Hiểu lầm trước điện chịu trách mắng
Tâm tư thần tướng có ai hay
Pháp chỉ vốn nhẹ tựa hồng mao, ở trong tay hắn lại nặng tựa Thái Sơn.
Nếu Khai Dương biết hắn truyền pháp chỉ bắt Cự Môn Tinh Quân, nhất định sẽ tức giận đến giơ chân mắng to.
Ngày hôm đó thần tướng đến lượt trực chính là đại tướng Đào Nguyên Tín vừa mới lên chức dưới quyền Thiên Vương Ma Lễ Thanh, Thiên Lý Nhãn liếc mắt vừa nhìn, liền thấy hắn đang ở Thiên Ngoại Thiên. Đào Nguyên Tín vô cùng thích săn thú, lúc này hắn đang cưỡi thiên mã chạy trên Thiên Ngoại Thiên, đuổi theo một linh lộc có năm sừng.
Thiên Lý Nhãn cũng không đi đến Thiên Ngoại Thiên truyền chỉ, nhìn khắp một lượt, xoay người đi xuống Nam Thiên môn.
Trước Nam Thiên môn có một thần tướng cùng vài tên thiên binh đang đứng nói chuyện phiếm, thấy Thiên Lý Nhãn từ trên phía trên bước xuống cũng không thèm chào hỏi. Thiên Lý Nhãn cũng đã sớm quen với kiểu đối đãi vô lễ như vậy, chức vị của hắn mặc dù cao nhưng chức trách thật sự chỉ là truyền âm, pháp lực lại thấp kém, thường là ngay cả thiên binh canh cửa cũng không để ý đến hắn.
Trong tay hắn là pháp chỉ kim quang chiếu rọi, sáng đến mức cả Nam Thiên môn sáng như ban ngày, thần tướng chức vị có vẻ lớn nhất ban đầu là sửng sốt, sau sắc mặt liền thay đổi vội bước lên chào đón, chắp tay hành lễ, cung kính nói: “Không biết Thiên Nhãn thần tướng đến, nên không tiếp đón từ xa, mong thần tướng thứ tội!”
Thiên Lý Nhãn mộc vô biểu tình, trong tay cầm pháp chỉ, nói: “Đế Quân có lệnh, mệnh thần tướng trực ban Đào Nguyên Tín lĩnh năm trăm thiên binh hạ phàm, tróc nã Cự Môn Tinh Quân. Xin hỏi Thạch phó tướng, Đào tướng quân hiện đang ở đâu?”
Người này đúng là phó tướng dưới quyền Đào tướng quân Thạch Xa Tín, hắn vừa nghe liền biết tình thế nghiêm trọng, vội vàng nói: “Đào tướng quân có việc tạm rời đi. Thỉnh đại nhân chờ một chút, để mạt tướng lập tức đi thông truyền!”
Thiên Lý Nhãn hai mắt sáng ngời, chỉ nhìn đã khiến Thạch Xa Tín chột dạ một trận.
“Thần tướng đang thực hiện nhiệm vụ, lý ra nên ở trong phạm vi tám trăm dặm quanh thiên cung, tùy Đế Quân triệu sử. Ta lại không biết, Thiên Ngoại Thiên cũng ở tám trăm dặm quanh đây sao?”
“Này......” Thạch Xa Tín nhớ ra vị Thiên Nhãn thần tướng trước mặt có thị lực nhìn ngàn dặm, Đào Nguyên Tín hiện tại ở nơi nào hắn vừa nhìn liền biết, đầu lại càng đổ một trận mồ hôi. Sơ xuất cương vị công tác, đến giờ trực ban lại đi làm việc tư là tối kị nơi thiên giới, càng không nói Đế Quân hạ chỉ điều chuyển, nếu vì chây lười mà trì hoãn tội lại càng không thể tha.
Đang không biết làm sao, lại nghe Thiên Lý Nhãn kia nói: “Đã có Thạch phó tướng ở đây, pháp chỉ này giao cho ngươi cầm, cũng không có gì khác biệt.”
