Chiêm Mỹ Nhược không ngờ mẹ mình đẩy mạnh như thế, lảo đảo ngã vào ghế sau.
“Hắn nói là bến tàu Tây Cống?” Không đợi con gái khẳng định, trong mắt Chiêm Mỹ Phượng đã lộ ra kinh hoàng, “Nói đi là đi, đúng là nhẫn tâm.”
Mỹ Nhược vừa nhắc nhở lại vừa trách móc, “Ai bảo mẹ đánh bạc những 24 vòng làm gì, cha nuôi ngồi chờ ở sô pha chừng một tiếng đấy.”
Ở trước mặt con gái, Chiêm Mỹ Phượng chẳng có chút uy nghiêm nào của trưởng bối, nhiều lần thúc giục lái xe, thì thầm oán giận: “Dạo này không biết trúng phải thứ quỷ quái gì, bạn bè chơi mạt chược thì liên tục bận. Bà Từ thì gả con gái thứ ba, Bà Lương thì trở về nhà mẹ đẻ. Ngày hôm trước may mắn gặp được Minh Châu, ta nghĩ…”
Mỹ Nhược ấn nút hạ cửa sổ xe, khép mắt lại.
Đâu phải trúng thứ quỷ quái nào, rõ ràng là tất cả mọi người đã biết Hoa Lão Hổ gặp hoạ lớn, người ta ốc còn không mang nổi mình ốc, ai còn rảnh rỗi đi xã giao với người bên cạnh ông ta.
“… Mười hai năm,” Chiêm Mỹ Phương che mặt, “Về sau tôi phải sống thế nào đây?”
Chú Trần lái xe không đành lòng, “Phu nhân…”
Mỹ Nhược mở mắt ra, nhìn khuôn mặt lê hoa mang vũ của mẹ, cô không hề dao động, nói: “Hiện tại đuổi theo cũng vô ích. Chiều nay, sau khi cha nuôi rời đi con đã lén đến nhà họ Hoa, người nhà họ Hoa đã rời khỏi Hồng Kông từ tháng trước rồi.”
Mẹ cô sợ hãi kêu lên: “Ý con là, ý con là…”
“Cha nuôi đã sắp xếp tốt, sợ là chỉ giấu giếm chúng ta thôi.”
Tốc độ xe chậm lại, chú Trần nhìn vào gương về phía sau, “Phu nhân, còn một phút nữa là đến bến tàu Tây Cống.” Ý muốn hỏi đi hay không đi?
“Tôi muốn thấy ông ta một lần nữa.” Chiêm Mỹ Phương không chút do dự.
Nghe xong câu này, Mỹ Nhược nhướn mày.
Hoa Lão Hổ hưởng thụ mười hai năm thanh xuân của Chiêm Mỹ Phượng, chiếu cố cái ăn cái mặc cho hai mẹ con họ mười hai năm nay, cuộc giao dịch này không ai nợ ai. Hôm nay hẳn là ngày chấm dứt, dây dưa chỉ khiến người ta chán ghét, tốt nhất là về nhà mà chuẩn bị cho tương lai.
Chiêm Mỹ Nhược không hiểu mẹ cô còn mong chờ điều gì?
“Nhìn thấy ông ta con có biết nên làm thế nào không?” Trong mắt Chiêm Mỹ Phượng có ý cầu khẩn. “Cha nuôi rất nuông chiều con.”
Đó là sự thật. Nhiều lần Hoa Lão Hổ bị cô pha trò làm thoải mái, nghiêm khắc cầm gương mặt Mỹ Nhược, khen cô “Cô bé đáng yêu”.
“Biết.” Đơn giản là làm nũng rồi rơi thêm vài giọt nước mắt.
Ngón tay nắm vào sợi dây đeo chỗ xương quai xanh, đó là món quà Hoa Lão Hổ tặng Mỹ Nhược năm mười hai tuổi, nghe nói đó là cái còi đầu tiên khi ông ta gia nhập đội cảnh sát.
Ưu điểm duy nhất của ông ta là ra tay rộng rãi, mười mấy năm qua hai mẹ con cô đã được ông ta quan tâm nhiều. Bưng bát ăn cơm, buông bát xuống liền chửi người ta thì mẹ nó, đúng là không có nghĩa khí, buổi chiều từ đỉnh núi về nhà, dọc đường đi cô không rủa toàn gia ông ta chết tha hương. Ít nhất, Chiêm Mỹ Nhược thầm nghĩ, Đức Mẹ Maria phù hộ, chí ít để cho ông già sống khoẻ mạnh đến khi cô tròn 18 tuổi.
Bóng đêm buông xuống bến tàu Tây Cống, nhìn xung quanh đều là những mảng tối đen, không phân rõ ranh giới giữa trời và biển.
