Nhai động Càn Khôn Kim Loan điện
Dục tá thiên mục bộ kim ô
(Điện Kim Loan giả tạo trong sơn động
Muốn ép Thiên Nhãn tìm kim ô)
Kỳ thật ngay khoảng khắc lắc mình biến mất kia, Khai Dương đã có chút hối hận.
Kì thực, hắn cũng biết lời Thiên Lý Nhãn nói là đúng. Tên khất cái kia căn bản sẽ được hưởng hết mọi vinh hoa phú quý, lại bởi một lần gặp gỡ mấy trăm năm trước, bị hắn sửa lại số mệnh, phải chịu hết nghiệp chướng của tổ tiên. Nếu hắn lại ra tay trợ giúp, thiên đạo mới vừa sửa sẽ lại bị phá hư, thật sự không thể tưởng tượng hậu quả sẽ lại như thế nào.
Nhưng nếu nổi giận nóng nảy bỏ mà đi chưa được nửa khắc đã xám xịt mà quay về thì thật sự quá mức mất mặt, thế nên hắn lúc này mới đang ngồi trên sườn núi cách Tử Dương thành năm trăm dặm, trong một trà lâu hẻo lánh, tự mình phiền não.
Lại thấy lão bản của tiệm trà ── một lão nhân tóc trắng xoá, nâng một ấm trà nóng hổi bước lại gần, bưng thêm hai phân bánh bột ngô, đưa tới trước mặt người thanh niên sắc mặt có vẻ không được tốt, nói: “Khách quan, nhìn ngươi vẻ mặt giận dữ, vẫn là uống một ngụm trà tiêu giận đi!”
Giơ tay không đánh kẻ tươi cười, Khai Dương cũng không thể xoay sang giận chó đánh mèo người khác, liền đáp: “Đa tạ lão trượng!”
Lão nhân kéo xuống tấm khăn trên vai lau lau mặt bàn, bởi vì quán trà quá mức vắng vẻ, chỉ có duy nhất một người khách là Khai Dương, liền nổi lên hứng thú nói chuyện.
“Người trẻ tuổi, làm sao vậy? Mặt co mày cáu, chắc là có chuyện gì phiền lòng đi? Nói xem, để lão nhân nghe một chút, nói không chừng có thể giúp ngươi nghĩ ra ý hay nào đó!”
Khai Dương bĩu môi, muốn kiếm cái gì nhét vào miệnh, thấy miếng bánh bột ngô vừa lạnh vừa cứng lại thô ráp, giống hệt cái tên gia khỏa không thức thời kia, nhịn không được “xoẹt xoẹt” dùng sức xé ra nhai nuốt, tưởng tượng như đang cắn xé da thịt Thiên Lý Nhãn.
Lão nhân kia tính tình cũng rất tốt, cũng không so đo thái độ của hắn, trái lại còn cười ha hả nói: “Người trẻ tuổi cơn tức cũng lớn a! Kỳ thật có một số việc không cần quá cố chấp, bỏ qua được thì cứ bỏ qua! Ngươi ngồi chỗ này tính toán chi li, nói không chừng người ta đã sớm quên rồi!”
Bánh bột ngô trong miệng thật sự quá mức thô cứng, nhai đến mức miệng mỏi lưỡi khô, liền cầm bát nước chè tu một ngụm, không ngờ nước vừa vào miệng, mùi vị xen lẫn cùng bánh bột ngô, cự nhiên phối thành ngọt lành mềm mại.
“Di?”
Lão nhân tựa hồ đã sớm nhìn quen kinh ngạc của đám khách nhân, lại châm thêm cho hắn một chén thô trà nữa: “Người ngoài đứng xem, cũng chỉ nhìn thấy bên ngoài. Bánh bột ngô nho nhỏ, kỳ thật cũng có càn khôn a! Ha hả......”
Khai Dương trừng mắt nhìn nửa miếng bánh bột ngô trên tay, dường như đã nghĩ thông suốt chuyện gì, đột nhiên nhảy dựng lên, hướng lão nhân kia cúi người thật sâu, cung kính tạ ơn nói: “Đa tạ lão nhân gia chỉ điểm!”
Vừa dứt lời, xoay người một cái, liền biến mất trong không khí.
