Thiện Nam Tín Nữ - Bộ Vi Lan

Chương 51




Sinh nhật hai mươi mốt tuổi của Mĩ Nhược, Đinh Duy làm bánh ngọt cho nàng.

Hai người ở trong phòng khách khiêu vũ.

Mĩ Nhược đi chân trần, giẫm lên chân hắn, ngẩng mặt lên, bờ môi khó khăn lắm mới đụng cằm hắn. Đinh Duy bước chậm, mỗi một vòng xoay, nụ hôn của A Như đều nhẹ nhàng đặt lên cằm hắn.

Vì vậy hắn càng xoay nhiều, Mĩ Nhược nhịn cười, "Không được, em choáng rồi."

Hắn cũng thở dốc: "Nhảy nhanh anh đứng không vững." Dứt lời, ôm nàng ngã sấp xuống ghế sa lon.

"A Như." Giọng Đinh Duy rất nhỏ, giống như nỉ non. "Lần đầu gặp em, lúc anh đưa tay ra, tim anh đập rất nhanh. Anh sợ em không chấp nhận, sợ bị em cự tuyệt. Khi đó, anh không tưởng tượng được có ngày có thể ôm em như bây giờ."

Môi của nàng ma sát với tai hắn.

"Anh tới Oxford, cũng không dám chờ mong nhiều, chỉ mong muốn nhìn em một chút thôi, nếu em không phản đối, anh sẽ ở lại. Anh không nghĩ tới em sẽ tiếp nhận anh, thật giống như trời cao ban ơn, khiến anh rất vui mừng."

"Duy." Nàng cắn nhẹ vành tay hắn.

Hắn xoay mặt lại. "A Như, anh muốn em."

Nàng nhìn hắn, trong mắt hắn có chờ mong, hơn nữa còn có tinh thần chấp nhận bị từ chối.

Mĩ Nhược cầm tay hắn đặt lên ngực mình. "Anh xác định?"

Ánh mắt hắn bỗng nhiên sáng rực, khuôn mặt dưới ánh đèn đỏ ửng lên. Đinh Duy nghiêm túc gật đầu.

"Bác sĩ nói..."

"Bác sĩ nói có thể." Hắn vội vàng nói.

Mĩ Nhược cười, nắm tay hắn lên lầu. "Phòng của anh hay phòng của em?"

Hắn lúng túng. "Tùy em chọn."

Mĩ Nhược đẩy cửa phòng mình.

"Anh... nên bắt đầu từ đâu?"

Mĩ Nhược cười ra tiếng, hôn cằm hắn. "Hôn em."

Hắn cúi đầu, bỗng nhiên quay người. "Đợi anh một chút."

Trở lại, trong tay hắn cầm một hộp giấy, đặt ở đầu giường.

"Anh tại sao có cái này?"

"Anh, anh chuẩn bị lâu rồi. Từ mùa xuân."

Mĩ Nhược đem mặt chôn trong gối cười, Đinh Duy muôn phần quẫn bách, ngồi mép giường nói: "Chúng ta còn, còn có thể không..."

Nàng ngồi dậy, cởi bỏ ba cúc áo, lại giúp hắn cởi áo sơ mi.

"A Như, tự anh." Hắn không muốn bị nàng thấy vết sẹo giải phẫu trên ngực, vươn tay kéo quần nàng xuống.

Động tác của hắn rất chậm, giống như trong tiểu thuyết, ánh mắt hắn si mê, cuối cùng dừng tại áo ngực ren màu đen của nàng.

Hô hấp của hắn dồn dập, nhìn Mĩ Nhược, giọng sùng bái: "A Như, em thật đẹp."

Hai tay Mĩ Nhược ôm lấy má hắn. "Duy."

Hắn hôn nàng thật sâu, chống đỡ trên cơ thể nàng. Hắn dùng tay và môi vuốt ve thân thể nàng.

Cảm giác đã khô cạn từ lâu trong lòng Mĩ Nhược lại tràn đầy, lỗ chân lông giãn ra, tay chân mềm nhũn.

