Thiên Nam Tự

Chương 45: Ngũ hành hình thành ( phần 1)






Bia đá dài cỡ hai mét, rộng một mét, bên trong có ba đồ hình cùng đường vận chuyển chân khí, theo lý giải trên bia đá thì chỉ cần để chân khí vận chuyển theo pháp quyết này thì chân khí nội thể hoàn toàn được ẩn giấu, khí tức cùng hơi thở cũng ẩn giấu, chỉ cần không để người nhìn thấy thì không ai có thể nhận ra, dù người đó công lực cao thâm hơn mình.



" Quả nhiên bí pháp ảo diệu, ta gặp may rồi." trong lòng Thanh Thiện không khỏi hô lên vui sướng.



Bên trong còn ghi lại phải ít nhất đạt tới cảnh giới Thần Đạo giả mới có thể tu luyện được, theo suy đoán của Thanh Thiện thì Thần Đạo giả có lẽ ngang với Nghịch Thiên giả, như Nghịch Thiên giả cấp một thực lực bằng với Thần Đạo giả cấp một cùng với Kim Đan kỳ của Tu Chân giả là một cấp bậc.



Bên trong ghi chi tiết lại cách thức ẩn thuật, chỉ cần vận dụng thành thạo có thể lập tức sử dụng .



" Ý, tại sao ta không cảm nhận được chân khí của ngươi? Còn nữa khí tức cũng không có? " ở trên đầu Hỏa Long chợt kinh hãi nói, nếu không phải hắn còn có đôi mắt thì hắn xác nhận mình đang nằm trên một tảng đá cũng không sai mấy.



" Lợi hại, bí pháp quá lợi hại." Thanh Thiện chợt nói, Thanh Thiện có cảm giác cơ thể mình như hòa cùng thiên nhiên chẳng phân biệt được. Ngoài thuật ẩn thân, trong đó còn nói đến thuật truy tung đối phương rất lợi hại.



" Thật sự ngươi biết ngôn ngữ đó, quá tốt rồi, mau đọc cho ta." Hỏa Long cũng sung sướng kêu lớn, hắn cũng mong muốn dùng được, đến lúc đó thì đám người Nhật Bản kia làm sao tìm được nó, không tìm được thì hắn còn sợ gì chứ, chỉ cần hóa thành hình người thì ai có thể tìm được hắn.



Thanh Thiện đọc lại một lượt cho con rồng đó nghe tất cả, vừa đọc hắn cũng ghi nhớ lại lộ tuyến chân khí vận hành cùng khẩu quyết cần nhớ cũng như cách vận dụng nó. Với trí nhớ của hắn chỉ vài lần lướt qua đều thuộc lòng, dù sao ngôn từ bên trong cũng rất ít hơn nữa lại dễ hiểu.



Bí pháp này không giống pháp quyết cùng võ công, võ công tu luyện nhiều mới giỏi, còn bí pháp này vừa mới tu luyện đã có năm phần hiệu dụng, nếu muốn hoàn toàn ẩn dấu chỉ cần kiên trì bỏ ra chút thời gian cho thành thục mà thôi.



Hỏa Long quả nhiên cũng tu luyện thành công, hơn nữa có chút thành tựu hơn Thanh Thiện, dù gì nó cũng tu luyện Ẩn Thần Thuật, dù bản đó không phải chính tông nhưng đồ hình thì giống hệt, cùng với nó tên rồng này còn thường xuyên dùng bí pháp này, xem dáng vẻ háo sắc của hắn chỉ sợ ẩn giấu xem trộm gái tắm hoặc tương tự cũng nên a.




Chỉ chưa tới vài phút Hỏa Long đã vận dụng thành công bí pháp.



" Tâm Nhiên, Anh Thy, hai bạn vào đây chút, mình có việc cần nhờ hai người." hai người vẫn chờ bên ngoài liền nhanh chóng mở cửa đi vào.



Đợi hai người tới bên cạnh, Thanh Thiện vẫn thấy cảm động, dù sao lúc này hắn có nói hai người trở về đi, mai bọn họ còn phải đi học, nhưng hai nàng nhất quyết chờ ở hành lang, được nữ nhân đối đãi như vậy có nam nhân nào không cảm động, hơn nữa nữ nhân còn rất xinh đẹp.



" Mình nghe vị bác sĩ nói mình có thể tàn phế cả đời? Mình có bí pháp có khả năng khôi phục vì thế mình muốn hai người giúp mình."