Thạch Xa Tín nhất thời sửng sốt, nghĩ rằng đối phương tuy nói thế nhưng cũng không có ý gì khác. Lập tức không cần nghĩ ngợi liền vươn tay nhận hoàng kim pháp chỉ, lại nghe người kia nói: “Thạch phó tướng nếu là xuống dưới hành chỉ, bản tướng có một chuyện muốn nhờ ngươi giúp cho.”
“Không biết đại nhân có gì sai phái, nếu có thể làm được, mạt tướng tự nhiên cống hiến hết sức lực!”
Thiên Lý Nhãn nói: “Bản tướng cùng Vũ Khúc Tinh Quân từ trước đến nay cũng coi như có giao hảo, nếu Thạch phó tướng tại hạ giới có gặp Tinh Quân, nhờ ngươi thay mạt tướng thăm hỏi sức khỏe của vị ấy.”
Thạch Xa Tín lập tức mạc danh kỳ diệu, người hắn chịu chỉ đi bắt là Cự Môn Tinh Quân, sao lại còn Vũ Khúc Tinh Quân nữa? Nhưng có không hiểu cũng không dám vặn vẹo Thiên Lý Nhãn, chỉ có liên tục gật đầu đáp ứng. Sau này hắn mới biết, vị Vũ Khúc Tinh Quân cấp công hảo nghĩa kia nguyên lai đều ở bên cạnh Cự Môn Tinh Quân, lại vì một câu nhờ này của Thiên Lý Nhãn, hắn đi áp giải Cự Môn Tinh Quân lại đột nhiên trở thành Vũ Khúc Tinh Quân đại ác chiến với năm trăm thiên binh.
※※※※※※※※※※
Thiên Lý Nhãn nhìn Thạch Xa Tín lĩnh thiên binh vội vàng đáp mây bay đến Thiên Ngoại Thiên, chắc là vội chạy tìm Đào Nguyên Tín đi, bỏ hắn một mình đứng dưới Nam Thiên môn, mây mù lượn lờ, cơ hồ che kín hai mắt.
Tiên yêu cùng nhau, thiên lý khó dung, người trên trời lại nghịch thiên mà đi, chỉ vì tình yêu chấp nhận đánh đổi tất cả, duy chỉ cần có nhau. Trần thế mọi việc giống như ván cờ, quân cờ còn chưa hạ, thắng bại cũng khó phân.
Mà hắn thủy chung chỉ đứng bên ngoài, nhìn hết vạn năm, bất quá cũng chỉ là một trong những người đứng xem.
Không biết vì sao, lần đánh cuộc này của Cự Môn Tinh Quân cùng lang yêu, hắn cư nhiên cảm thấy có chút khâm phục.
Trong lúc hoảng hốt, cũng không biết đã đứng bao lâu, đợi đến khi phát hiện ra, hoàng hôn hạ xuống dày đặc.
Ước tính thời gian, nếu không gặp trở ngại, Đào Nguyên Tín chắc đã đem Cự Môn Tinh Quân trở về, Khai Dương nếu ở bên cạnh Cự Môn, cũng nhất định sẽ đi theo mà lên, tâm niệm vừa động, lấy tính tình lỗ mãng của người kia, cũng không biết có lại gây họa hay không, liền vội vàng nhảy lên mây hướng Thiên Điện bay về.
Vừa vặn gặp Thiên Xu dẫn theo Cự Môn Tinh Quân ── Thiên Tuyền yết kiến Đế Quân, Thiên Lý Nhãn nhìn thấy phàm thể của Thiên Tuyền bị phá huỷ, lại chưa khôi phục chân thân, không khỏi nhíu mày, liền đứng bên ngoài điện, không bước vào quấy rầy.
Chợt nghe bên trong tiếng Đế Quân nhẹ hỏi: “Thiên Tuyền Tinh Quân, ngươi cũng biết tội?”
