Thiên Nam Tự

Chương 31: đáy biển tu luyện






" Hắn một chiêu giết chết đối phương rồi, như thế nào có thể?"



" Tên kia dễ dàng giết chết bốn vị trưởng lão đả thương chưởng môn, vậy mà chỉ một chiêu đã bị hắn giết, võ công của hắn đã đạt đến cảnh giới gì vậy."



"..."



Nhìn một màn này mọi người có chút kinh hãi, bốn người trưởng lão bị giết, cái này là sát nhân, vi phạm luật pháp, nhưng đối phương lại bị Thanh Thiện giết, thoáng cái đã năm người chết, cái này phải làm sao đây?



" Đa tạ cậu đã trợ giúp, nếu không tính mạng của ta đã xong rồi." Lý Tri Thành bình tĩnh sau đó hướng Thanh Thiện nói.



" Dạ không có gì, gia đình cháu cũng được mọi người giúp đỡ, cháu còn phải cảm ơn mọi người."



" Chưởng môn, người mời Thanh Thiện đạo hữu vào bên trong để ta cảm tạ, những người đã chết cần mai táng cẩn thận, ta cũng không có việc gì, mọi người cũng nên giải tán. " Nguyệt Thanh từ bên trong hang nói ra.



" Đạo hữu?" lão có chút bất ngờ, có thể để Nguyệt Thanh xưng hô là đạo hữu tính ra cũng không có nhiều người, nhất là lại còn trẻ đến vậy. " Chẳng lẽ cảnh giới của thiếu niên này còn cao hơn so với sư thúc?" Lý Tri Thành trong đầu nghĩ vậy, chỉ là lão nghĩ tới một thanh niên chỉ mới hai mươi tuổi đầu có thể đạt tới Nghịch Thiên giả, hơn nữa ít nhất cũng đạt đến cấp ba, điều này thật quá sức tưởng tượng rồi.



Lý Tri Thành cũng không có suy nghĩ nhiều, điều này có thể sau này từ từ hỏi sư thúc Nguyệt Thanh của lão là biết ngay.



Thanh Thiện cũng tiến vào hang, nếu nói về lý hắn chính là tự vệ chính đáng trước một phần tử nguy hiểm, huống chi hắn đã ngoài phạm trù luật pháp thông thường có thể định đoạt.



Vào tới bên trong, Nguyệt Thanh hiện đã thay đổi trang phục so với tối qua, ở dưới đất còn sót lại chút ít quần áo, Thanh Thiện chắc chắn trong lúc hấp thu nội đan của Kim Kê Tinh, chân khí chí dương đã phá hủy quần áo của lão, vì thế dù muốn ra ngoài lão cũng không thể, phải đợi người đưa quần áo khác cho lão thay.



Bên trong hang động còn ba người trung niên, thấy Nguyệt Thanh vẫy vẫy tay, bọn họ liền cúi người thi lễ rồi đi ra.




" Chúc mừng đạo hữu thực lực đại tăng." Thanh Thiện đi đến cười nói.



" Cũng nhờ có đạo hữu trợ giúp." Nguyệt Thanh liền khom người cảm tạ, sự thật Thanh Thiện hai lần cứu tính mạng của lão, cũng là hai lần cứu Lam Sa phái.



Ngồi nói chuyện một lúc Thanh Thiện mới biết cái tên Đỗ Tư khi xưa đang cướp bóc thì bị lão bắt gặp, hai người đại chiến, cuối cùng Đỗ Tư trọng thương bỏ chạy, ai ngờ rằng hai mươi năm hắn vẫn nhớ mối thù, mà lần này thực lực càng thêm kinh khủng, nếu không có Thanh Thiện chỉ sợ với sự tàn độc của hắn, Lam Sa phái sẽ bị tàn sát toàn bộ.



