanh Thiện;



“Diêm Thiên Bát Thức – Liệt Diễm Độ Thiên”



Chỉ thấy cả người và kiếm hòa vào làm một tạo thành một đóa Hỏa Liên Hoa đỏ rực trong suốt, sau đó chợt tách ra thành hai. Hai đóa Hỏa Liên Hoa càng đến gần Thanh Thiện càng nở to ra như muốn nuốt chửng hắn vậy.



Đứng trước một chiêu này, Thanh Thiện cũng thầm giật mình. Hiển nhiên đây không thể coi thường được, hắn lúc này đã tích tụ mười thành thực lực lên thân cây thương đâm chéo lên trên. Một thương đâm ra rất chậm, chậm đến mức ai cũng có thể nhìn thấy, không có một chút lực lượng uy áp nào. Nhưng một thương này lại làm cho Hỏa Long giật mình, sợ đến run người. hai màn kiếm quang tạo ra hai đóa Hỏa Liên như tường đồng vách sắt này không ngờ lại bị một thương nhìn rất chậm chạp yếu đuối kia xuyên qua và tiến thẳng tới ngực Hỏa Long. Bất quá lúc này hắn muốn thu chiêu để đón đỡ hay né tránh thì cũng không còn kịp nữa rồi, sức lực cũng đã dồn hết lên đôi song kiếm, hắn thầm nghĩ;



“chuyến này toi rồi, lạy chúa tha tội”



Đây chính là chiêu Long phá cảnh giới tầng thứ hai, lần trước ở Huyền Môn hắn đã nắm giữ được ý cảnh tầng này nhưng còn chút chưa có thuận tay, mà cho đến nay thì cũng chưa có chút nào luyện lại bởi vì hắn muốn luyện tập lại từ đầu, nói một chách khác là hắn đang xây dựng lại nền tảng cơ bản. Hắn hiện tại chỉ muốn tu luyện từ thấp đến cao, từ những sơ đẳng chiêu thức mà thôi, nhưng đứng trước một chiêu cường đại như vậy không thể lấy những chiêu thức tầm thường ra đón đỡ được, buộc lòng hắn phải sử ra một thương này.



Ngay khi mũi thương đâm đến ngực Hỏa Long thì một làn sóng chấn nhu thuận đánh lên thân thể, khiến Hỏa Long như diều đứt dây bay về sau hơn chục mét nhẹ nhàng tiếp đất. Tuy bị đánh bay rất xa nhưng hắn không có bị thương, ánh mắt phức tạp nhìn Thanh Thiện không nói nên lời. Thanh Thiện vẫn tươi cười nói với hắn;



“tu luyện thên rồi tìm ta giao đấu, đừng có suốt ngày đi làm chuyện mờ ám.”



Kỳ thực lần này Thanh Thiện cũng hơi bất ngờ, không ngờ hắn lại có thể tùy ý đánh ra một thương khủng bố như vậy. ban đầu hắn vốn có ý định cường công, một chiêu giết chết Hỏa Long hoặc chí ít cũng biến hắn thành tàn phế. Nhưng đến cuối cùng hắn lại dùng “sóng chấn” để đẩy lùi đối phương, hắn không biết lý do tại sao chỉ biết rằng hắn không tìm được lý do để hạ độc thủ với Hỏa Long.



Về phần Hỏa Long hắn cũng bị một thương này làm cho hồ đồ. Hắn nghĩ tên tiểu tử này thực lực cũng chỉ ngang với mình mà sao hắn lại có thể lợi hại như vậy. hắn tưởng rằng với kiếm pháp của hắn hiện tại đã có thể dạy cho tên nhóc này một trận và rửa hận lần trước, nhưng thực tế thường hay phũ phàng.



Ngay tại lúc này, trong tâm trí của Hỏa Long chỉ có một ý niệm “quyết tâm tu luyện” để đánh bại Thanh Thiện, hiển nhiên Thanh Thiện đã trở thành mục tiêu để hắn khổ luyện từ đây. Ngay tại lúc rời đi, Hỏa Long buông lại một câu;



“Sẽ có ngày ngươi bại dưới tay ta!”




Nói xong, hắn bay vút đi, chỉ thoáng chốc đã không thấy hình bóng đâu cả. ngay tại giây phút này, không một ai - kể cả Thanh Thiện và Hỏa Long biết một điều: Đó là giây phút bắt đầu cho một truyền kỳ về đôi bạn một là Rồng, một là Nhân loại đã làm khuynh đảo thế giới tu luyện lưu truyền hậu thế.



Hỏa Long đi rồi, giờ đây chỉ còn Thanh Thiện cùng hai nàng Linh Nhâm và Liên Như. Hai nàng vẫn đang nhắm mắt tĩnh tọa điều hòa khí tức còn Thanh Thiện chỉ đành lặng yên đứng nhìn. Bây giờ mới có dịp được nhìn rõ hai nàng, quả nhiên là những người “thiên tư ngọc chất”, dịu dàng thanh tao nhưng không vướng bụi trần. Thanh Thiện thấy có một vị nữ tử nhìn rất quen nhưng nhất thời hắn chưa nhớ ra được nàng là ai, hắn bắt đầu quan sát thật kỹ lại để cố nhớ xem đã gặp nàng ở đâu. Nàng đang mặc một bộ Âu phục hiện đại, khuôn mặt thanh tú, làn da trắn mịn màng nổi bật là đôi môi chín mọng và hàng mi cong dài, bất chợt ánh mắt không tự chủ đưa xuống nhìn bộ ngực căng đầy đang phập phồng theo từng hơi thở. Hắn đang chăm chú nhìn ngây ngốc thì vừa lúc này, nàng cũng từ từ mở mắt ra, hiển nhiên thương thế đã không còn gì đáng ngại nữa, nhưng lại phát hiện ra bộ mặt si ngốc của Thanh Thiện đang nhìn mình, toàn thân chợt nóng ran, đôi má đỏ đến tận tai, tim nhảy thình thình.



Thanh Thiện biết hành động này đã bị nàng nhìn thấy, hắn cũng vô cùng ngượng ngùng nhất thời không biết xử lý thế nào cho phải, mặt hắn cũng biến thành quả Gấc chín.



Cũng may, vừa lúc này thì Linh Nhâm mở mắt ra, mà nàng lại không để ý nên không phát hiện được tình cảnh hiện tại của hai người. Nàng hướng Thanh Thiện nói;



“Đa tạ sự tương cứu kịp thời của vị huynh đệ này, không biết phải cảm tạ như thế nào cho phải?!”



Thanh Thiện cười, xua xua tay nói;



“ Chỉ là việc nhỏ, không cần phải để trong lòng làm gì.”



Đoạn, hắn nói tiếp;



“hai người đã không còn gì nguy hiểm nữa rồi, cũng đến lúc tôi phải rời đi”



Vừa quay người định rời đi thì chợt Linh Nhâm lại nói;



“Chờ chút, huynh đệ có thể cho ta biết cao danh quý tánh, để sau này cảm tạ”