Dưới bậc, Thiên Tuyền Tinh Quân sắc thái vẫn trong trẻo lạnh lùng như trước, chỉ càng thêm kiên quyết cùng rõ ràng nói: “Thiên Tuyền biết tội.”
Thiên Xu cùng hắn bước vào điện liền biến sắc, đang muốn thay hắn nói tốt vài câu, lại thấy Đế Quân tay áo phất một cái, chỉ vào Thiên Xu nói: “Thiên Xu, lí do thoái thác của ngươi trẫm nghe đủ rồi, không cần nói nữa.”
Đế Quân uy nghi, duy ngã độc tôn. Thiên Xu không dám khinh nghịch, chỉ đành lui ra.
“Thiên Tuyền Tinh Quân, trẫm muốn nghe ngươi nói. Ngươi có tội gì?”
Thiên Tuyền không nhanh không chậm, đáp: “Thiên Tuyền vì chuyện tư, dùng đến yêu lực trăm yêu, dưới chân núi Lang Gia tàn sát mấy trăm yêu linh, tự biết tội nghiệt ngập trời, giờ đến thỉnh Đế Quân chịu phạt.”
Giờ phút này đừng nói là Thiên Xu Tinh Quân, ngay cả Thiên Lý Nhãn đứng bên dưới nghe cũng không khỏi trong lòng căng thẳng.
Thế nhưng Thượng Đế lại nở nụ cười: “Tội nghiệt ngập trời? Cũng không đến nỗi. Ngươi nhận yêu lực trăm yêu cũng không phải do ý muốn, việc tàn sát sinh linh cũng còn phải xem xét.” Thiên Đế khóe mắt nhẹ nâng, ngắm cây cột bên ngoài điện, “Thiên nhãn sáng tỏ, có gì muốn nói không?”
Thiên Lý Nhãn nghe vậy liền sửng sốt, biết Đế Quân đã phát hiện mình ở sau cột nghe lén, lại thấy ánh mắt Thiên Xu phóng tới, chỉ đành bước từng bước, hướng hắn hơi chắp tay, liền lắc mình lui về đằng sau cột trụ. Biết Đế Quân là cố ý đặc xá cho Thiên Tuyền tránh khỏi chịu tội, hắn cũng không thể đứng lại, đành xoay người đi thẳng ra điện.
Không ngờ mới vừa ra tới cửa điện, tinh mang hỏa diệu đã xẹt qua trước mặt.
Ánh lửa biến mất, Khai Dương vội vàng hiện thân, chắc là biết được Thiên Tuyền bị Đế Quân triệu kiến, muốn xông lên điện.
“Tinh Quân chậm đã.”
Trước mặt bị người ngăn cản, Khai Dương đang muốn đem người vướng bận đẩy ra, ngẩng đầu liền thấy nguyên lai là Thiên Lý Nhãn.
“Tránh ra! Ta muốn đi vào!”
Thiên Lý Nhãn không hề lùi bước: “Chưa được Đế Quân triệu gọi, chúng tiên ai cũng không được nhập điện.”
“Vô nghĩa!! Thiên Tuyền sớm đã chết tâm, căn bản sẽ không ở trước mặt Đế Quân tự biện hộ cho mình, Đế Quân lại không rõ nội tình, chẳng phải sẽ oan uổng cho Thiên Tuyền sao!? Không được! Mau tránh ra, ta muốn vào điện đem sự tình nói rõ ràng!!”
Lại thấy Thiên Lý Nhãn lắc đầu nói: “Việc của Cự Môn Tinh Quân, Đế Quân đã sớm biết, đương nhiên sẽ không oan uổng hắn.”
Khai Dương vô cùng ngạc nhiên, đột nhiên nhớ tới vừa rồi hắn là từ trong điện đi ra, trên mặt lộ ra thần sắc quái dị, nghi hoặc hỏi: “Thiên Lý Nhãn, là ngươi đem chuyện của Thiên Tuyền trình lên Đế Quân?”
“Phải.”
