Trị quốc phanh ngư đồng nhất lí
Hoắc hương* phiêu phiêu ám ảnh lai
(Trị Quốc rán cá cùng nguyên lý
Hoắc Hương bồng bành, ám ảnh người)
*Hoắc hương : cây hoắc hương (Agastache rugosa), lá rất thơm, dùng làm thuốc
Tâm không tĩnh?
Hắn chưa bao giờ biết, một gốc đào cư nhiên còn có thời điểm tâm không tĩnh.
Chân bước trong cuộc, hai mắt đã sớm mê muội. Ngoại trừ ngôi sao luôn phát ra ánh sáng khi gần khi xa kia, làm sao còn nhớ rõ phải hồi đầu phủ tâm tự hỏi, là tĩnh hay là loạn.
Thiên Lý Nhãn đứng bên ngoài phòng, gió đêm thổi qua, khói bếp xa xa lững lờ bốc lên, nghe thấy trong phòng bếp bên cạnh có âm thanh bát đĩa va chạm, không khỏi cảm thấy kì quái.
Đi về phía đó, liền bắt gặp Việt Phi Lăng đang tay áo xắn cao, tay trái nắm nồi tay phải cầm môi, bộ dạng cực kì thuần thục, lại càng ngạc nhiên. Không thể ngờ nam tử toàn thân tràn đầy đạo cốt tiên phong tuyệt trần thoát tục này cự nhiên cũng thành thạo cả chuyện nhà bếp?!
Việt Phi Lăng nghe thấy tiếng bước chân phía sau, liền quay đầu lại, nhìn ra là Thiên Lý Nhãn, cả cười: “Thần tướng có muốn thử một lần tài nghệ của Phi Lăng không?”
Liền thấy chiếc bàn sau lưng hắn đã tràn đầy đồ ăn nóng sốt, có màu xanh của măng xuân, trắng là ngó sen giòn ngọt, hồng của cam tuân, vàng của ngô, mặc dù không hề có chút thịt, nhưng lại tươi mát tao nhã, khiến người xem phải ngón trỏ đại động.
Đáng tiếc Thiên Lý Nhãn chỉ nhìn nhìn, liền lắc đầu: “Hảo ý của đạo trưởng, tâm mạt tướng đã cảm nhận được rồi.”
Việt Phi Lăng cười nói: “Thần tướng đại khái chắc vẫn chưa quen đồ ăn khói lửa nhân gian?” Hắn thả xuống chảo lớn, cười cười lấy ra một bộ bát đũa, gắp chút măng xuân đặt vào trong chén, “Kỳ thật thử một lần cũng được mà, bất quá chỉ cần cắn một miếng.”
Thịnh tình trước mắt không thể chối từ, Thiên Lý Nhãn liền thuận theo ý hắn, tiếp nhận cắn xuống một ngụm, bất ngờ phát hiện ra măng xuân này thật sự cực kì tươi mới, lại có tiên linh khí, hoàn toàn không giống tục vật bình thường, pha với vị khói dầu nơi nhà bếp nhân gian này, có thể nói kỳ diệu.
Nhịn không được lại muốn cắn thêm một ngụm, Việt Phi Lăng thấy hắn tiếp tục ăn, trên mặt ý cười càng sâu: “Nguyên luyện nấu ăn này cũng là từ Doanh Châu, Bồng Lai*, dùng ngọc lộ để tưới, dùng tịnh thổ để trồng, có ăn nhiều một chút, cũng không sợ lây dính ô tinh phàm thế. »
*Doanh Châu 瀛洲 và Bồng Lai 蓬萊 là tên hai trong ba ngọn núi ngày xưa cho là chỗ tiên ở. Ngọn núi kia là Phương Trượng 方丈)
Thiên Lý Nhãn không khỏi hỏi hắn: “Ngươi pháp thuật thần thông, cần gì phải tốn nhiều công phu như vậy?”
“Tuy có hơi rắc rối thế nhưng lại có thể cảm nhận được niềm vui khi nấu ra thành quả, cái cần quý trọng là ở quá trình.”
