Thiên Nam Tự

Chương 27: sát hại






" Hoàng trưởng lão, ba tên bên người tên Văn Thành người có thể giải quyết bọn chúng chứ?" Ngô Kiệt trong đại sảnh hỏi, giọng nói có chút kính trọng. Đây chính là trưởng lão mới của Hắc Long bang, ngay cả ông ngoại hắn cũng bị thua về tay người này, vì có người này mà Trương Hồng mới để yên cho hắn đối phó gia đình của Thanh Thiện.



" Yên tâm, ba người bọn họ ta còn chưa để vào mắt." một bên uống chén nước, Hoàng trưởng lão cũng nói. Nếu Thanh Thiện ở đây hẳn là nhận ra vị Hoàng trưởng lão này chính là kẻ giết Ngộ Tuệ, cũng là kẻ trước đây bắt giữ Ngọc Thảo.



Hoàng La .



Bên cạnh hắn lúc này còn có Liên Như cùng Lộc Thiên, chỉ là võ công của hai người họ dường như cao hơn xưa rất nhiều.



" Vậy đều nhờ Hoàng trưởng lão trợ giúp." Ngô Kiệt khom người nói. Dự án xây dựng vài nghìn tỷ, hắn cùng Văn Thành đã tranh chấp vài tháng, bối cảnh của gia đình Văn Thành lại quá mạnh, quen không ít người trong chính phủ, điều này khiến Ngô Kiệt muốn hạ thủ cũng khó khăn. Bất quá giết hết đám hộ vệ bên người đối phương, sau đó dùng vũ lực đe dọa hẳn không có vấn đề gì. Huống chi sau lưng hắn còn có kẻ đứng trong quân đội ủng hộ.



" Xem ra là đây rồi." âm thanh của Thanh Thiện khẽ nói. Trước mắt chính là tổng bộ của Hắc Long bang, cảm giác bên trong có hơn trăm người, mạnh có yếu có, còn có một kẻ cực mạnh, bất quá Thanh Thiện còn chưa để vào mắt, đối phương chỉ mới bước vào Nghịch Thiên giả cấp một mà thôi.



" Ngươi là ai, biết đây là nơi nào không mà tới?" đang đánh giá nơi này thì hai thanh niên đã hướng hắn quát.



" Ồ, biết chứ, không phải hang ổ Hắc Long bang sao?" Thanh Thiện thản nhiên nói .



" Tiểu tử ngươi muốn chết." nghe thiếu niên trước mắt nói đây là hang ổ, hiển nhiên là địch ý với bọn chúng, một tên đi tới định giáo huấn hắn. Bất quá chưa kịp để người kia ra tay, Thanh Thiện đã xuất hiện sau lưng hai người, hai tay điểm hai phát vào gáy hai người.



" Có trách chỉ trách các ngươi gia nhập Hắc Long bang a."



Mặc kệ hai người gục xuống dưới đất, Thanh Thiện tiếp tục đi tới, một đường đi tới, tất cả người cản đường đều nhẹ nhàng gục xuống. Tất cả đều bị điểm trúng tử huyệt, chết như vậy có lẽ là cái chết nhẹ nhàng nhất cho bọn họ.



Đến khi Thanh Thiện đi tới nửa đường, đám người mới sợ hãi chạy vào trong bẩm báo, bất quá tốc độ Thanh Thiện quá nhanh, ngay khi vài tên trưởng lão cùng Ngô Kiệt biết tin thì Thanh Thiện đã đến trước mặt bọn họ.



Bên trong đại sảnh liền im lặng, bởi đám thuộc hạ bên ngoài chỉ cần gục xuống liền không có chút nhúc nhích. Quá đáng sợ rồi, đối phương giết người không chút nháy mắt, một mạch tiến đến chẳng chút khó khăn, hắn đi qua đâu người liền gục xuống tới đó.



Mấy tên thủ hạ càng lúc càng khiếp sợ, vài tên phía sau nhanh chóng chạy lại chỗ đại sảnh may mắn thoát khỏi một mạng.




Quét khắp đại sảnh, Thanh Thiện có chút ngạc nhiên khi nhìn thấy Hoàng La cùng hai đồ đệ của hắn, điều ngạc nhiên hơn nữa, không ngờ Hoàng La lại có thể tiến vào Nghịch Thiên giả cấp một. Thanh Thiện cũng đoán ra, có lẽ hắn đã dùng Thất diệp tử thảo.