“Quả nhiên là ngươi!! Ngươi ──” Khai Dương nén xuống cơn giận tím mặt, “Thật đáng giận!! Ta sớm biết, nếu không có ngươi ở trước mặt Đế Quân bày chuyện thị phi làm sao có thiên binh thiên tướng hạ phàm bắt người?! Thiên Tuyền, hắn đắc tội với ngươi sao? Lần trước hắn còn khẳng khái tặng ngươi tiên dược chữa thương, không ngờ ngươi, cái tên gia khỏa này, cư nhiên là tên đê tiện tiểu nhân lấy oán trả ơn!! Ta, ta xem như đã nhìn nhầm ngươi!!”
Trong đôi mắt trong trẻo là lửa giận ngập trời, đáy mắt toàn bộ là thất vọng quyết tuyệt cùng không tín nhiệm, trái tim Thiên Lý Nhãn đột nhiên như bị liệt hỏa thiêu đốt, nóng đến đau đớn, tình cảm mơ hồ không khống chế được loạn đảo trong ngực. Hắn theo bản năng xiết chặt nắm tay, miễn cưỡng bảo trì khuôn mặt xanh trắng vô huyết vẫn như ngày thường mộc vô biểu tình.
Khai Dương mắng một trận, thấy Thiên Lý Nhãn mặt vẫn như cương thi, đứng trước cửa điện mặc hắn phát tiết, trong lòng đột nhiên trống rỗng, không khỏi bực bội ngậm miệng lại, hung hăng ác liếc hắn mắt một cái, vượt qua chạy về phía cửa điện cố gắng nhìn vào trong.
Khi bị hắn chạy qua đụng vào, thân thể cao gầy như bị bạo hỏa tập kích hơi hơi lung lay, lại chậm rãi vuốt cằm, dư quang nơi khóe mắt thoáng nhìn qua Vũ Khúc Tinh Quân vẻ mặt lo lắng đứng trước cửa điện chờ Thiên Xu cùng Thiên Tuyền đi ra, rồi mới dựng thẳng sống lưng, không hề quay lại, lên mây rời đi.
Khi Thiên Xu cùng Thiên Tuyền từ trong Thiên Điện đi ra, Khai Dương vội vàng bước đến, gấp gáp hỏi kết quả.
May mà Đế Quân từ bi, chưa phán trọng hình, chỉ bắt Thiên Tuyền đến thiên trì tịnh hồn. Khai Dương coi như thở phào một trận, lại nghe Thiên Xu nói may mà có Thiên Nhãn thần tướng trượng nghĩa giúp đỡ, trước điện thuật lại chân tướng sự việc, Thiên Tuyền mới có thể miễn bị trọng phạt.
Khai Dương vừa nghe liền sửng sốt, mới rồi bị cơn tức nhất thời che mắt, chưa kịp nghĩ đến chuyện khác đã đem toàn bộ trách nhiệm đổ lên trên đầu Thiên Lý Nhãn, hiện giờ nghĩ đến, Đế Quân đã ra lệnh, làm sao có thể chỉ dùng mấy lời nói dối vớ vẩn là có thể qua cửa, huống hồ Thiên Tuyền đúng là đã sai trước, cố tình ở lại thế gian không muốn trở về, phái thiên binh đi tróc nã cũng là có lý.
Cố tình bản thân lại chỉ nghĩ đến ủy khuất của Thiên Tuyền cùng chân tình của hắc lang yêu mà lại xem nhẹ một phen tâm ý của Thiên Lý Nhãn.
Nơi trống rỗng trong lòng giống có thứ gì đó đang sụp đổ càng lúc càng nhanh, Khai Dương không chịu được nữa, vội vàng bước lên mây, hỏa thiêu hỏa liệu hướng phủ trạch của Thiên Lý Nhãn bay tới.
Không ngờ cửa phòng Thiên Lý Nhãn lại nhất mực đóng chặt, mặc cho hắn có lớn tiếng kêu to, gõ mạnh, người bên trong vẫn không nói không rên một tiếng.