Thanh Thiện được Nguyệt Thanh kể về các môn phái trong cả nước, những môn phái này đều ẩn giấu Nghịch Thiên giả phía sau, đây là những cổ phái lưu truyền từ rất lâu, bọn họ lưu giữ những bí tịch cùng chiếm giữ những linh mạch lớn vì thế mỗi đời đều sản sinh ra Nghịch Thiên giả chống đỡ cho môn phái.



Rời khỏi hang động lúc này đã gần trưa, mỗi người gặp Thanh Thiện đều nhìn hắn với ánh mắt khác hẳn, có chút sợ nhưng lại sùng bái.



Vừa sắp trở về phòng hắn đã gặp ngay Anh Thy.



" A, Thanh Thiện bạn đây rồi, mình đợi mãi." Anh Thy liền đi tới sau đó nói.



" Có chuyện gì vậy?" Thanh Thiện hỏi lại, bình thường cô nàng luôn xưng "ngươi" " ta" với hắn giờ xưng mình với bạn, xem ra nàng có việc nhờ vả rồi?



" Hì hì, bạn có thể dạy mình võ công được không?"



Hèn gì xưng hô tốt như vậy hóa ra muốn học võ công. Thanh Thiện liền biết mục đích của nàng, bất quá học võ phải cần sự siêng năng cùng chút tư chất, cô nàng quen ăn sung mặc sướng chỉ tổ mất thời gian dạy, vài bữa lại chán thì uổng phí công sức .



" Bạn đã quá tuổi để học, dù có học cũng không thể giỏi, tốt nhất không nên phí thời gian." Thanh Thiện liền cự tuyệt nói .



"Hừ, lại hẹp hòi, tại sao lại dạy võ cho Tâm Nhiên tỷ mà không dạy cho ta. Ngươi không phải có thù với ta chứ?" Anh Thy liền hậm hực nói." Ngươi không dạy ta nhờ Thịnh Minh dạy, bộ tưởng mình ngươi biết võ thôi sao?" nàng nói xong sau đó quay người rời đi.



Sự thực nàng nghe thấy Tâm Nhiên nói Thanh Thiện dạy võ cho, nàng cũng muốn học chút gì đó, bất quá nàng không hiểu sao có chút ghen tị với Tâm Nhiên, vì thế mới muốn hắn dạy cho mình.



Thanh Thiện cũng không có suy nghĩ nhiều, thấy nàng tức giận rời đi hắn cũng không biết làm sao đành lắc đầu rồi trở về phòng, vừa ăn cơm trưa xong mẹ hắn đã tìm đến hắn.



" Ngươi đã làm gì Anh Thy mà hôm nay nó khóc vậy, có phải cậy mình giỏi võ bắt nạt nàng hả, ta nói cho con biết ta đã nhận nàng làm con nuôi, nếu bắt nạt nàng ta sẽ tống cổ con ra khỏi nhà, giờ đến xin lỗi nó đi, nếu nó có cái gì yêu cầu phải chiều nó." nói xong bà liền ra khỏi phòng, không để Thanh Thiện hiểu gì cùng thanh minh cho mình.



" Nhận làm con nuôi sao? Sao không ai nói cho mình biết cả?" Thanh Thiện đầu to như cái đấu, hắn chưa từng thấy mẹ hắn tức giận đến như vậy, giọng điệu cũng không giống như đùa chút nào cả.



" Đến xin lỗi?, lại còn chiều theo yêu cầu nữa." Thanh Thiện khẽ lắc đầu cười khổ, bất quá hắn cũng không dám trái ý mẹ hắn. Sự thật mẹ hắn rất ít tức giận, nhưng nếu đã tức giận có khi cả nhà đều được nhịn ăn cả ngày cùng với nghe giáo huấn cả hôm đó. Rất đáng sợ !



Thanh Thiện liền đi đến phòng của nàng, nhưng bên trong chỉ có Thịnh Minh còn nàng không thấy.



" Em có thấy Anh Thy đâu không?" Thanh Thiện liền dò hỏi.



