[Thất Nguyên Giải Ách Hệ Liệt] Thiên Mục Cùng

Quyển 1 - Chương 1-2




Bách niên giám mã nan thu tâm

Khởi dung tiểu nhân đắc thanh nhàn

(Trăm nam coi ngựa khó hồi tâm

Há để tiểu nhân được thanh nhàn)

Ba trăm năm, bất quá cũng chỉ trong nháy mắt.

Thiên đình hết thảy vẫn như cũ, dưới nhân gian triều đại liên tiếp thay đổi, tranh chấp liên tục không ngừng.

Tinh Quân nhận thụ phong trách phạt của Thiên Đế, từ trong Tinh Điện đi ra. Hít sâu một hơi, hắn lại nhìn về phía Thiên Điện, khóe miệng tuấn mỹ nổi lên một nụ cười cực kỳ xảo quyệt.

Sau đó, những ngày nhàn nhã của Thiên Lý Nhãn, bắt đầu trở nên không dễ chịu lắm.

Không nói đến sáng sớm xuất môn luôn đạp phải “một số” hố nước sâu hoắm tự nhiên xuất hiện như từ trên trời rơi xuống, đáp mây đến Thiên Điện thì bị một đàn tiên hạc đột nhiên bay qua khiến hắn chật vật khôn kể, một thân dính đầy lông chim, còn có khi trên điện bẩm báo thì bị người ta ngầm ngáng chân một cái, Thiên Lý Nhãn tin tưởng, hắn đã đắc tội  Vũ Khúc Tinh Quân.

Đến lúc hắn trở về trạch viện của mình, nhìn đến ngói lăng trên nóc nhà đều bị đốt thành tro tẫn, chỉ còn lại mấy vách tường bên dưới trụi lủi, hắn cũng không có nửa phần kinh ngạc, vẫn như bình thường, đẩy cửa, đi vào.

Dù sao, thiên đình trời trong nắng ấm, cũng sẽ không có sương lạnh mưa rét.

Người bị tức giận đến giơ chân ngược lại chính là vị Vũ Khúc Tinh Quân tính tình không ai chịu nổi kia. Vô luận hắn hạ dùng chiêu thức ám hại gì, cái tên cao gầy khuôn mặt không bao giờ thay đổi kia vẫn thản nhiên chịu trận, cho dù có bị thiên long “vô tình” quăng cho một thân ướt đẫm nước mưa, bị túi gió của Phong Bà “bất cẩn” thắt không chặt thổi bay  ngàn dặm, cư nhiên vẫn có thể không vội không giận, cũng không hề nghe nói hắn ở trên Thiên Điện cáo trạng điều gì với Đế Quân.

Ngược lại khiến cho Đế Quân trên thượng vị nghe được đồn thổi xung quanh, nhắc nhở hắn đừng có làm gì thái quá.

Giống như nắm tay đánh vào bông, bông thì chẳng hề hấn gì mà ngược lại là khí lực bản thân bị uổng phí, cửu nhi cửu chi (dần dần), Vũ Khúc Tinh Quân cũng phiền chán, nghĩ rằng tên tiểu nhân kia là sợ mình nên mới không dám lên tiếng, hắn khinh thường kiểu người này, thế nên cũng không thèm tốn tâm tư đi để ý ám hại nữa. Vội vàng xem xem có cơ hội, lại chuồn êm trốn khỏi tiên giới hạ phàm.

Nhân gian như mộng, phồn hoa như cẩm, hắn vừa đến, tự nhiên lại vui đến mức quên cả trời đất.

Khó có được một lần hắn động tâm cứu người, cứu một nữ tử sắp sửa bị bán đi, vừa mới đem nàng cứu khỏi hố lửa, chưa kịp nghe bất kỳ lời cảm kích nào, trên đầu đã sấm nổi mây bay, thiên binh thần tướng, lại tới nữa.

Trên Thiên Điện, Đế Quân tựa tiếu phi tiếu (như cười như không), cả đám tiên gia thần thần cũng một bộ biểu tình như xem kịch vui, chỉ có cái tên Thiên Lý Nhãn kia như thân cây khô đứng thẳng tắp một chỗ, có vẻ càng thêm đơn bạc.

“Trẫm vẫn nhớ rõ, Vũ Khúc Tinh Quân hình như cũng kết thúc ba trăm năm cấm túc chưa lâu, chẳng lẽ là ngại ba trăm năm quá mức ngắn ngủi hay sao, lại muốn thử một lần ngàn năm xem sao?”