Nếu là bình thường, Khai Dương đã sớm tung chân đá văng, trực tiếp xông vào, chính là hôm nay… lại không thể.
Nhớ tới vừa rồi từng câu từng câu không hề lưu tình đi quở trách người ta, cùng với khuôn mặt cương cứng trắng bệch yên lặng thừa nhận tất cả của Thiên Lý Nhãn, trong ngực không biết chỗ nào lại bị kim châm đau đớn.
Thật khó chịu.
Hắn nhìn căn phòng đóng chặt, chỉ khi nào cánh cửa này mở ra, mắt nhìn thấy nam nhân cao gầy kia rồi, trong lòng chắc sẽ không còn cảm thấy khó chịu nữa.
Khai Dương tựa đầu trên cửa, vô lực nói: “Ly Lâu, ngươi mở cửa được không?”
Nhật nguyệt dịch huy, Khai Dương lại ở ngoài phòng ngồi một đêm.
Đáng tiếc, người trong phòng thủy chung không hề mở cửa ra, tận đến khi nắng lên chói mắt, Khai Dương liền biết có ngồi nữa cũng là vô dụng, chuyện Thiên Tuyền bên kia còn chưa giải quyết, cuối cùng hắn chậm rãi bò dậy, đặt tay lên cửa, nói nhỏ: “Ly Lâu, ngươi có nghe được không?.... Lúc trước, là ta không phải, không phân tốt xấu đã oan uổng ngươi...... Muốn đánh ta phải không, ngươi muốn như thế nào đều có thể.... Nhưng đừng đóng cửa như vậy......”
Bên trong vẫn vô thanh vô tức, hắn do dự một lát, “Kia...... Ta đi trước.”
Cuối cùng vẫn bước lên mây đỏ rời đi.
Thật lâu sau, cánh cửa một mực đóng chặt mới nhẹ nhàng mở ra từ bên trong, nam nhân cao gầy chìm vào bóng tối trong phòng, con ngươi lóe ra duệ quang lại ẩn ẩn một tia u ám.
Thiên Lý Nhãn nhìn đám mây đỏ càng ngày càng xa, chậm rãi nhắm lại hai mắt, giấu đi âm trầm nơi đáy lòng.
Hắn không phải không muốn mở cửa, có điều, bản thân vẫn không thể khống chế được tình tự từ tận đáy lòng nổi lên, không cần nhìn vào gương, hắn cũng có thể đoán ra khuôn mặt này hiện giờ nhất định là khó coi đến cực điểm. Hắn càng không muốn khuôn mặt vặn vẹo này của mình dừng trong đôi mắt trong trẻo của Khai Dương.
Những lời nhỏ nhẹ ngoài cửa hắn đều nghe vào tai, hối ý trong lời nói cũng thật sự chân thật.
Hắn vốn nên tha thứ cho người kia.
Thế nhưng, hắn lại thủy chung không thể thuyết phục bản thân mở ra cửa phòng, như bình thường, khoan dung mà đối diện vị Tinh Quân trẻ tuổi kia.
Vốn là không nên như thế! Ngàn vạn năm qua, chịu đựng tiên gia mắt lạnh thần nhân ác ngữ, đối với hắn bất quá cũng chỉ như một cơn gió nhẹ. Nhưng những lời mắng mỏ tức giận ngoài điện kia, từng câu từng chữ như còn văng vẳng bên tai, đánh vào trong lòng.
Thiên Lý Nhãn bước khỏi phòng, trên chiếc bàn đá trong tiểu viện vẫn theo thói quen mà đặt hai chén trà. Hắn ngồi vào chỗ bình thường vẫn ngồi, cầm lấy chén ngọc lưu ly dành cho Khai Dương, hơi xoay chuyển, ánh sáng mặt trời phản xạ lên thân chén, chói mắt phi thường.
Khóe miệng tràn ra một nụ cười khổ đầy tự giễu, bản thân xem ra vẫn không thể nhớ kỹ giáo huấn, luôn cứ thế quên hết tất cả.