“Đại Khuyên Ca, toàn bộ bốn cửa ra vào đều đã bố trí cẩn thận, nếu người của Tân Hoà Hội dám tiến thêm một bước, bọn hắn sẽ chỉ có đi mà không có về.”
Trái ngược với trước đây, Tân Hoà Hội không chủ động khiêu khích, người trong hội lại thấy buồn chán. Nay lão đại bỏ trốn, ai còn muốn liều mạng? Chỉ cầu mong bình an, trò chuyện qua loa.
Phía xa xa, máy bay bay qua những ánh đèn thưa thớt, Cận Chính Lôi thu hồi ánh mắt. “Lúc này mọi người đang sợ hãi…”
An Tử tỏ ra hoang mang.
Khi trong lòng mọi người cảm thấy sợ hãi thì chính là cơ hội của người thông minh. “An Tử, chú Hoa không còn, Hòa Hưng vẫn còn.”
An Tử dường như đã hiểu ra, nói: “Tôi lại đi kiểm tra một vòng, dặn dò đám đàn em, hễ nhìn thấy bóng người, mặc kệ là ai…” Ánh sáng màu bạc chớp lên một cái, hắn vung con dao trong tay thật mạnh.
Cận Chính Lôi nở nụ cười. Hắn không nhìn lầm, vẫn có người thông minh. “Tôi và cậu cùng đi.”
Hai người vừa bước ra ngoài, sắc mặt Cận Chính Lôi biến đổi, một chưởng đánh về phía sau lưng Hà Bình An, “Nằm sấp xuống…”
Tiếng nổ mạnh vang trời nuốt mất chữ sau cùng của hắn. Vừa mới thở một hơi, hai người đang nằm sấp đồng thời quay đầu lại, những tiếng nổ liên tiếp vang lên.
Đêm mùa hạ, trên bến tàu có duy nhất một chiếc máy bay bị phát nổ, ngọn lửa cháy rộng mấy trượng, vài dặm mặt biển đều phát sáng, thậm chí có thể thấy được bóng người mỏng manh bên bờ.
An Tử phun cát đá trong miệng ra ngoài, ánh mắt hoảng hốt nhìn Cận Chính Lôi.
“Đại Khuyên Ca…” Cách đó không xa có anh em tìm đến.
“Bị Tân Hoà Hội đi trước một bước, ngược lại một quân.” Cận Chính Lôi lấy từ trong lòng ra một khẩu súng, lắp đạn một cách thành thạo, “Nên làm gì thì làm.” Nói xong liền mở vòi nước, cúi người lần mò dẫn đầu đến giữa bến tàu.
An Tử yên lặng gật đầu, nhặt lên thanh đao, làm động tác với anh em phía sau, những người khác liền đi theo sát bọn họ.
Lưỡi dao chém vào da thịt, máu đỏ sẫm nhỏ ra. Dưới ánh trăng u ám, Hà Bình An không quên liếc mắt về phía Đại Khuyên Ca. Hắn gặp được cái gã nhập cư trái phép này bên bờ biển tam giác, rất lợi hại, bảy tám người tấn công nhưng không một ai chạm được vào hắn.
“An Tử, đều là nhà lao, có gì không giống nhau? Chẳng qua là đổi chủ mà thôi…” Tân Hoà Hội tách ra từ Hòa Hưng, đương nhiên quen biết đã lâu.
“Đừng nhiều lời vô ích!” Hà Bình An một cước đá văng kẻ đánh lén, một tay vung đao hướng về gã anh em cũ.
Mắt thấy người của Hoà Hưng xung quanh đang thất thế, An Tử nản lòng, thỉnh thoảng nhìn về phía Đại Khuyên Ca. Cái gã người đại lục này, khi gặp chuyện đều nhanh nhạy hơn người khác.
Cận Chính Lôi tỏ ý bảo An Tử hướng về phía hắn, hai người sóng vai nhau. “Cậu tìm cơ hội cùng anh em đi trước.”
“Anh thì sao?”
“Kỹ năng bơi của tôi rất tốt.” Một vòi nước đang chảy bị Cận Chính Lôi mạnh mẽ dùng làm vũ khí. Cơ thể mệt mỏi, kêu lên một tiếng rồi ngã xuống. “Đi tìm điện thoại báo cảnh sát đi.”
Hai mắt An Tử trừng lớn.
Cận Chính Lôi hơi nâng tay, dùng một khuỷu tay đẩy An Tử ra, hét lên một tiếng, ống sắt trong tay đâm vào người phía sau.