Quả thật sau trận chiến đó, Hoàng La đã dùng Thất diệp tử thảo để tiến vào Nghịch Thiên giả, bất quá Hoàng La trước đã là cực hạn của võ giả, ăn chưa tới một phần mười lá Thất diệp tử thảo đã thành công đột phá, chứ nếu dùng hoàn toàn một lá có thể lúc này lão đã vỡ kinh mạch mà chết.



Tuy mới chỉ là Nghịch Thiên giả cấp một, trong điều kiện linh khí thiếu thốn mà có thể đột phá, điều này có thể thấy tư chất của lão rất cao.



" Là ngươi!"



" Là ngươi."



Trong đại sảnh không ít kẻ biết Thanh Thiện, một đám liền nói .



" Ồ, xem ra ta rất được chào đón à, Trương Hồng lão đầu, ta đã cảnh cáo gì, đáng tiếc các ngươi không nghe, đã phá hỏng quy cũ của hắc đạo, giờ ta đến thực hiện điều trước đây từng nói." Thanh Thiện cười nhẹ một tiếng, bất quá ai cũng cảm thấy sát khí dọa người không thể chịu nổi.



Hoàng La cùng hai đệ tử một mực bên cạnh chú ý, lão có chút bất ngờ, tên tiểu tử này từ trên thác rơi xuống còn không chết mà thực lực lại còn tăng tiến, tăng lên tới một con số đáng sợ, bởi lão không phát giác ra khí tức của đối phương. Tiến vào Nghịch Thiên giả, chỉ cần là võ giả chắc chắn bị lão phát giác ra thực lực thế nào, nhưng nay lão không nhìn ra chỉ có thể đối phương cũng là Nghịch Thiên giả hơn nữa có khi còn cao hơn lão, bảo sao lão không sợ?



" Ha ha ha, tiểu tử nhà ngươi, ta còn tưởng ngươi đã chết, muốn tìm gia đình ngươi trút giận, không dè ngươi vẫn còn sống, quá tốt rồi, lần này ngươi đừng mong rời khỏi đây." Ngô Kiệt cười to nói, nếu khi trước hắn còn chút sợ, nhưng nay có vị Hoàng trưởng lão cường đại gia nhập, hắn nghĩ muốn giết đối phương quá mức đơn giản rồi.



Trương Hồng không lỗ mãng như đứa cháu mình, cảm giác cho lão biết thiếu niên này cực kỳ đáng sợ, so với lần trước gặp mặt hắn còn đáng sợ hơn gấp trăm lần, bất giác lão nhìn sang Hoàng trưởng lão, giờ lão chỉ mong vị trưởng lão mới gia nhập này có thể đối phó được hắn mà thôi.



Bất quá, Hoàng La không tốt như Trương Hồng mong muốn, nhìn thấy ánh mắt của Trương Hồng, Hoàng La khẽ nhíu mày, sau đó liền đi ra nói.



" Ngươi tìm Hắc Long bang trả thù, ta cùng hai đồ đệ chỉ làm khách ở đây, bọn họ cùng chúng ta không liên quan."



Ngô Kiệt nụ cười đang trên miệng chợt méo lại một cách khó hiểu, hắn cảm giác có chút lạnh người rồi, kẻ hắn mong mỏi nhất đúng lúc lại bỏ rơi hắn. Trương Hồng cũng khẩn trương không ngừng.



" Hoàng trưởng lão."



" Đại trưởng lão, cái này ta không giúp được a, ta chỉ là nhận làm khách khanh mà thôi, ân oán này các ngươi cùng hắn tự mình tính toán đi." Hoàng La liền ngắt lời Trương Hồng nói.



Thanh Thiện có chút thích thú nhìn bọn họ, hắn không định tha cho bất kỳ ai trong này, huống chi Hoàng La còn là kẻ giết sư phụ hắn.



" Ngươi là Hoàng La đúng chứ, có thể tiến vào Nghịch Thiên giả cấp một, xem ra Thiên Nam môn có thiên tài a." Thanh Thiện nhàn nhạt cười nói.



" Ngươi biết Thiên Nam môn?" Hoàng La liền hỏi lại, bởi ai nhận ra lão chắc chắn biết lão là phản đồ của Thiên Nam môn, mà cái danh hiệu này chính là điều lão ghét nhất .



" Biết chứ, nói thật với lão, dù lão không dính tới Hắc Long bang nhưng ta cũng không định tha cho lão, bởi sư phụ của ta là Ngộ Tuệ, chưởng môn của Thiên Nam môn."



" Ngươi là đồ đệ của Ngộ Tuệ!" Hoàng La có chút run run nói. Biết đến Nghịch Thiên giả cấp một mà còn không để lão đi, chứng minh đối phương còn mạnh hơn mình rất nhiều a.



