Thiên Nam Tự

Chương 42: Hỏa long độ kiếp










" Sư phụ, người đã về." bên trong một căn phòng sang trọng của khách sạn, trung niên nhân lúc chiều còn trò chuyện với Thanh Thiện đang khom người trước một trung niên nhân khác nói.



" Ừm."



Trung niên nhân này tướng mạo cực kỳ dễ nhìn, xem ra hồi trẻ hẳn là nhân vật khiến bao nhiêu nữ nhân si mê điên cuồng, nhưng ở trên thân thể người này lại tản mát ra hơi thở cổ lão tang thương của trần thế, rõ ràng tuổi tác người này không thể như hình thể bên ngoài mà suy đoán.



Từ bên ngoài nhìn vào ai cũng không nhận ra người này là cao thủ, đó chính là dựa vào bí pháp Ẩn Thần Thuật của Thần Đạo Giả Nhật Bản, nói về thuật ẩn hình, ẩn khí tức không có nơi nào so bì được với Thần Đạo Giả của Nhật Bản, một Thần Đạo Giả nếu dùng bí pháp này ẩn núp thì cho dù đối phương thực lực cao hơn một cấp bậc cũng không phát hiện ra.



Như lúc chiều, nếu trung niên tên Sinh Đảo A Tử dùng Ẩn Thần Thuật thì Thanh Thiện không thể nào phát hiện ra người đó thực lực vào khoảng Nghịch Thiên giả cấp ba, không chỉ là Thanh Thiện, cho dù người có thực lực đạt đến Nghịch Thiên giả cấp năm cũng không thể nhận ra thực lực của Sinh Đảo A Tử, nhưng điều kiện tiên quyết là đối phương không biểu hiện thực lực ra và đối phương biết Ẩn Thần Thuật .



Sinh Đảo A Tử cùng sư phụ hắn Lãng Mộ Ảnh cũng vì bí pháp Ẩn Thần Thuật mới từ Nhật Bản mà qua Việt Nam, vào mấy ngày trước, có kẻ đã lẩn vào sư môn bọn họ trộm đi bí pháp này, tuy bí pháp này được ghi bằng ngôn ngữ cổ, cũng chưa từng ai hiểu toàn bộ mà tu luyện, nhưng bí pháp này được sư môn của Lãng Mộ Ảnh coi như bảo vật trấn phái.



Bí pháp này bao gồm cả tâm pháp cùng đồ hình, ngôn ngữ tuy trong môn phái bọn họ không ai hiểu nhưng có người dựa vào đồ hình cùng với thiên tư thông tuệ của mình mà sáng chế ra Ẩn Thần Thuật, từ đó có thể thấy được sự quý báu của bí thuật này, mà tên trộm lại ăn cắp lại là bản chính ghi bằng ngôn ngữ cổ.




" Sư phụ, yêu thú kia có bắt ..."



" Hiện còn chưa bắt được, lại bị mất dấu của nó rồi."



Lãng Mộ Ảnh thân là Thần Đạo giả có thực lực rất mạnh, ở trong môn phái cũng là người có địa vị, nếu dựa vào cấp độ của Nghịch Thiên giả thì Lãng Mộ Ảnh cũng đạt tới Nghịch Thiên giả cấp năm, hơn nữa còn sắp đột phá cấp sáu. Kẻ mà hắn truy bắt thực lực tuy không bằng hắn, nhưng phòng ngự vô cùng cường hãn, bọn họ đã giao chiến mấy lần nhưng đều bị hắn chạy thoát.



" Hừ, cho dù lật tung cả nơi này cũng phải tìm cho ra hắn, sắp tới sư bá ngươi đến, từ giờ tới lúc đó chỉ cần không để hắn chạy quá xa là được." Lãng Mộ Ảnh vô cùng tự tin, Nhật Bản có thể xem là cái nôi của ẩn thân thuật, nên việc truy lùng cũng có phương thức, dù hắn không biết kẻ kia chính xác ở đâu nhưng hắn biết đối phương còn chưa chạy ra khỏi Hà Nội này.



