Thiên Mệnh Tân Nương

Quyển 1 - Chương 40: Tiếng người trong tảng đá!




Triệu gia có một hồ nước rất lớn dùng để trữ nước, giờ phút này thôn dân hai xóm ở trên bờ hồ giằng co, một vài người ăn mặc trưởng giả ở giữa đám người nói chuyện, chỉ trích lẫn nhau, chắc là thân hào có tiếng trong thôn.

Trầm Thanh hỏi những thôn dân đang tức giận ở phía bên trái: “Xảy ra chuyện gì, sao không ai đi báo quan?”

Thôn dân kia không nhịn được nói: “Quan lão gia cũng không quản được.”

Trầm Thanh khuyên nhủ: “Có việc thì từ từ thương lượng, cần gì phải gây chiến?”

Thôn dân kia nhấc cây cuốc, bổ một nhát xuống đất nói: “Họ Triệu kia chặn đường vận chuyển của thôn ta, sao có thể không tìm bọn hắn tính sổ được.”

Thôn dân Triệu gia ở phía đối diện nghe vậy, lập tức phản đối: “Hỗn đản, Chu gia các ngươi không có tiền đồ sao lại trách chúng ta được.”

Trầm Thanh cũng đoán được phần nào câu chuyện, cười giảng hòa nói: “Vừa khéo ta cũng đi theo sư phụ học mấy năm địa thuật, hôm nay tiện đường đi ngang, nếu các ngươi tin tưởng, không bằng để ta phân xử, như thế nào?”

Lúc hắn nói chuyện đã khiến không ít thôn dân chú ý tới, thấy hắn còn trẻ mà đã tự xưng là phong thủy tiên sinh thì lộ rõ vẻ nghi ngờ.

Trầm Thanh lại nói: “Các ngươi tranh chấp chính là vì hồ nước này, có phải không?”

Hắn vừa nói vậy, thôn dân chung quanh lập tức tòng phục, nhất loạt gật đầu nói: “Đúng là phong thủy tiên sinh!”

Thôn dân kia sớm đã chạy đi báo với mấy vị thân hào trong thôn, mấy vịt hân hào vội vàng chạy tới chào đón: “Không nghĩ tới là cao minh tiên sinh, tiên sinh đến thật đúng lúc, xin hãy phân xử dùm chúng ta.”

Thôn dân hai xóm tranh nhau nói, Bạch Tiểu Bích cuối cùng cũng hiểu được nguyên cớ, thì ra đất của Triệu gia hiện tại cũng không phải của người họ Triệu mà là của thôn dân họ Chu, nghe nói mộ phần tổ tiên Chu gia chính là ở trong hồ nước này, là đồng tiểu liên hoa, đã từng có nhiều nhân vật có uy tín cùng danh dự trong nước, sau này người Chu gia rời khỏi đây, từ đó mấy chục năm liền không xuất hiện một nhân tài nào. Nhiều năm liền hình thành lời đồn đãi là mạch nước trong hồ bị người Triệu gia chặn lại, Chu gia vì đó mà bị ảnh hưởng theo. Vốn chỉ là một lời đồn đãi vô căn cứ, qua tai nhiều người, truyền qua nhiều năm lại thành thật, người Chu gia mấy phen cử người tới đàm phán, muốn Triệu gia nhượng lại hồ nước nhưng Triệu gia lấy cớ dùng để trữ nước từ chối. Cuộc thi Hương năm ngoái, Chu gia quả nhiên không có ai lọt vào bảng vàng, hội thi mùa xuân vừa yết bảng, thân hào họ Chu càng nghĩ càng tức giận, dứt khoát tìm tới Triệu gia tính sổ.

Chỉ vì một lời đồn đãi vô căn cứ mà tranh chấp rồi dẫn đến đánh nhau, có thể thấy dân chúng nơi đây rất coi nặng phong thủy.

Bạch Tiểu Bích cảm thấy có chút buồn cười, nhỏ giọng hỏi Ôn Hải: “Sư phụ, quả thật nguồn nước là nguyên nhân chính sao?”

Ôn Hải không đáp, ngược lại quay sang hỏi Trầm Thanh: “Trầm huynh đệ thấy thế nào.”

Trầm Thanh thấp giọng nói: “Đúng vậy, đích thị là có cao nhân đi qua điểm phá nó, họ Triệu vốn có lòng ganh ghét cho nên cố tình làm khó, nguồn nước bị chặn lại, cá trong hồ không thể ra ngoài. Ngươi nhìn mấy thân hào họ Triệu mà xem, vốn lúc trước rất là đắc ý, vừa nghe nói ta là phong thủy tiên sinh đã có mấy phần chột dạ ra mặt rồi.”

