Thiên Nam Tự

Chương 13: cao thủ so tài






" Võ công này là ... của Trung Quốc chăng? " Đoàn Hải thân hình mặc dù khó di chuyển, ánh mắt lại nhìn đối phương, chiêu thức vừa rồi tuyệt đối là tuyệt kỹ, đầu tiên hắn nghĩ ngay tới môn võ của người Hoa.



" Thiên Nam môn, môn võ hộ quốc truyền thừa mấy trăm năm của chúng ta. " Thanh Thiện nói, sau đó rời khỏi sàn đấu, đám người tự động tách một đường cho hắn đi, mặc kệ xung quanh bàn tán, có người nói hắn là võ lâm cao thủ, tu luyện từ bảy tuổi.



" Chúc mừng bạn! " Tâm Nhiên bên cạnh nói.



Anh Thy bên cạnh vẫn im lặng, chẳng thể nào nàng lại đi chúc mừng kẻ thù của mình rồi. " Em đã thắng, chúc mừng, em có tài khoản ngân hàng chứ, nói số để anh chuyển tiền vào. " Văn Thành khuôn mặt tươi cười nói, mặc dù thua cược ba tỷ, hắn lại thắng được cái khác, đó là thực lực của người thanh niên này. " Tuyệt đối cao thâm. " Nghĩ đến sẽ có ngày nắm trong tay đối phương, trên "chiến trường" lợi thế sẽ càng tăng.



Lần trước có được ba trăm triệu, Thanh Thiện đã lập tài khoản, chỉ để bên ngoài năm mươi triệu mà thôi. Sau khi đọc số tài khoản cho Văn Thành, hắn vừa định cáo lui, nhưng Văn Thành đã nói tiếp: " Không mấy khi chúng ta đông đủ, đều là người quen, hôm nay anh mời, chúng ta đi ăn trưa, ai có ý kiến gì không?" Văn Thành năm nay đã hai mươi bẩy, so ra cũng lớn tuổi nhất, hắn xưng anh cũng không ai dị nghị.



Anh Thy ban nãy vừa thấy hắn định rời đi, nghĩ rằng hắn thắng được ba tỷ sẽ không nhớ đến ba điều kiện kia nữa." Ai ngờ ông anh mình lại còn định rủ hắn đi ăn, nhỡ hắn thấy mình liên tưởng tới điều kiện thì biết làm sao." Nàng trong lòng tức giận mà không dám nói gì, chỉ bám theo bên cạnh Tâm Nhiên trừng mắt với anh trai mình.



" Em hôm nay cũng rảnh, chỉ là không biết bạn có đi được không? " Tâm Nhiên trả lời, rồi quay qua bên cạnh như hỏi Thanh Thiện, nàng cũng nhận ra bữa cơm này không hẳn vì nàng, chủ chốt phải là Thanh Thiện.



Được ăn với hai đại mỹ nhân, hắn đã rất muốn, huống chi là do người khác mời ăn, tiền bỏ ra không phải của hắn, hắn liền đồng ý.



Hai vệ sĩ dẫn đường phía trước bốn người nhanh chóng rời khỏi đám đông, đi lòng vòng vài lần, rút cuộc cũng thấy đường ra. Kỳ thực với trí nhớ của hắn nhớ đường là không khó. Chỉ vì hắn vừa đi vừa nhìn lung tung, thỉnh thoảng lại ngắm mấy sinh viên nữ cùng trường, nên lúc trước mới lạc.



"Ồ." âm thanh của hắn khẽ nói, thân hình cũng đứng lại. Ban đầu hắn cảm giác được một người đi theo bọn họ, nhưng hắn cảm giác đối phương giống như hai vệ sĩ của Văn Thành, đi được một quãng, hắn mới nhận ra có tới hai người theo sau, người này có thể theo đuôi hắn khá lâu mà hắn không phát hiện, rõ ràng là cao thủ.




" Có việc gì vậy?" Văn Thành quay lại hỏi.



" Có hai người theo sau chúng ta, hình như không có ác ý, một người trong đó võ công rất cao." Thanh Thiện nhìn về khóm hoa đằng sau mình nói.



" Ha ha, tuổi trẻ tài cao, lão hủ bội phục, bội phục." Chính là tài xế bên trong chiếc xe trước trường. Lần đó Thanh Thiện một mực quan sát tất cả, tất nhiên vị tài xế xe này hắn cũng xem lướt qua. Nhìn thấy người này, vẻ mặt Tâm Nhiên bên cạnh không có gì thay đổi, Thanh Thiện chắc rằng hai người là vệ sĩ của nàng.