" Hư Thiên quyết lão muốn có, sư phụ cũng truyền hết cho ta."



" Ngươi tu luyện Hư Thiên quyết, không thể nào, ngay cả sư tổ ngươi, sư phụ ngươi đều không dám tu luyện, hơn nữa bọn họ đều chỉ là võ giả, ngươi sao có thể tiến vào Nghịch Thiên giả."



" Hư Thiên quyết vốn là bản thiếu, cho dù có tu luyện cũng không thể đột phá, đáng tiếc lão vì một quyển cổ thư không thể luyện mà phản lại Thiên Nam môn, còn giết đi sư đệ của mình." Ngữ khí của Thanh Thiện sắc lạnh lại, kỳ thực điều này hắn cũng mới nhận ra, bởi mỗi khi tiến một tầng thì lộ tuyến luyện công lại khác, nên hắn đoán chắc chắn cổ thư do sư phụ truyền lại là bản thiếu.



" Bản thiếu, không thể nào, tại sao ngươi tu luyện bản thiếu lại có thể đột phá được? Ngươi đừng nói ngươi không dựa vào Hư Thiên quyết mà tiến vào Nghịch Thiên giả." Hoàng La không thể tin mình vì một cuốn sách vô dụng mà phải phản sư môn giết sư đệ, vì một cuốn cổ thư thiếu không thể đột phá có đáng làm vậy không.



" Hừ, trong lúc vô tình ta đã tìm được phần thiếu của Hư Thiên quyết. Bất quá đã muộn, lão phải trả giá cho việc làm của mình. Đem vũ khí của ngươi ra, ngươi có thể đánh bại sư phụ ta, lần này ta sẽ thay sư phụ báo thù." nói xong, Tịch Diệt Long Thương đã xuất hiện trên tay.



" Roạt." thanh chiến đao bên hông đã được Hoàng La rút ra, chiến đao mà đỏ như đồng, bên trên còn có các hoa văn cổ, xem ra đây cũng là bảo đao.



" Đúng vậy, ta giết sư phụ ngươi, thắng làm vua thua làm giặc, có bản lĩnh đến lấy mạng ta đi." Hoàng La thu liễm rất nhiều tâm tình, thản nhiên nói, từ khi bước vào Nghịch Thiên giả lão chưa từng thể nghiệm thực lực chân chính của bản thân, dù là Trương Hồng cũng chỉ một chiêu đã bị thương. Võ giả trong mắt Nghịch Thiên giả cơ bản là không có lực phản kháng, chỉ có cùng cấp Nghịch Thiên giả mới có thể chiến đấu .



" Mới bước vào Nghịch Thiên giả cấp một, nếu để ta ra tay chỉ sợ lão không còn mạng để xuất chiêu." Thanh Thiện khinh thường nói.




" Được, trong đời ta luôn luôn muốn tìm kiếm cực hạn của võ công, có thể chiến đấu với cường giả đó là nguyện vọng cả đời của ta, tiếp chiêu."



Thân hình Hoàng La như cơn bão cuốn tới, chiến đao màu đỏ đồng phát ra những âm thanh u u, toàn thân đao lóe sáng chém tới Thanh Thiện.



Ngay khi chiêu đao chém vào, tay phải lay động, Tịch Diệt Long Thương đã chặn trước chiến đao.



" Oanh."



Hoàng La bị bắn lại phía sau một đoạn dài, hiển nhiên công lực không bằng đối phương. Tuy nhiên thân hình vừa ổn định lão lại lao tới, tốc độ so với lần trước càng nhanh, mọi người chỉ nhìn thoáng bóng người của lão mà thôi.



" Oanh, oanh, oanh." liên tiếp ba chiêu đều bị Tịch Diệt Long Thương cản lại, dù Hoàng La nhanh đến cỡ nào, thương trên tay Thanh Thiện cũng nhanh chóng cản lại. Chỉ là một chiêu gạt đỡ đơn giản nhưng Hoàng La dù biến chiêu bao nhiêu cũng luôn bị cản trong gang tấc.



Thanh Thiện đứng giữa sân bất động, mặc cho đối phương xoay quanh dùng tốc độ tấn công.



" Thiên Nam Địa Diệt." Hoàng La hống lên một tiếng, chiến đao càng lúc càng sáng, thân hình lão tựa như mũi khoan khổng lồ đánh tới.



" Oành."



Ngay khi mũi đạo bị chặn, cả người Hoàng La dựa vào phản lực đẩy lên trên không, nhanh như chớp một đao nặng như thái sơn bổ thẳng xuống.



