Cho nên Trần Khiêm để Vương Cường dừng xe cách trường học không xa, trong chỗ đậu xe của một công viên. Rồi Vương Cường tự mình gọi xe về.
Ôi chao, mua một chiếc xe, mình thì quá ngại để lái nó, thật là làm người ta nóng ruột mà.
Nhưng Trần Khiêm thật sự vô cùng hài lòng với chiếc xe này. Quả thật là giống như đang mơ vậy.
Nhìn chìa khóa xe một chút, bận cả ngày đến khô cả họng, Trần Khiêm chuẩn bị sang bên cạnh trường mua một ly trà sữa uống.
“Cô không có tiền mặt thì thanh toán điện tử cũng được!”
“Xin lỗi ông chủ, điện thoại của tôi hết pin mất rồi, với lại tôi quên mang theo ví tiền, hay là thế này đi, tôi để trà sữa ở
Trần Khiêm vừa mới đến thì nhìn thấy một cô gái tay xách túi trà sữa, đang nói chuyện với chủ quán.
Nhìn thế này, chắc là sau khi cô gái mua xong mới phát hiện là quên mang theo ví tiền, điện thoại còn hết pin, không có tiền để trả, như vậy thật sự quá ngượng rồi.
Nhưng mà, sau khi Trần Khiêm nhìn góc nghiêng mặt của cô ấy thì không khỏi hơi sững sờ.
“Hửm? Là cô ấy?” Trần Khiêm mang theo niềm vui bất ngờ.
Cô ấy chính là cô gái mà lần trước Giang Vi Vi gọi anh đi dọn dẹp vệ sinh, sau đó lúc nghe thấy Vương Dương nói đến chuyện mua xe, không cẩn thận đã dùng chổi làm bẩn đôi giày trắng của người ta.
Bởi vì cô gái này rất xinh đẹp, cũng không nhìn người khác bằng thành kiến như Giang Vi Vi. Nói tóm lại chính là một cô gái rất dịu dàng điềm đạm.
Cho nên Trần Khiêm rất ấn tượng với cô ấy, còn nhớ rất rõ tên của cô ấy, Tô Mộc Vũ!
“Cô gái này, cô không thể đùa như vậy được, cô nhìn đi, mua một lần sáu ly trà sữa, trong đó còn có một ly cô đã uống mấy ngụm rồi. Cô để ở đây, lỡ như cô không quay lại thì tôi biết tìm ai đòi tiền bây giờ? Cô gái, cô cũng đừng trách tôi, tôi cũng chỉ làm kinh doanh nhỏ thôi!” Ông chủ trẻ đứng bên trong bất lực nói.
Tô Mộc Vũ hình như có việc gì đó, nhìn có vẻ rất gấp, vội lau mồ hôi trên trán.
“Bao nhiêu tiền? Tôi trả giúp cô ấy cho...”
Tô Mộc Vũ đang lo lắng thì bên tai đột nhiên vang lên một giọng nói. Cô thở phào một hơi, ngoảnh đầu lại nhìn, có hơi bất ngờ rồi mỉm cười:
“Là cậu à?”
“Ừ, lại gặp nhau rồi!”
Trần Khiêm mỉm cười, con mẹ nó tự dưng lại đỏ mặt...
“Hôm nay cảm ơn cậu nhé... Tớ quên mang theo ví tiền mất!" Tô Mộc Vũ vén tóc, vừa cười vừa nói.
Cô cũng không trực tiếp từ chối Trần Khiêm thanh toán giúp mình, khách sáo một chút để làm gì chứ. Cô là kiểu con gái rất tự nhiên.
Đặc biệt là hôm nay gặp được Trần Khiêm, nên Tô Mộc
Vũ hơi bất ngờ cũng hơi vui.
Bởi vì lần trước báo cáo ở đại sảnh, Tô Mộc Vũ cũng có ấn tượng sâu sắc với Trần Khiêm. Chỉ nhớ đây là một sinh viên dù vinh quang hay nhục nhã cũng không sợ hãi, đối mặt với sự chế giễu của người khác cũng vô cùng thản nhiên.
Trần Khiêm cười.
“Đừng khách sá
“Cậu yên tâm, đợi tớ về lấy ví tiền rồi trả lại cho cậu nhé. À phải rồi, cậu có wechat chứ nhỉ? Nếu có thì tớ chuyển thẳng qua cho cậu luôn...”
“Có!” Trần Khiêm cũng không khăng khăng từ chối, mặc dù cô gái trước mặt này rất xinh đẹp nhưng nói cho cùng thì cũng chỉ là tình cờ gặp nhau mà thôi.
Trần Khiêm cũng chẳng có thói quen hùa theo người khác.
Theo lẽ thường, nếu gặp phải trường hợp này thì con trai chắc chẳn sẽ nói không cần trả lại tiền. Nói không chừng còn hẹn được cô gái đó ra ngoài ăn một bữa cơm, kết bạn gì gì đó.
Nhưng Trần Khiêm là một chàng trai khá thẳng tính, chí ít thì hiện tại tính cách của anh là vậy. Cô ấy đã muốn trả lại
tiền, thì mình cũng không có lý do gì để từ chối cả.
“Tớ về kí túc xá, đợi đến tối tớ sẽ chuyển tiền qua cho cậu! Cảm ơn cậu nhé, tớ tên Tô Mộc VũI”
“Tớ tên Trần Khiêm!” Trần Khiêm cười nói. Tô Mộc Vũ vẫy vẫy tay với anh rồi hơi vội vã rời đi.
Thật là xinh đẹp.