Gặp cảnh tưởng thần tiên ma quái như vậy, lão nhân kia thế nhưng cự nhiên không hề hoảng sợ, khuôn mặt tràn đầy nếp nhăn chỉ cười ha hả, chậm rãi nhặt lên nửa miếng bánh bột ngô trên bàn, lại dùng khăn tinh tế chà lau mặt bàn bằng gỗ.
Trong sương mù lãng đãng lưng núi, trà lâu hẻo lánh và lão nhân kia cùng với tiếng cười tùy tứ, cư nhiên dần dần biến mất vào hư không, bóng dáng tiêu thất.
※※※※※※※※※※
Khai Dương đáp mây vội vàng bay, năm trăm dặm, bất quá trong nháy mắt đã tới Tử Dương thành.
Hắn ở trên mây nhìn khắp nơi, Tử Dương thành rộng lớn, cư nhiên lại hoàn toàn không thấy bóng dáng Thiên Lý Nhãn đâu, đúng là kỳ quái, lại bất ngờ ngửi thấy một cỗ mùi huyết tinh, liền vội vàng xem xét xung quanh, lại nhìn đến chỗ chợ vừa mới vạn phần náo nhiệt kia hiện giờ yên tĩnh không một tiếng động, trên đường lớn lát đá, mặc dù đã được cọ rửa qua một lần, thế nhưng vẫn không thể tẩy sạch huyết ô do thi khối lưu lại trước đó.
Khai Dương mạnh cả kinh.
Gần đó lại có một lượng lớn quan binh chắn đường, hắn không muốn kinh động bọn họ, ở một gian cạnh chợ hạ xuống đụn mây rơi vào sân của một hộ gia đình, đi đến vách tường giáp sân đằng sau nhà vỗ vỗ vài cái, thân hình nhoáng lên, dùng thuật xuyên tường đi vào trong phòng.
Phòng trong có một nam một nữ, chắc là chủ nhà, quan binh trong thành đã hạ lệnh giới nghiêm, nên cũng không dám đi lại lung tung.
Lại thấy một thanh niên xuyên tường nhà mình đi vào, nữ chủ nhân vốn nhát gan, kêu lên một tiếng liền ngất xỉu. Nam chủ nhân kia cũng coi như bình tĩnh, ôm vợ run run khẩn cầu: “Cầu, cầu đại tiên tha tiểu nhân một mạng...... Tha cho thê tử tiểu nhân.....”
Khai Dương biết hắn hiểu lầm, liền nói: “Chớ sợ, ta không phải yêu tinh, đến đây vì muốn bắt yêu, sẽ không hại ngươi.” Nói xong, lại lật tay một cái, một nén vàng kim bảo liền xuất hiện trên bàn.
Nam nhân kia thấy hắn không có ý định hại mình, lại cho vàng, nhất thời tinh thần tỉnh táo: “Không, không biết tiên nhân có việc gì cần đến tiểu nhân?”
Khai Dương hỏi: “Hôm nay trong chợ có phát sinh chuyện gì sao?”
“Có! Có!!” Nam nhân vội vàng trả lời, “Tiểu nhân vừa vặn đang bán hàng, chứng kiến tận mắt một nam nhân cao lớn bắt lấy một người nam tử gấy yếu khác, sau quan binh đến ngăn cản, đột nhiên lại nổi lên hắc phong cuồn cuộn, lại có thể đem quan binh toàn bộ giết hết!!” Nhớ tới tình cảnh trên đất ngổn ngang thi hài kia, hắn lại run lên cầm cầm.
Khai Dương vội hỏi: “Thế nam nhân gầy yếu kia, có phải khuôn mặt lạnh như quan tài, mặc một thân trường bào màu xanh đen không?!”
Nam nhân lại nghĩ nghĩ, nói: “Bộ dạng thế nào thì tiểu nhân cũng không nhìn rõ lắm, bất quá quả thật là mặc một kiện trường bào màu xanh.”
Chính là hắn! Nói vậy Thiên Lý Nhãn kia đã gặp gỡ Kim Sí bằng yêu!
Đáng chết, hắn sao có thể sơ ý như vậy, biết rõ bằng yêu kia đang ở ngay trong thành, lại đem Thiên Lý Nhãn vứt lại một mình.
Lại nghe nam nhân kia lẩm bẩm: “Nam nhân kia cũng không biết đã chết hay chưa......”
“Hắn bị thương?!” Khai Dương chỉ cảm thấy ngực đột nhiên căng thẳng, cảm giác như không thở nổi.
