Thiên Môn

Chương 4: Trầm Giang






☆, Chương 4
Sau khi có kết quả ở phòng pháp y thì buổi chiều cùng ngày, Tề Ninh dẫn theo Tống Hi Thành, Lữ Thận Ngôn, Bành Cương và Hà Mộ khởi hành đến thành phố H, năm người đàn ông chen chúc trên một chiếc xe cảnh sát.
Tống Hi Thành sầu mi khổ kiểm lái xe: “Tại sao chúng ta không ngồi tàu siêu tốc? Lái xe đích đến thì xa, lại hao phí thể lực cảnh viên…”
Thoải mái làm ổ trên ghế lái phụ, Tề Ninh nghiêm trang nói: “Tàu siêu tốc rất đắt, tớ là Đội trưởng, có trách nhiệm tiết kiệm cho Tổng cục.”
Tống Hi Thành cười nhạt: “Tính cả tiền xăng với phí qua cầu, tớ chẳng thấy tự lái xe giảm được bao nhiêu chi phí, nói trắng ra là cậu muốn bóc lột sức lao động!”
Tề Ninh lật xem ảnh chụp hiện trường, làm ngơ Tống Hi Thành đang lải nhải: “Hung thủ rất cẩn thận, nếu không phải tội phạm thì tớ sẽ tán thưởng trình độ giáo dục và tố chất tâm lý của gã.”
Tống Hi Thành liếc nhìn tấm ảnh máu me, không lên tiếng.
Bành Cương là người thành thật, hỏi: “Từ đâu nhìn ra phạm nhân này có trình độ giáo dục cao?”
Gõ gõ ảnh chụp, Tề Ninh không nhanh không chậm đáp: “Nghe giám định nói, mỗi một món đồ dùng sinh hoạt hay quần áo được vứt theo thi thể, đều đã được dùng tiệt trùng ở nhiệt độ cao, đừng nói đến những thứ đặc thù như sợi tóc hay vân tay, ngay cả nhãn hiệu quần áo cũng bị xé bỏ.


Hơn nữa thi thể lại bị thả trôi trong nước hơn nửa năm…” Hắn cười nhạo, “Tóm lại bên giám định không thu hoạch được gì, đương nhiên nếu để tớ nói chuyện trực tiếp với bọn họ, tớ sẽ nói thẳng là bọn họ vô dụng quá.”
Tính cách hắn từ trước đến giờ luôn kiêu ngạo, mọi người trên xe đã quen biết nhiều năm nên cũng chẳng kinh ngạc, chỉ có Tống Hi Thành là âm thầm lo lắng cho hắn, dù sao trong xã hội này cách giao tiếp ứng xử vẫn là một trong những điều cần thiết để sinh tồn.
“Cậu không cần lo.” Tề Ninh đột nhiên nói, “Tôn Hoàn Sinh khoa giám định không phải tiểu nhân, hơn nữa anh ta và tớ quan hệ không tệ.”
Tống Hi Thành gật đầu tiếp tục chuyên tâm lái xe, ba người ở ghế sau đưa mắt nhìn nhau, Hà Mộ có phần hâm mộ cảm khái: “Sếp thông minh ghê, Tiểu Tống chưa nói gì hết mà anh đã đoán được anh ấy nghĩ gì rồi, sự ngưỡng mộ của em dành cho sếp như sông Trường Giang chảy hoài không dứt, em vô cùng hối tiếc vì gia nhập Tổ chức vĩ đại chúng ta quá muộn màng…”
Lữ Thận Ngôn cười cắt lời hắn: “Thanh niên nè, hạn chế xem phim hài HongKong lại đi, bớt nói mấy câu buồn nôn, cẩn thận không quen được bạn gái.”
Hà Mộ không phục: “Em cũng không phải không có người theo đuổi, mà là do nhiều quá đi nên quen hông nổi! Mà anh thì có tư cách gì nói em, không phải đều là FA hay sao.”
Lữ Thận Ngôn lại bắt đầu cười chế giễu, Tống Hi Thành qua kính hậu nhìn bọn họ đùa giỡn, lắc đầu, lại nhìn Tề Ninh đã sớm chợp mắt ngủ say một bên, cậu bèn chạy chậm lại và chỉnh nhiệt độ điều hòa thấp xuống một chút.
Đến cục cảnh sát thành phố H, mọi người rất nhanh được cảnh sát địa phương hợp tác, Tề Ninh lật xem sổ hộ khẩu, nhướn mày: “Quả nhiên đã kết hôn, hồ sơ phạm tội cũng khá dày đặt.”
Tống Hi Thành ở bên cạnh hắn, thấp giọng đọc: “Triệu Suất, 37 tuổi, ở thành phố H khu đô thị mới, đã kết hôn có một con, từ năm 2006 đến 2011 từng bị bắt giam trong trại giáo dục lao động vì chơi gái, đúng là cặn bã.”
Tề Ninh suy nghĩ: “Nhân lực chúng ta có hạn, vầy đi, Bành Cương và Tiểu Hà hai người đi hỏi thăm quan hệ của Triệu Suất, hàng xóm hoặc thân nhân các loại.