Theo sau lão là một thanh niên hơn ba mươi, ánh mắt vô cùng lạnh lùng, không hề nói gì, thỉnh thoảng lại liếc mắt xung quanh. Văn Thành nhìn thấy lão giả đã thấy bất ngờ, hắn theo ba hắn ra mắt rất nhiều nhân vật, người này hắn nhìn thấy là theo bên cạnh của một đại nhân vật trong quân đội. Hắn biết Tâm Nhiên là con của người này, hơn nữa còn biết ai đang đối phó gia đình bọn họ, chỉ là không ngờ người này lại bảo vệ cho Tâm Nhiên.



" Lâm bá, để cháu giới thiệu, đây là Anh Thy chắc người đã biết, bên cạnh là anh nàng Văn Thành, hẳn hai người có gặp qua." Sau đó nàng hướng về Thanh Thiện nói: " Còn đây là bạn cháu mới quen, tên Thanh Thiện. Hôm trước có giúp đỡ cháu."



" Hân hạnh. lão hủ là Lâm Trần, không biết cháu theo học môn phái nào?" Lão hướng Thanh Thiện cười nói.



" Chào bác, cháu theo học Thiên Nam môn. "



" Thiên Nam môn?" Lão giả lục lọi trong ký ức của mình, dường như vừa có ấn tượng lại như không có. Lão có nghe tới một phái võ rất nổi tiếng thời kháng chiến, họ đều xưng Thiên Nam môn, hồi đó trong đội trưởng đội đặc vụ cũng thuộc phái võ này, nhưng sau chiến tranh, môn phái này không hề xuất hiện trước công chúng, có người cho rằng bọn họ đã hi sinh hết trong chiến tranh. Chợt lão nghĩ tới câu cửa miệng của đội trưởng mình:



" Có phải là Thiên Nam môn, từng có danh xưng Võ hộ quốc? " Lâm Trần kinh ngạc nhìn Thanh Thiện, rồi hỏi. Bởi lão rất rõ, mỗi lần thực thi nhiệm vụ, đội trưởng của mình lại hay nói tới câu này.



" Đúng vậy, Thiên Nam môn từ đầu thành lập tới nay, tiêu chí luôn là môn võ hộ quốc. "



" Vậy sư phụ cháu có phải Nguyễn Luân không? " Lâm Trần hơi kích động, năm xưa trong đội đặc vụ chuyên ám sát sĩ quan cao cấp của quân địch, ông ta sống được là nhờ vị đội trưởng cứu. Nhưng sau khi giải phóng thắng lợi, đội đặc vụ mỗi người một nhiệm vụ, vị đội trưởng cũng biệt tích từ đó. Có thể tìm lại cố nhân, bất cứ ai trong quân đội cũng mong mỏi.



" Không, sư phụ cháu là đại hòa thượng Ngộ Tuệ! " Thanh Thiện cũng nói thật, sư phụ hắn chỉ bảo hắn không nói ra Hư Thiên quyết mà thôi, chứ không có nói không nêu ra danh tánh của mình.



" Ngộ Tuệ? Không phải là vị sư phụ của đội trưởng sao. Không lẽ bọn họ là sư huynh đệ? Không có thể, hắn còn quá trẻ." Trong đầu lão không khỏi giật mình, vì từng được cứu mạng, nên quan hệ của Lâm Trần cùng đội trưởng vô cùng thân thiết, có thể nói là sinh tử chi giao. Nói về tuổi tác, đội trưởng cũng ngang bằng tuổi lão, tức đã ngoài sáu mươi. Có thể dạy được đệ tử như đội trưởng chỉ sợ năm nay cũng ngoài tám mươi rồi. Thiếu niên này hắn là không có lý do nói sai rồi.



Sự thật, năm đó Ngộ Tuệ bắt đầu nhận đệ tử chỉ mới hơn hai mươi tuổi, đệ tử đều từ mươi ba tới mười tám. Chiến tranh, tinh thần yêu nước trong lòng những thanh niên Việt đều hừng hực khí thế, Thiên Nam môn không vì võ công không thể đại thành mà không thu nhận, chính vì thế Nguyễn Luân chỉ mới sáu mươi mà đại hòa thượng Ngộ Tuệ cũng mới gần bảy mươi.