Bạch Tiểu Bích không nhìn đám thân hào Trầm Thanh chỉ mà nhìn về phía Ôn Hải.

Hôm nay bọn họ có nói gì đi chăng nữa thì mọi chuyện cũng sẽ phát triển theo hướng rắc rối hơn, thôn dân hai bên mà muốn đánh nhau cũng khó có thể cản được. Trầm Thanh nghĩ vậy, có chút khó xử hỏi: “Ôn đại ca xem, chúng ta nên làm thế nào cho phải bây giờ?”

Ôn Hải trầm mặc chốc lát rồi bước đến nói: “Chư vị nghe ta nói một lời.”

Thôn dân hai bên nhất thời yên tĩnh.

Ôn Hải lại nói: “Phong thủy nơi đây vốn rất tốt.” Không đợi người Chu gia lên tiếng đã nói tiếp: “Nhưng Chu gia gần đây không xuất hiện người tài, nguyên nhân cũng không do hồ nước này.”

Lời này của hắn vừa nói ra, thôn dân hai bên sửng sốt không thôi.

Ôn Hải lại nói: “Tổ tiên Chu gia quả thật đã làm rất tốt, nhưng hai bờ ruộng cũng có số mệnh của nó, Chu gia một thời giàu sang phú quí, nhưng những chuyện xảy ra với Chu gia gần đây không liên quan tới Triệu gia.”

Người Chu gia khó hiểu nhìn nhau.

Mấy tên thân hào Triệu gia nghe vậy, không ngớt khen ngợi: “May mà có hai vị tiên sinh, cuối cùng Triệu gia chúng ta cũng thoát khỏi hàm oan rồi.”

Ôn Hải không bận tâm tới bọn họ, nhàn nhạt nói: “Dân gian có câu ‘Thạch đến vận chuyển’, theo ta thấy thì không bao lâu nữa thôi, Chu gia nhất định sẽ xuất hiện người tài.” Ngừng lại một chút rồi lại nói: “Ta thấy nguồn nước trong ao đã bị chặn, chuyện này không những không hại tới Chu gia, trái lại Triệu gia sẽ gặp họa.”

Đám thân hào Triệu gia nhất thời giật mình.

Ôn Hải lại nói: “Sơn cùng thủy tận, linh khí tài sinh, hồ nước này thuộc về Triệu gia, những chuyện liên quan tới nó đương nhiên liên quan tới người Triệu gia, dòng nước không thể lưu chuyển, vận thế dĩ nhiên cũng bị ảnh hưởng. Nếu ta đoán không sai thì hội thi mùa xuân vừa rồi, Triệu gia cũng không có người nào có tên trong bảng vàng?”

Người Triệu gia biến sắc.

Trầm Thanh bước về phía trước, cười nói: “Đã là hàng xóm láng giềng thì nên lấy hòa khí làm đầu, theo ta thấy thì Triệu gia nên khai thông lại dòng chảy trong hồ, thứ nhất chính là vì vận thế tôn tử sau này, thứ hai là dẹp bỏ sự nghi ngờ của Chu gia, tương lai Chu gia sẽ tách ra hẳn, các ngươi đi đường lớn của mình, thật sự trăm lợi mà không có hại.” Nói rồi nhìn sang phía thôn dân Chu gia: “Lần này các người trách lầm Triệu gia, tương lai không thể quên mất phần ân tình này.”

Thân hào hai bên đỏ mặt, gật đầu như bổ củi, lên tiếng xin lỗi lẫn nhau rồi thôn dân Chu gia theo đường cũ trở về.

Trên đường trở về, thôn dân Chu gia hết sức kính trọng hai người Ôn Hải cùng Trầm Thanh, rối rít vây quanh hai người hỏi chuyện nhà mình. Trầm Thanh lần lượt hướng dẫn bọn họ, Ôn Hải thỉnh thoảng mới nói một hai câu, bộ dáng như đang có chuyện cần suy nghĩ.

Có người lên tiếng hỏi: “Tiên sinh cao minh như vậy, người nhìn con sông trai phía trước xem, có phải rất kỳ quái hay không?”

Trầm Thanh nhìn hắn hỏi: “Tại sao lại hỏi vậy?”

Đám thôn dân cười rộ lên.