" Hừ." Thanh Thiện khẽ hừ một tiếng, Tịch Diệt Long Thương như chớp đâm tới chính giữa thân chiến đao.



" Bồng, rắc."



" Ầm."



Thân hình Hoàng La như bao cát bị đánh bay va vào vách tường đằng sau, cả thân hình run rẩy, máu không ngừng chảy ra, thân thể vô lực không thể đứng dậy.



" Sư phụ!"



" Sư phụ!"



Liên Như cùng Lộc Thiên liền chạy tới đỡ lấy thân hình lão. Bất quá kinh mạch toàn thân bị đánh nát, ngay cả lục phủ ngũ tạng chỉ sợ cũng chẳng còn nguyên vẹn, Hoàng La có thể sống sót xem ra dựa vào chân khí duy trì giây lát mà thôi.



" Trả mạng cho sư phụ ta." Lộc Thiên một tay rút kiếm, chuẩn bị liều mạng với đối phương.



" Đứng lại Thiên nhi, đứng lại ." ngay khi Lộc Thiên vừa chuẩn bị liều mạng thì Hoàng La đã ngăn cản. Lộc Thiên cùng Liên Như đều là cô nhi được lão nhặt về nuôi từ nhỏ, hai người đối với lão tựa như cha của mình. Hoàng La một mình theo đuổi cực hạn võ giả, không hề có ý nghĩ lấy vợ sinh con, vì thế lão coi hai người như con ruột của mình, nay thấy hắn sắp đi vào chỗ chết liền liều mình cản lại.



" Đây là cái giá của ta phải trả, vì Hư Thiên quyết ta đã phản lại sư môn, sát hại sư đệ, hắn trả thù là đúng lắm, các ngươi nếu còn xem ta là sư phụ thì tuyệt đối không được tìm hắn báo thù. Ta đã sai, các ngươi không được tiếp tục sai trái, các ngươi nên nhớ điều ta dạy, Thiên Nam môn là môn võ hộ quốc, hãy dùng võ công ta dạy cho đúng với ý nghĩa của nó. Nếu các ngươi dám làm trái điều này, ta dù chết cũng không nhắm mắt."



" Sư phụ!"



" Sư phụ!" hai người la lên một tiếng đau đớn, bởi Hoàng La đã tuyệt khí.



Lộc Thiên hai tay bế lấy thi thể của sư phụ, đi bên cạnh là Liên Như, ánh mắt đều cừu hận xen lẫn bi thương nhìn Thanh Thiện.



" Các ngươi đi đi, các ngươi có thể tìm ta báo thù bất cứ lúc nào, bất quá lúc đó ta sẽ không có nương tay." Thanh Thiện lạnh lùng nói.



" Sẽ có ngày ta vượt qua ngươi, cho dù sư phụ không cho ta báo thù nhưng ta sẽ đánh bại ngươi." Lộc Thiên ánh mắt kiên định nói.



" Hoan nghênh ngươi."



Hai người vừa rời khỏi, Thanh Thiện liền quay đầu nhìn qua đám người Hắc Long bang. Nhìn thấy đám súng ống đang chĩa vào mình, Thanh Thiện khẽ nhếch miệng mỉm cười. Súng ư, hiện tại bằng lực lượng của cơ nhục cùng xương cốt, ngay cả lựu đạn nổ dưới chân hắn còn không sợ huống chi chỉ vài khẩu súng.



" Ha ha, tiểu tử võ công ngươi giỏi lắm, nhưng nếu đám thuộc hạ của ta cùng nổ súng, ngươi sẽ tránh thoát sao? " Ngô Kiệt có chút lấy lại tự tin cười nói. Đến bây giờ hắn còn không tin có người có thể chống được đạn.



" Ngươi nghĩ vậy sao, cứ việc thử đi." Thanh Thiện cũng muốn thử xem phòng thủ thương pháp của mình có thể chống đỡ tốc độ của đạn hay không, nhất là hơn mười khẩu Desert Eagle vây quanh. Desert Eagle là kiểu súng lục nòng lớn bán tự động, hỏa lực xem như lớn nhất trong loại súng ngắn.




" Bắn hắn." Ngô Kiệt liền hạ lệnh.



" Phang, phang, phang ... phang." Hơn mười khẩu Desert Eagle điên cuồng nổ súng, mặc dù khuyết điểm của loại súng này hơi giật cùng độ chính xác thấp hơn súng lục thường, bất quá khoảng cách giữa hai bên chỉ chưa tới bốn mét, dù nhắm mắt cũng khó trượt a.