Hai người vốn không tin Thanh Thiện sẽ tàn phế cả đời, nay thấy hắn nói vậy thì tâm lý vui vẻ lên hẳn, liền tiếp tục nghe hắn nói.



Đợi khi Thanh Thiện nói xong, hai nàng có chút do dự, nhưng sau đó cũng lập tức hành động, nhất là Tâm Nhiên càng tin tưởng hắn, bởi nàng biết cái mà Thanh Thiện gọi là linh khí thực sự rất tốt, hơn nữa nó còn tự thẩm thấu vào cơ thể, có thể giúp cơ thể, da dẻ trở nên tràn đầy sinh khí.



Thanh Thiện nói rất đơn giản, đó là hắn còn luyện công khoảng vài ngày, điều cần thiết là hạn chế quấy nhiễu hắn, Anh Thy có thể không để bác sĩ quấy rầy nhưng bố mẹ hắn lại không biết, mà hắn không muốn bố mẹ mình một mình bên ngoài khổ sở lo lắng, chỉ có cho bố mẹ hắn vào phòng sau đó điểm vào hôn mê huyệt thì mới ổn thỏa.



Lấy thêm chiếc giường, Anh Thy cùng Tâm Nhiên dù biết không nên nhưng thấy Thanh Thiện nói có lý cũng giúp đỡ hai người "đi ngủ", phòng bệnh của Thanh Thiện thuộc phòng bệnh loại tốt nhất, dù kê thêm một chiếc giường cũng còn khá trống trải, mà Anh Thy cũng thông báo cho vị bác sĩ Hùng không cần quấy rầy nữa, vị bác sĩ này dù thấy lạ cũng không dám đắc tội với Thy tiểu thư.



Lần này Thanh Thiện quyết định dùng bệnh viện để luyện công, là do lúc này có thể nhân lúc luyện công khiến cơ thể phục hồi hoàn toàn, thêm nữa hắn muốn biết khi tu luyện Ngũ Hành Thương thì bản thân mình biến đổi thế nào.



Để hai nàng ngồi gần với mình, Thanh Thiện liền lấy ra Tịch Diệt Long Thương, hiện giờ ngọn thương đã có liên kết vô hình với hắn, nên việc điều khiển linh khí thoát ra vô cùng đơn giản và có chút như ý muốn.



" Hai người cứ tận lực hấp thu linh khí, chỉ cần không vượt quá khả năng chịu đựng của bản thân là được." Thanh Thiện liền nhắc nhở hai nàng.



"Ừm."



Thanh Thiện cũng vận chuyển chân khí bản thân, theo Hư Thiên Quân ghi lại, số linh khí này không hề chuyển vào ngọn thương đầu tiên mà chuyển theo lộ tuyến khác để hình thành ngọn thương mới.



Bàn tay vừa chạm vào Tịch Diệt Long Thương, một cỗ linh khí cuồng mãnh như thủy triều tràn ra, rất nhanh lấy bàn tay làm vật dẫn, đa phần lượng linh khí bị hấp thu tới đan điền, số ít còn lại đều bao phủ lấy căn phòng, tuy nhiên với sự khống chế của Thanh Thiện, số linh khí này vừa đủ cho hai nàng cùng bố mẹ hắn, sự lãng phí không còn giống như lần trước ở trong Hư Thiên động phủ nữa.



Đắm chìm trong vô tận linh khí, số linh khí không khác thác lũ điên cuồng chảy tới vũng xoáy tại đan điền chuyển hóa thành chân khí, dựa theo pháp quyết, ngọn thương đầu tiên là ngọn thương chủ ở vị trí trên cùng ngay huyệt Bách Hội chiếu thẳng xuống đan điền, số linh khí khổng lồ này nhanh chóng hình thành nên một viên ngọc màu lưu ly khác, nếu so với lần trước thì không hề khác biệt, viên ngọc lưu ly này lại không ngừng dần lớn lên.



"Oanh." viên ngọc vỡ vụn từ từ một ngọn thương trắng sữa khác hình thành nên, lần trước hình thành ngọn thương còn có đau đớn nhưng lần này cơn đau giảm đi rất nhiều, ngọn thương vừa hình thành liền như cái miệng há mồm hút lấy số chân khí từ viên ngọc mới vỡ ra, chỉ chốc lát số chân khí đã biến mất trong ngọn thương, cuối cùng ngọn thương mới liền di chuyển tới bên phải của ngọn thương chủ.