Quan trọng là điều tra xem gần đây có cô gái nào mang thai hay lui tới với gã không.”
“Về phần Thận Ngôn, cậu phụ trách điều tra từ cuối năm ngoái đến đầu năm nay Triệu Suất này có từng đến thành phố B không, nhất là lịch sử thuê phòng khách sạn.”
Sau khi bọn họ đi, Tống Hi Thành nhìn hắn: “Chúng ta thì sao?”
Tề Ninh nhàn nhã ngồi trong phòng hồ sơ, uống trà Long Tĩnh hưởng điều hòa: “Chúng ta chờ tin tức của bọn họ.”
Tống Hi Thành có hơi tức giận: “Cậu ăn không ngồi rồi, ngồi không ăn bám!”
“Sai sai sai, tớ đang ngồi phân tích và liên kết manh mối của vụ án, có đôi khi thông tin nhiều quá cũng không phải chuyện tốt, nó sẽ quấy nhiễu tư duy chúng ta, ảnh hưởng phán đoán.” Tề Ninh cầm ly trà đưa cho Tống Hi Thành, “Với lại hôm qua cậu tăng ca cả đêm, hôm nay lại lái xe 5 tiếng, nếu không nghỉ ngơi thì tớ đành phải giúp cậu báo cáo có người hi sinh khi làm nhiệm vụ.”
Tống Hi Thành bật cười: “Làm liệt sĩ cũng không có gì không tốt, nghe nói tiền trợ cấp khá cao.”

Gương mặt tuấn tú của Tề Ninh tỏ vẻ bất bình: “Nói xúi quẩy cái gì đó.

Được rồi, thảo luận vụ án đi.”
“Ừm.”
“Vụ án phát triển đến bước này, chúng ta cũng nắm được thông tin sơ lược, nạn nhân bị giết hại từ cuối năm ngoái đến đầu năm nay, sau đó phi tang thả xác trôi sông, nạn nhân chết có thai 9 tháng.

Đối chiếu danh sách các sản phụ đang mang thai và đã sinh nở đều là người ở thành phố này và một số người từ nơi khác, vậy có thể sản phụ này không phải người địa phương, hoặc là chưa từng đi kiểm tra sức khỏe trước khi sinh.”
Tống Hi Thành nhíu mày: “Thông tin đầu thì tớ hiểu, nhưng chuyện cô gái này không đi kiểm tra sức khỏe trước khi sinh có quan trọng không?”
Tề Ninh hiếm khi không cười nhạo cậu: “Ít nhất có thể thu nhỏ phạm vi, nếu nạn nhân không phải người địa phương, vậy thì chỉ có thể là bị đưa đến thành phố B giết hoặc chở đến thành phố B để ném xác.

Nếu nạn nhân là người tạm trú, thì có thể tình hình kinh tế của cô gái này không tốt, dù sao thì khả năng là sản phụ mà không đến bệnh viện kiểm tra sức khoẻ rất hiếm.”
Nhìn ánh nắng chói chan của ngày hè ngoài cửa sổ, Tống Hi Thành đột nhiên nhớ đến giấc mơ hồi còn học ở trường cảnh sát, nghĩ lại cũng lạ, thường khi nằm mơ người ta sẽ mơ thấy những người không ở gần mình hoặc chuyện xảy ra đã lâu.