Giao đấu thì không thắng được đối phương nhưng hắn có thể theo đuôi, chờ tới khi vị sư huynh kia tới sợ gì không tìm ra bí pháp.



...



"Oanh, oanh."



Hai đạo tia sét trực tiếp đáng xuống hồ nước, điện quang chói lóa, nếu ai có thế quan sát lúc này thì nhận ra từng đạo tia sét như mãng xà lan ra toàn bộ hồ nước, toàn hồ nước càng thêm sáng rực giữa đêm tối.



" Mẹ kiếp, tiểu tử này thật yếu, mới có hai đợt đầu đã hôn mê, cũng may thực lực ta đã khôi phục không thì đã bị hắn hại chết rồi." một âm thanh từ dưới đáy hồ nước vang lên.



Chỉ thấy nơi phát ra âm thanh là từ một con vật to như cánh tay mà thôi, chiếc đầu nó không khác một con rắn là bao, khác một điểm là ở miệng nó có thêm đôi râu màu đỏ rực, nếu nó không có đôi râu này cùng với trên thân thể có mấy móng vuốt sắc bén, người ngoài nhìn vào sẽ nhận định nó là một con rắn màu thôi.



Một con vật lại có thể nói được tiếng người, tuy nhiên đó lại là sự thật, chỉ thấy từ miệng của nó liền phun ra một cỗ hỏa diễm cường đại đối kháng lấy hai tia sét .



" Bồng, bồng."



Lấy hỏa diễm đối kháng cùng tia sét, tuy khí thế của hỏa diễm vô cùng cường đại nhưng hai đạo tia sét cuối cùng này càng thêm kinh khủng, chưa tới mười giây thời gian hỏa diễm liền bị đánh lui.



" Con mẹ nó, hai đạo tia sét này khó chơi thật, tao liều với mày." khẽ chửi một câu, con vật tựa như con rắn lại phun ra một luồng hỏa diễm khác để chống đỡ, luồng hỏa diễm này so với lúc trước cường đại hơn gấp chục lần, đây chính là bổn mệnh chân hỏa trong cơ thể nó, lần này sử dụng thì trong một năm nó không thể dùng nữa, đây cũng là tuyệt chiêu bảo mệnh của nó.



"Bồng, bồng."



Một lần nữa va chạm, lần này khí thế hơn hẳn so với lần trước, hai đạo tia sét cuối cùng tuy mạnh mẽ nhưng bổn mệnh chân hỏa của con vật cũng không hề yếu, nước hồ bị hỏa diễm đốt cháy liên tục bốc hơi cùng với đó là năng lượng của hai tia sét tiêu hao càng nhiều.




" Ta, con mẹ ... aaaaa."



Cuối cùng thì bổn mệnh chân hỏa của nó cũng bị đánh tan, tia sét liền đánh sâu vào cơ thể nó, vừa bị tia sét đánh trúng cả thân thể nó liền như bị kim châm, cơ thể không ngừng co giật, thoang thoáng còn có mùi khét do bộ phận nào đó của nó bị đốt cháy.



Nó không tưởng tượng được một con Hỏa Long như nó còn có ngày cảm giác như bị nướng chín thế này. Hắn đúng là một con Hỏa Long chính hiệu, thân thể lúc này của nó chỉ to như cánh tay bình thường nhưng khi cần nó có thể phóng lớn gấp trăm lần .



" Nghe nói trong tộc độ kiếp vô cùng dễ dàng, tại sao đến lúc ta độ kiếp mà nó khó khăn đến vậy." nó không ngừng trách số phận, Long tộc là một tộc vô cùng cường hãn, trong trận chiến Đại Phá Diệt thời viễn cổ bọn họ đứng về phía loài người tuyên chiến với yêu thú, nhưng về bản chất Long tộc cũng là một bộ phận của yêu thú, hơn nữa thiên phú của bọn họ là lực phòng ngự.



