Thiên Nam Tự

Chương 47: viên ngọc






Cảm giác được từng phần cơ thể có một cỗ bùng nổ lực lượng, xương cốt, cơ bắp so với trước khi tiến vào Hư Thiên Quyết trung tầng tầng bảy còn cường đại hơn nhiều, bất quá nếu nói hắn lần nữa đột phá Cửu Chuyển Kim Cương Thân thì còn rất xa, hắn không ngờ tới việc hình thành năm ngọn tiểu thương lại đưa đến nhiều công năng như vậy.



Ngũ hành hình thành, có thể nói thân thể Thanh Thiện đã biến đổi toàn diện, chỉ sợ không bao lâu nữa hắn sẽ đột phá trung tầng để đạt tới hậu tầng, lúc đó cũng là thiên kiếp đích thực dành cho bản thân.



Trở lại thực tại, lúc này cảm giác của Thanh Thiện vô cùng nhạy bén, nhất là những luồng khí tức do thám của cường giả, Lãng Mộ Ảnh chính là đang dùng cách thức này truy tìm người, hắn chú ý đến những người có thực lực đạt tới Nghịch Thiên giả tầng bốn, bởi trước lúc bỏ đi, hắn cảm giác được Thanh Thiện thực lực đạt tới đẳng cấp đó.



Đáng tiếc, ngay lúc này Thanh Thiện đã hoàn toàn khác, cho dù không dùng đến Ẩn Thần Thuật vừa học được thì với linh hồn lực hiện tại, Lãng Mộ Ảnh cũng không thể tìm ra khí tức của Thanh Thiện. Ba người bên cạnh thấy hắn đã mở mắt mà không nói điều gì, mỗi người theo đuổi một suy nghĩ khác nhau. Anh Thy thì thấy tò mò, nàng từng thấy hắn tạo thành địa chấn khiến mình suýt ngã, nhưng lần này hắn chỉ ngồi không mà khiến xung quanh tựa như động đất, hơn nữa so với lúc trước còn mạnh mẽ hơn nhiều. Tâm Nhiên thì trầm ngâm đứng một bên không nói gì. Chỉ có tên Hỏa Long đã hóa hình hiếu kỳ nói:



" Ê tiểu tử, ngươi tu luyện công pháp gì thế?"



Thanh Thiện không nói gì cả, đối với cái con giun lửa tí nữa làm mình bị thiên kiếp đánh chết Thanh Thiện còn chưa nuốt giận được, huống chi đối phương hình người so ra còn trẻ hơn mình, vậy mà hắn dám xưng hô là tiểu tử .




"Ủa, bên ngoài có tiếng động gì thế, hình như có rất nhiều người chạy khỏi tòa nhà này thì phải?" Thanh Thiện chăm chú một chút, sau đó nghi hoặc hỏi hai nàng.



" Còn không phải là do ngươi sao?" Anh Thy liền lườm hắn nói, ban đầu nàng còn không tin tưởng, sau đó ngay khi Thanh Thiện dừng luyện công mở mắt nhìn mọi người thì cơn địa chấn vừa rồi đã tiêu tan, không phải quá trùng hợp sao, nên nàng chắc việc này do Thanh Thiện gây nên.



" Do mình hả? Mình đâu có làm gì chứ?" Thanh Thiện có chút không biết mình đã làm gì.



" Ý, có đám người Nhật Bản tựa như đang tìm ai đó? Ê tiểu tử, là kẻ thù của ngươi tìm đến hả?" học cách của con Hỏa Long, Thanh Thiện liền hướng nó nói.



" Không thể nào? Ta vốn ẩn giấu từ hôm qua tới giờ, bọn chúng không thể phát hiện ra ta được." Hỏa Long vốn là con rồng lăn lộn khắp nơi, nó rất thông minh, không phải bây giờ nó có thể đánh bại Lãng Mộ Ảnh mà khinh thường đối phương, hắn biết Thần Đạo Giả Nhật Bản sẽ không bỏ qua cho nó, không chỉ một kẻ như Lãng Mộ Ảnh truy sát, tiếp theo sẽ có những người còn đáng sợ hơn mà ngay cả cha mẹ hắn cũng không thể bảo vệ được hắn nếu để bắt được. Nhưng cái quan trọng nữa, hắn ăn cắp chính là bảo vật của Thần Đạo Giả, có thể xưng bảo vật thì mức hấp dẫn nó đến thế nào?, nó còn chưa muốn mình bị một lượng lớn cường giả ngày đêm truy sát. Vì thế khi học xong Ẩn Thần Thuật, nó một mực ẩn giấu hơi thở, giờ lại hóa thành hình người, tin tưởng trừ khi nó biểu hiện lên khí tức Long tộc của mình.