" Xong, hiện tại đã xuất hiện một cái, lần trước đúng là quá lãng phí linh khí mà." Thanh Thiện vừa mới hình thành nên ngọn thương thứ hai liền dừng lại một chút để nghỉ ngơi, hơn nữa còn kiểm nghiệm số linh khí bên trong ngọn thương, lần trước để tu luyện đến Cửu Chuyển Kim Cương Thân tầng sáu hắn đã hao phí gần một phần năm số linh khí bên trong Tịch Diệt Long Thương, nhưng lần đó linh khí lãng phí quá nhiều mà cơ thể hắn hấp thu lại quá ít, hỏi sao lúc này hắn không thấy hối tiếc.



Dù gì Việt Nam có tới bốn nghìn năm lịch sử, thì ngọn thương này hấp thu cũng ít nhất là bốn nghìn năm, mất đi một phần năm tương đương với tám trăm năm, tám trăm năm đó linh khí là một con số khổng lồ a.



Nhìn lại số linh khí còn lại trong Tịch Diệt Long Thương, Thanh Thiện còn chút yên tâm, mấy nghìn năm tích tụ linh khí, lần này lại được tiết kiệm hết mức, theo Thanh Thiện dự tính muốn tạo ra một ngọn thương mới mất năm trăm năm tích tụ linh khí.



Khẽ quay sang quan sát bốn người, bố mẹ hắn còn đang ngủ say, linh khí vẫn lờn vờn quanh cơ thể, hai cô nàng Anh Thy cùng Tâm Nhiên cũng hấp thu số linh khí tản mát ra, tuy rất ít đối với Thanh Thiện nhưng lại là nhiều với hai nàng, hai người không ai không là mỹ nhân, nay lại có linh khí bao quanh thân thể càng giống như tiên nữ, khiến cho Thanh Thiện nhìn hoài không chán .




"Tiếp tục thôi, với tốc độ này không quá một ngày sẽ hình thành toàn bộ Ngũ Hành Thương, thật mong mỏi đến lúc đó a."



Trong lúc Thanh Thiện tiếp tục hấp thu linh khí nhằm tạo ra ngọn thương tiếp theo thì hắn không biết cơ thể mình bắt đầu thay đổi từng phút một, da dẻ càng sáng bóng, thực lực dù không có tăng tiến lên nhưng dù có người hơn cấp nhìn vào đều không cảm giác được thực lực thật sự của hắn.



"Oanh."



Một âm thanh nữa vang lên trong đầu Thanh Thiện, ngọn thương thứ ba đã hình thành, sau khi hấp thu số chân khí xong nó liền tự động di chuyển tới bên trái ngọn thương chủ, cũng là đối xứng với ngọn thương thứ hai.



Vừa mới hình thành ngọn thương kế tiếp, Thanh Thiện đã nhận ra xương cốt kinh mạch của mình như được uống linh dược, chúng đã được chữa trị hơn một nửa, điều này thật ngoài sức tưởng tượng, vốn Thanh Thiện nghĩ dù nhanh nhất cũng phải ba ngày mới khỏi, ai dè mới qua một đêm đã khỏi hơn một nửa, thật sự quá thần kỳ đi.



Nhìn sang bên cạnh, Anh Thy cùng Tâm Nhiên vẫn nhắm mắt hưởng thụ linh khí bồi dưỡng thân thể, hai nàng cũng ngừng hấp thu linh khí, bởi số linh khí kia đã quá sức chịu đựng của hai người, vì thế dù tiếc nuối hai nàng đành buông tha, chỉ để linh khí tự động hấp thu vào cơ thể, dù sao ngoài đan điền ra, linh khí cũng tự thẩm thấu vào thân thể, nó có thể giúp thân thể thêm khỏe mạnh chống lại bệnh tật.



Thực lực tuy không tăng lên bao nhiêu nhưng nữ nhân vốn luôn coi sắc đẹp bản thân là quan trọng, nếu hai nàng tỉnh dậy chắc chắn sẽ cực kỳ vui mừng, bởi khí chất của hai nàng càng thêm thuần khiết quý phái, làm người khác nhìn vào có chút cảm giác tự ti không sánh bằng. Điều này nếu so với thực lực tăng tiến, dĩ nhiên nữ nhân sẽ chọn cái thứ hai này rồi.



Bản thân bố mẹ Thanh Thiện không có luyện võ, mà hai người cũng không thích việc này, dù hôm nay hấp thu không ít linh khí nhưng ngoài cơ thể khỏe mạnh chút ít thì không thay đổi gì lắm.