Đúng lúc này, tiếng phanh xe sắc lẹm cùng tiếng lốp xe ma sát với mặt đường vang lên liên tiếp, âm thanh giày da bước đi rất trật tự. “Buông vũ khí trên tay các người xuống! Nhắc lại… buông vũ khí trên tay các người xuống!”
Tiếng loa điện lượn lờ khắp bến tàu, hơn mười chiếc xe cảnh sát màu đen vây quanh bến tàu theo hình móng ngựa. Cận Chính Lôi thấy tình hình không ổn, giả vờ bị đá trúng một cước, ôm bụng chậm rãi ngồi xuống. Đang lúc hỗn loạn, đám người vây quanh lại thấy cơ hội khó có được, lập tức cùng nhau xông lên.
Tiếng còi cảnh sát vang lên, hiện trường loạn như tổ ong. An Tử và các anh em tiếp tục chém giết cùng đám người, hắn ôm đầu, tránh một đao chém tới, gầm nhẹ: “Đại Khuyên Ca, đi trước đi.”
Nụ cười của Cận Chính Lôi mới tắt một giây đã trở lại khoé miệng, “Cảm tạ.”
Hắn cứ thế lăn hai vòng đến bờ biển, khó khăn lắm mới thoát được người của Tân Hoà Hội, giống như người cá biến mất dưới biển.
An Tử nhìn lén, thấy nước biển đen ngòm không có một tiếng động xuất hiện từng cơn sóng nhỏ, lúc này mới đứng lên, bỏ thanh đao trong tay xuống.
“Các anh em Hoà Hưng nghe đây, phải tuân thủ pháp luật, chúng ta là người dân thành thị tử tế.”
“Phi…” Người Tân Hoà Hội cùng khinh thường phun nước bọt, phun xong liền giống như bên Hòa Hưng ném vũ khí xuống.
Cách bến tàu hai dặm, mẹ con Chiêm Mỹ Phượng bị ngăn lại.
Những chiếc du thuyền cá nhân đậu tứ tung như những con ngựa đang chống đối, ba chiếc xe cảnh sát màu đen đỗ ở ven đường, thỉnh thoảng xe ô tô điện lại gào thét chạy qua.
Cảnh sát kiểm tra chứng minh thư, thấy lý do thoái thác của hai người vạn phần buồn cười: “Phu nhân, bà nói vào lúc rạng sáng ngày mười một, mới qua mười lăm phút, bà muốn lên du thuyền rời bến à?”
Cảnh sát nghiêm mặt: “Thật xin lỗi, đêm nay có hành động đặc biệt, để tôi báo với cấp trên ở phía trước.”
“Mẹ.” Mỹ Nhược kéo góc áo mẹ, ý bảo nhìn phía sau.
Một chiếc xe màu đen lặng lẽ dừng ở ven đường, hai người đàn ông mặc đồ tây từ trên xe bước xuống.
Một người dáng vẻ cao to, đưa giấy chứng nhận cho cảnh sát đứng bên xe, nói: “Sở liêm chính số một Hà Chiêu Đức.”
Sắc mặt cảnh sát vẫn không đổi, giọng nói bình tĩnh: “Cảnh sát tổ A Thái Bỉnh Khiêm.”
Hà Chiêu Đức gật nhẹ đầu, xoay người về phía Chiêm Mỹ Phượng, “Chiêm tiểu thư, tôi là người từ Uỷ ban độc lập chống tham nhũng Hà Chiêu Đức, chúng tôi có được tin tức từ nhân chứng, về việc Hoa thám trưởng lạm dụng chức quyền, tham ô, nhận hối lộ một vụ án, mời cô tới sở liêm chính phối hợp điều tra, đi theo tôi một chuyến.”
“Thật kỳ quái, Hoa Lão Hổ làm gì anh không đi hỏi ông ta, hỏi tôi thì có ích gì? Tôi chẳng biết chuyện gì cả!”
Mỹ Nhược xiết chặt bàn tay mẹ, ngón tay khẽ run.
Ánh mắt Hà Chiêu Đức chuyển về phía Mỹ Nhược, không giấu được vẻ tò mò kinh ngạc, “Chiêm tiểu thư, đây là… em gái của cô hay là con gái cô?”
Mỹ Nhược nheo mắt, nhìn ánh mắt xảo trá bên dưới gọng kính vàng, “Tôi là ai chẳng liên quan gì đến ông, cũng không có quan hệ gì với Hoa Lão Hổ. Tôi và Hoa Lão Hổ không có quan hệ huyết thống. Sếp, ông muốn hỏi ý như thế đúng không?”
Một đôi khó chơi, Hà Chiêu Đức giật mình. “Là tôi đã mạo phạm. Chiêm tiểu thư, mời cô đi một chuyến cùng tôi.”