Con rồng này có chút ít thương thế, vì thế mới ẩn dấu dưới hồ tu luyện, ai ngờ được đúng lúc Thiên kiếp của nó giáng xuống, đang lúc tối hậu nó không có cách nào khác là nhờ vào kẻ thế thân đen đủi như Thanh Thiện. Hai đạo Thiên kiếp được Thanh Thiện đón đỡ đã giúp nó tránh được một kiếp, nhưng nó không ngờ được bởi vì hai người cùng chống lại Thiên kiếp mà sinh ra dị biến, Thiên kiếp vốn nó có thể dễ dàng đón đỡ lại trở nên mạnh mẽ mà lại còn sinh ra hai tia cùng đánh xuống.



Bình thường thì ở tia cuối cùng năng lượng mới tập chung nhiều nhất, lần này cũng như vậy, ba phần tư năng lượng của Thiên kiếp chính là ẩn chứa trong hai tia sét này, bất đắc dĩ nó phải dùng đến bổn mệnh chân hỏa, tuy vậy cũng không ngăn cản được, vì thế nó phải dùng thân thể chống đỡ.



Có thể nói Thanh Thiện chỉ là người bị hại, còn kẻ chính thức bị Thiên kiếp phải là con rồng này. Tuy vậy lần này cũng là vận may của Thanh Thiện, thực lực ban đầu đã đột phá trung tầng tầng bảy đã khiến hắn có thể đánh bại Nghịch Thiên giả cấp ba, nếu thêm vào thương pháp cùng Tịch Diệt Long Thương muốn đối chọi cùng Nghịch Thiên giả cấp bốn cũng không khó khăn. Quan trọng nhất là ngọn thương trắng bên trong đan điền của hắn đã hấp thu năng lượng của bốn đạo tia sét, tuy khiến hắn không thể ngay lập tức đột phá hậu kỳ tầng bảy nhưng đủ để đánh bại Nghịch Thiên giả cấp bốn.



Đây chỉ là nguồn chân khí trong nội thể của Thanh Thiện, lần này được Thiên kiếp đánh trúng xương cốt kinh mạch vỡ vụn, đau đớn cả thể xác lần linh hồn có thể nói đã tới mức cùng cực, mà nhờ có nó là Cửu Chuyển Kim Cương Thân đã đột phá tầng sáu tiến vào tầng bảy, thân thể lực lượng càng thêm mạnh mẽ.



Năm xưa Hư Thiên Quân chính là dựa vào phương pháp tu luyện thân thể của Long tộc mà sáng tạo ra Cửu Chuyển Kim Cương Thân, tuy chưa từng tu luyện nhưng Hư Thiên Quân đặt nó cái tên cũng đủ nói đến sự cường hãn của công pháp này.



Nếu dựa vào hai pháp quyết này, hiện tại thực lực chiến đấu của Thanh Thiện đã không thua sút so với Nghịch Thiên giả cấp năm, nếu sinh tử quyết đấu đối phương dù thắng cũng chỉ thảm thắng mà thôi.



Trở về thực tại, hai đạo tia sét tuy cường hãn nhưng năng lượng đã bị bổn mệnh chân hỏa của nó tiêu hao quá nhiều, vì thế khi đánh vào thân thể nó chỉ đau đớn mà không nguy hiểm đến tính mạng, bất quá nó cũng trọng thương không còn hình dáng của một con rồng vốn có, hai chiếc râu màu đỏ bị đốt trụi, vảy rồng cũng bị bong ra từng mảng, da thịt cháy khét lẹt.



Ngay khi nó biết mình đã thoát một mạng, nó liền cảm ứng được rất đông người đi lại nơi này, mà trong đó còn có mấy cỗ khí tức cường đại, trong đó còn có một kẻ theo đuôi nó mấy tháng nay.