" Thất lễ rồi, nếu cháu ... à không, là tiểu huynh đệ không chê lão già này, cứ gọi một tiếng lão ca đi." Lâm Trần bên cạnh nói, sau đó nhìn Thanh Thiện, vị sư đệ của đội trưởng, lão hắn không dám nhận Thanh Thiện là cháu rồi, sau này gặp lại cố nhân, xưng hô sao cho phải.



" Lão ca sao?" Trong đầu Thanh Thiện liền nghĩ, hắn thấy người này nói không giống như đang đùa giỡn, vì thế rất khó nghĩ, nếu từ chối lại chính là chê lão, nếu đồng ý thì hơi quá phận.



" Tiểu ca, thực sự, lão già này có một huynh đệ kết nghĩa cũng là đệ tử của sư phụ Ngộ Tuệ, cho nên hai người sẽ là sư huynh đệ, sau này gặp lại vị này nói ta làm sao để xưng hô." Lâm Trần thấy hắn lưỡng lự, liền nói tiếp.



" Hóa ra vậy." Thanh Thiện giờ mới biết lý do, hèn gì ban nãy lão hỏi mình có phải đệ tử của người tên Nguyễn Luân không, đây chắc cũng là đồ đệ của sư phụ rồi. Trong đầu tuy nghĩ như vậy nhưng tự mình nhận cũng có chút ngần ngại.



" Thanh Thiện, nếu bác Lâm đã nói vậy bạn không nên ngần ngại, mình nghe những người học võ thường nói : Bốn biển đều là anh em! Tâm Nhiên cũng bên cạnh khuyên.



" Vậy sau này cháu xin quá phận xưng hô lão ca vậy! " Thanh Thiện cũng không quá câu nệ nhiều nữa.



" Tốt lắm, tốt lắm, có thể gặp được sư đệ của cố nhân, sau này chúng ta cứ xem nhau như người trong nhà! " Lâm Trần hiển nhiên rất hưng phấn, có thể trả một phần nhân tình cho cố nhân, đó là điều lão canh cánh trong lòng bấy lâu nay. Nay dù Thanh Thiện không phải là cố nhân, nhưng hắn là sư đệ, giúp hắn, cũng như trả được phần nào.




" Vậy lão ca không quấy rầy tiểu huynh đệ cùng mọi người nữa, sau này có thời gian chúng ta sẽ nói chuyện nhiều hơn." Hướng Thanh Thiện cùng Tâm Nhiên chào, sau đó lão cùng thanh niên đứng sau liền biến mất. Chỉ là Thanh Thiện biết lão vẫn ở một nơi khác chú ý bảo vệ Tâm Nhiên.



Trở lại xe, Văn Thành đích thân lái xe, bên cạnh là Thanh Thiện, phía sau là Anh Thy cùng Tâm Nhiên không ngừng tán ngẫu. Hai cô nàng, một người lãnh đạm, một người lại lại như chú chim nhỏ, suốt ngày nói, tựa như hai thái cực của cuộc sống, vậy mà khi ngồi cạnh nhau không khác chị em ruột, nói mọi chuyện trên trời dưới đất, cho tới khi Văn Thành dừng xe bọn họ mới biết đã tới nơi.



Nơi dừng xe là nhà hàng Thiên Hương. Quán ăn tuy không có nhiều khách vào, bên trong cũng chỉ có lác đác vài nhóm ngồi ăn, nhưng ánh mắt Thanh Thiện rất dễ nhận ra, có thể nói không phải ai cũng có thể vào nơi này. Bởi hắn nhìn tại bãi đậu xe, toàn là những xe cao cấp, vậy chủ nhân của chúng không thể kém được rồi.



Bốn người vừa bước vào, quản lý đã nhận ra khách quý "Văn Thành công tử" liền chạy tới tiếp đón, một trong mấy đại công tử của thành phố, cho dù chủ nhân ở đây cũng phải đích nhân tới đón a.



" Tìm một chỗ nào yên tĩnh một chút ở lầu ba, có thể ngắm cảnh bên ngoài. " Đến đây nhiều lần, Văn Thành tất nhiên biết rõ nơi đây. Nhà hàng Thiên Hương có tất cả ba tầng, có thể lên tới tầng ba, số người càng ít, tất nhiên tiền ở nơi đây cũng đắt nhất, hệ thống lọc bụi, làm sạch không khí đều hiện đại nhất, thức ăn cũng do những người nổi tiếng trong giới ẩm thực đích thân làm. Vì vậy cùng một món ăn, ở đây đắt gấp tới chục lần ở nơi khác.