Ở chung thân cận, Khai Dương nóng bỏng như thái dương giữa trưa một ngày hè, nóng đến tận tâm can. Thế nhưng, vì hào quang kia quá mức ác liệt, khiến người ta như gặp phải ảo giác, bị che đi đôi mắt mà xem nhẹ tất cả.
Lần mắng này rốt cuộc cũng khiến hắn nhận ra, nguyên lai, trong cảm nhận của người kia, hắn thủy chung bất quá chỉ là một tên tiểu nhân đê tiện, trước mặt Đế Quân chuyên dựng chuyện thị phi, buộc tội chúng tiên......
Thân thiết như bố thí kia......
“Đinh đương!!” Chén ngọc rơi xuống vang lên âm thanh vỡ vụn, vô cùng chói tai.
“Ha hả......”
Nâng lên tay kia che đi hai mắt, hắn biết biểu tình của mình bây giờ đã vặn vẹo đến mức vô cùng khó coi.
Vọng tưởng mà si. Thật buồn cười làm sao.
Ngôi sao trên trời kia, làm sao một thần tướng hạ đẳng như hắn có thể chạm đến……
※※※※※※※※※※
Không biết qua bao lâu, bỗng nhiên có từng tiếng lôi điện bạo vang từ Nam Thiên Môn truyền đến, chân trời vân dũng sinh biến, Thiên Lý Nhãn tâm niệm vừa động, mở mắt nhìn ra, liền thấy phía Nam Thiên môn vang vọng tiếng sấm kia xuất hiện một đầu thanh sư lục vĩ mang ý đồ xông tới, thủ vệ thiên binh ra sức chống đỡ, nhưng thanh sư này lợi hại phi thường, lục vĩ đằng sau vừa động, cuồng sấm chớp mưa bão nổi lên, đánh cho chúng binh toàn bộ không thể đánh trả.
Thượng cổ lôi thú!?
Lôi thú chính là bạo chi thú sinh ra từ thời thượng cổ, vạn năm trước đã không còn tung tích. Đợi hắn nhìn rõ ràng, lại không ngờ lôi thú kia chính là do Hắc lang yêu biến thành!
Lập tức mặc kệ sự việc ác liệt, vội vàng lên mây, hướng Thiên Điện bay đi.
Lúc này trống trận lôi phong, đã kinh động đến Đế Quân. Khi Thiên Lý Nhãn vừa đi vào điện, liền nghe thấy thiên nô đang vội vàng hướng Đế Quân bẩm báo tình huống Nam Thiên môn.
Hắn còn đang lo lắng, chợt nghe Đế Quân nâng thanh hỏi: “Thiên Xu ở đâu?”
Vấn đề như thế, đương nhiên không phải hỏi thiên nô kia, Thiên Lý Nhãn lại mở pháp nhãn, đã thấy Thiên Xu Tinh Quân dùng khổn tiên thừng trói Thiên Tuyền Tinh Quân đi về hướng thiên trì. Trong lòng thở dài, chỉ có thể hơi cúi đầu, đáp: “Thiên Xu Tinh Quân dẫn theo Thiên Tuyền Tinh Quân hướng đến thiên trì.”
Đế Quân tựa hồ đã sớm có sở liệu, ha hả cười: “Xem ra Thiên Xu cũng biết tình thế có biến, liền giành quyền hành động trước. Đáng tiếc nơi đặt tâm đã định, hắn cũng không thể thay đổi......” Nói xong, lại đánh giá Thiên Lý Nhãn, hơi liễm hạ mắt phượng, nửa cười nhạt nói, “Ly Lâu, trẫm thật muốn nghe xem lôi thú đang xâm nhập Nam Thiên môn kia có lai lịch ra sao.”
Thần tướng cao gầy trên điện vừa nghe thấy Thượng Đế gọi tên thật của mình, không khỏi chấn động, lại hơi thấp đầu, trả lời: “Nó là do lôi thú Liệt Du cùng bạch lang Sương Ánh sinh ra.”