Ẩn Thần Thuật nguyên bản vốn ảo diệu vô cùng, cho dù cường giả cao hơn hai cấp bậc cũng đừng mong tưởng nhận ra khí tức cùng thực lực của người dùng nó.



" Thế thì thật lạ, rõ ràng bọn họ đang tìm đến đây, hơn nữa còn có một người thực lực đã đạt tới Nghịch Thiên giả đỉnh cấp năm."



" Chết tiệt, lại cái tên Nhật Bản đáng ghét đó, hắn đã truy đuổi ta mấy tuần nay rồi, ta cũng đã hoàn thành được giao ước hai chúng ta, giờ ta phải đi đây." Hỏa Long vừa nói xong thân hình đã biến mất ngoài cửa.



Chỉ là hắn không biết rằng mình không bị phát hiện, đối phương cũng không phát hiện ra Thanh Thiện cùng hắn, đám người kia tìm chính là Thanh Thiện, chỉ cần tìm tòi vài bệnh viện có bệnh nhân nam tuổi gần hai mươi tên Thanh Thiện là phát hiện ra ngay.



Đúng như Thanh Thiện phát hiện, chỉ vài phút sau đó một đám người đã ở trước phòng bệnh, đi đầu là Lãng Mộ Ảnh, phía sau là Sinh Đảo A Tử lần trước Thanh Thiện đã gặp qua, đi cuối cùng là đám người mặc âu phục kính đen, tất cả đều là người Nhật Bản.



Thấy Lãng Mộ Ảnh đánh ánh mắt, Sinh Đảo A Tử đi lên nói:



" Thanh Thiện tiên sinh, chúng ta lại gặp nhau nữa."




Ở bất cứ nơi nào, miễn là cường giả, tất được người dưới mình tôn trọng, không kể là quốc tịch, Thần Đạo giả cũng vậy, bọn họ cực kỳ sùng bái cường giả, cho nên dù mục đích của cuộc viếng thăm này không phải tình hữu nghị mà là tra hỏi, nhưng đối với kẻ hơn mình họ đều xưng là tiên sinh.



"Ừm, chúng ta lại gặp nhau." Thanh Thiện cũng cười đáp lễ.



" Thanh Thiện tiên sinh, người này là sư phụ tôi, Lãng Mộ Ảnh, chúng tôi hôm nay đến có thể có chút sự muốn nhờ tiên sinh giúp đỡ." Sinh Đảo A Tử lại nói tiếp.



Thanh Thiện cũng đoán ra được chút gì, bọn họ đến chủ yếu là đi tìm hắn chứ không phải con rồng vừa chạy đi kia, nhưng còn vì sao đến hắn lại không biết, bởi lúc Lãng Mộ Ảnh gặp hắn đêm hôm đó, lúc đó hắn đã hôn mê nên không biết.



" A Tử tiên sinh cứ nói, nếu có thể trợ giúp tôi cũng không từ chối." dù nghi ngờ là bọn họ hỏi về con rồng kia, tuy thế chỉ là nghi ngờ, Thanh Thiện cũng trả lời.



Bên cạnh, Lãng Mộ Ảnh nghe Sinh Đảo A Tử phiên dịch, sau đó hắn lại nói mấy tiếng với Sinh Đảo A Tử, rõ ràng đây là tiếng Nhật nên Thanh Thiện chỉ chờ nghe Sinh Đảo A Tử dịch ra cho mình nghe. Chỉ thấy Sinh Đảo A Tử giật mình kinh ngạc liếc nhìn Thanh Thiện, sau đó mới nói:



" Thanh Thiện tiên sinh, thật không ngờ, tiên sinh niên kỷ còn trẻ như vậy đã độ kiếp, mười chín tuổi bước vào Nghịch Thiên giả cấp năm, cho dù là thiên tài xuất chúng của thế hệ trẻ Đông Phương có lẽ còn xa xa không theo kịp a."



Mỗi thế hệ tu luyện giả, các nước đều coi trọng bồi dưỡng như một viên bảo ngọc, Tu luyện giả đều ít dính líu tới nhân gian quyền lực, nhưng sự ganh đua về tiềm năng cùng thực lực lại cực kỳ quan tâm, mà cái đó biểu hiện ở lớp trẻ, nhớ ba năm trước đây thiên tài ở lớp trẻ Nhật Bạn là Đằng Nguyệt Lãnh Tình ở tuổi hai bẩy đã tiến nhập Thần Đạo giả đỉnh cấp cấp bốn, đây là thiên tài nghìn năm mới xuất hiện của Nhật Bản, nghe nói hắn đã tiến nhập Thần Đạo giả cấp năm. Tuy thế Lãnh Tình hắn vẫn chưa phải thiên tài xuất sắc nhất phương đông, bởi có một kẻ của Tu Chân giới Trung Hoa chỉ mới hai mươi lăm đã tiến vào Nguyên Anh kỳ cũng là tương đương với Nghịch Thiên giả cấp năm.