Nàng sờ hắn, Đinh Duy quay lại tìm kiếm môi nàng.

Hắn nhìn nàng, chậm rãi tiến vào thân thể nàng.

Trong nháy mắt, trong đầu Mĩ Nhược hiện lên tiếng thét thê lương của nàng trong quá khứ. Theo phản xạ, nàng muốn kháng cự, đẩy người ở trên ra.

"A Như..." Hô hấp ngắn ngủi, Đinh Duy gọi tên nàng.

Giọng nói của hắn như có ma thuật, làm ảo ảnh của nàng tan biến. Nước mắt Mĩ Nhược chảy ra, nàng ôm chặt cổ hắn.

Nàng ở trong ngực người đàn ông, tuy rằng hắn gầy yếu, chưa từng hưởng qua tư vị tình dục, nhưng lòng của hắn cố chấp và kiên định. Hắn dùng tâm xây cho nàng một hàng rào, nàng ở trong đó, có thể thoải mái vui vẻ, sống cuộc sống nàng ao ước. Giống như lúc hai bọn họ cùng nhau trồng hoa ở nhà sau, nhiều loại hoa như vậy, khoe sắc nở rộ, không sợ mưa gió.

"Duy." Cảm ơn anh đã đối xử tốt với em như thế.

Hắn bắt đầu cử động, mồ hôi đầm đìa, nhỏ trên ngực nàng. Dục vọng ngủ say trong lòng Mĩ Nhược thức tỉnh, không tự chủ giơ chân lên, nghênh đón hắn.

Đinh Duy mãnh liệt gầm lên, bỗng nhiên sắc mặt trắng bệch. "A..."

Hắn ngã trên người nàng.

"Duy. Duy!"

Đinh Duy phải nhập viện trong đêm.

"Anh ấy nói được." Mĩ Nhược si ngốc lặp lại. "Anh ấy nói được mà."

Chiêm Tuấn Thần đi lại trước mặt nàng. "Đợi bác sĩ ra rồi nói."

Đinh Duy được đưa vào phòng bệnh đặc biệt, nhưng vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm. Bác sĩ dùng ánh mắt trách cứ nhìn Mĩ Nhược nói: "Dù trẻ tuổi, cũng nên biết nghĩ tới người khác chứ."

Mĩ Nhược lặp lại: "Anh ấy nói được."

"Cô có biết bệnh tình của cậu ấy không?"

Mĩ Nhược lắc đầu. "Anh ấy không chịu nói cho tôi."

Đối phương bất đắc dĩ thở dài, mở phim chiếu chụp ra, nói. "Đinh tiên sinh tuy rằng sáu năm trước đã giải phẫu thành công, làm xong ống dẫn động mạch, nhưng bốn năm nay, động mạch phổi của hắn có vấn đề, bệnh tình nghiêm trọng hơn."

Hắn chỉ cho Mĩ Nhược nhìn: "Trái tim bên phải đầy đặn, bên trái bị giãn, bởi vì trái tim bên phải không ngừng vận chuyển máu, áp lực trong phổi tăng cao, tim phải chịu đựng rất nhiều. Lúc làm tình, thể lực Đinh tiên sinh tiêu hao quá lớn, hoặc là tâm tình kích động, tim bên phải đạt tới giới hạn, sẽ đột tử."

Mĩ Nhược nén nước mắt: "Không có cách nào trị liệu sao?"

Bác sĩ đã chứng kiến rất nhiều bệnh nhân nặng hơn, sắc mặt hắn không chút thay đổi nói: "Thật đáng tiếc, hiện tại chỉ có thể dùng thuốc để duy trì chức năng tim. Mà tim và phổi bệnh nhân ngày càng suy yếu, thọ nhất chỉ tới được tới bốn mươi tuổi."

Mĩ Nhược gục trên vai Đinh Tuấn Thần khóc.