Nam nhân gật đầu, nói: “Ta thấy hắn bị kháp cổ, hơn nữa máu cũng chảy đầy người.....” Hắn lời còn chưa dứt, thanh niên kia chớp mắt đã biến mất vô tung.
Hắn mở lớn miệng, không dám tin tưởng chính đôi mắt của mình, hết thảy vừa nãy chẳng lẽ là ảo giác của hắn? Thế nhưng, khối kim bảo lóe sáng nằm trên bàn kia, quả thật vẫn không hề biến mất.
Khai Dương gần như nổi điên xông lên chín tầng trời, lấy tốc độ cực nhanh ở vùng phụ cận Tử Dương thành điên cuồng tìm kiếm.
Thế nhưng Quỳ Châu nhiều núi, địa thế lại phức tạp, chỗ ẩn nấp vô số lại khó phát hiện, lúc này muốn tìm kiếm yêu vật, càng giống mò kim đáy biển. Ngay cả Thiên Lý Nhãn cũng nhất thời nửa khắc không tìm thấy sào huyệt của hắn, thế nhưng Khai Dương vẫn tiếp tục điên cuồng bay loạn, lại thủy chung không thể tìm được hang ổ của bằng yêu.
Khai Dương tức giận trong lòng đã chuyển sang lo lắng, Kim Sí bằng yêu kia thủ đoạn độc ác, đồ sát phàm nhân cũng chỉ là chuyện vặt. Thế nhưng Thiên Lý Nhãn này pháp lực thấp kém, lại rơi vào tay hắn, cũng không biết sẽ phải chịu bao nhiêu tra tấn......
Lại nghĩ tới vì mình sơ ý mà hại Thiên Lý Nhãn lâm vào hiểm cảnh, giận dữ, một quyền liền hung hăng nện xuống, mới mấy ngày trước một chưởng của hắn có thể đem bàn đá đập vỡ, lúc này lại động đến bên sườn bị đánh lên, đau đến hắn trán đầy đồ môi.
Nhưng nỗi đau đớn này, cũng không thể làm tiêu đi lo lắng như sóng cuộn trong lòng.
Khuôn mặt tuấn tú đột nhiên hồng quang đại thịnh, thân hình phóng lên giữa trời, rít gào như bạo lôi giáng xuống, thanh chấn trăm dặm: “Kim Sí bằng yêu!! Lăn ra đây cho ta!!”
※※※※※※※※※※
Nhưng mà giờ này khắc này, Thiên Lý Nhãn đang bị bằng yêu áp chế, đưa đến một hang động sâu hoắm giữa vách núi.
Mắt thấy hai bên vách núi nguy nga, sườn núi chênh vênh nguy hiểm, dòng sông lớn dưới chân vì hạn hán mà khô cạn, hiện ra lòng sông bên dưới lồi lõm, từ trên nhìn xuống càng cảm thấy sâu hun hút, nếu không có sức mạnh phi thường, phàm nhân không có khả năng đến được nơi này.
Mà động này, từ bên ngoài nhìn vào chỉ thấy tối đen một mảnh, nhưng đến khi đã ở trong, lại không thể tưởng tượng nổi.
Trong động huy hoàng, là một tòa Kim Loan bảo điện tinh xảo rực rỡ. Có điều một cái động nho nhỏ như vậy căn bản chứa không được đại điện, chắc là do bằng yêu kia dùng ảo thuật che mắt.
Trong điện sớm đã có hơn mười cung nữ tóc mây đứng thành hai hàng, quỳ xuống cung nghênh.
Lập tức lại có vài nữ cơ tiên diễm tiến lên đón tiếp, một thân nghê thường đa sắc dáng người phiêu phiêu.
Chỉ nghe thấy các nàng cùng hô to: “Tham kiến Dực Tiên Vương!” Quả thực đủ phô trương, nghiễm nhiên giống như hoàng đế giáng lâm.
Thiên Lý Nhãn bị bằng yêu tùy tay đẩy ngã trên mặt đất, lập tức xuất hiện vài tên hắc y thị vệ bước tới trói hắn lại, áp quỳ dưới điện.
Cung nữ hai bên cũng đã lui đi, thay bằng hai hàng hắc y thị vệ, trong tay nắm chặt trường đao, nhìn trông cũng uy phong bát diện.