Chiêm Mỹ Phượng dậm chân, “Mỗi người ở Sở liêm chính chẳng phải có rađa gắn trên mắt sao? Muốn tìm người làm chứng sao không tìm bà cả, bà hai nhà ông ta? Hoa Lão Hổ chỉ là khách của tôi, ông ta làm gì bên ngoài có liên quan gì đến tôi chứ?”
Hà Chiêu Đức kiên trì.
Cô ta nhìn cảnh sát đứng phía bên xe cầu cứu, vẻ mặt Thái Bỉnh Khiêm bất đắc dĩ, Uỷ ban độc lập chống tham nhũng mới thành lập, chạm vào có thể bỏng tay.
“Chiêm tiểu thư, xin đừng làm chúng tôi khó xử.” Hà Chiêu Đức làm động tác mời.
Sở liêm chính có một câu nói kinh điển “Mời bạn uống cà phê” không người bình thường nào hưởng thụ nổi, mưa gió làm hoa tàn, Chiêm Mỹ Phượng từ ICAC đi ra, mặt mày xám như tro, hình tượng thay đổi rất lớn.
“Đồ con rùa vô liêm sỉ bị trời đánh, sao không đi chết đi?” Cô ta vừa vào cửa liền nằm lệch trên sô pha khóc to. “Ô ô… Chiêm gia chúng ta thật mất mặt.”
Mỹ Nhược phản đối “Chiêm gia còn có mặt mũi sao? Sao con lại không nhớ nhỉ?”
“Con…” Chiêm Mỹ Phượng đau khổ, xoay người tiếp tục đánh vào đệm lưng.
“Đức mẹ Maria!” Maria trách móc Mỹ Nhược, “Hiện tại phu nhân cần sự an ủi tâm hồn.”
“Mẹ cần một ly rượu. Em cam đoan là khi mẹ tỉnh lại, tinh thần sẽ sảng khoái, đầu tiên sẽ gọi điện tìm bạn đánh bài, tụ tập đủ bốn chân.”
“…Đây không phải là lời con gái nên nói.”
Mỹ Nhược lè lười, “Em tìm cô Bảy để ăn đây, trời sáng rồi, cũng tới lúc phải ăn bữa sáng.”
“Sống không vào cửa quan, chết không xuống địa ngục. Mặt mũi Chiêm gia mất hết rồi.” Cô Bảy ngồi trên ghế ở phòng bếp, nói thầm.
“Hãy quên Chiêm gia của mọi người đi được không? Cô Bảy, cháu đói bụng.”
Cô Bảy chán nản, “Chúng ta là người Chiêm gia…”
“Gia nghiệp thật lớn. Năm đó ông cháu đến cảng này, đi khoang hạng nhất trên tàu, mang theo người một rương cá chiên bé, hơn mười người hầu. Sau đó thì sao? Ăn uống chơi bời, cây đổ bầy khỉ tan. Cháu chỉ biết hiện tại còn mỗi mình cô Bảy,” Mỹ Nhược tìm cái hộp sắt, lấy dầu hạnh nhân ra, “Lại nói tiếp, chi thứ sáu của Chiêm gia là cái rắm gì, ông cháu chỉ là con vợ kế, người nhà họ Chiêm chẳng có quan hệ gì. Mấy năm nay, cô có thấy người Chiêm gia đến gặp chúng ta không?”
Cô Bảy trừng cô, “Trẻ con mười ba tuổi, biết cái gì.”
“Mười bốn!”
“Đi đi, ăn bánh bích quy đi, Cô Bảy đi rán lạp xưởng cho cô.”
“Cô Bảy,” Mỹ Nhược từ đằng sau ôm lấy thắt lưng to khoẻ, “Chỉ có cô hiểu cháu rõ nhất.” Lúc còn nhỏ, khi tỉnh dậy không rõ thực ảo cô thường rúc vào bộ ngực ấm áp của cô Bảy kêu “Mẹ”.
“Tiểu thư đáng yêu của tôi, cô đã lớn rồi, còn học đứa bé ba tuổi làm nũng gì nữa?” Cô bảy nắm lấy tay cô, “Làm cô Bảy ngứa rồi.”
Lời nói trái với lòng.
Mỹ Nhược cười trộm.
“Đại tiểu thư.” Cửa phòng bếp phía sau bị gõ hai cái rồi đẩy ra, chú Trần lái xe đứng ở cửa, lo lắng nắm chiếc mũ đồng phục. “Đại tiểu thư…”
“Chú Trần?”
“Có thể nói chuyện riêng một chút không?” Ánh mắt chú Trần lưỡng lự, đợi Mỹ Nhược đến gần, ông nói nhỏ, “Đại tiểu thư… Ở đuôi xe, đuôi xe có một người giấu mình trong đó. Khắp người toàn máu.”