Cùng ngày, Đinh Hỉ Sinh tới Luân Đon, Đinh Duy đã qua khỏi nguy hiểm. Hắn dùng máy hô hấp, phổi có dịch cần phải bài trừ.

Đinh Hỉ Sinh nhìn hắn ngủ say, ông thở dài, nhìn Mĩ Nhược nói: "Không trách cháu, Duy không nên giấu bệnh tình. Xin cháu tha thứ cho nó, nó chỉ muốn lưu lại con cháu."

Không phải. Mĩ Nhược che mặt. Đinh Duy rất tốt, hắn chỉ đơn thuần nghĩ cho nàng mà thôi.

Lúc hắn có thể nói chuyện, hắn nói với ông nội: "Không cần báo cho mẹ con, con khỏe rồi." Ánh mắt nhìn Mĩ Nhược, muốn nói lại thôi.

Đinh Hỉ Sinh biết tâm tư hắn, ảm đạm gật đầu.

Chiêm Tuấn Thần lén lút đề nghị với Mĩ Nhược: "Từ chối hắn đi. Hắn biết thời gian của hắn còn lại không nhiều, một ngày nào đó sẽ kết thúc."

Tứ Cửu thẩm cũng khuyên bảo: "A Như, không bằng tỉnh táo một chút. Sức khỏe Đinh Duy, thật sự..."

Ngược lại thái độ chú Tứ Cửu kiên định. "Làm người cả đời, chính là vì chữ nghĩa. Đã ở bên nhau, đồng ý chung đụng, nào có chuyện gặp khó khăn liền quay đầu bỏ chạy?"

Tứ Cửu thẩm tức giận: "Nghĩa khí nghĩa khí! Ông là đàn ông, đương nhiên nói thế, A Như là một đứa con gái yếu ớt, ông trơ mắt nhìn nó tương lai làm quả phụ?"

"Thúc thẩm, đừng cãi nhau vì con. Con quen Duy đã lâu, sớm biết sức khỏe anh ấy không tốt, con đã chuẩn bị tốt tâm lí, biết rõ phải làm sao."

Nàng xin nghỉ học, ở nhà trọ Khẳng Tân Đốn, mỗi ngày nấu cháo và canh cho hắn.

"Không cần giải thích, em hiểu. Anh đừng lừa gạt em, anh chỉ muốn làm một người đàn ông. Duy, anh là người đàn ông của em, không cần dùng mạng sống chứng minh."

Hắn nhìn nàng, khóe mắt ướt át.

Mĩ Nhược cúi xuống, hôn nước mắt hắn. "Anh phải nhanh khỏe đi. Duy, một mình em rất cô đơn."

Cho tới lễ Giáng Sinh, Đinh Duy mới có thể xuất viện.

Hai người đều gầy đi, ngồi trên xe lửa, cả hai cười ngây ngô.

Mĩ Nhược mắng: "Đồ đần."

"Anh dọa em phải không?" Hắn cười lúng túng.

Mĩ Nhược gật đầu.

"Kì thật không phải hoàn toàn gạt em."

Mĩ Nhược nhớ tới lời bác sĩ nói, bác sĩ nói hắn có thể vận động nhẹ, phụ nữ ở trên. Nàng đỏ mặt nói: "Vậy sao anh không nói? Chúng ta có thể, có thể..."

Đinh Duy đỏ mặt. "Anh là đàn ông, hơn nữa, đó là lần đầu của chúng ta."

Trở lại Oxford, mỗi tuần Mĩ Nhược cùng Đinh Duy tới bệnh viện ở Luân Đôn kiểm tra.

Ngày hôm đó, Duy ở trong phòng bệnh, nàng tới quán cà phê cạnh bệnh viện mua một li cà phê.

Mùa đông ở Luân Đôn, tám giờ sáng vẫn như đêm, Mĩ Nhược nhìn qua cánh cửa sổ thủy tinh, bóng cây lờ mờ ẩn hiện.