Lên tới lầu ba, nơi đây mặc dù rất rộng, nhưng chỉ thấy kê mười chiếc bàn, hơn nữa còn cách khá xa nhau, không phải ai vừa ăn cũng muốn người khác thấy cả, nếu các bàn quá gần thì khó tránh người khác không để ý được rồi. Vì thế tuy diện tích rộng nhưng chỉ có mười bàn.



Bàn bốn người ngồi là một bàn bên cạnh cửa sổ, bên trên mái Thanh Thiện còn thấy có hệ thống phun sương, hệ thống này vừa tạo cho khách mát mẻ lại có thể ngăn cản bụi bên ngoài.



Trên lầu ba lúc này chỉ có một bàn vài người đang ăn. Văn Thành nhìn lướt qua, khẽ nhíu mày một chút, ngay cả Tâm Nhiên cũng vậy, tuy hai người nhanh chóng không để ý, nhưng tất cả đều được Thanh Thiện nhìn ra, hiển nhiên bàn đối diện có người bọn họ nhận ra, hơn nữa xem ra là không mấy thân thiện.



Bốn người ngồi xuống, vừa mở thực đơn ra, đập vào mắt hắn là cái bảng giá với giá trên trời, thấp nhất là năm triệu, cao thì có đến cả chục triệu, những món ăn có tên cực kỳ hoa hòe, có những con vật trong danh sách được bảo vệ cũng đều có, chỉ là có tiền để ăn hay không.



Cô nàng Anh Thy gọi món thanh độc giải nhiệt. Thanh Thiện nhìn qua, chả hiểu nó là món gì nữa, chỉ thấy trong đó giới thiệu đều là từ các loại rau, ghi là giúp thanh độc giải nhiệt, tăng vitamin C, E giúp dưỡng da, chống lão hóa .... Tâm Nhiên cũng gọi một món rau có hiệu quả tương tự.



" Em chọn món gì? " Đến lượt Thanh Thiện, Văn Thành liền hỏi.



Thanh Thiện tuy cũng có kha khá tiền, chỉ là hắn chưa từng nghĩ một món ăn tới vài triệu, lúc này không khỏi khó chọn, vì thế hắn chọn món thấp nhất trong đó, có cái tên cũng hay không kém, tôm hùm vượt biển, món ăn được chế biến từ tôm hùm hấp nguyên con, nấm hương, long nhãn, nhân sâm,... nhìn vào một món mà có tới mười mấy loại cấu thành.



Quản lý vừa rời khỏi, ánh mắt Thanh Thiện không khỏi chú ý tới bàn bên kia, bàn đó đã ngừng ăn uống, hơn nữa hai người còn đang đi tới bên này. Một người là lão giả khoảng sáu mươi, người còn lại là thanh niên tầm tuổi như Văn Thành.



" Vị này không phải Văn Thành huynh cùng Anh Thy tiểu thư sao, còn có Tâm Nhiên tiểu thư của Bùi gia, thật hữu duyên. " Thanh niên đi tới cười nói, chỉ là không hiểu sao, Thanh Thiện cảm giác ánh mắt hai người này hay lóe lên sát ý khi nhìn Tâm Nhiên.



" Không biết Bùi bá phụ, người có khỏe không? " Thanh niên lại hướng tới Tâm Nhiên nói.



" Cha ta rất khỏe, rất cảm ơn ngươi đã quan tâm. " Tâm Nhiên ngữ khí không nóng không lạnh nói.



Thanh Thiện bên cạnh lại không hề nhìn tới thanh niên này, hắn luôn chăm chú lão già đi cùng, bởi hắn cảm thấy từ thân thể lão có một thứ khiến chân khí trong nội thể hắn vận chuyển nhanh hơn, có thể vô thức kích thích chân khí của hắn. Đối phương đã cho hắn cảm giác không an toàn.



" Ồ, đây là tiểu nữ của Bùi Thành sao, quả nhiên con của cố nhân." Lão giả lúc này tự nhiên lên tiếng. " Lão hủ là Chí Minh, năm xưa xem như có chút giao tình với Bùi gia, hồi quen cha cháu, lúc đó vẫn quen uống rượu vào bát, không biết Nhiên tiểu thư có muốn thay mặt cha mình nhận một ly từ cố nhân không ." Quả nhiên trong tay lão có một chén rượu, thanh niên bên cạnh cũng có một chén, hai người hiển nhiên đã có dự định mới đến.



" Ngô huynh, cái này không tốt lắm, Nhiên tiểu thư là nữ nhân, chắc không uống được." Văn Thành liền hướng thanh niên kia nói.



