Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 978: Hi vọng của cậu rất là mong manh




Cô gái này chẳng phải ai xa lạ, chính là Triệu Nhất Phàm.
Trần Khiêm đã lâu rồi không gặp cô ta, sau những việc kia, nghe nói Triệu Nhất Phàm đã đi Nam Dương. Cô ta học khoa Phát Thanh Viên nên việc chọn đến đó thực tập là hợp lí.
Nhưng không ngờ đội nghỉ thức lần này lại có cô tal
Trần Khiêm ngạc nhiên.
“Đúng rồi anh trai, anh giúp chúng tôi thu dọn mấy cái đồ trên sàn nha? Cảm ơn nhaiI”
Lúc này, một cô gái khác khác nói trong khi đầu cũng chẳng thèm quay lại.
Trần Khiêm vào đây với thân phận là người chạy vặt, không biết cô Phương sắp xếp ra sao mà Thiên Long Địa Hổ đều rất nhàn.
Còn Trần Khiêm thì phải chạy vặt, không lẽ đây là số mệnh của mình? Ha ha.
Mà cũng chẳng sao, Trần Khiêm cũng quen rồi.
“Nhất Phàm, lần này đi cũng coi như khuây khỏa ha. Aiz, cũng thật là, cậu không dễ dàng gì mới rời khỏi Kim Lăng - cái nơi đau buồn ấy, vốn muốn đến Nam Dương tìm cho mình một khung trời riêng, nhưng không ngờ chuyện kia xảy ra, aiz! Thật ra, những thứ đó vốn phải thuộc về cậu! Nếu như vậy bọn tớ cũng được thơm lây!”
Cô gái vừa tẩy trang vừa nói.
Con gái mà, mỗi ngày đều phải làm hai việc quan trọng, ban ngày trang điểm, ban đêm tẩy trang.
“Đừng nhắc nữa, tuy tớ cứng miệng như vậy, nhưng mà Tiểu Hàm cậu biết không, lòng tớ rất hối hận, không có lúc nào ngừng hối hận. Bởi vì vốn ấn tượng của tới đối với cậu ấy rất tốt. Cậu ấy đẹp trai, lại thật thà, tốt bụng, nhưng mà cậu ấy nghèo quá. Cho nên có thời gian, tớ đâm ra ghét cậu ấy!”
Triệu Nhất Phàm không tẩy trang nữa, mà năm dài trên bàn trang điểm, lấy chì kẻ chân mày vẻ nguệch ngoạc.
Vẻ mặt tâm sự trùng trùng.
“Nhưng mà Tiểu Hàm, con gái chúng ta đúng là kì lạ, cũng không phải tớ thay đổi cảm xúc sau khi biết cậu ấy có tiền. Nói thế nào nhỉ? Giống như là chỉ cần cậu ấy có chút biến chuyển, tớ cũng chưa biết cậu ấy rất giàu có, chỉ là biết được cậu ấy không còn nghèo mạt như trước đây nữa, tớ đã dần dần chấp nhận cậu ấy, làm bạn với cậu ấy!”
“Cho đến hôm đó, khi quay lại khoa lên lớp, cậu ấy đứng ở góc hành lang, trên tay là một bó hoa, cậu không biết đâu, lòng tớ rất cảm động, tớ đồng ý làm bạn gái cậu ấy. Tớ đã nghĩ, tớ có thể yêu đương nghiêm túc một lần!”
“Nhưng cậu biết đó, cậu ấy chơi tớ, ha ha, tớ đang nghĩ, tại sao tớ chỉ muốn bắt đầu một câu chuyện tình yêu bình thường mà lại khó như vậy. Lúc đó tớ rất tức giận, thậm chí muốn giết cậu ấy để cho hả giận. Cậu ấy sao có thể trêu đùa cảm xúc của tớ như vậy?”
Triệu Nhất Phàm nói mãi nói mãi rồi òa khóc.
Cô gái kia ngừng tẩy trang, vỗ vai Nhất Phàm an ủi: “Thật ra con gái chúng ta rất bị động, có lúc cứ thụ động như vậy để bị con trai dắt mũi, nhất là những chàng trai giàu có chút! Tớ đoán, cậu ấy là muốn trả đũa cậu!”
“Trả đũa tớ? Trả đũa tớ trước đây xem thường cậu ấy? Không đồng ý làm bạn gái cậu ấy? Tiểu Hàm, cậu thử nghĩ xem, trên thế gian này có cô gái nào mà không muốn một nửa của mình giàu có một chút. Có thể không cần cực kì giàu có, nhưng ít nhất cũng phải ăn no mặc đẹp. Dù sao thì kinh tế có ổn định thì tình cảm mới bền được. Không phải tớ ham giàu, nhưng tớ nghĩ vậy đấy, thực tế cuộc sống cũng đúng là như vậy mài!”
Triệu Nhất Phàm lại nói: “Tớ trước giờ không hối hận lúc trước đã khinh khi cậu ấy, bởi vì lúc đó thật sự cậu ấy chẳng có gì nổi bật!”
“Ây, nhưng mà Nhất Phàm, tớ phải nói là hi vọng của cậu rất là mong manh. Tâm của Trần Khiêm đã đặt hết nơi Tô Mộc Vũ rồi! Ôi, bỏ lỡ một cơ hội bước vào cửa nhà giàu như vậy, ai mà không khó chịu chứi”
Cô gái kia khuyên.