Nàng có cảm giác ánh mắt ai đó, Mĩ Nhược quay đầu, chỉ thấy một mĩ nhân người Hoa ngồi ở góc hẻo lánh ăn điểm tâm. Nàng thu hồi ánh mắt, trong lòng khẽ động, quay đầu nhìn lại.

Là Đàm Tiếu.

Nàng ta bây giờ đã là đại minh tinh, nhưng giờ lại bỏ qua hình tượng, chỉ ăn mặc đơn giản, áo lông, quần jean, tóc cột đuôi ngựa, nhẹ nhàng khoan khoái.

Đàm Tiếu ý thức được bị phát hiện, nàng ta cười rộ lên.

Mĩ Nhược gật đầu hỏi thăm, cầm lấy li cà phê rời đi, lại bị gọi lại: "Chiêm tiểu thư."

Đàm Tiếu đứng lên, hỏi nàng: "Sáng sớm đã có duyên gặp ở đây, không bằng ngồi một chút với tôi?"

Mĩ Nhược bật cười, ngồi xuống hỏi: "Cô uống cà phê không?"

Đàm Tiếu lắc đầu: "Lúc đi công tác đã uống quá nhiều. Cô tại sao ở đây?"

"Tôi cùng bạn trai tới đây tái khám."

Đàm Tiếu nhếch môi anh đào, nhưng rất nhanh khép miệng lại. "Bốn năm năm rồi.'

Nàng ta nói không rõ ràng, Mĩ Nhược lại muôn phần rõ ràng. Nàng rời cảng đã trọn vẹn năm nay rồi.

Con người ở Thượng Hải, đã thiên biến vạn hóa. Nàng chưa bao giờ nói chuyện với Đàm Tiếu, năm đó, lần đầu tiên trông thấy là đang cùng mẹ mua áo mới, mẹ nàng căm hận cô ta, nàng nhìn Đàm Tiếu ăn mặc khoa trương, không có ấn tượng tốt.

Hôm nay, nàng ngồi đây cùng cảnh ngộ bị mẹ mắng chửi như cô ta, cùng tình nhân của cha dượng ngồi một chỗ, tại gian hàng cạnh bệnh viện Luân Đôn này.

"Cô tại sao ở chỗ này?"

"Tôi đi nghỉ ngơi, tới thăm bạn bè cũ."

"A." Mĩ Nhược quay đầu nhìn quanh.

Đàm Tiếu cười ra tiếng. "Yên tâm, không có phóng viên, tôi mỗi lần tới Luân Đôn đều rất cẩn thận."

Mĩ Nhược gật đầu, muốn rời đi, nào biết Đàm Tiếu thành khẩn nói: "Chiêm tiểu thư, tôi sẽ không nói cho hắn biết. Tất cả đều là phụ nữ, giúp được nên giúp."

Mĩ Nhược hơi ngạc nhiên, lập tức cười. "Không có chuyện gì đâu, hắn đã biết rõ tôi ở đây."

Đàm Tiếu giật mình, bộ dạng mị hoặc, nàng ta cười, rất giống trẻ con.

Quả nhiên là đại minh tinh, giơ tay nhấc chân đều rất phong tình.

Đàm Tiếu cười tự giễu: "Tha thứ cho tôi, tôi không biết, vừa rồi còn cho rằng phát hiện bí mật lớn." Lại giải thích. "Tôi đã rất lâu không cùng hắn ở một chỗ."

Mĩ Nhược không muốn nói chuyện nhiều, nói: "Đàm tiểu thư, cảm ơn hảo ý. Bạn trai vẫn đang chờ tôi, tạm biệt."

Nào biết, trong hành lang bệnh viện lại gặp lại Đàm Tiếu.

"Nhìn hắn một cái, tôi liền ròi đi." Đàm Tiếu dí dỏm chỉ người ở bên trong.

Mĩ Nhược kinh ngạc. "Cô là vị hôn thế của bác sĩ Chu Lãng?" Gian phòng này là phòng của bác sĩ người Hoa duy nhất ở đây.