" Vù, vù, vù " Tịch Diệt Long Thương trong tay nhanh tựa tia chớp di chuyển, đây là lần đầu tiên Thanh Thiện thi triển toàn lực phòng ngự của thương pháp, chỉ thấy vây quanh thân hắn là một lồng màu đen tạo ra từ thương pháp .



" Cheng, cheng, ... cheng." âm thanh của đạn va vào Tịch Diệt Long Thương.



Đám người Hắc Long bang ngây người nhìn một màn này, bởi bọn họ đã thấy từng viên đạn méo mó bị văng ra khắp nơi. Đám người nhanh chóng rời ra xa một chút để tránh ăn đạn lạc vào người.



"Hắn còn là con người sao?" đây chính là ý nghĩ trong đầu của đám người Hắc Long bang lúc này. Bất quá một người liền phát hiện một viên đạn rơi ngay dưới chân Thanh Thiện.



" A, hắn bị bắn trúng một phát, lưng áo hắn thủng một lỗ, viên đạn còn dưới chân hắn." Hắn còn chưa kịp hưng phấn thì thấy điều mình phát hiện còn đáng sợ hơn, khẩu Desert Eagle bắn vào người mà đạn lại rơi xuống đất, mà trên viên đạn không có chút dấu màu nào. Cái này đúng thật đáng sợ rồi.



" Xem ra phòng thủ của mình còn quá kém rồi." Thanh Thiện cũng nhận ra mình bị một viên đạn xuyên qua phòng ngự đánh vào thân thể, bất quá ngoài cảm giác tê tê thì không còn chút cảm giác gì nữa cả.



" Các ngươi bắn xong rồi đến lượt ta." Tịch Diệt Long Thương tựa như giao long lao tới hơn mười tên đại hán.



" Phốc, phốc.... phốc."



Mọi người chỉ thấy từng ảo ảnh lóe lên rồi biến mất, khi nhìn lại, ở trước yết hầu của mỗi người đều lưu lại một lỗ thủng cỡ ngón tay cái, mười người đều dùng tay bịt lổ hổng lại, bất quá sau vài giây liền gục xuống đương trường. Mỗi một thương đều vô cùng chính xác, cuống họng của bọn chúng bị cắt đứt hoàn toàn, sau vài giây thiếu hô hấp liền mất mạng.



Đám người còn lại da đầu tê dại, xương sống ớn lạnh nhìn một màn .



" Giờ đến các ngươi, trước khi các ngươi xuống tay với gia đình ta cũng nên nghĩ tới điều này trước rồi chứ."



" Chạy." không biết ai trong bọn họ hô to.



" Phốc, phốc, phốc." ba người còn chưa kịp chạy ba tia chớp từ Tịch Diệt Long Thương đã bắn thủng đầu, giãy giụa vài giây liền gục xuống.



Thanh Thiện ánh mắt vẫn bình thản, mí mắt không hề nháy một cái. Hắn từng bước đi đến trước mặt đám người chủ chốt của Hắc Long bang, miệng khẽ mỉm cười.



" Xông lên, cùng hắn liều mạng." Trương Hồng biết có chạy cũng không thoát, sau đó gầm lên, Hỏa Diễm chưởng tại bàn tay chói sáng đánh tới Thanh Thiện, đám trưởng lão cũng vận toàn thân công lực tấn công.



" Cũng đã đến lúc các ngươi trả giá của mình rồi."



" Phốc, phốc,... phốc." Một loạt âm thanh khô khốc truyền đến. Sau đó là từng thân ảnh gục ngã, không có chút phản kháng, tựa hồ như con người giết chết một con kiến, quá ư bình thường. Trên đầu bọn họ, mỗi người đều xuất hiện một lỗ thủng.



" Ngô Kiệt a, nếu ngươi không đụng đến gia đình ta, đáng tiếc ngươi còn chút nữa xuống tay hủy đi em gái ta, giờ thì mẹ ngươi cũng vì hành động của ngươi mà trả giá. Ta xưa nay đã nói là làm." ánh mắt Thanh Thiện chợt sắc bén như dao, chỉ có Ngô Kiệt mới khiến hắn hận thù như vậy.



Tịch Diệt Long Thương một lần nữa lóe lên, hai đạo tàn ảnh đâm tới trước .



" Phốc, phốc." Ngô Kiệt cùng nữ nhân phía sau gục ngã xuống. Giữa mi tâm mỗi người xuất hiện một lỗ thủng.



Bất kỳ ai cũng phải trả giá cho hành động của mình. Dù thiếu phụ trước mắt không thù oán với hắn, nhưng cha mẹ, em gái Thanh Thiện dù không thù oán cũng bị đuổi giết.