[Thất Nguyên Giải Ách Hệ Liệt] Thiên Mục Cùng

Quyển 1 - Chương 10




Xảo thích xà phúc tàng thiên cầm

Liệt diễm thao thiên hỏa thiêu vân

(Khéo gặp bụng rắn giấu thiên cầm

Liệt diễm đầy trời lửa đốt mây)

Lại nói đến Khai Dương ở địa giới Quỳ Châu đang chạy loạn khắp nơi, lại thủy chung không thể tìm được sào huyệt Kim Sí bằng yêu kia, trong lòng nghĩ đến Thiên Lý Nhãn rơi vào tay bằng yêu không biết đã ra sao, lại lo lắng vạn phần.

Nhưng mà vội thì có ích gì?

Khai Dương tìm nửa ngày, vẫn không có kết quả, cuối cùng không tiếp tục tìm nữa, quay đầu bay về hướng đông.

Phía đông chính là dãy Đàn sơn, núi kia trùng trùng điệp điệp, tương truyền thượng cổ Thần Nông ở trên núi này biến ra bách thảo trăm loài, người đời sau nhắc tới liền gọi là Thần Nông giá. Khai Dương bước xuống khỏi mây, hạ xuống một ngọn núi cao trong Đàn Sơn vô cùng hiểm trở, nơi này rừng cây rập rạp, bụi cây um tùm, những thân tùng trong núi thẳng tắp cao vút, cỏ tràn ngập thành mảng lớn, hiểm trở phi thường, bởi vậy nơi này trở thành nơi sinh sống lý tưởng cho đám khỉ lông vàng, nên còn có tên Kim Hầu Lĩnh.

Không biết Khai Dương đến đây định làm gì, chỉ thấy hắn đứng trên một trong ba ngọn tùng cao nhất, từ bên hông lấy ra một mảnh vảy trắng bạch như ngân đặt trong lòng bàn tay, đột nhiên lòng bàn tay liệt hỏa bốc cao, ngọn lửa liếm lên miếng vảy, như muốn đem nó hóa thành tro bụi, trong khoảnh khắc, giữa núi rừng vang lên tiếng nổ lớn, âm vang không ngừng, đàn khỉ lông vàng sống ở đây sợ tới mức bốn phía trốn chạy.

Bất quá chỉ tầm nửa nén hương, từ trong rừng truyền đến từng tiếng vang quỷ dị, mặt cỏ kêu lên sàn sạt, giống như có một vật cực lớn đang đến gần nhưng thủy chung lại không nhìn thấy hình bóng của nó.

Khai Dương nhíu mày quát: “Giả thần giả quỷ làm gì?! Mau lăn ra đây cho ta!!” Chỉ thấy cầu lửa trong tay hắn lại tung ra, đốt cháy mặt đất, lan đến một chỗ liền thấy bạch quang lóe lên, một con bạch xà thật lớn thân thô to như cây gỗ mạnh mẽ ngoi lên không, dựng thẳng toàn thân, đến khi gần tới bên người Khai Dương lại biến hóa thành một bạch y công tử tuấn tú.

Bạch y công tử thái độ kính cẩn, nhìn thấy Khai Dương liền liên tục vái chào: “Trăm năm không gặp, Tinh Quân có khỏe? Không biết lần này triệu tiểu yêu đến là có gì sai phái?”

Khai Dương hừ lạnh một tiếng, bạch xà này chính là xà yêu chiếm cứ Bạch Đế thành thời Tây Hán, bị Thục Vương nhìn nhầm thành rồng, năm đó hắn vẫn chưa làm ác nên Khai Dương cũng không muốn hạ sát thủ. Xà yêu cảm tạ ân đức, giật ra một miếng vảy tặng cho Tinh Quân, nói rằng sau này nếu có việc muốn sai bảo, có thể đốt vảy này triệu hồi nó tới.

Ngày đó Khai Dương cũng chỉ là tùy tiện nhận, sử dụng yêu vật là không đúng với hành vi của thần nhân, nhưng hiện giờ chuyện quá khẩn cấp, có vẫn còn hơn không.

Hắn hỏi xà yêu kia: “Ngươi có biết nơi ẩn náu của Kim Sí bằng yêu?”