" Lão già chết tiệt, không ngờ hắn đến nhanh thế, lần này thảm rồi." nó khẽ lẩm bẩm, sau đó liếc mắt nhìn thấy cỗ thi thể của Thanh Thiện, nó liền mở miệng cười hềnh hệch vài tiếng. Sau đó một luồng cường lực mạnh mẽ đẩy thân hình Thanh Thiện lên bờ, nó cũng nhanh như một tia chớp thân thể hóa nhỏ như một con sâu róm chui vào tóc của Thanh Thiện rồi nằm im.



Khi nó vừa hoàn tất thì đám đông đã đến nơi, đa số là người của khu vực này, còn có cả Tâm Nhiên, Anh Thy, cả bố mẹ Thanh Thiện. Vừa đến nơi đã thấy thân thể người nằm đó là Thanh Thiện, bọn họ liền bất chấp chạy lại, ba nữ nhân trên mặt nước mắt chảy dài, chỉ có bố hắn là trấn tĩnh nhất, vừa bế hắn lên vừa kêu người gọi cấp cứu.



Đứng lẫn trong đám đông Lãng Mộ Ảnh trầm tư không biết suy nghĩ gì, rõ ràng hắn chạy tới thì thấy hai tia sét đang đánh xuống, rõ ràng là có người độ kiếp, nhưng ai lại độ kiếp nơi đông người này?, mà điều nữa là hắn còn cảm giác được cỗ khí tức đang chống lại Thiên kiếp là của tên trộm mà hắn đang truy lùng.




Có điều vừa đến nơi hắn lại không còn cảm giác được tên kia, lúc hắn muốn xem xét thân thể Thanh Thiện thì lại bị một người thần bí ngăn cản, người này chỉ xuất một chút khí tức nhưng thực lực rõ ràng hơn hẳn hắn, chính vì thế mà hắn không dám làm càn.



Dò xét một lúc lâu chỉ nhận ra người này thực lực không có gì đặc biệt, hẳn là không phải con vật kia hóa thành, huống chi thiếu niên này thực lực còn kém so với cả tên kia. Độ kiếp xong có thể thân thể cực kỳ yếu ớt nhưng cảnh giới không thể sút giảm đi mà còn phải tăng lên, vì thế hắn loại bỏ đối phương có thể hóa thành hình thiếu niên này.



Thực ra hắn lo lắng quá thừa, nếu thiếu niên là do con vật kia do qua độ kiếp mà hóa thân thành thì mấy người đang ôm hắn giải thích thế nào?, bọn họ rõ ràng quen nhau mới có thứ tình cảm như thế. Cái duy nhất hắn cảm nhận được là có một cỗ khí tức từ bên trong túi quần thiếu niên này, cỗ khí tức này giống hệt với cỗ khí thế mà thần bí nhân ngăn cản hắn phát ra. Thần bí nhân này chắc chắn có liên quan đến thiếu niên nên mới có tình trạng đó, muốn động thủ liền không đánh lại đối phương, mà hắn dù còn nhiều nghi ngờ nhưng cũng không dám lỗ mãng.



" Thiếu niên này rõ ràng trong tổ đặc biệt, tại sao lúc trước chưa từng thấy, không biết sư phụ là ai mà có thể đào tạo được người như vậy, thật đáng sợ. Phải về để hỏi tiểu Luân xem sao." áo bào xám đứng phía sau đám người trong đầu không ngừng suy nghĩ, còn trẻ vậy mà có thực lực như vậy lão mới thấy lần đầu, một hạt nhân quan trọng như vậy chính là chí bảo, phải cực lực bồi dưỡng a, vì thế dù chưa biết mấy người Nhật Bản vì sao dò xét còn có ý bắt giữ thiếu niên, lão vẫn ra tay ngăn cản.