Nói về Tu Chân giả Trung Hoa, bọn họ chỉ sáu cấp bậc, mỗi cấp chia làm tiền kỳ, hậu kỳ. Như cấp đầu tiên là Tiên Thiên, sau đó là Kim Đan, Nguyên Anh, Nguyên Thần, Độ Kiếp, Đại Thừa kỳ. Nghe nói thanh niên tên Mộ Dung Linh Phong tu luyện chính là thượng cổ pháp quyết do Bàn Cổ Chí Tôn của Tu Chân giả lưu lại Bàn Cổ Khai Thiên, có người còn thấy Khai Thiên Thần Phủ trên tay thanh niên này. Phải biết rằng Khai Thiên Thần Phủ là đứng đầu trong thập đại thần binh của Tu Chân giới, có rất nhiều người thèm muốn nó, dù sao nó cũng là binh khí của Bàn Cổ Chí Tôn lưu lại, uy lực có thể hủy trời diệt đất. Nhưng thanh niên Mộ Dung Linh Phong có thể giữ vững thần binh, rõ ràng ngoài thực lực, sau lưng hắn còn có lớp lớp cường giả Tu Chân giới cầm cự. Có thể nói hắn chính là viên ngọc của bọn họ, là cường giả đỉnh cấp của tương lai.



Hai mươi lăm đã là đáng sợ, bởi Sinh Đảo A Tử đã quá một trăm mà chỉ mới đạt Thần Đạo giả cấp ba. Nhưng nay kỷ lục lại được phá bỏ, đó không phải của Tu Chân giới Trung Hoa mà đến từ Nghịch Thiên giả. Nghịch Thiên giả có thể nói hàng ngàn năm nay đều im hơi lặng tiếng, so với Thần Đạo giả còn kém một bậc, nếu so với Tu Chân giới Trung Hoa lại càng không phải nói. Bất quá không ai dám khinh thường bọn họ, rất nhiều bí tịch cổ còn lưu lại, từ thời viễn cổ bọn họ đã không phân cao thấp cùng Tu Chân giới Trung Hoa, tứ đại Thiên Quân của bọn họ cũng không yếu hơn Thất Đại Chí Tôn của Tu Chân giới. Nhưng sau cuộc chiến tại viễn cổ thời đại, linh mạch chủ tan vỡ, bộ lạc bọn họ nằm ở nơi có linh khí yếu nhất, cùng với pháp quyết thất truyền, vì thế thực lực bọn họ đại giảm.



Mười chín tuổi đạt tới Nghịch Thiên giả cấp năm, rất rõ ràng tiềm lực của hắn rất lớn, nếu so cả tu luyện giới phương đông cho tới bây giờ, hắn là người đầu tiên.



Đáng tiếc, đây là điều Lãng Mộ Ảnh suy đoán mà thôi, bởi tối đó hắn cảm giác được có người độ kiếp, mà sau đó thấy thiếu niên này bị sét đánh đến trọng thương, hơn nữa sau khi hắn độ kiếp xong thì có một kẻ thần bí đứng trong tối bảo vệ hắn, rõ ràng đây là Nghịch Thiên giả cố ý bảo hộ thiên tài bọn họ. Cho nên hắn không nghĩ đến do cái tên trộm đồ độ kiếp, Thanh Thiện chỉ là kẻ bị hại, mà kỳ thực Thanh Thiện hôm nay chỉ tính là Nghịch Thiên giả đỉnh cấp cấp bốn mà thôi, tuy rất nhanh hắn sẽ độ kiếp nhưng chưa phải bây giờ.




Thanh Thiện biết bọn họ đã nhận nhầm, nguyên nhân có thể có nhiều, chủ yếu là lúc này ngay cả Lãng Mộ Ảnh đều không nhìn thấu thực lực của Thanh Thiện, điều này chỉ có thể thực lực thiếu niên này ngang bằng hoặc vượt hơn hắn.



Thấy Thanh Thiện trầm tư không nói, hai người bọn họ cũng xem như đó là sự thật.