" Khi về nhà có lẽ nên tìm cách thiết lập ngũ hành trận pháp tại nhà, nếu có linh khí sung túc không lo gì bố mẹ không khỏe, chỉ cần có ngũ hành trận duy trì thì viếc sống ba bốn chục năm nữa cũng không khó gì." bố mẹ hắn kết hôn muộn, nên dù hắn mới mười chín nhưng bố mẹ đã gần năm mươi tuổi, xưa nay lo lắng làm ăn, dành dụm để sinh sống nên lúc nào cũng suy nghĩ, người vì thế càng thêm già trước tuổi, hắn quyết định sau khi về sẽ lập nên trận pháp để cha mẹ hắn có thể được linh khí dần dần cải tạo thân thể.



Nhìn lại số linh khí quả nhiên mỗi lần để tạo ra một ngọn thương số linh khí cũng gần như lần thứ hai, thấy linh khí tản mát ra hầu như không còn, Thanh Thiện liền gọi hai nàng thức dậy.



Hai nàng tuy cả đêm không hề ngủ chút nào nhưng tinh thần rất thoải mái sinh lực tràn trề.



" Hai người hôm nay không đi học sao?"



" Đi học?, chúng ta cũng đang đau đầu, mệt quá, chắc phải ở nhà nghỉ vài hôm mới được." Anh Thy lườm hắn một cái nói.



Tâm Nhiên bên cạnh dù không nói nhưng xem ra hai người đã thông đồng từ trước. Thanh Thiện nhìn thấy hai nàng như vậy cũng đành chịu, học hành là việc quan trọng đã thấm sâu vào đầu óc mọi người, đối với hắn cũng vậy, dù là Nghịch Thiên giả hắn có thể không cần bằng cấp nữa, vì dù sao có bằng cấp cũng là kiếm tiền mà thôi, mà với thực lực của hắn thì tiền tài muốn kiếm bao nhiêu mà không có chứ? Thế mà hắn vẫn đến trường đi học đều, có người từng nói thời gian học đại học là thời gian đẹp của mỗi người, ai không trải qua là điều đáng tiếc.



Hai nàng lúc này để ý đến bố mẹ Thanh Thiện vẫn còn bị mình điểm vào Thụy huyệt, dù là do Thanh Thiện bảo hai nàng làm nhưng ra tay với người lớn tuổi như vậy cũng không khỏi thất lễ, nên các nàng liền không biết ra sao cho tốt.



" Tại bạn cả, giờ hai bác thức dậy hỏi thì biết nói thế nào đây?" Tâm Nhiên bề ngoài dù lãnh đạm, lúc này cũng khẩn trương rất nhiều.



"Có gì đâu mà hai người lo như vậy, hai người làm vậy là giúp bố mẹ mình mà, hai người xem, bố mẹ mình tuy vẫn ngủ nhưng sắc mặt hơn hẳn trước kia."



" Đúng a." Anh Thy liền nói, sau đó nàng nhìn qua Tâm Nhiên " Oa, chị Nhiên, em cảm giác hôm nay chị đẹp lên rất nhiều a."



" Đừng có nịnh chị thế, em xem lại mình đi, cho dù tiên nữ hạ phàm cũng phải thẹn không bằng em đó."



Tâm Nhiên liền giải huyệt cho hai người, hai người vừa dậy thấy Thanh Thiện đang tươi cười nhìn mình, hai người đều thở nhẹ một tiếng, vốn đêm qua còn nơm nớp lo sợ đứa con mình không qua khỏi, hôm nay thấy hắn đang mở mắt tươi cười nhìn mình, hiển nhiên hắn đã qua khỏi, dù không biết hắn có liệt cả đời hay không nhưng có thể sống là tốt rồi, hai người cũng không hỏi tại sao mình lại nằm ngủ mất.




" Con đã không sao rồi, bố mẹ về xem Thịnh Minh thế nào, nó cả đêm ở nhà một mình không biết có sợ hay không?"



" Vậy để bố con về nhà trước, mẹ ở đây, con chắc chưa ăn sáng, thích cái gì để mẹ mua cho ăn." vẫn là câu nói mỗi khi hắn bị ốm hay bệnh, vốn hắn là người rất có tâm hồn ăn uống, hắn luôn theo cách nghĩ muốn không có bệnh tật thì phải ăn thật nhiều, ăn nhiều ngủ nhiều là hết bệnh, mẹ hắn vẫn luôn là người mua về dù hồi hắn còn nhỏ hay đến tận bây giờ.