Giữa Điện Kim Loan là một chiếc kim long ỷ được chạm trổ tinh tế, bằng yêu cùng vài tiên diễm nữ cơ đi tới, đi đến bước lên điện giai ngồi xuống.
Trong chiếc chậu trắng tràn đầy nước trong vắt được diễm cơ nâng lên, Kim Sí bằng yêu vén áo rửa sạch hai bàn tay dính đầy huyết ô. Lại có cơ nữ dâng lên một chiếc chén bằng ngọc lưu ly chứa đầy rượu ngon, bằng yêu liền nhấp một ngụm nhuận hầu, xong xuôi mới một bộ dáng thư thư phục phục ngắm Thiên Lý Nhãn bên dưới.
“Thiên Lý Nhãn, ngươi thấy nơi này của bổn vương thế nào?”
Thiên Lý Nhãn thoáng ngẩng đầu, nói: “Dùng thuật ẩn thân, lại được che giấu bằng ảo thuật, khó trách mạt tướng nhất thời cũng không tìm được ngươi.”
Bằng yêu cũng không để ý câu nói thẳng thừng của hắn, ha ha cười nói: “Ha ha...... Ảo thuật này mặc dù diệu, nhưng nếu kéo dài nữa, cũng không thể gạt được đôi mắt thần này của ngươi.” Thiên Lý Nhãn ngậm miệng không nói, lại nghe Kim Sí bằng yêu tiếp, “Kỳ thật ngươi và ta quen biết cũng đã lâu, không nhất thiết phải thành thế này.”
Nói xong, hắn tay áo vung lên, mấy tên hắc y thị vệ cũng không hề áp xuống nữa, lại nâng Thiên Lý Nhãn dậy.
“Mắt ngươi có dị năng, sao phải chịu thiệt ủy khuất bản thân làm truyền âm sử dưới trướng Thiên Đế, lại chỉ khiến chúng tiên thiên đình chán ghét? Bổn tọa một thân thần uy thông thiên, lại được thiên mệnh định sẵn làm Dực Tiên Vương, phải lật đổ Thượng Đế. Chỉ cần ngươi thần phục, bổn tọa chắc chắn sẽ không bạc đãi ngươi, vinh hoa phú quý dễ như trở bàn tay, không phải rất tốt sao?”
Mặc hắn ở bên trên nói ba hoa chích chòe, Thiên Lý Nhãn chỉ cảm thấy miệng vết thương nơi cổ mặc dù đã cầm máu lại vẫn đau đớn không thôi, chỉ hơi hạ xuống ngữ điệu, ngẩng đầu hỏi: “Không biết Dực Tiên muốn mạt tướng tìm giúp vật gì?”
Kim Sí bằng yêu không khỏi sửng sốt, lập tức mừng rỡ: “Ngày thường thấy ngươi mặc ngôn cấm ngữ, nguyên lai cũng là một người thông minh. Tốt, bổn tọa có thể nói đơn giản một chút.”
Hắn tay vừa nhấc, liền có ba gã thị vệ đem một lồng chim thật lớn bằng vàng nâng lên điện, lại thấy trong lồng chỉ còn sót mấy chiếc lông vũ, hiển nhiên là thứ từng bị giam cầm bên trong đã sớm trốn thoát.
Nhưng có thể cắt đứt lồng vàng trốn thoát ảo ảnh, vậy, cũng không phải là loài chim bình thường.
Thiên Lý Nhãn nhìn kỹ hơn mấy sợi lông vũ rơi dưới đáy lồng, chỉ thấy vũ kia lóe ra ánh kim, nhưng không phải vì vũ vốn màu vàng, mà là do quang huy vô cùng chói mắt trên thân vũ, so với hoàng kim ngọc ngà còn sáng hơn.
Hắn ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Kim Sí bằng yêu.
Bằng yêu thấy ánh mắt hắn khác thường, biết hắn đã hiểu ra, cũng không giấu diếm, nói thẳng: “Bổn tọa đúng là muốn ngươi tìm về kim ô đã đào thoát khỏi chiếc lông này.”
Thiên Lý Nhãn trầm mặc không nói. Kim ô là thần điểu thiên vực, nghỉ ngơi trên cành cây phù mộc ở Thang Cốc, ba chân, lông vũ kim hoàng, sáng kéo mặt trời lên, hết ngày lại kéo mặt trời về, còn có một tên cũ khác là Xích ô. Chỉ riêng việc nó kéo mặt trời lên xuống mỗi ngày, cũng biết này loài chim này có thể uy hiếp đến cân bằng thiên địa, đại bằng mặc dù hung tợn, nhưng cũng chưa tứng có lần nào bắt được kim ô.