" Thanh Thiện tiên sinh, chúng tôi đang truy tìm một kẻ trộm, hắn đã lấy của chúng tôi một bảo vật trấn phái, tối hôm đó, lúc tiên sinh độ kiếp bị hôn mê, sư phụ có nhận ra hơi thở kẻ đó trên người của tiên sinh, sư phụ tôi hi vọng có thể mời tiên sinh trợ giúp bắt tên trộm, nếu như vậy Linh Ảnh Phái chúng tôi coi như nợ tiên sinh một ân tình." Sinh Đảo A Tử lại nói tiếp.



"Quả nhiên là do con giun kia gây nên họa." giờ Thanh Thiện xác thật là do Hỏa Long gây nên, Thanh Thiện vốn cũng không thích hắn, nhưng tên kia trốn mất rồi, hơn nữa còn dùng Ẩn Thần Thuật, cho dù với linh hồn lực cường đại cũng khó tra ra. Hắn cũng thực sự muốn bắt cái tên chút nữa hại chết mình để vừa trả mối thù còn lại được một ân tình kia a.



" Ài, nếu Lãng Mộ Ảnh tiên sinh khi đó có mặt hiển nhiên rõ hơn ai hết chứ. Lần đó bị thiên kiếp giáng xuống, sau khi thành công chống đỡ, lúc đó tôi đã hôn mê, sự thực cái gì cũng không biết, còn vì sao kẻ trộm lúc đó trốn trên người tôi, tôi cũng không biết?, xin hỏi kẻ trộm nó là thứ gì vậy? Nếu có thể trốn trong người tôi hẳn nó không quá lớn."



Thanh Thiện trước khi bọn họ đến đã chuẩn bị câu trả lời, vì thế hắn nói cực kỳ lưu loát cũng không có kẻ hở, mà sự thực cũng là như vậy, nếu không phải Tử Long nói cho hắn thì hắn còn không biết có con rồng trốn trong tóc của hắn nữa. Huống chi hắn cũng không cố ý che giấu cho Hỏa Long, hắn trốn bởi lúc đó hắn đã khôi phục thực lực và chạy đi, Thanh Thiện cũng không có thực lực để lưu lại một Hỏa Long tiến vào Nghịch Thiên giả năm yêu thú.



Lãng Mộ Ảnh một mực chú ý đến ánh mắt cùng hơi thở Thanh Thiện, bởi một người khi nói dối thì nhịp tim sẽ tăng lên, cùng đó là hơi thở sẽ hơi gấp, ánh mắt sẽ chớp vài cái hoặc đảo liên tục. Nhưng hắn không tìm ra bất cứ sự dối trá nào trong đó.



Thiếu niên này cũng bước vào Nghịch Thiên giả cấp năm, hắn không sợ Thanh Thiện, hắn sợ là kẻ sau lưng thiếu niên này, mà không chỉ một người, có thể là cả một thế lực cường đại Nghịch Thiên giả. Thần Đạo giả mấy ngàn năm giao lưu qua Nghịch Thiên giả, dù có chút kiêu ngạo nhưng cũng chưa đến bậc có thể muốn làm gì thì làm ở nơi này. Nghịch Thiên giả luôn là một ẩn số với giới tu luyện, khi bọn họ thể hiện ra thực lực rất yếu kém, có lúc tại thời điểm quyết định lại rất cường đại.



Vì không tìm ra gì Lãng Mộ Ảnh đành trở về, chiều nay sư huynh hắn tới Hà Nội, khi đó có thể bàn bạc lại, lúc đó hi vọng tìm ra phương pháp, Ẩn Thần Thuật quá trọng đại với Linh Ảnh Phái, dù nỗ lực mọi giá cũng phải thu hồi nó, mà Linh Ảnh Phái cũng đã cầu cứu giới Thần Đạo giả Nhật Bản, bọn họ đã phái ra lượng lớn Thần Đạo giả bằng mọi giá lấy về Ẩn Thần Thuật.



Đáng tiếc tấm bia đá đó đã hoàn toàn không còn trên đời nữa, Hỏa Long khi học xong đã phá hủy nó, mang bảo vật chính là họa sát thân, hắn đã hóa hình, hơi thở cũng ẩn giấu rồi, hiện giờ kẻ duy nhất biết ai ăn trộm chỉ có mình Thanh Thiện, mà Thanh Thiện vì đã học được Ẩn Thần Thuật cũng không dám nói với ai khác, nếu nói với đám Thần Đạo giả thì chỉ sợ bọn họ không ngại truy sát hắn a. Pháp quyết của Nhật Bản chỉ người Nhật Bản mới có quyền học mà thôi, đó là suy nghĩ của Thần Đạo giả Nhật Bạn cũng của ở tu luyện giới phương đông.