Chiêm Tuấn Thần mặc một bộ quần áo ở nhà màu đen cao cổ và bằng lông càng làm thân hình hắn cao lớn, đôi mắt của hắn càng sắc nhọn, tỉnh táo.
Hắn mở ngăn kéo, đưa cho Mĩ Nhược một văn kiện.
Bên trong có vài tấm ảnh cũ.
Chiêm Mỹ Phụng rất thích chụp ảnh, nhưng không thường xuyên mang theo con gái, vì vậy ảnh chụp của Mĩ Nhược rất ít, mấy tấm ảnh nàng có đều là ảnh giấy tờ.
"Anh vẫn còn điều tra tôi?" Mĩ Nhược xem qua, cảm giác rất quỷ dị, giống như đang nhìn một người khác.
"Tôi rất tò mò." Chiêm Tuấn Thần quan sát nét mặt nàng. "Em cũng không tức giận."
"Phẫn nộ cũng không được gì." Nàng xếp lại đống ảnh, trả lại hắn. "Anh có bạn bè quý tộc, lại học ở Christ, theo như tuổi tác, hiện tại anh có khả năng hô phong hoán vũ. Cậu, tôi và một đứa trẻ mồ côi không có gì khác, tôi chống lại anh bằng cách nào?"
Hắn đứng dậy, hỏi nàng: "Một li Husky nhé?"
Mĩ Nhược lắc đầu.
Tiếng thủy tinh chạm nhẹ vào nhau rất dễ nghe, tiếng nói trầm thấp của hắn đồng thời vang lên, "Càng tìm hiểu càng khiếp sợ, công chúa nhỏ của Chiêm gia, mười chín năm sống trên đời, có thể so với khổ nạn của cả đời người trưởng thành."
Mĩ Nhược nhắm mắt, cuộn tay lại.
"Mặc dù như thế, nhưng tôi vẫn không thể hiểu rõ em." Hắn đi tới, dựa cạnh bàn, nghiêng đầu nhìn nàng. Cười rộ lên: "Mĩ Nhược, gần đây có hai nhóm người đang tìm em."
Mĩ Nhược thờ ơ, im lặng nhìn hắn.
"Rất trùng hợp, điều kiện tìm kiếm của bọn họ giống nhau, một là học sinh đại học học nghệ thuật lịch sử, hai là thiếu nữ Hoa Kiều."
"A, là nói tôi?"
"Tôi không nghĩ ra ai khác." Hắn nhìn li rượu, suy nghĩ sâu xa nói: "Học nghệ thuật lịch sử ở Anh, thiếu nữ Hoa Kiều rất hiếm có, có thể làm người ta không tiếc nhân lực tiền tài tìm kiếm, chắc chắn là một mĩ nhân. Huống hồ, có một đội người tới từ Hồng Kông."
Mĩ Nhược hé miệng, không nói gì.
"Cha dượng em..."
"Đừng nhắc tới hắn!" Nàng lặp lại. "Đừng nhắc, tôi đã quên hết những chuyện trước kia."
"Đúng không? Nếu quên tại sao lúc nào cũng phải mang theo hai bảo vệ bên người?" Hắn buông li, cúi xuống. "Em sợ hắn. Sợ hắn ban đêm, nhảy vào cửa sổ, che miệng em; sợ hắn ngày nào đó xuất hiện trong tiệm sách, ngồi xuống cạnh em, nói với em buổi sáng tốt lành. Tôi nghe nói, đó là một con sói giảo hoạt, ăn thịt vô số người, trên răng dính máu, nhưng chưa bao giờ bị phát hiện chứng cớ."
Mĩ Nhược cắn đôi môi run rẩy.
Trong mắt hắn kìm chế phẫn nộ. "Hắn không chỉ quấy rối em?"
Mĩ Nhược nhìn hắn, bốn mắt nhìn nhau, hắn có được đáp án.
Chiêm Tuấn Thần cầm li rượu đặt xuống bàn, sau một hồi mới nói: "Em cần Chiêm gia bảo vệ."
Hồi lâu nàng mới tìm được tiếng nói của mình, "Ý anh là, người bảo vệ."
"Giống nhau."
"Muốn tôi trả giá thế nào?"
Thời gian yên lặng.