Việt Phi Lăng xoay người sang chỗ khác, mở ra nắp chảo, chỉ thấy bên trong còn có mấy con cá đang hơi động, tản ra nhiệt tiên khí.
“Trị quốc cũng giống như rán cá non, cá non lúc còn chưa chín rất dễ bị biến dạng, chỉ cần đảo một lần quá nhanh hay quá mạnh sẽ vỡ nát, cũng như một đất nước, chỉ cần nhẹ nhàng tác động một chút cũng có thể chao đảo, rồi trở nên hỗn loạn.” Mắt phượng nhẹ hạ, lại che giấu không được sắc bén nơi đáy mắt, “Tam Hoàng Ngũ Đế trị vì thiên hạ, trên danh nghĩa là trị, thực chất chỉ là làm loạn......” Đôi đũa dài trong tay hắn cực kì linh hoạt, loáng một cái đã đem con cá rán vàng vớt ra khỏi nồi, bày lên trên bàn, “Nếu xét đến tận cùng, chẳng qua là muốn ý chí bản thân đi nghịch thiên mà thôi.”
Hắn xoay người lại, đem món canh cá non vàng tiên hương bốn phía kia đặt lên bàn.
“Bất quá, quan trọng nhất vẫn là người biết thưởng thức.” Trên khuôn mặt tuấn dật vẫn là nhất phái tao nhã, nâng mắt nhìn Thiên Lý Nhãn, “Không biết thần tướng có nguyện thưởng thức tiếp?”
Trong phòng bếp nhẹ nhàng vang lên thanh âm chiếc đũa đụng vào bát, lại không biết rằng, nguyên lai bên ngoài cánh cửa, Tinh Quân trẻ tuổi đang đứng lưng dựa tường, yên tĩnh mà đứng, đem hết tất cả nghe vào trong tai
Rõ ràng có thể đi vào, giờ phút này hai chân lại như hóa đá nặng trịch, không thể cử động.
Việt Phi Lăng ôn hòa vừa ý, đối Thiên Lý Nhãn lễ ngộ chu chu, so với thái độ tính tình hắn ngày thường táo bạo, động cái là gào to hô hoán thật quá sức bất đồng, hắn thậm chí đó có thể nhận ra, Thiên Lý Nhãn ở bên cạnh Việt Phi Lăng là một loại vừa ý mà thả lỏng, mà khi ở bên mình..... lại luôn luôn là căng thẳng.
Có lẽ Ly Lâu nghĩ khuôn mặt cứng ngắc của mình có thể che dấu hoàn toàn cảm xúc của bản thân, lại không hề biết rằng chỉ cần ánh mắt hắn có nửa điểm lay động, Khai Dương đều có thể xem vào trong mắt. Lại luôn ở lúc hắn tiến đến gần liền lặng lẽ lui về sau, hay những lúc hắn đột nhiên chạm phải ánh mắt y, y liền vội vàng dời mắt đi.
Chẳng lẽ, ở bên cạnh hắn, khó nhịn như vậy sao?
Ở bên cạnh Việt Phi Lăng, bất quá chỉ mới quen biết có mấy ngày, lại thật sự thoải mái hơn sao.....
Càng nghĩ, trong lòng càng trầm buồn, giống như bị một tảng đá áp xuống, đẩy không ra, nặng đến bản thân phát hoảng.
Hương khí bát canh cá non vàng thản nhiên bay ra, tiến vào trong mũi, mỹ vị mà ngày thường bản thân đã sớm thèm đến nhỏ dãi, giờ phút này lại chỉ muốn chúng toàn bộ biến mất!
Chẳng phải chỉ là một bát canh cá non vàng thôi sao?
Một lúc sau, Tinh Quân tuổi trẻ liền vội vàng rời đi, bước nhanh khỏi viện.
=============================================================================
Màn đêm từ từ tràn vào khu rừng, thế nhưng Khai Dương thủy chung vẫn không thấy trở về, Thiên Lý Nhãn càng lúc càng cảm thấy kì quái.