Xà yêu nghĩ nghĩ, lại lắc đầu nói: “Đại bằng chính là thiên thú Phật giới, pháp lực cường đại, giỏi nhất là ảo thuật, bản thân mới thành tinh mấy trăm năm làm sao sánh bằng. Tiểu yêu vô năng, thật sự không biết hắn ẩn thân nơi nào.”

“Có thể có yêu quái nào biết không?”

Xà yêu vẫn là lắc đầu.

Khai Dương bất giác thất vọng: “Thôi, ngươi đi đi.”

Bạch xà yêu thấy sắc mặt của hắn không vui, cũng không dám ở lại, nhảy xuống tầng cây bên dưới, hóa ra nguyên hình, đã muốn chạy đi.

“Chậm đã.”

Xà yêu ngẩng đầu hỏi: “Tinh Quân còn có gì phân phó?”

Khai Dương nhảy xuống, kỳ quái nhìn một bộ vị trên thân thể thon dài của xà yêu, mạc danh kỳ diệu lại có một đoạn xà lân màu trắng lóe ra ánh sáng màu vàng, phi thường dị quái.

“Đây là cái gì?”

Bạch xà yêu kể: “Nửa tháng trước, tiểu yêu ăn nhầm phải một con quạ vàng màu đen, nào biết nó ở trong bụng ta lâu như vậy mà vẫn chưa chết, thực sự mạc danh kỳ diệu.”

“Quạ đen màu vàng?” Khai Dương tâm niệm vừa động, nói, “Nhổ ra.”

“A?...... Tiểu yêu đã biết.” Bạch xà yêu bất đắc dĩ, đành phải uốn lượn thân rắn cực lớn, đem thứ trong bụng đè ép nhè ra, vùng sáng trên bụng nó chậm rãi bò lên, sau một lúc lâu, lại nghe nó “phịch” một tiếng, quả nhiên đem một con quạ đen màu vàng trên thân dính đầy chất nhầy rơi ra.

Quạ đen lông vàng kia vừa ra khỏi bụng rắn, không gian liền giống như xuất hiện một mặt trời thứ hai, một thân lông vũ chói đến lóa mắt, sáng khắp núi rừng.

Khai Dương mị mắt, đi qua lật lại xem, thấy con chim thật sự còn sống, quả nhiên là có ba chân.

Liền nói: “Quả nhiên là kim ô.”

Xà yêu lúc này hoảng sợ: “Làm sao có thể? Tinh Quân, người không nhận nhầm chứ? Kim ô chính là thần thú, sao lại có thể dễ dàng bị tiểu yêu nuốt vào?!”

Khai Dương liếc mắt nhìn hắn, nói: “Kim ô rời khỏi giới hạn thiên đình, rơi xuống hạ giới cũng chỉ như phàm điểu, may mà nó lông cứng da thô, ngươi vô phúc tiêu hóa được nó.»

“Tinh Quân hiểu lầm! Tiểu yêu vô tình mạo phạm thiên uy! Chỉ là ngày đó nhìn thấy nó rơi ở dới khen sâu, bụng đói nhịn không được mới......”

“Ha ha ha...... Không thể tưởng được đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu (Đi mòn gót giầy tìm chẳng thấy, đến khi thấy được chẳng tốn công)!”

Từ trên không trung đột nhiên bạo phát tiếng cười, Khai Dương ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy trên mây, một gã nam nhân hoa y cao lớn khôi ngô đứng thẳng, người nọ hai mắt lóe ra đạm đạm ánh kim, uy vũ bá đạo, như chứa đựng tham vọng muốn nuốt trọn thiên hạ.

Xà yêu vừa thấy người đến liền cảnh giác!! Thè lưỡi rung đuôi như lâm đại địch.

Nam nhân kia cũng không chút hoang mang, khoanh cánh tay cười nói: “Tiểu xà yêu, nguyên lai là ngươi nuốt kim ô, khó trách bổn tọa tìm mấy lần vẫn không thấy! Ngoan ngoãn đem kim ô giao ra đây, nếu không chớ trách bổn tọa vô tình!!”

“Đại, đại bàng......”