" Mẹ mua cho con phở đi."



" Con vẫn vậy, cứ ốm là đòi ăn phở. À hai cháu ăn cái gì để bác đi mua luôn?"



" Không, để tụi cháu đi với bác."



" Đúng đó, mẹ nuôi, để con cùng chị Nhiên đi với mẹ cho vui."



Nhìn hai người không để ý tới mình, Thanh Thiện cũng có chút buồn bực, mỗi việc đi mua ăn sáng cũng cùng nhau đi, hắn mới là người bệnh mà, người bệnh dĩ nhiên phải có người trông nom chứ ?



" Uhm, vậy chúng ta cùng đi." bị hai người liên tục nói, mẹ hắn cũng xuôi theo, bỏ mặc hắn đang dõi theo ba người.



" Xem ra hai nữ nhân đó đều thích ngươi, mà pháp quyết ngươi luyện là võ công gì, tuy thực lực còn thấp hơn ta một bậc nhưng ta cảm giác không nhìn rõ được thực lực của ngươi." ba người vừa đi, từ trên đầu Thanh Thiện vang lên tiếng nói.



" Pháp quyết ta học ngươi không cần biết, hôm từ tối qua tới giờ ngươi hấp thu linh khí cũng không ít chút nào cả." Thanh Thiện hừ khẽ một tiếng, nói.



"Ta là vì bất đắc dĩ thôi, hè hè, ngươi nên biết chỉ cần quá nhiều linh khí tồn tại đều dẫn đến sự chú ý của các tu luyện giả, nhất là mấy kẻ đang tìm kiếm ta, huống chi hai nữ nhân kia không có khả năng hấp thu quá nhiều linh khí, để linh khí lãng phí là việc không tốt chút nào ."



Kỳ thật Thanh Thiện biết cái con "giun lửa" kia nói đúng, nhưng lý giải lại không phải vậy, Hỏa Long vốn hấp thu linh khí quá nhanh, so với hai nàng còn nhanh gấp cả chục lần, Thanh Thiện vì để hai nàng có linh khí hấp thu đành tiêu hao không ít cho cả con rồng kia nữa, nếu không phải con "giun lửa" kia cũng biết điều, hấp thu không quá tham thì Thanh Thiện đã không có tiếp tục để im như vậy. Hơn nữa đúng là không có một tia linh khí nào lãng phí cả, việc này khiến cho đám tu luyện giả tìm không biết mà tìm đến, dù gì đang tu luyện có kẻ chọc phá cũng là một đại kỵ.



" Ngũ hành thương trận, không biết trong đan điền hình thành sẽ công hiệu thế nào, ngay cả Hư Thiên Quân cũng tiếc nuối không thể tu luyện, chẳng biết là con đường đúng hay sai nữa?" Thanh Thiện cũng nghe Hư Thiên Quân viết bên trong bia đá, tất cả những sáng tác của Hư Thiên Quân chỉ là trên lý luận, thực sự Hư Thiên Quân chưa từng tu luyện qua, nếu theo con đường cũ thì Thanh Thiện có thể hoàn toàn đi đến cảnh giới cao nhất là tầng chín của Hư Thiên Quyết, còn nếu đi theo con đường này có thể xảy ra điều gì hắn phải tự mình tìm cách giải quyết.



" Nếu mình có thể đi đến cuối cùng, đạt tới tầng mười của Hư Thiên Quyết, thêm Ngũ hành thương trận trong đan điền, lúc đó thực lực của mình sẽ thế nào nữa?" đã lựa chọn Thanh Thiện không hề hối hận, thực lực cực mạnh mới là mục tiêu theo đuổi của hắn.



Ba nữ nhân kia cũng còn thương xót hắn, chỉ mười lăm phút đồ ăn sáng đã có, vì xương cốt chưa lành nên hắn đành phải để người khác đút cho, vì biết trước nên ba người quyết định cho hắn ăn cháo thay vì ăn phở, không biết nữ nhân kỵ từ " Phở" này hay vì ăn cháo dễ đút mà Anh Thy vác về cho hắn cả một âu đầy cháo gà, với sức ăn kinh người của hắn cũng phải ngán số lượng cháo trong âu đựng.



Không ngờ người được giao nhiệm vụ đút cho hắn ăn là cô nàng Anh Thy, một đại tiểu thư vốn được mọi người nuông chiều.



" Nè, nói trước nha, lần này giúp ngươi, sau này ta thích học võ công gì phải dạy ta đó."