Người vừa lên tiếng hỏi kéo một người trẻ tuổi bên cạnh tới nói: “Chu Tiểu Thất, ngươi chạy cái gì, tới nói cho tiên sinh nghe một chút đi.”

Người kia bị nói đến đỏ cả mặt, bộ dáng quẫn bách, mọi người thúc giục cả nửa ngày, hắn mới ấp úng nói: “Xế chiều hôm nay, lúc trời vừa chuyển tối, ta từ trong thành vội vàng trở về, đi qua cửa sông kia thì thấy hơi đau bụng, vội vàng chạy tới hòn đá kia… ai ngờ vừa ngồi không bao lâu thì lại nghe được bên trong có giọng nói… giống như là của nữ nhân…”

Đám thôn dân lần nữa cười vang: “Hắn bị dọa đến nỗi vắt giò lên cổ mà chạy, quần cũng không kịp kéo…”

Người kia bị trêu chọc, tức giận nói: “Các ngươi thì biết cái gì chứ, giọng nói kia rõ ràng là từ trong táng đá truyền ra, đổi lại là các ngươi, các ngươi không sợ mới là lạ đó.”

Bạch Tiểu Bích cúi đầu, che miệng cười.

Trầm Thanh nhịn cười, vỗ cai hắn nói: “Yên tâm, ta thấy nơi đó cũng không có gì cổ quái, chắc chỉ là tiếng quạ kêu thôi, ngươi vội quá nên nghe nhầm thôi.”

Phong thủy tiên sinh nói không có gì cổ quái, người kia đương nhiên không thể cãi lại, nghi hoặc nói: “Không giống tiếng quạ kêu cho lắm, rất giống tiếng người…” hắn còn chưa nói hết câu thì đã bị tiếng cười vang dội của mọi người cắt ngang.

Ăn tối xong trở lại phòng đã là lúc thắp đèn, Bạch Tiểu Bích múc nước rửa mặt rồi ngồi chải tóc, rất nhanh sau đó, nàng phát hiện đồ vật trong phòng có gì đó khang khác.

Trên bàn nhỏ có đặt một chiếc gương đồng. Bạch Tiểu Bích kinh ngạc, vội vàng cầm lên nhìn kỹ lại. Chiếc gương tinh xảo này rất quen thuộc.

Là ai mua về? Bạch Tiểu Bích ngẩn người, Trần Thụy thật sự không có gạt nàng, hắn ở trước mặt Ôn Hải tỏ lòng yêu thích mình hẳn là có ý tứ kia, nhưng nàng cũng hiểu, thân phận hiện tại của mình căn bản không thể nào đàng hoàng cưới gả vào danh môn thế gia được. Tuy hiện tại không thể sáng được với lúc nàng còn là tiểu thư khuê các, cũng không có lý do gì yêu cầu quá cao, mà Trần Kỳ đối nhân xử thế rất tốt, tương lai sẽ không ủy khuất nàng, nhưng là…

Tất cả mọi chuyện đều rất tốt, chỉ là trong lòng nàng, cặp mắt ẩn chứa ý cười kia thủy chung không cách nào phai mờ được, giữa đêm đông lạnh giá, hắn cho nàng cảm giác ấm áp, nhưng với hắn… nàng đơn giản chỉ giống như muội muội của hắn mà thôi.

Bạch Tiểu Bích cắn cắn môi.

Trần thị lang dựa vào Lý gia, Ôn Hải một lòng mưu cầu công danh, nếu được Lý gia ủng hộ thì con đường quan lộ của hắn sẽ rộng mở, liệu hắn có vì vậy đáp ứng để nàng lưu lại Trần gia không? Hôm nay bên cạnh nàng đã không còn thân nhân nào khác, một câu nói của hắn thôi cũng có thể quyết định tương lai sau này của nàng.

“Đang suy nghĩ chuyện gì?” Phía sau đột nhiên vang lên tiếng Ôn Hải.

Bạch Tiểu Bích giật mình, vội vàng đứng dậy: “Sư phụ!”

Ôn Hải không nói gì, tầm mắt dừng lại trên chiếc gương đồng trong tay nàng: “Đây chính là chiếc gương ngươi nhắc tới? Thì ra đã mua được rồi, đúng là rất tinh xảo.”

Bạch Tiểu Bích lúng túng, vội vàng đặt gương đồng xuống bàn, từ buổi sáng nhắc tới chuyện này, nàng một mực đi theo bọn hắn, nào có thời gian rỗi đi mua gương đồng, hắn nói như vậy hiển nhiên là cố ý.