" Văn Thành huynh yên tâm, chỉ một ly rượu thôi mà, đối với con nhà binh có là gì, huống chi đây chỉ muốn thay mặt cố nhân kính rượu mà thôi, huynh đừng để ý." Thanh niên bên cạnh cũng nói.




Bên kia lão giả Chí Minh vẫn hướng Tâm Nhiên đưa ly rượu, thấy đối phương vẫn đưa ly rượu, xem ra không nhận thì đối phương không bỏ qua, hơn nữa đối phương nói ra nàng là con của "nhà binh", từ nhỏ nàng đã được ba dạy dỗ, tất nhiên không cam chịu yếu thế rồi, huống chi một ly rượu nàng còn không để vào mắt.



Đang định tiếp ly rượu. Thanh Thiện bên cạnh đã đưa tay ngăn cản nàng, bởi vừa rồi hắn nhận thấy trong mắt đối phương có sát khí.



" Tâm Nhiên, bạn để mình tiếp rượu thay bạn." Sau đó hắn đưa tay ra muốn nhận ly rượu. Tâm Nhiên vừa định nói gì, bất quá thấy ánh mắt của hắn nàng liền thôi, không hiểu sao, nàng liền hướng hắn gật đầu.



" Ngươi là bạn trai của Nhiên tiểu thư sao, nhưng chỉ sợ chén rượu này, không phải ai muốn tiếp cũng được." Lão giả liền nói, hiển nhiên khinh thường hắn.



" Ồ, vậy sao, chỉ là bạn thông thường mà thôi, còn ly rượu nhỏ này, chưa tiếp sao biết không thể tiếp. " Nói xong hắn liền đưa tay cầm lấy chiếc ly.



Ánh mắt lão giả lóe lên độc ác, dùng tới tám thành chân khí bản thân truyền vào chiếc ly, lão đang chờ tên thanh niên trước mắt sẽ bị nội công của lão đánh bay lại đằng sau, bất quá ngoài sự dự liệu của lão, không những đối phương không một chút nào di động, mà chính bản thân lão cũng khẽ run run.



Khi nãy Thanh Thiện đã đưa sáu thành chân khí của mình vào lòng bàn tay, không ngờ vẫn không thể cướp được ly rượu trong tay đối phương, hơn nữa chân khí đối phương càng lúc càng tăng lên, chỉ là chưa kịp hắn vận chuyển chân khí ngăn chặn, từ đan điền, chân khí toàn thân như bị kích động, vòng xoáy bên trong chợt vận chuyển nhanh hơn, chân khí ào ào truyền tới cánh tay.



"Bộp, bộp." Vừa thấy tay còn lại của lão già vừa chạm vào thành chiếc bàn, tay kia của hắn cũng không chậm hơn đặt xuống. Có thể nói lúc này động tác hai người như nhau, chiếc ly vẫn được hai người giữ, tay còn lại thì ấn tới bàn ăn.



" Hự."



Thanh Thiện đã đưa chân khí tới chín thành, sắc mặt lão già càng lúc càng đỏ, cánh tay càng run lên mạnh mẽ.



" Rắc, rắc, bồng."



Chỉ thấy chiếc bàn làm bằng gỗ kêu vài tiếng kẽo kẹt rồi đổ xuống, trên tay hai người chỉ còn lại hai miếng gỗ của chiếc bàn mà thôi.



" Hự."



Thân hình lão già nhanh chóng lùi lại, có điều lúc này trên tay đã không còn chiếc ly, cả thân hình run lên chỉ trực ngã, nếu không phải thanh niên nhanh chóng đỡ, hẳn lão già đã gục xuống.



" Chiếc ly nhỏ thôi mà, có gì khó lấy đâu. " Thanh Thiện thản nhiên nói, sau đó không để ý mọi người mà uống nó.



Không khó sao, cả chiếc bàn gỗ tốt như thế mà hai người bọn họ nắm vào đã vỡ vụn ra. Phải biết rằng chiếc bàn này dày tới gần mười phân, hơn nữa là gỗ thịt, bị hai người ép tới vỡ ra, cần bao nhiều sức cho đủ đây?



Sự thực, Thanh Thiện dùng tới chín thành, trong đó hắn chú ý giữ cho chiếc ly không vỡ, nếu không chỉ tám thành thực lực đã đẩy lùi lão già, chỉ là hắn muốn uống ly rượu này, ai bảo đối phương nói chiếc ly này không phải ai cũng có thể tiếp được. Không hiểu sao lời này đã kích động tới chân khí bản thân hắn.