Vốn đang dùng cặp mắt lợi hại của mình muốn trừng chết nam nhân bạc gầy kia, nghe thấy Thiên Đế nói như vậy, Vũ Khúc Tinh Quân mạnh hoàn hồn, vội vàng xua tay nói: “Đương nhiên không phải!”

“Vậy là vì sao??”

Con ngươi linh động đen như mực vừa chuyển, hì hì cười nói: “Bẩm bệ hạ, chỉ vì lò luyện đan của Lão Quân hôm trước bị mẻ mất một góc, liền định đến vùng trung hoang vì Lão Quân tìm tả của Thiết bổ lô (trùng tu lại lò).” (=)) tả của Thiết là phân của con Thiết ấy đấy)

“Nga? Lão Quân, có việc này sao?”

Thần nhân râu dài bạc trắng bước ra khỏi hàng gật đầu, bẩm báo: “Thưa xác thực có việc này.”Lại hướng Vũ Khúc Tinh Quân chắp tay lễ tạ ơn, “Làm phiền Tinh Quân lo lắng, đan lô tu bổ xong đã dùng được, không phiền Tinh Quân lo lắng nữa.” Vùng trung hoang có một con thiên thú tên Thiết, mình như trâu, sừng rất lớn, da lông đều đen sì, lấy sắt làm thức ăn, bài tiết ra thứ còn cứng rắn hơn cả vật cứng rắn nhất. Nhưng mà có cứng hơn bền hơn đến đâu, hắn chắc cũng không định lấy cái thứ mà thiên thú bài tiết ra đi bổ lô luyện đan uống chứ?

Thượng Đế nhìn Lão Quân vẻ mặt dở khóc dở cười, liền sáng tỏ vài phần, ha hả cười nói: “Nếu Vũ Khúc Tinh Quân đã có hảo ý, trẫm sẽ xét lại.”

Khuôn mặt trẻ trung vừa lộ ra bộ dáng thả lỏng, lại nghe Thượng Đế nói: “Vậy để ngươi đến Thiên Hà trông ngựa một trăm năm, phạt nhỏ nhớ lâu, cứ như thế đi!”

“Bệ hạ!!”

Thượng Đế ống tay áo vung lên: “Ngay hôm nay đến Ngự Mã Giám nghe phân phó.”

Nhìn ánh mắt nín cười của đám tiên gia xung quanh, Vũ Khúc Tinh Quân gần như nghiến răng nghiến lợi trừng cái tên mật báo vẫn như cũ hoàn toàn diện vô biểu tình kia, nếu không nhanh siết lại, chỉ sợ bản thân liền ngay tại trận xông lên đánh người.

Đám tiên gia đã sớm biết Vũ Khúc Tinh Quân tướng mạo mặc dù tuấn, nhưng tính tình lại như hỏa, hiện giờ mới thấy sắc mặt hắn cực khó coi đen đến như Táo quân thế kia, liền vội vàng rời đi, miễn cho cơn tức của hắn cháy lây sang người vô tội.

Ngược lại Thiên Lý Nhãn kia, chỉ thản nhiên xoay người, cất bước ra khỏi điện, lúc đi ngang qua Vũ Khúc Tinh Quân đang cơ hồ sắp bốc hỏa, lại không hề quan tâm, không nhìn liền đi qua.

Mới được năm bước, chợt nghe tiếng bước chân rầm rập đuổi đằng sau, mới quay đầu lại, vạt áo liền bị tóm lấy, lực mạnh đến mức như muốn quăng đi thân hình bạc gầy của hắn, xoay nửa vòng nện lên trụ bàn long trong điện.

Não bị chấn động đau đớn đến mức hai mắt biến thành màu đen, cho dù số thần nhân bất mãn việc hắn ở bên tai Thượng Đế nói dài nói ngắn cũng không ít, nhưng ít ra cũng không bạo gan đến mức dám trực tiếp thi bạo với hắn, lần quăng hung hãn này, trăm ngàn năm qua, chính là lần đầu tiên.

Thật vất vả định thần lại, đối diện là cặp con ngươi đen lạnh như băng, lại nóng cháy như liệt hỏa của người kia.

Tùy tay xách lấy cổ áo hắn, tức giận như muốn lóc xương người: “Ta đắc tội ngươi lúc nào?!”

Rõ ràng thân thể gầy gò của hắn so với bộ dáng nhược quán của thanh niên kia cao hơn nửa cái đầu, lại dễ dàng bị nhấc lên, đủ thấy sức mạnh hai bên chênh lệch đến mức độ nào.