Ôn Hải nhướn mày nhìn nàng.

Bạch Tiểu Bích ấp úng: “Ta cũng không biết, ta… mới thấy trên bàn!”

Ôn Hải cũng không truy cứu, chỉ cười hỏi: “Ngươi thấy Trần gia thế nào?”

Tâm Bạch Tiểu Bích nhất thời lạnh lẽo.

Ôn Hải cúi đầu nhìn nàng.

Bạch Tiểu Bích bất an hỏi lại: “Sư phụ muốn ta lưu lại?”

“Lưu lại?” Ôn Hải ngoài ý muốn cầm tay nàng hỏi: “Là ai bảo ngươi lưu lại, là người mua gương cho người sao?”

Hắn dù sao cũng là một nam nhân trẻ tuổi, cho dù là với thân phận sư phụ thì hành động này của hắn quả thực đã vượt quá lễ nghi cho phép, Bạch Tiểu Bích cảm thấy có chút không ổn, vội vã muốn rút tay lại, nào ngờ hắn nắm quá chặt, nàng làm thế nào cũng không thoát được, nhất thời kêu lên: “Sư phụ!”

Ôn Hải không nhanh không chậm nói: “Ta xem chỉ tay cho ngươi!”

Coi chỉ tay? Bạch Tiểu Bích ngây ngốc trong chốc lát, gương mặt thanh tú dần đỏ bừng lên, trước giờ coi chỉ tay cũng chỉ có các lão tiên sinh bày quầy trên đường lớn, chẳng mấy khi gặp được người có bản lãnh thật sự, nhất thời hăng hái hẳn lên: “Thì ra sư phụ cũng có thể coi chỉ tay nha?”

Những ngón tay búp măng, trắng nõn nà, Ôn Hải cầm tay nàng, xem xét một lúc rồi khen: “Nếu là tay của ngươi, chẳng trách lại trùng hợp như thế!”

Bạch Tiểu Bích cảm thấy có gì không đúng lắm, nghi hoặc hỏi lại: “Tay của ta… có vấn đề gì sao?”

Ôn Hải cười tà nói: “Cũng không có gì khó nói, nhưng Trần tam công tử tuyệt không phải vị hôn phu trong số mệnh của ngươi.”

Vô duyên vô cớ nhắc tới chuyện lập gia đình, Bạch Tiểu Bích biết hắn cố ý trêu chọc mình, thẹn quá hóa giận: “Sư phụ… người…”

Ôn Hải cười hỏi: “Ta làm sao? Sẽ bất kính với ta sao?”

Bạch Tiểu Bích tức giận nói: “Sư phụ không nên trêu chọc ta!”

Ôn Hải buông tay nàng: “Tiểu đồ đệ còn chưa hiếu kính ta được mấy năm, nhanh như vậy đã muốn lập gia đình, ta thật không có cách nào đáp ứng.”

Nghe hắn nói vậy, Bạch Tiểu Bích kinh hỉ hỏi lại: “Thật vậy?” Chẳng bận tâm so đo với hắn, vẻ châm chước nói: “Sư phụ nói rất đúng, Trần gia đương nhiên tốt, nhưng ta còn muốn đi theo sư phụ mấy năm nữa, học thêm một chút kiến thức.”

Ôn Hải cười cười: “Đi theo ta chỉ vì muốc có thêm kiến thức sao? Ta không những biết xem chỉ tay, các phương diện khác cũng rất có bản lãnh nha.”

Bạch Tiểu Bích thẹn thùng: “Sao sư phụ lại nói những lời này.”

Ôn Hải cũng không giải thích, cười cười nói: “Gia đình gặp chuyện không may trên đường hôm qua chính là do vị trí nhà cửa không tốt, phạm vào thố giác sát cùng cung sát, bảo bọn họ chuyển đi hoặc đi xin một cái kính bát quái về gắn ở chính giữa cổng lớn là được.”

Bạch Tiểu Bích trong lòng khẽ động, dò xét hỏi: “Khi nãy sư phụ nói nguồn nước bị chặn sẽ hại tới Triệu gia là lừa bọn họ sao?”

Đáy mắt xẹt qua một tia sắc bén, Ôn Hải ngó chừng nàng trong chốc lát, cười nói: “Không nói vậy, bọn họ sẽ nhường sao? Không còn sớm nữa, ngươi đi nghỉ đi.” Nói rồi xoay người bước ra cửa.

Mắt thấy bóng dáng hắn khuất sau cửa, Bạch Tiểu Bích lâm vào trầm tư.