Khu vực trong ngoài sân đều không thấy tăm hơi, đồ ăn đã chuẩn bị tốt trong phòng riêng của Việt Phi Lăng sớm đã nguội lạnh.
Thiên Lý Nhãn giải thích với Việt Phi Lăng, chắc Khai Dương sẽ không trở về ăn cơm, đã lãng phí một phen tâm ý của hắn rồi, Việt Phi Lăng lại không hề để tâm, còn vừa cười vừa lật nhẹ bàn tay, đem đồ ăn đầy bàn đã lạnh dọn đi.
Thiên Lý Nhãn đứng trong sân, mở ra mắt thần, truy tìm Khai Dương.
Tối nay là ngày trăng tròn, ánh trăng thản nhiên dừng trên thân nam nhân cao gầy đứng trong viện, trường sam màu xanh, thắt lưng đĩnh đạc thẳng tắp, Việt Phi Lăng đứng bên cạnh hắn, ánh sáng đằng sau lay động không ngừng, bóng tối khiến người ta không thể nhìn hết khuôn mặt của hắn, nhưng lại có thể thấy rõ ràng đôi con ngươi tinh duệ như sao kia đang gắt gao chăm chú nhìn thân ảnh nam nhân trong viện.
Hắn trăm năm sau khi thành tiên đã ngao du thiên hạ, gặp qua không ít tuyệt đại giai nhân thiên tiên xinh đẹp, cũng gặp vô số thanh niên tuấn mỹ anh tuấn tiêu sái, thế nhưng cùng với thời gian trôi qua, hồng nhan khô lão anh hùng mai cốt (người đẹp một thời già đi, anh hùng một thế qua đời yên nghỉ dưới đất), hắn cũng dần dần cảm thấy lạnh lẽo, tâm như dòng nước đã ngừng lại. Thế nhưng, tại phủ đệ của Hắc Long Vương vừa cũ vừa sơ sài kia, hắn gặp được người nam nhân này. Hoàn toàn không có khuôn mặt tuấn lãng, dung mạo cũng không hề xinh đẹp, hình dáng cũng phi thường cường tráng góc cạnh rõ ràng, ngũ quan đoan chính bình thường, nếu chỉ liếc mắt nhìn qua rất nhanh sẽ quên mất hắn trông như thế nào. Nhưng chỉ cần tinh tế quan sát, lại bất ngờ phát hiện, tầm mắt mình đã không thể rời khỏi người hắn.
Nếu thật sự muốn truy tìm nguyên nhân, chắc có lẽ bởi vì cặp thần nhãn có thể nhìn khắp ngũ giới lục đạo kia, rõ ràng đã xem hết thảy thiện ác nhân gian lại vẫn như cũ sáng trong như nước, không hề dính nửa phần trần ô. Tang thương nơi trần thế lại hoàn toàn không thể lưu lại trong đôi mắt hắn nửa điểm dấu vết. Trong bàn cờ đầy giết chóc huyết tinh, hắn như đang đứng bên ngoài, thờ ơ lạnh nhạt mà cô độc cao ngạo, tất cả đều giấu đằng sau khuôn mặt vô tình.
Hắn biết, chưa từng có ai chú ý điều đó, cho dù có là Vũ Khúc Tinh Quân cùng người ấy làm bạn đồng hành cũng không thể làm dao động biểu tình đó.
Hắn lại càng muốn biết, một khi nam nhân này bước vào trong bàn cờ, người ấy lại sẽ có loại biểu tình thế nào ?
“Tìm được rồi.”
Chỉ nghe Thiên Lý Nhãn nhẹ giọng nói một tiếng, đáp mây bay lên, hướng về phía đông biến mất.
Thật lâu sau, Việt Phi Lăng mới bước ra khỏi phòng, gió thổi bóng lay, hoắc hương trong vườn từng trận hương tỏa, vấn vương bốn phía. Rõ ràng trăng sáng sao thưa, vòm trời trên đầu lại chầm chậm lan ra từng mảnh huyết hồng, Việt Phi Lăng tựa hồ cũng cảm thấy dị động, ngẩng đầu lên nhìn, lại thấy mây mù tụ lại, trăng sao đều bị che khuất.