“Ngươi làm sao bắt được kim ô?”
Bằng yêu không khỏi đắc ý: “Bổn tọa rời khỏi Niết Bàn rồi, xảo ngộ thiên cẩu thực nhật (may mắn gặp được nhật thực), kim ô vô lực, liền thuận tay bắt được. Có thể nói là cực kì may mắn, hoàn toàn không tốn một chút công phu!”
“Kim ô rơi xuống đất, Bạt ngược lập sinh. Chỉ vì ích kỉ của bản thân lại khiến Quỳ Châu đại hạn, sinh linh đồ thán.”
*Bạt ngược lập sinh: Bạt là thần gây ra đại hạn (theo truyền thuyết), cả cụm nghĩa là Thần Bạc sống lại.
“Sinh linh đồ thán thì sao? Từ xưa muốn thành nghiệp đế, đương nhiên không thể tránh khỏi máu chảy thành sông. Người làm đại sự há có thể coi trọng tiểu tiết? Chỉ cần bổn tọa dùng kim ô kia luyện thành linh đan, pháp lực chắc chắn còn đứng trên cả Phật tổ! Thiên địa tung hoành, còn ai địch nổi?! Đợi bổn tọa lên đế vị rồi, sẽ đại phát từ bi, hậu báo chúng sinh!”
Hắn nhìn lướt qua lồng chim trống không, thần sắc đột nhiên buồn bã: “Chính là không ngờ kim ô cũng thật giảo hoạt, cố tình duy trì bộ dạng vô lực, đợi bổn tọa vừa lơi lỏng liền tận dụng thời cơ, đào thoát vô tung. Kim ô một thân phát sáng, nếu bay trên trời, không thể tránh khỏi pháp nhãn bổn tọa, hiện giờ chắc đang trốn ở chỗ nào đó.” Hắn nhìn về phía Thiên Lý Nhãn, “Tìm một con kim ô nho nhỏ, chắc không làm khó ngươi đi?”
Thiên Lý Nhãn gật đầu: “Quả thật không khó.”
Kim Sí bằng yêu vui mừng quá đỗi: “Như thế thì tốt! Một khi đã như vậy, ngươi mau mau tìm kim ô về cho ta!”
Thế nhưng Thiên Lý Nhãn lại lắc đầu, nói: “Tuy là không khó, mạt tướng cũng không muốn làm.”
“Cái gì?!”
“Dực Tiên chắc còn nhớ rõ, năm đó Trụ chinh phạt Tây Kì, gặp được thần nhân giúp đỡ, lại có ba mươi sáu lộ binh mã, thanh thế cực lớn, làm sao một Tây Kì nho nhỏ có thể chống đỡ được? Nhưng rồi kết quả thì sao, ngươi ta đều nhớ rõ.” Thiên Lý Nhãn nhìn bằng yêu sắc mặt dần dần khó coi, tiếp tục nói, “Biết thiên mệnh khó tránh, nếu Dực Tiên còn cố chấp nghịch thiên, chỉ sợ kết cục so với Trụ, càng thêm thê thảm.”
“Câm miệng!!”
Kim Sí bằng yêu thẹn quá hóa giận, chén rượu trong tay bị ném mạnh xuống điện giai, đám cơ khủng hoảng sợ hãi không thôi.
Đôi mắt đạm vàng nổi lên ánh sáng lạnh băng, tiếp tục đánh giá Thiên Lý Nhãn.
Nam nhân trước mắt cả tay lẫn lưng đều bị trói, một thân quần áo đã bị huyết ô biến thành rối tinh rối mù, hình ảnh hoàn toàn không phù hợp với Kim Loan xa hoa lộng lẫy này, thế nhưng thân hình hắn vẫn như cây tùng thẳng tắp, như thể cả thiên địa này, vô luận ngồi trước mặt là Thượng Đế, hay ác yêu, hắn cũng chỉ có một thái độ như vậy.
Bằng yêu giận dữ phản cười: “Hảo. Hảo. Hảo. Thật sự hảo! Bổn tọa thật muốn nhìn xem, tấm lưng này của ngươi có thể thẳng đến bao giờ!”