" Chị ấy vừa mới rời khỏi phòng, em không biết là đi đâu nữa, mà anh làm gì mà chị ấy lúc đi gặp anh về liền khóc vậy, anh có biết khi nhà ta bị đám người gây sự chị ấy đến tận nhà chúng ta không? Còn có sắp xếp mọi người rời đi,.. "



" Anh biết rồi, khổ lắm, anh đi tìm ngay được chưa, em càng ngày càng nói nhiều giống hệt mẹ." không đợi em hắn nói hết hắn đã chạy ngay ra, tính của hắn ghét nhất là ai nói nhiều.



May mắn ngay khi hắn hỏi vài người thì có người thấy Anh Thy đi ra khỏi Lam Sa môn, Thanh Thiện liền chạy đi tìm. Văn Thành ngay sáng nay đã xuống núi lo công việc của công ty, nàng muốn đi xuống thành phố cũng không thể, mà trong núi này ai biết có độc vật gì không, lỡ nàng gặp phải hắn có hối cũng không kịp, vì thế dùng hết khả năng đi tìm.



Thanh Thiện trong vòng vài chục mét có thể nghe mọi tiếng động xung quanh, cho dù là tiếng lá rơi vẫn không thoát khỏi tai hắn, nhưng đi được vài chục mét hắn vẫn không nghe thấy có ai ở xung quanh, điều này làm hắn có chút lo lắng, sau cùng đành dùng khinh công chạy đi tìm.




Trời không phụ lòng người, vài phút sau một âm thanh khe khẽ truyền tới tai hắn, vừa nghe thấy Thanh Thiện trong lòng thấy nhẹ hẳn, liền chạy tới, chỉ thấy Anh Thy đang ngồi trên một mỏm đá, tay không ngừng nhặt hòn đá ném xuống phía dưới, miệng cũng lẩm bẩm theo.



" Tên đáng ghét, ngay lần đầu tiên đã tranh chấp với ta, ném chết ngươi này."



" Tên hẹp hòi, dạy cho Thịnh Minh dạy cả cho Tâm Nhiên mà hắn không dạy cho mình, cầu cho ngươi rơi xuống núi chết quách đi."



"..."



"Ách, rơi xuống núi chết?, giờ cho dù hắn có rời từ máy bay xuống cũng còn không chết huống gì từ nơi đây rơi xuống." bất quá trong đầu Thanh Thiện liền nghĩ ra cách trêu nàng.



" Anh Thy, bạn ở đâu?"



" Bạn ở đâu, lên tiếng đi."



Thanh Thiện không ngừng hô, vừa hô hắn vừa đi đến nơi nàng đang ngồi. Anh Thy thấy hắn đến gần muốn tránh đi cũng không kịp đành đứng dậy nói



" Ngươi tìm ta làm cái gì, ta không muốn thấy mặt đồ hẹp hòi nhà ngươi."



Thanh Thiện vừa chạy đến trước mặt nàng, thân hình có chút đứng sát mỏm đá.



" Hì hì, tìm được rồi, làm mình lo quá."



Nghe thấy hắn lo lắng đi tìm mình, không hiểu sao Anh Thy có chút vui vẻ trong lòng, nhưng ngoài miệng vẫn không lạnh không nhạt nói.



" Ai mượn ngươi lo lắng, ta tự lo cho mình được." nàng vừa nói vừa rời đi.



" Aaaa." chưa kịp nàng rời đi, Thanh Thiện liền dẫm phải hòn đá, thân hình như con diều đứt dây rơi xuống dưới.



Ngay khi Anh Thy quay lại vừa kịp nhìn thấy thân hình hắn rơi xuống phía dưới, mỏm đá này tuy không cao lắm nhưng con người rơi xuống đó chắc chắn chỉ có chết, nàng cả người chết lặng, vừa ban nãy mới rủa hắn rơi xuống chết xong không ngờ giờ đã thành hiện thực.



Bất giác nước mắt nàng tuôn rơi, ánh mắt đờ đẫn nhìn xuống dưới đó, từ trên nhìn xuống khoảng cách ít nhất cũng mấy chục mét.