Vũ Khúc Tinh Quân cá tính kiêu căng như thế, lại có thể được chúng tiên kính phục, sức mạnh tự nhiên không tầm thường, loại dị tiên pháp lực thấp kém như hắn làm sao dám so sánh?

Nhưng dù vậy, da mặt cứng ngắc vẫn chưa lộ ra nửa phần hoảng sợ, càng không hề nói ra lời cầu xin tha thứ yếu thế, thản nhiên trả lời: “Tinh Quân nói quá lời. Mạt tướng chẳng qua làm hết trách nhiệm của mình, thượng bẩm sự thật mà thôi.”

“Ngươi ──”

Bàn tay nắm lấy cổ áo càng thêm siết chặt, thậm chí hiện ra cả gân xanh.

Vũ Khúc Tinh Quân tức giận không nhẹ.

Chuyện đã đến nước này, cho dù hắn có tức giận hơn nữa, cũng không làm gì được cái tên Thiên Lý Nhãn này.

Giằng co một lúc, cuối cùng buông nắm tay, thả nam nhân cao gầy rơi xuống.

Vốn tưởng rằng hắn sẽ so đo với mình một trận, lại không ngờ Thiên Lý Nhãn kia lại chỉ chỉnh qua y quan, sửa lại vạt áo, xoay người bước khỏi điện.

Vũ Khúc Tinh Quân sửng sốt, nửa ngày mới quay được người lại, phun ra một câu: “Đi được lắm!”

※※※※※※※※※※

Trăm năm sau đó, Vũ Khúc Tinh Quân cũng thật ngoan ngoãn đến Thiên Hà chăn thả, cưỡi  thuần tuấnthiên mã ngao du chân trời, rất là tự tại. Đương nhiên, cũng thể thiếu bớt chút thời gian đi trêu đùa cái tên Thiên Lý Nhãn khiến người ta chán ghét kia.

Thiên Lý Nhãn này mặc dù có thể nhìn xa ngàn dặm, nhưng pháp lực so với trĩ kê còn yếu hơn, ngay cả Tán tiên tu luyện nơi hạ giới cũng mạnh hơn hắn gấp trăm lần, muốn cho hắn nan kham xấu mặt, quả thực dễ như trở bàn tay.

Ở Thiên Hà thả ngựa mà cảm thấy buồn, liền xua ngựa đến gần trạch viện của Thiên Lý Nhãn chạy rông. Thiên mã chính là súc vật, làm sao quản là trạch viện hay là bãi chăn, chỉ cần được thả ra, đều bậy bạ khắp nơi trên mặt đất, đem trạch phủ nháo thành loạn thất bát tao.

Hắn thật ra cũng không sợ tên tiểu nhân kia đến trước mặt Đế Quân cáo trạng, dù sao hắn cũng không giỏi chăn thả, ngẫu nhiên đi nhầm phương hướng hoặc dẫn ngựa đến nhầm nơi cũng là chuyện thường tình, trách không được hắn. Ngược lại đám thiên mã kia lại dần dần ngựa quen đường cũ, vừa thả ra một cái liền hướng thẳng đến trạch viện của Thiên Lý Nhãn mà chạy.

Mỗi một lần đến, đều là nhà cửa sạch sẽ gọn gàng, chạy qua một lần, liền trở thành loạn phần đất hoang bừa bãi, hắn thì càng lúc càng tự tại tiêu sái, lại không biết Thiên Lý Nhãn khổ không thể tả, hắn không giống những tiên nhân khác, chỉ cần vung tay áo thi pháp liền có thể khôi phục như lúc đầu, chỉ có thể tốn thời gian cố sức vất vả tự mình thu thập.

Vì thế, liền chậm trễ tu luyện, đương nhiên sẽ không tránh khỏi sơ xuất, một lần không cẩn thận, liền biến thành công cốc.

Một ngày Tinh Quân lại điều khiển đàn thiên mã chạy đến, thấy nơi bị phá hỏng phía trước vẫn chưa được sửa sang lại, so với lúc hắn rời khỏi vẫn giống như đúc, không khỏi sửng sốt, chẳng lẽ tiểu nhân kia đã chán ngán loại quấy rầy này, dọn đến nơi khác ở rồi sao?

Tìm không thấy đối thủ, Vũ Khúc Tinh Quân liền không còn hưng thú, đành phải điều khiển đoàn thiên mã xoay trời chuyển đất rời đi.

Trở về suy nghĩ lại, dần dần đắc ý, tiểu nhân kia chắc đã biết lợi hại, từ nay về sau đại khái cũng không dám lại ở trước mặt Đế Quân hạch tội hắn nữa! Không có cặp mắt suốt ngày ở trên thiên đình nhìn trộm kia, ngày sau có tới thế gian, tự nhiên càng thuận tiện hơn rất nhiều.