Xà yêu tự biết mình không phải đối thủ của hắn, chỉ dám từng bước lui về sau, đang định nhờ Khai Dương che chở, ngẩng đầu đã thấy Khai Dương trên mặt đã nổi sát ý, một đôi mắt rét lạnh cơ hồ sắp phun ra lửa.

“Tới thật đúng lúc, khỏi phí công tìm ngươi!”

Kim Sí bằng yêu kì thật cũng chú ý tới thanh niên đứng bên cạnh xà yêu, có điều Khai Dương từ lúc hạ phàm đã ẩn đi chân thân, bằng yêu nhất thời nhìn không ra người kia là thần thánh phương nào, dù sao xà yêu cũng không phải đối thủ của hắn, kim ô đã tìm thấy, tự nhiên muốn đoạt về tay.

Khai Dương không thèm để ý, vọt người bay lên, đứng giữa không trung.

Bằng yêu thấy hắn biết phi thân thuật, vội hỏi: “Ngươi là ai?!”

Thế nhưng Khai Dương nói cũng không nói một câu, tay phải đã giương bí quyết, tay trái tung chưởng, một cỗ lửa hồng bạo khởi, phá trời lao tới, căn bản không để cho bằng yêu có cơ hội phòng bị, hướng cánh hắn đốt tới.

Kim Sí bằng yêu thấy người kia chưa nói câu nào đã tiến công ào ạt, không dám đụng độ trực tiếp, vội vàng gọi tới hắc phong cuồn cuộn, muốn cản lại, thế nhưng lửa kia không những không bị chặn, ngược lại hỏa thế như được gió trợ giúp càng trở nên dũng mãnh gấp bội, liệt hỏa vươn đến tận trời nhất thời đem bằng yêu vây chặt.

“Ngươi rốt cuộc là ai?!”

Khuôn mặt vốn tuấn tú lúc này như Tu La vương, hắn không trả lời bằng yêu, chỉ hỏi: “Thiên Lý Nhãn ở đâu?!”

“Thiên Lý Nhãn?” Bằng yêu hai mắt vừa chuyển, lập tức nghĩ ra đối phương nhất định chắc cũng là thần tướng cùng Thiên Lý Nhãn hạ phàm bắt hắn, nhưng người này lại có thể dùng hỏa vây khốn hắn, chắc chắn tuyệt không tầm thường. Lập tức không dám đấu lại, đáp: “Thiên Lý Nhãn xác thực ở trong tay bổn tọa.”

“Đem hắn giao ra đây! Nếu không ta đốt ngươi thành tro tẫn!”

Bằng yêu thật rất gian xảo, nói: “Thả hắn không khó, lấy kim ô kia đổi là được. »

Khai Dương từ lúc nhìn thấy bằng yêu, liền nhớ tới tình cảnh nghe được từ đám phàm nhân kia, hắn vừa tìm kiếm xung quanh vừa tưởng tượng Thiên Lý Nhãn có thể bị tra tấn như thế nào, lửa giận trong ngực tích lại đã khó tiêu, hiện giờ đối phương lại còn dám ra điều kiện với hắn !!!

Chỉ thấy liệt hỏa đại động, đột nhiên bốc cao thêm vài trượng, hắc phong vốn đã miễn cưỡng chống đỡ lập tức bị đốt thành hư không, ngọn lửa lập tức mãnh liệt xông thẳng đến chỗ Kim Sí bằng yêu, quả thật sẽ đưa hắn thiêu thành tro bụi.

Bằng yêu thấy tình thế không ổn, nhất thời thân mình vươn lớn, một đầu Kim Sí cự bằng hiện ra chân thân, thân bàng to lớn, cánh duỗi ra dài tới mười dặm, như đám mây đen che kín cả bầu trời.

Nó vỗ cánh một cái, tạo thành trận trận cuồng phong, điên cuồng quay đầu, hóa thành lưu tinh bỏ chạy về hướng đông.

Kim Sí đại bàng từ lúc hỗn độn sơ khai đã cùng phượng hoàng đứng vào hàng thiên cầm, nước đánh ba ngàn dặm, vẫy cánh một lần đã bat xa chín vạn lí.