"Hôn thê của hắn là người khác, tôi chỉ là ngựa giấy cây mơ thôi." Đàm Tiếu thản nhiên, không che giấu ngưỡng mộ với người được nhắc tới. "Trước kia chúng ta cùng ở Cửu Long thành, là hàng xóm sát vách."

Mĩ Nhược mở to mắt. Nàng rõ ràng, trong lòng sinh ấn tượng tốt với Đàm Tiếu là vì sao. "Cô quen chú Tay Độc? A Tôm?"

"Nhũ danh còn bé của tôi là Hoa Danh, gọi A Miêu." Đàm Tiếu cười. "A Tôm là anh trai tôi. Tôi biết rõ cô, cô là con gái nuôi của Hoa Lão Hổ."

Hai người xuống hành lang, Mĩ Nhược nói với Đàm Tiếu: "Chú Tay Độc cùng cha nuôi tôi tới Đài Loan."

"Sáu năm trước hắn có một lần trở về, tìm tôi, có nói, sẽ tới Brazil, Nam Phi hoặc là Đài Loan."

Hẳn là lần kia, lần nàng tới Cửu Long thành tìm hắn, sau đó bị Cận Chính Lôi bắt được. Mĩ Nhược trầm mặc.

"Thật ra, tôi không quan tâm hắn tới đâu, lòng tôi rõ, hắn còn sống hay đã chết không khác nhau lắm. Lúc tôi bảy tuổi, hắn cờ bạc chẳng ra gì, người ta tới đòi nợ, cha mẹ tôi bị người ta chém chết."

Khó trách chỉ nghe chú Tay Độc chỉ còn một người thân, nhưng chưa bao giờ gặp mặt. "Nghe nói chú Tay Độc vì muốn sửa sai, tự chém tay trái."

"Thì sao nào? Cha mẹ đã chết, tôi còn sống, lúc đó tôi mới bảy tuổi." Đàm Tiếu giật nhẹ khóe miệng. "Lời đồn đại kia cô tin? Hắn tới phòng khám chặt tay, hắn nói hắn sửa sai, không bằng nói là làm cho tôi xem, hắn biết rõ tôi hận hắn. Lúc đó tôi ở trong phòng khám, cha mẹ anh Lãng đã nguyện ý nuôi dưỡng tôi."

"Bác sĩ Chu Lãng kia chính là anh Lãng?"

Đàm Tiếu gật đầu. "Nếu như không phải cha mẹ anh Lãng nuôi dưỡng, hắn ở đầu đường xó chợ Cửu Long, làm sao nuôi được tôi, có khả năng tôi đã sớm đi làm kĩ nữ."

"Vậy tại sao cô còn muốn..." Mĩ Nhược dừng lại.

"Quay phim?" Đàm Tiếu vuốt tóc. "Anh Lãng nói tôi có thiên phú, mười tuổi đã đọc được quyển Kim quỹ yếu lược, tôi muốn kiếm tiền cho anh ấy học hành, bác bá Chu đối với tôi rất tốt."

"Hắn chưa chắc có thể lấy cô."

"Thì sao nào? Tôi không cần anh ấy báo đáp."

Rộng rãi như vậy. "Cô là người con gái tốt."

Nàng ta cười. "Chiêm tiểu thư, tôi không phải. Cô biết tôi cùng ông chủ Cận..."

"Không liên quan tới tôi." Mĩ Nhược lắc đầu.

Nàng ta thở dài. "Thật ra hắn rất nhớ cô. Hắn không nói, tôi cũng hiểu. Tôi có thể cảm nhận được cảm giác vô vọng và bất lực, giống như chết đuối, không ai cứu giúp."

Mĩ Nhược nhìn chằm chằm mũi giày.

"Tôi không quấy rầy cô nữa, hi vọng có cơ hội gặp lại. Cô không giống những người khác, một bên theo đuổi tôi, một bên khinh thường tôi." Đàm Tiếu tạm biệt nàng.