"Cô Ba, cô không thể vào được, ông chủ đã dặn rồi!"
Ngoài cửa, một vệ sĩ nói với một cô gái khoảng chừng hai mươi tuổi.
"Được ha, không ngờ ở nhà họ Phương cũng có chỗ mà tôi không được phép vào, chị Cả và chị Hai không thích tôi, giờ đến cả ông nội cũng không thích tôi sao? Anh càng ngăn cản, tôi càng muốn xeml Tránh ra cho tôi!"
Phương Thiến đẩy người vệ sĩ và mở cửa đi vào.
Căn phòng này được trang hoàng lộng lẫy.
Bên trong toàn là đồ có thiết kế cổ của các nhà quý tộc châu Âu thập niên sáu mươi thế kỷ trước. Xem ra ở nhà họ Phương này, ngoại trừ phòng ông nội thì căn phòng này là xa hoa nhất.
Lúc không có việc gì làm, Phương Thiến luôn thích vào đây thăm thú, hệt như đại đa số người nhà họ Phương, lấy việc có thể ở đây là một vinh hạnh.
Nghe nói, đây là căn phòng trước đây cô mình
Vốn ở nhà họ Phương quạnh quế tịch mịch tâm tình Phương Thiến đã không tốt, cộng thêm nghe nói phòng này có người khác ở. Nên muốn đến xem. Kết quả bị ngăn không cho vào. Sau khi xông vào.
Dọa cho Tô Tử Nguyệt và cô Hà một phen nhảy dựng.
"Cô là? Trông cô rất quen, cô là ai vậy?"
Nhìn Tô Tử Nguyệt một lúc lâu, Phương Thiến giật mình.
"Tôi là Tô Tử Nguyệt!"
"Tô Tử Nguyệt? Trước giờ tôi ở nhà họ Phương chưa từng gặp cô?”
Phương Thiến nhìn Tô Tử Nguyệt từ trên xuống dưới.
Cô Hà cũng không ngờ Phương Thiến lại xông vào như vậy.
"Cô là cô Ba đúng không, là ông chủ sắp xếp cho cô Tử Nguyệt ở đây để trị thương..."
"Hừ, tôi biết chứ, tuy không hiểu vì sao ông nội cho cô ở đây, nhưng chắc chắc ông có lí do riêng... À này, bà ra ngoài trước đi, tôi có chuyện muốn nói với cô Tử Nguyệt!"
Phương Thiến nói.
Cô Hà nhìn Tô Tử Nguyệt, thấy cô ấy gật nhẹ đầu.
Sau đó bà ấy mới đi ra ngoài.
Phương Thiến vội vàng đóng cửa phòng lại.
Quay đầu vui vẻ bắt chuyện: "Tôi có một chuyện muốn nhờ cô giúp, chính là, cô có thể đổi phòng với tôi một đêm không? Cô đến phòng của tôi ở?"
Phương Thiến muốn được ở căn phòng này đã lâu.
Tô Tử Nguyệt cũng không biết phải trả lời ra sao. Nói thật, bây giờ cô chỉ hi vọng Trần Khiêm tới cứu mình cùng cô Hà ra, sau đó đi tìm người thân cả nhà đoàn tụ.
Cho nên đối với con người và sự việc ở nơi đây cũng chẳng có mấy hứng thú.