Nhưng người cậu mơ thấy không phải ai khác lại chính là nhân vật ngồi đối diện cậu, bạn học khi còn trường cảnh sát, thật chẳng hiểu ra sao.
Lúc đi học, hai người là bạn cùng lớp + cùng ký túc xá + đối thủ cạnh tranh, khi đi làm lại ở trọ nhà tên này, mà kể từ khi được triệu hồi về Tổng cục, từ sáng 7 giờ đến 12 giờ khuya hầu như mỗi ngày đều gặp nhau, gặp đến mức chán ngấy.

Nhìn mặt hắn mỗi ngày khiến cậu cảm thấy còn quen thuộc hơn cả mặt mình, không có lý do gì mà nằm mơ cũng phải thấy hắn nữa? Vì quá thắc mắc nên cậu đã lén lút research, đọc từ sách tâm lý học đến giải mã hiện tượng thần bí khoa học như ‘Chu công giải mộng’, phát hiện đa phần giải thích cho vấn đề này là trong cuộc sống hằng ngày dục vọng bị đè nén quá nhiều, nên khi nằm mơ sẽ tự động đòi hỏi.
Nhớ lại các tình tiết trong mơ, hơn phân nửa là cảnh mình và Tề Ninh gây hấn với nhau, thi đua hoặc đánh nhau kịch liệt… Tống Hi Thành cười trộm, quả thật cậu rất muốn đánh Tề Ninh nằm bẹp dí, mà nguyện vọng chủ quan này cùng với việc người nào đó sau khi thăng chức càng vô sỉ càng tăng cao, không lẽ đã làm mình tẩu hỏa nhập ma?
Đột nhiên tiếng gõ bàn truyền vào tai cậu, “Cậu có bệnh à? Khi không lại cười khúc khích?”

Tống Hi Thành nghiêm nghị: “Không có gì, có thể ngồi đối diện với lãnh đạo thảo luận vụ án, là vinh hạnh của tôi.”
Tề Ninh hiếm khi bật cười: “Không có gì làm thì đừng học kiểu vuốt đuôi của Hà Mộ.”
“Nói tiếp về vụ án đi, chúng ta hiện tại đã tìm được cha của thai nhi, nói cách khác chúng ta chỉ còn kém một bước nữa sẽ tìm được thân phận nạn nhân, dù hung thủ không phải là Triệu Suất thì gã cũng có thể giúp chúng ta miêu tả ngoại hình và người có quan hệ với nạn nhân, từ đó tìm được nghi phạm chân chính.”
Trong mắt cậu lóe lên hào quang, Tống Hi Thành đột nhiên cảm thấy hiện tại cậu đã chắc được tám chính phần vụ án.
Cửa mở ra, Lữ Thận Ngôn hai mắt đăm đăm đi vào, xoa huyệt thái dương: “Sếp, em điều tra rồi, Triệu Suất ở thành phố B có thuê phòng một ngày, là khách sạn nhỏ bình thường thôi, thời gian là ngày 22 tháng 4 năm ngoái.”
Tề Ninh trầm tư chốc lát, gọi điện thoại: “Bành Cương, các anh đã hỏi thăm được thông tin gì chưa?” Bên kia dường như rất ồn ào, tiếng nói chuyện cũng rất sốt ruột, mà chân mày Tề Ninh càng nhíu càng chặt.
“Được, tiếp tục hỏi thăm, nếu cần thiết thì khống chế Triệu Suất, không được để gã rời khỏi thành phố H.”
Cúp điện thoại, Tống Hi Thành quan tâm nhìn hắn: “Có tình huống gì?”
“Đào ra quỷ rồi, Triệu Suất này là ác bá địa phương, danh tiếng cực kỳ tệ.

Mỗi lần bị bắt thả ra dạy mãi không sửa, vẫn tiếp tục tác oai tác quái, gã rất ít khi rời khỏi thành phố H, cho dù có sang thành phố khác thì cũng chỉ đi cách ngày hôm sau trở về.

Theo thông tin của hàng xóm thì trong thời gian xảy ra vụ án, con gã thi lên lớp nên gã ở lại thành phố H đưa đón con đi học phụ đạo.”
.:..