Mắt thấy hắn sắp đào thoát vô tung, Khai Dương lại ngay cả thân mình cũng chưa động.

Ánh mắt hắn khiến người ta nhìn vào mà rùng mình, năm ngón tay phải mở rộng, hồng quang chói mắt từ lòng bàn tay hiện lên, lại kéo dài hai đầu dần dần thành hình, đến khi ánh sáng tán đi, hiện ra nguyên lai là một trường thương trắng bạc! Chỉ thấy trường thương này dài hơn một trượng, phần thân tối đen phiếm vàng không biết là dùng gì tạo ra, lại nhìn đầu thương, một thước ba tấc, lượng ngân phong duệ (sắc sáng), trên lưỡi đao sắc bén thường xuyên bốc lên từng mạt liệt diễm, phối hợp với tua rua màu đỏ, đến khi nhìn lại, càng giống một ngọn lửa bừng bừng.

Bằng yêu xa xa bóng dáng đã không còn nhìn thấy, thân hình anh tuấn đột nhiên trào dâng, trường thương vũ động, uy vũ sinh uy, chỉ trong khoảnh khắc, đầy trời hỏa khởi, thổi quét qua mười vạn dặm bầu trời như lửa cháy trên đồng cỏ!

Trên bầu trời màu ngân lam, lửa cháy rừng rực, mây mù bốc hơi hết, trong phạm vi mười vạn dặm, tất cả chỉ còn một rừng lửa đỏ sẫm!

Biển lửa trên trời, mặt đất vốn khô vàng hạn hán, cỏ cây bắt lửa cháy hết, thế lửa hung mãnh giống như muốn thiêu hủy thiên địa vạn vật, sinh linh hạ giới cả kinh hỗn loạn, bách thú trốn chạy khỏi rừng.

Đại bàng kia có bay, cũng tránh không khỏi hỏa thế hung mãnh này, chỉ có thể giãy dụa trong biển lửa.

Trong ánh sáng đỏ rừng rực, thanh niên tiên nhân toàn thân phát ra ánh sáng vàng rực rỡ, uy vũ bất phàm, nhìn hắn tay phải cầm thương, chậm rãi bước đến, ba vàng mười ô đứng thẳng này kiên, phát ra một tiếng duệ minh.

Hắn đi đến trước mặt Kim Sí bằng yêu, thân thương giơ lên, dừng ngay trên cổ họng đại bàng, tươi cười sáng lạn lại không che không hết sát ý dày đặc. Khai Dương nâng lên tay trái, ở không trung vẽ một đường, lại thấy một cuộn vàng trục bạch hiện lên giữa không trung, liền nghe hắn cao giọng tuyên: “Kim Sí bằng yêu lén xuống thế gian, bắt giữ kim ô, đưa tới đại hạn, giết hại năm trăm ba mươi bảy mạng, tuyên chỉ, bắt giữ. Nếu còn ngoan cố, giết.”

Kim Sí bằng yêu sớm đã bị dọa sợ đến sắp vỡ gan, giờ phút này nghe thấy thiên chỉ vô tình lại càng thêm kích động, hoảng sợ dưới há mồm kêu to: “Khoan đã!! Nếu ngươi đem bổn tọa giết rồi, Thiên Lý Nhãn kia cũng không thể sống!!”

Mũi thương nóng cháy tuy chưa đâm vào cổ họng nhưng đã đốt trọi linh vũ phía trên, đứng giữa biển lửa người thanh niên lệ mắt bán hạ, tựa hồ không định vì thế mà thỏa hiệp.

Kim Sí bằng yêu trong lòng chán nản, chỉ oán trách bản thân đã tính toán nhầm một bước, vị Vũ Khúc Tinh Quân pháp lực cao cường trước mắt này làm sao có thể vì một tên hạ đẳng thần tướng Thiên Lý Nhãn không quan trọng mà nhượng bộ nửa phần được, đang muốn dùng cách khác, đã thấy trường thương kia chậm rãi lui lại, lửa rực ngập trời cũng dần dần thu lại.

Đang không thể hiểu được, lại nghe thanh niên kia nói: “Đi trước dẫn đường.”