Nhưng dị sắc vừa chợt lóe trong đôi mắt hắn cũng trốn không thoát pháp nhãn của Thượng Đế, Đế Quân tuổi trẻ ý cười càng đậm: “Liệt Du? Trẫm nếu không nhớ lầm, nó đã sớm vô tung vạn năm.”
Đối với lôi thú, lời đồn nghe đã thật nhiều, nhưng rất ít tiên gia biết, người muốn dùng lôi thú làm tọa kị lại chính là vị Thượng Đế Ngọc Hoàng này. Năm đó hắn tuổi trẻ khí ngạo, đi dạo qua Thiên Hà gặp được đầu thanh tông lôi thú kia, nảy lòng tham muốn dùng làm tọa kị. Thế nhưng lôi thú kia tính tình kiệt ngạo, dù bị Thượng Đế bắt được, cũng không chịu để hắn nắm trong tay, vừa có người tới gần là há mồm muốn cắn. Hung bạo nan thuần, càng đừng nói muốn cưỡi. Vô luận Thượng Đế như thế nào vừa đấm vừa xoa, cũng thủy chung không thể thuyết phục được nó, cuối cùng bị nó cắn đứt dây thừng, thoát khỏi thiên đình.
Từ đó về sau, Thượng Đế cũng dần dần quên đi chuyện này, nhưng đối với ngạo nghễ của lôi thú kia thật sự vẫn nhớ mãi không quên.
“Liệt Du tuy là lôi thú tôn sư, nhưng tính tình cô liệt, không muốn làm tọa kị tiên gia, trốn xuống yêu vực, cùng bạch lang yêu sinh hạ một con liền qua đời.”
Thượng Đế sắc mặt chưa biến, nhưng ánh mắt đã hiện rõ sâm nghiêm: “Nga? Thì ra là thế, trước kia vì sao chưa từng nghe ngươi đề cập?”
“Việc hai mắt mạt tướng có thể nhìn đến thật sự quá nhiều, có khi quên, không thể tẫn báo với Đế Quân.”
“Hừ! Trấm thấy ngươi là cố ý dấu diếm!”
Thượng Đế giận tím mặt, một quyền đánh lên lưng giường, sợ tới mức thiên nô đứng một bên cũng sách sách phát run, suýt nữa thì hôn mê, có là Thiên Lý Nhãn vẻ mặt lãnh băng cũng khó nén khiếp ý, quỳ xuống trước tòa, dập đầu bẩm: “Đế Quân thứ tội. Mạt tướng ngày đó đã muốn bẩm báo, nhưng lại đúng lúc yêu long nơi hạ giới tác lọan, suy xét nặng nhẹ, liền trước tiên bẩm báo chuyện sau, tạm để chuyện Liệt Du qua một bên, sau đó liền quên mất. Mạt tướng sai sót, thỉnh Đế Quân trách phạt.”
Thượng Đế nhìn Thiên Lý Nhãn quỳ gối trước mặt, nói: “Tiên yêu kết hợp, liền sinh bách kiếp. Liệt Du kia sợ là vì muốn giữ gìn thê nhi, cố gắng chống đỡ lại bị thiên kiếp phá hồn. Ly Lâu, ngươi biết mà không báo, chẳng phải đã hại nó.”
Thiên Lý Nhãn dựng thẳng thắt lưng hơi run, nói: “Tâm chi sở hướng, phi năng tả hữu.” (tâm đã hướng về một chỗ, dù có làm thế nào cũng không thay đổi được).”
“Ngươi......” Thượng Đế nhất thời bị câu nói của hắn làm nghẹn họng.
“Thượng Đế thứ tội.”
“Hừ! Ngươi so với cá trạch còn lươn lẹo hơn!” Thượng Đế không hề ra oai, quơ tay áo nói, “Đi thôi, trẫm thật muốn nhìm xem tâm bọn họ hướng đến đâu?”