"Mĩ Nhược, em biết một viên kim cương, từ trong mỏ khai thác ra, đến khi thành phẩm, qua bao nhiêu trình tự? Bổ, cưa cắt, tạo hình, phân mảnh, đánh bóng. Đã thế phải giữ được trọng lượng, lại phải giảm được khuyết điểm. Một viên đá hoàn mĩ, càng phải quý trọng, càng cần nhiều thời gian, mấy tháng, thậm chí một năm." Ngón tay của hắn xẹt qua hai má nàng, nâng cằm Mĩ Nhược lên. "Mà em, có thể là một viên kim cương sáng chói, ít nhất mấy năm."
Trong mắt Mĩ Nhược có nghi hoặc.
"Tôi không muốn suy nghĩ quá nhiều, trên thực tế, có lẽ tôi phải cảm tạ em em, đêm đó giúp tôi dập tắt ý nghĩ dơ bẩn. Chúng ta..."
"Tôi thật khó tin tưởng, anh giúp tôi không có điều kiện."
"Người Trung Quốc có thói quen không cách nào giải thích được thân thiết và duyên phận, em có thể lí giải như vậy."
"Tôi không có cảm thụ phong phú như Charles."
Chiêm Tuấn Thần cười rộ lên, nhìn nàng, "Mĩ Nhược, em thật đáng yêu."
Không chờ nàng đáp lại, hắn tiếp tục: "Nhận sự giúp đỡ của tôi, tôi sẽ cho em hi vọng về tương lai. Nếu như, em cần trả thù, chúng ta có thể bố trí thiên la địa võng, chờ người em sợ nhất đến, đưa hắn vào nhà tù Field. Đời này, hắn sẽ không trông thấy mặt trời mọc nữa."
"Tôi có người khác chăm sóc rồi."
"Người lùn phố người Hoa kia?"
"Đừng vũ nhục người tôi kính trọng."
"Mĩ Nhược, năng lực của hắn có hạn. Hắn tối đa chỉ cung cấp được cho em mấy người cao to, mấy khẩu súng, muốn một đời nhàn nhã, em cần tôi."
Hắn cho nàng thời gian cân nhắc.
Mĩ Nhược cầm cái li trên bàn, uống một ngụm. "Tôi mệt rồi, xin lỗi, tôi lên lầu trước."
"Chờ một chút." Hắn đưa một cái hộp vuông bằng nhung tím cho nàng. "Sinh nhật vui vẻ."
Mĩ Nhược quay về phòng mở ra, là một viên kim cương đơn giản gắn trên gương miệng, hình cành ô-liu, ở giữa viên đá khắc hình quả trám màu vàng, huyền bí, chói mắt.
Mĩ Nhược thử mang, nhìn gương rồi cất vào hộp.
Hắn tặng nàng cành ô-liu là có ý gì?
Mĩ Nhược tự hỏi, Cận Chính Lôi và Chiêm Tuấn Thần ai đáng sợ hơn.
Mĩ Nhược trùm chăn kín đầu.
Cận Chính Lôi buộc nàng trên giường, cầm ống tiêm tring tay, ánh mắt của hắn cuồng loạn...
Trong phòng tắm hơi, hắn cuốn một khăn lông bên hông, người xăm thanh long, không để ý tới sự chống cự của nàng chiếm đoạt trinh tiết của nàng.
Hắn phất tay với Bình An, bảo Bình An đưa nàng trở về nói: "Thấy là yên tâm rồi."
Trước khi hắn nhảy xuống cửa sổ, lại hôn nàng, dỗ dành nói "Sẽ có người cho mẹ cô tiền lương, nuôi cô thật tốt."
Ở góc cầu thang, hắn dán nàng lên tường, đầu lưỡi hắn tìm kiếm đầu lưỡi nàng.
Mĩ Nhược trốn trong chăn rơi lệ.
Hắn là một con sói nàng nhặt về, tàn nhẫn hủy nửa đời nàng. Nhưng mà, Chiêm Tuấn Thần cũng giống hắn, so với sói thì hắn ta giống như ma quỷ, cùng hắn ta giao dịch, cuối cùng phải phụ thuộc vào hắn ta, hèn mọn nhìn hắn ta. Hắn ta sẽ hủy diệt tuổi già của nàng.