Hắn bấm đốt ngón tay tính toán một lúc, lại ngẩng đầu nhìn về phía Thiên Lý Nhãn biến mất, trong nụ cười là một mạt ôn nhiên (ôn hòa thản nhiên): “Ta cũng tìm được rồi.”
=============================================================================
Thiên Lý Nhãn điều khiển mây tới trước, rất nhanh ở một hang sâu hẻo lánh bên bờ Giáng Châu Hà tìm được Khai Dương.
Trên bờ sông đầy đất đá nổi bật lên một đống lửa trại, Khai Dương trần nửa người, áo ngoài móc trên nhánh cây bên cạnh đống lửa bay a bay, nửa khô nửa ướt.
Thiên Lý Nhãn bước khỏi đám mây, đi đến bên cạnh Khai Dương.
Tinh Quân trẻ trung vẻ mặt chăm chú nhìn hai nhánh cây dài trong tay, đầu được vuốt nhọn của hai nhánh cây là hai con cá bị xiên qua, nướng trên lửa hồng phát ra âm thanh xèo xèo rung động. Nhìn bộ dạng này của hắn, chắc là vừa rồi đã nhảy vào sông bắt cá đi, rồi lại trựa tiếp ở bên bờ sông nhóm lửa nướng cá.
Thiên Lý Nhãn bất giác cảm thấy kỳ quái, suốt hành trình lần này, tuy rằng màn trời chiếu đất, Khai Dương cũng vẫn có thể tìm được nơi bán thức ăn, chưa từng phải tự mình động thủ, dù sao hắn cũng là Tinh Quân trên trời, bay qua trăm dặm cũng chỉ là chuyện rất dễ dàng. Thiên Lý Nhãn thấy hắn đang tâm huyết dâng trào, cũng không cản trở, chỉ lẳng lặng đứng bên cạnh hắn, nhìn hắn làm.
Đáng tiếc Tinh Quân tuy một thân thần thông vô thượng, thế nhưng công phu làm đồ ăn cũng không phải một sớm một chiều là có thể học được, từ đại trù danh lâu cho tới nông phụ nơi thôn dã, cho dù có là nấu một bát canh hay luộc một cái trứng cũng phải mất thời gian vừa làm vừa học. Vũ Khúc Tinh Quân ngày thường múa cây Hỏa Vân Thương kia đến thật uy vũ sinh phong, thế nhưng đến lúc muốn nướng hai con cá, không ngờ so với dời núi lấp biển lại càng gian nan.
Hắn thấy đôi cá nướng hồi lâu mà vẫn vừa sống vừa ướt, liền duỗi ra một bàn tay, hướng đám lửa trại kia ném vào một khối hỏa cầu.
Cái này lại càng khó lường rồi, đám liệt hỏa rừng rực kia, giống như đi lấy dầu hỏa chữa cháy, thịt cá bên dưới đã sớm được nướng đen, bị ngọn lửa bùng đốt một trận, thân cá trắng nõn chỉ trong chớp mắt liền cháy đen một tầng, Khai Dương hai mắt lại chỉ lo trừng trừng nhìn mặt trên, không nghĩ tới mặt bên dưới đã sớm hóa thành than.
Khói trắng bốc lên!! Tận đến khi mùi cá cháy khét lẹt xông vào mũi, Khai Dương lúc này mới phát hiện không ổn, cuống quít đem đôi cá nâng lên, chỉ thấy hơn nửa thân cá đã bị đốt đến cháy xém. Cho dù có muốn cứu, cũng không còn cách nào.
Vũ Khúc Tinh Quân đâu chịu nổi đả kích như vậy, đôi mắt mở to trừng trừng nhìn hai con cá nửa cháy kia.