Trăm năm chỉ trong nháy mắt, Vũ Khúc Tinh Quân cùng đám ngựa đã bồi hắn trăm năm kia lưu luyến chia tay, xoay người lại chuồn êm xuống phàm. Lần này hắn tìm được người nhà của nữ tử được hắn cứu giúp trăm năm trước kia, nữ tử đã sớm qua đời, nhưng con cháu của nàng cũng giàu có một phương, gia cảnh cũng coi như không tồi, ở nhà cũng lập từ đường trưng phụng đèn hương, kính tế thần quân từ bi trên trời.

Thiện nhân thiện quả, Vũ Khúc Tinh Quân làm được việc tốt, tâm tình cũng hảo lên, nhịn không được hóa thành một gã đạo sĩ tha phương, tính toán chỉ điểm người nhà này một chút, khiến họ có thể giàu có mười đời, giúp người thành đạt. Vừa mới được đón vào phòng khách, đang muốn mở miệng, không trung lại vang lên tiếng sấm, thiên binh thần nhân từ trên trời giáng xuống, mây vừa thu lại, đã đưa hắn từ dưới hạ giới trở về thiên đình.

Lần này ở trước điện không nhìn thấy thân ảnh cao gầy kia, Vũ Khúc Tinh Quân ngược lại ngây ngẩn cả người. Chẳng lẽ lần này không phải là tên tiểu nhân kia cáo trạng sao?

Thượng Đế thấy hắn không yên lòng, cười hỏi: “Vũ Khúc Tinh Quân, ngươi đang tìm gì vậy?”

Thanh niên vội vàng hoàn hồn lắc đầu: “Không có gì! Bệ hạ thứ tội!”

“Ngươi cũng biết xin tha a? Xem ra một trăm năm nuôi ngựa là mất công rồi.”Đế Quân có chút bất đắc dĩ, phạt là muốn phạt, nhưng có thể giữ hắn được mấy trăm năm, để hắn ngồi quạt lò luyện đan của Lão Quân mấy trăm năm thì cũng có ích lợi gì? Quay đầu lại hắn vẫn là trốn xuống trần.

Nhìn hắn một bộ dáng hoàn toàn không biết tự hối cải, Thượng Đế lạnh nhạt nói: “Ngươi đã thích thế gian như thế, không bằng trẫm cho ngươi trực tiếp nhập vào luân hồi!”Đế Quân nhìn Diêm La điện chủ khó có được một lần cơ hội bước lên, hỏi: “Có thể vị trí nào thích hợp với Vũ Khúc Tinh Quân không?”

Diêm La điện chủ một thân hắc bào thêu chỉ vàng, hoành tu thô mi không giận mà uy, chỉ thấy hắn không chút bối rối, lấy ra một quyển sách sinh tử, lật vài tờ, dùng thanh âm khàn khàn trầm thấp bẩm báo: “Nhân thế luân hồi đã sớm định, không thể dễ dàng thay đổi, hiện giờ chỉ có súc sinh là vẫn còn chỗ mà thôi.”

Nhẹ liếc mắt nhìn Vũ Khúc Tinh Quân đầu đã đầy mồ hôi, Thượng Đế lại hỏi Diêm Quân: “Con gì?”

“Trư.”

“......”Đế Quân phiêu mắt liếc Vũ Khúc Tinh Quân một cái, trên khuôn mặt tuấn tú vẫn sót một chút non nớt của tiểu hài tử béo béo, liền gật đầu nói, “Đi đi.”

Vũ Khúc Tinh Quân rốt cuộc nhịn không được, vội vàng xin khoan dung: “Bệ hạ tha ta đi!”

“Hừ.”Thượng Đế cũng không phải thật muốn đẩy hắn vào luân hồi, bất quá chỉ muốn hắn biết điều một chút, miễn cho từ nay về sau càng kiêu ngạo.

Thấy Vũ Khúc Tinh Quân đã không còn dám lỗ mãng, ngoan ngoãn khoanh tay đứng thẳng trên điện, mục đích đã đạt được, Đế Quân cũng không tiếp tục làm khó, phân phó nói: “Nếu Vũ Khúc Tinh Quân lần này đã nhận ra sai lầm, liền tạm thời miễn phạt. Nhưng nhớ, nếu còn có lần sau, liền trực tiếp đầu nhập luân hồi!! Đã nghe rõ rồi chứ?”