Mĩ Nhược tiếp tục rơi lệ.
Ngày hôm sau, Phương Gia Hạo dạy nàng cưỡi ngựa, ôm Mĩ Nhược trên yên, nắm dây cương của Hi Vọng dạo bước, làm cho Mĩ Nhược quen với tốc độ và cảm giác.
Chiêm Tuấn Thần ở bên cạnh quan sát, rất kiên nhẫn. Cuối cùng hắn nói: "Đi tắm nước nóng đi, tôi đã bảo bà Jones chuẩn bị thuốc mỡ cho em, đoán chừng da đùi đã bị xước."
"Cậu, những thứ này con sẽ nói với Milan." Phương Gia Hạo chua chát nói.
Mĩ Nhược gật đầu, eo nàng rất đau, bà Jones đành đỡ nàng vào bồn tắm.
Tắm xong, bà Jones chải tóc cho nàng.
Ngoài cửa có người gõ cửa, chỉ nghe họ nói nhỏ vài câu, bà Jones lui ra ngoài.
Mĩ Nhược mặc áo ngủ, lau khô tóc, nhìn Chiêm Tuấn Thần bước vào phòng ngủ của nàng, đằng sau là anh Uy với vẻ mặt lo lắng.
Anh Uy nói: "Chiêm tiểu thư, chú Tứ Cửu mời em trở về, có chuyện quan trọng muốn nói cho em."
Mĩ Nhược nhìn Chiêm Tuấn Thần, hi vọng có được từ hắn một ít tin tức.
Hắn lắc đầu. "Tốt nhất gọi điện hỏi rõ ràng.
Nàng thay quần áo xong theo hắn xuống thư phòng.
Chú Tứ Cửu nói: "A Như, chú đọc báo, vài ngày trước mẹ con đã qua đời."
Hô hấp Mĩ Nhược dừng lại.
"Trên báo có báo tang, ghi, phu nhân Chiêm Mỹ Phụng ở số X, phố Ninh Ba, khu Cửu Long, Hồng Kông ngoài ý muốn qua đời. Tìm người thân, mời Chiêm Mĩ Nhược tiểu thư trở về nhận người nhà..."
Ống nghe trong tay Mĩ Nhược rơi xuống, nàng loạng choạng.
Chiêm Tuấn Thần đỡ Mĩ Nhược, cầm điện thoại lên nói: "Tôi là cậu Mĩ Nhược, Chiêm Tuấn Thần. Xin hỏi, Lưu tiên sinh có rõ tình hình cụ thể không?"
Bọn họ nói bao câu Mĩ Nhược không biết, càng không rõ nội dung, trong đầu nàng trống rỗng, chỉ lặp lại câu nói của chú Tứ Cửu.
Cho tới khi Chiêm Tuấn Thần rót rượu cho nàng, li rượu trong tay nàng run rẩy, nửa li đổ vào thảm. Mĩ Nhược không để ý, hỏi: "Mẹ tôi... bà ấy đã chết?"
"Tôi đã phái người kiểm tra."
"Tôi biết rõ bà ấy chết rồi, hắn đã giết bà ấy."
"Mĩ Nhược!"
"Tôi biết rõ, hắn muốn ép tôi trở về, không phải lần đầu tiên hắn làm chuyện như vậy."
"Mĩ Nhược, hắn đã biết em ở đâu, không cần dùng cách này."
Mĩ Nhược nghi ngờ nhìn Chiêm Tuấn Thần: "Hai người hợp tác bao lâu rồi?"
Chiêm Tuấn Thần nhẫn nại nhìn nàng, tiếp theo mới nói: "Tôi giải thích khách quan thế. Mĩ Nhược, em cần nghỉ ngơi, hoặc là uống li rượu cho tỉnh táo."
Nàng lắc đầu, "Tôi rất tỉnh táo, tôi biết là hắn làm. Hắn hại mẹ tôi phát điên, giờ lại hại chết bà ấy." Nàng đứng lên chạy ra cửa. "Tôi đi tìm hắn! Hắn bức tôi đến nước này, bức tôi giết hắn!"
Chiêm Tuấn Thần ôm lấy nàng. "Mĩ Nhược!"
Nàng tát hắn, "Các người là cá mè một lứa, đều cùng một giuộc!"