Thiên Lý Nhãn thấy thế, liền đi qua nói: “Cá này xem ra không ăn được nữa rồi, trở về ăn cái khác thôi!”
Thiên Lý Nhãn nói còn chưa dứt lời, lại khiến Khai Dương nghĩ đến Việt Phi Lăng, tức thì nhất thời khí nổi(tức lên), hắn một tay đem cành cây xiên cá ném hết xuống mặt đất, quát: “Biết nấu cơm thì có gì giỏi giang chứ?! Chẳng lẽ chỉ có đồ ăn hắn nấu mới có thể ăn sao? Ta không tin!!” Hắn tức đến mức giậm chân, lại hướng về phía dòng sông lao xuống, nghĩ muốn bắt thêm mấy con cá non nữa, thử nướng lại một lần.
Thiên Lý Nhãn vội vàng đem hắn giữ chặt, có chút khó hiểu nhíu mày: “Làm sao lại dỗi như thế?” Bất quá chỉ là muốn làm thử vài món ăn mà thôi, ngày thường thấy trù tử của tiệm cơm cũng không thấy hắn phẫn nộ xúc động đến như vậy, nếu ăn được đồ ăn ngon còn đi tán thưởng người ta, rốt cuộc hôm nay đã xảy ra chuyện gì?
Khai Dương gỡ tay hắn ra: “Ngươi chỉ biết có ăn thôi! Gia khỏa kia đối với ngươi tâm địa cũng không tốt lành gì đâu!!”
Thiên Lý Nhãn có chút sửng sốt, lập tức lắc đầu nói: “Mạt tướng bất quá chỉ là một thần tướng nhỏ nhoi trên thiên đình, pháp lực cũng không cao minh, người ta làm sao lại có mưu đồ gì chứ? Ngươi chắc hiểu lầm rồi đi?”
Khai Dương nghe hắn biện giải, trong lòng lại càng rầu rĩ, miệng lại kiên quyết không buông bỏ qua: “Vậy cặp mắt kia của ngươi thì để đi đâu? Không nhận ra từ lúc rời khỏi chỗ Hắc Long hắn luôn chăm chú nhìn ngươi sao? Lấm la lấm lét, tâm địa không tốt lành!!”
Thiên Lý Nhãn càng nghe lại càng thấy kỳ quái, dọc đường đi nhiều lần được Việt Phi Lăng chiếu cố, nếu không có hắn chẳng phải cho dù bọn họ có tới được chân núi Yếm Hỏa Quốc cũng phải chịu không ít cảnh màn trời chiếu đất, không mái che mưa sao?
Lại nghe Khai Dương vẫn tiếp tục không chịu buông tha: “Mặc kệ hắn có chủ ý quỷ quái gì, từ hôm nay trở đi, ngươi không được rời xa ta một bước, đề phòng vạn nhất, đừng có xảy ra chuyện gì rồi lại vướng chân ta!”
Hắn càng nói, Thiên Lý Nhãn lại dần dần cảm thấy lời nói này phi thường chói tai, tuy nói hai người đều là tiên nhân thiên thượng, thế nhưng quả thực sức mạnh lại cách nhau quá xa, mấy ngày gần đây ở chung, cảm giác như tầng ngăn cách xa xăm này đã dần dần mất đi, thế nhưng lúc này, chỉ cần một câu nói của người kia, tất cả lại được đẩy trở về chỗ cũ, khiến hắn không khỏi một trận tâm lạnh.
Trầm ngâm một lát, tận đến khi Khai Dương nghĩ rằng hắn đã ngầm đồng ý với mình lại nghe thấy Thiên Lý Nhãn lạnh nhạt nói một câu: “Nếu có xảy ra vấn đề gì, mạt tướng đều tự có thể ứng phó, không dám làm phiền Tinh Quân lo lắng. Nếu Tinh Quân cảm thấy quá nhàn rỗi......” Hắn nhìn xuống hai con cá bị vứt bỏ trên mặt đất, “Không bằng dùng thêm chút sức lực đi tìm kiếm bảo châu thì hơn.”