Đang mơ màng, Thanh Thiện cũng cảm giác được mình đang bị người dùng thứ gì đó quấn quanh người, toàn thân chỗ nào cũng bị quấn chặt, bên tai còn vang lên âm thanh của mấy nữ nhân. Âm thanh của mẹ hắn thì đã quá quen thuộc, còn có hai âm thanh khác cũng quen tai, chỉ là bọn họ thỉnh thoảng mới nói nên hắn không nhận ra.



Ngay lúc này dù hắn còn mơ màng nhưng Hư Thiên quyết vốn quỷ dị lại bá đạo vẫn tự động vận chuyển, mỗi lần hắn trọng thương thì tâm pháp cùng đồ hình lại tự động hiện lên trong óc, lần này cũng không ngoại lệ, linh khí tự động bị hấp dẫn lại lấy một lộ tuyến riêng mà chữa trị thương thế bản thân.



" Xương cốt, cơ bắp, tất cả đều bị tổn thương đến như vậy, em nó có thể sống đã là kỳ tích, nhưng cho dù sau này tỉnh lại cũng sẽ bị tàn phế cả đời, mọi người nên chuẩn bị tâm lý." trở ra phòng bệnh, một trung niên bác sĩ đối với bốn người lên tiếng .



Nghe bác sĩ nói như vậy bố hắn chỉ nhíu mày trầm ngâm, mẹ hắn lại bật khóc, hai nữ nhân bên cạnh cũng không tự chủ được mà rơi lệ, một thiếu niên còn chưa tới hai mươi tuổi mà bị tàn phế cả đời, việc này quả là một cú sốc cực lớn đối với mọi người. Mọi người không ai muốn tin, có điều đây là bác sĩ nổi tiếng mà Văn Thanh gọi tới. Người này đã nói vậy thì quá nửa sẽ là sự thật, chỉ có kỳ tích mới thay đổi hiện thực .



" Hai cháu đi về nghỉ đi, hai bác cảm ơn các cháu, ở đây có bác chăm sóc cho nó rồi." mẹ hắn đã trấn tĩnh lại sau đó hướng Tâm Nhiên cùng Anh Thuy nói, bà biết lúc gia đình Anh Thy quan tâm giúp đỡ chính là do hắn, lần đầu thấy con mình một thương đánh chết một người ở Lam Sa phái, bà ngạc nhiên không hiểu rõ chút gì. Nhưng giờ hắn tàn phế, nói một cách tàn nhẫn thì hắn đã thành vô dụng, bọn họ còn trông chờ gì nữa, sau này quan hệ sẽ không còn như trước đây, vì thế bà muốn để hai nữ nhân này về, dù hai người này cùng hắn quan hệ tốt cỡ nào, sâu sắc cỡ nào thì chỉ sợ không có kết cục tốt đẹp gì.



" Không, bác cho cháu ở lại, dù bạn ấy có tàn phế cả đời cháu sẽ đẩy xe cả đời." Tâm Nhiên không biết lấy sức lực ở đâu nói ra câu đó, ánh mắt càng kiên định khó lòng thay đổi, cho dù không hoa mỹ nhưng câu nói như một lời định ước, một nữ nhân trước mặt mẹ người yêu nói ra câu đó đã khó, mẹ hắn còn chưa gặp nàng, có điều câu nói này khiến cho ấn tượng của nàng trở nên vô cùng đẹp trong lòng mẹ hắn.



Một thiếu nữ xinh đẹp lại có thể có quyết định như thế dù đối tượng là kẻ tàn phế, có thể thấy tình cảm nàng dành cho hắn vô cùng sâu đậm.



Anh Thy ở bên cạnh nhìn chằm chằm Tâm Nhiên, nàng biết câu nói của Tâm Nhiên có ý gì, trong lòng nàng không khỏi có chút chua xót, chua xót không phải vì Tâm Nhiên yêu một kẻ tàn phế mà nàng thấy lòng mình chua xót.



" Mẹ, mẹ không còn coi con là con của mẹ sao." Anh Thy bên cạnh cũng nói.