Hắn vỗ má nàng. "Em tỉnh táo lại ngay!"
Phương Gia Hạo đẩy cửa, ngạc nhiên hỏi: "Cậu, các người..."
Mĩ Nhược trong ngực Chiêm Tuấn Thần ngã xuống, Phương Gia Hạo xông lại đỡ nàng. "Milan?"
Nàng nhìn anh họ, nói: "Charles, mẹ tôi chết rồi." Nàng cố gắng vui vẻ. "Mẹ rốt cuộc chết rồi. Nhưng tại sao tôi khó chịu vậy?"
Phương Gia Hạo nhỏ giọng: "Milan, em đừng cười như vậy, đừng dọa tôi."
"Charles, đưa cô ấy lên phòng, tôi ở đậy đợi tin tức."
Phương Gia Hạo muốn ôm nàng lên lại bị Mĩ Nhược đẩy ra: "Tôi có thể đứng."
Bà Jones mang sữa bò nóng tới cho nàng, Mĩ Nhược nhìn ra hồ nước ngoài cửa sổ. Trong màn đêm, cái gì cũng không thấy chỉ thấy tiếng gió thổi qua mái nhà.
Nàng nhớ một chuyện cũ trong quá khứ.
Mẹ nàng đứng trước gương thử đồ, hỏi nàng: "A Như, có đẹp hay không?"
Mĩ Nhược năm tuổi, hâm mộ gật đầu.
Nàng thất vọng nhìn về bóng lưng Hoa Lão Hổ, hỏi: "Hắn không phải cha tôi?"
Mẹ nàng tát nàng: "Mày đừng nghĩ nữa! Cha mày không biết chết trên bụng con đàn bà nào rồi."
Mẹ nàng bóp cánh tay nàng, hạ giọng uy hiếp: "Mày gọi sai, tao đánh chết mày!"
Hai mắt nàng nhòa nước, lúng túng gật đầu: "A... Chị."
Mẹ và cậu uống trà ở phòng khách, cậu nói: "Hoa Lão Hổ vì con đàn bà kia mở tiệm sách, hào phóng như vậy, chị, chị có thấy không?"
Mĩ Nhược núp trong góc nghe mẹ nói: "Đàn ông đều như vậy, ai không tham của lạ? Hắn có bà vợ lớn vợ nhỏ, không tới phiên tôi lên tiếng. Tôi chỉ cần tiền mỗi tháng thôi."
Nàng bảy tám tuổi, mẹ nói cho nàng biết: "A Như, cha nuôi khen con, con nhớ kĩ nói lời cho hắn vui vẻ, đừng chọc giận hắn, phải giỏi hơn con gái hắn, cho mẹ mặt mũi."
Lớn một chút, mẹ nói: "A Như, con muốn tới cảng đảo đọc sách? Lần này cha nuôi tới đây, nhớ kĩ nói với hắn. 'Chúng ta nên dọn nhà, ở phố Ninh Ba này quá lâu, phòng của con cũng cũ mốc meo rồi.'"
Sau đó Hoa Lão Hổ nhận lời, mẹ vui vẻ vô cùng, nắm tay nàng dạy nàng nhảy Waltz.
Phòng khách xa hoa, mẹ có vài nếp nhăn, đứng ở góc cầu thang, lạnh lùng nhìn nàng, nói với cô Bảy: "Tôi muốn dưỡng thai. Cô Bảy, nấu cho tôi nồi canh dưỡng thai."
Mẹ uống canh, mở nắp nồi cười to: "Thịt mèo rất bổ, là Mang Phi đấy."
Cái cổ ẩm ướt rất khó chịu, Mĩ Nhược muốn lau, tay lại bị người ta nắm chặt.
Trong bóng tối, chỉ thấy thân ảnh cao lớn.
"Charles?" Nàng nhắm mắt khàn giọng hỏi.
"Ừ."
"Thuốc ngủ thả trong sữa bò?"
"Ừ."
"Charles, mẹ tôi chết rồi." Mĩ Nhược túm tay hắn, đầu ngón tay như xuyên qua thịt hắn. "Tôi có lẽ nên hoan hô đấy, mẹ mang tôi bán đi, bán cho người kia. Nhưng tại sao tôi lại đau khổ thế nhỉ?"