Nhưng không ngờ lại còn thấy cậu ấm ngầu cỡ này.
Triệu Nhất Phàm nghe xong thì đưa tay che miệng lại.
Nhưng thoáng chốc cô ta cảm thấy căng thẳng.
“Cậu nói, nhà họ Trần ở Nam Dương, vậy cậu ấm kia là cậu Trần?”
Lúc này, Triệu Nhất Phàm cũng nhạy cảm.
Trong lòng bỗng khó chịu không tả nổi. Lý do chính là Trần Khiêm.
Bởi vì trước đây cô ta đã từng thấy một số chuyện về Trần Khiêm.
Chị của cậu ta lại có năng lực tài chính lớn mạnh đến vậy.
Sau này thì nghe nói, nhà chị Trần Khiêm ở Nam Dương.
Nam Dương, nhà họ Trần? Chắc không đâu nhỉ? Triệu Nhất Phàm thở gấp.
Nếu như là thật, cô ta thực sự muốn chết đấy! Chết ngay bây giời
Từ chối Trần Khiêm, nếu Trần Khiêm chỉ là một cậu ấm bình thường.
Vậy thì Triệu Nhất Phàm còn có thể miễn cưỡng sống tiếp.
Nhưng nếu mức độ thế này thì phải làm thế nào đây!
“Bọn họ đến rồi!” Lúc này, có người hét lên.
Lúc này, hiện trường đang hỗn loạn mới lắng xuống, mọi người đều chăm chú dõi theo.
Sau đó thì thấy một nhóm gần trăm người mặc vest đen, ngay hàng thẳng lối đi vào.
Người đi đầu là một ông lão khoảng chừng hơn sáu mươi tuổi, còn bên cạnh ông lão là một người thanh niên cũng mặc âu phục, người thanh niên này khoảng hai mươi hai tuổi.
Dáng người hơi béo, mắt híp.
“Anh ta là cậu Trần ở Nam Dương?”
“Đúng rồi, chắc chắn là anh tai”
Mọi người nuốt nước bọt, không dám nói chuyện lớn tiếng.
Chẳng mấy chốc, nhóm người này đã đến trước mặt Phương Bất Đồng.
Quả thực là khí thế ngút trời. “A Phúc, là cậu?” Phương Bất Đồng nhìn ông lão, mỉm cười nói.
“Anh Phương, chúng ta cũng đã năm sáu mươi năm không gặp rồi, mong là anh vẫn khỏel”
Ông lão cũng mỉm cười. “Phải đấy, chớp mắt mà đã năm sáu mươi năm rồi. Con sên ở bên cạnh Điểm Thương năm đó giờ đã trở thành thế này rồi. Nếu như không phải ánh mắt cậu vẫn như cũ không hề thay đổi thì suýt chút nữa tôi đã không nhận ra cậu, đã lâu lắm rồi!”
Dường như Phương Bất Đồng bùi ngùi khi nhớ lại những chuyện quá khứ.
Khi đó Phương Bất Đồng với Trần Điểm Thương kết nghĩa anh em, còn ông lão tên A Phúc này là đàn em của Trần Điểm Thương. Ha ha, thời gian trôi nhanh, giờ cũng không phải là trước đây nữa rồi.
“Phải đấy anh Phương, lâu lắm rồi!”
A Phúc bình thản cười.