" Ngươi, tại sao ngươi lại rơi xuống, không phải ngươi rất giỏi võ sao? hu ... hu, là ban nãy ta chỉ nói đùa, ta không cố ý rủa ngươi đâu."



Anh Thy càng nói nước mắt càng rơi nhiều, nàng chỉ là một nữ nhân bình thường, muốn xuống đó tìm hắn cũng không thể, giờ muốn chạy về gọi người chỉ sợ là không kịp, nàng chỉ biết đứng đó nhìn xuống ánh mắt trở nên thất thần.



" Nè, bạn làm ơn kéo mình lên cái, mình sắp thật sự rơi xuống rồi đó." âm thanh của Thanh Thiện liền truyền tới. Nàng nhìn lại thì thấy một cánh tay của hắn đang bám vào mỏm vách đá, Anh Thy như chết đuối vớ được miếng gỗ, không nghĩ vừa rồi cùng hắn bất hòa, cánh tay nàng liền nhanh chóng túm lấy tay hắn mà kéo lên, ngay cả nước mắt cũng chưa kịp lau.



" Ài, tý nữa thì chết rùi, cũng may có bạn nếu không chết còn không thấy xác a." Thanh Thiện xoa xoa ngực sau đó sợ hãi nói.



" Ngươi còn nói nữa, đi đứng không cẩn thận, nếu thật sự rơi xuống thì làm thế nào."



" Được rồi, mình xin lỗi, sau này sẽ chú ý, vì trả ơn cứu mạng, mình sẽ dạy võ cho bạn thế được chưa, nhưng mình nói trước không phải ai cũng học được, hơn nữa còn phải chịu khổ, bạn có chịu được không?"



" Hừ. Tâm Nhiên tỷ còn học được, mình không tin mình không bằng chị ấy."




" Ừ, vậy cứ quyết định vậy đi, đợi trở về Hà Nội có thời gian mình sẽ dạy."



" Quyết định vậy đi, nãy bạn làm mình sợ giờ phải đền bù cho mình." Anh Thy quẹt quẹt mũi sau đó tinh ranh nói.



" Vậy bạn muốn làm gì nữa?" Thanh Thiện nhớ tới lời đe dọa của mẹ mình, đành thỏa hiệp, cho dù nàng muốn gì cũng cố mà chiều theo.



" Chúng ta xuống núi chơi, ta muốn đi tắm biển."



" Tắm biển?" khó trách, ở Hà Nội muốn tắm biển cũng không có, hàng năm hắn muốn đi tắm đều đi về Sầm Sơn mới có thể. Nay đang ở Đà Nẵng nếu không đi tắm biển đúng là phí phạm.



Khi nãy Anh Thy đi chính là đường lên núi, muốn xuống núi hai người phải quay trở lại, ngay khi đến trước cổng Lam Sa môn Thanh Thiện liền bảo nàng chờ hắn một chút. Sự thật hắn hiện tại một xu dính túi cũng không có, Nghịch Thiên giả thì sao? nếu không có tiền ai cho ngươi ăn không, ai cho ngươi thuê đồ tắm ... . Nghịch Thiên giả cũng là người hắn đi chơi với con gái không lẽ để người ta chi tiền. Vì thế hắn đành trở về xin mẹ hắn, trong lòng thầm ân hận vì sao lần đó hủy diệt Hắc Long bang lại không lấy đi ít tiền tiêu vặt.



Vừa nghe thấy hai người định đi tắm biển, Thịnh Minh liền nhất quyết đòi theo, hơi ai hết nàng cũng rất lâu chưa được ra biển, bình thường có khi một năm nàng cũng không được ra biển, nay thấy hai người định đi bảo sao không đòi theo.



Ba người nhanh chóng xuống núi, sau hơn một tiếng đồng hồ mới tới được bờ biển, hiện tại bây giờ cũng không phải tháng cao điểm của bãi biển, vì thế không có nhiều người lắm. Bãi biển nơi đây cũng khá sạch, nước biển xanh trong xem ra được đầu tư khá nhiều, phút chốc lại có người đi thu dọn rác thải, bên ngoài còn có không ít bảo vệ .



Thuê quần áo xong Anh Thy cùng Thịnh Minh liền xuống biển tắm, Thanh Thiện mặc dù tin tưởng võ công của em mình, dù đối phó với năm sáu tên nam nhân bình thường cũng dư sức, nhưng hắn vẫn theo sau một khoảng, cẩn thận không bao giờ thừa cả.



" Nè ngươi đi theo chúng ta làm gì?" đang đi trước, Anh Thy liền quay lại hướng Thanh Thiện chống nạnh nói, nhất là ở bãi biển không thiếu người, vừa nghe câu nói đó ánh mắt mỗi người liền nhìn Thanh Thiện với ý dè chừng hắn. Mọi người đều nghĩ tới tên thiếu niên này thấy hai nữ nhân phía trước xinh đẹp mà theo sát phía sau không rời.



"Ách, ta có theo sau ngươi sao? Ta đang đi tắm biển mà." Thanh Thiện thấy không ổn liền trả lời, sau đó bực mình đi qua hai người." Vì sao phải lo an toàn cho hai người, hộ hoa cái chó gì, đúng là tự mình hại mình." càng nghĩ tới hắn càng tức, tức vì mình ngu.



Đi một đường xuống biển, cảm giác mát lạnh của nước biển làm cho hắn có chút giải tỏa cơn tức.



" Đùa vậy anh của em sẽ không tức giận thật sự chứ?" nhìn thấy Thanh Thiện như vậy, Anh Thy có chút hỏi Thịnh Minh bên cạnh, vừa rồi hai người chỉ muốn đùa hắn mà thôi và cái chủ ý này cũng do Thịnh Minh nghĩ ra.



" Anh ấy không giận ai được lâu cả, qua một lúc lại quên ngay thôi, nhưng nếu chị sợ anh ấy giận có thể tìm anh ấy nói xin lỗi, hì hì."



" Hừ, quỷ mới sợ hắn giận, chúng ta cũng đi tắm thôi." nói rồi hai người tìm một góc khác tắm biển.



Vừa ra xa bờ biển một chút áp lực nước tác động lên cơ thể, tuy với cơ thể của Thanh Thiện thì điều này không có chút vấn đề gì, nhưng là hắn liên tưởng tới môn vật lý, càng xuống sâu thì áp lực nước càng mạnh, nhất là xuống sâu dưới biển con người cần có áp đặc biệt mới có thể xuống.



Thanh Thiện liền đi ra càng xa, vượt qua tấm biển báo nguy hiểm, chỉ là dù xuống bao xa, áp lực nước cũng không thể gây cho hắn cảm giác khó chịu gì, theo suy đoán của Thanh Thiện, muốn vượt qua sự chịu đựng của cơ nhục hắn hiện tại, ít nhất hắn phải xuống độ sâu hai ba trăm mét, nhưng thềm lục địa ở đây rất nông, muốn đi đến nơi đó không phải trong vài tiếng là có thể đến.



Đang buồn bực, Thanh Thiện liền vung một quyền để giải tỏa, điều hắn bất ngờ là một quyền này uy lực rất thấp, tốc độ cũng giảm đi đáng kể.



"Tốt quá, nếu ở nơi đây luyện thương pháp, hiểu quả đúng là không tồi." nghĩ đến vậy Thanh Thiện liền rút Tịch Diệt Long Thương ra, Tịch Diệt Long Thương nặng tới gần trăm cân, thân thương vừa to lại dài, lại còn bị lực cản của dòng nước, nên lúc này Thanh Thiện cũng giống như cầm một cây thương năm trăm cân trên đất liền luyện tập. Huống chi nơi này rất trơn, đến như Thanh Thiện còn nhiều lần không thể ổn định mà luyện tập.